THAM NHŨNG, QUỐC SÁCH HAY QUỐC NẠN

 

Hiện nay Việt Nam là một trong những nước tham nhũng nhất vùng Á châu, chỉ hơn Bangadesh và Nam Dương. Báo chí trong nước thường đăng những lời tuyên bố của giới lănh đạo cộng sản Việt Nam cho rằng tham nhũng là quốc nạn. Có người cho rằng tham nhũng là quốc sách. Người khác th́ nghĩ đó là bệnh ung thư của một chế độ sắp tàn. Chúng ta nghĩ ǵ ?

 

I ) Tham nhũng là quốc sách và quốc nạn

 

Nếu chúng ta quan sát các nước Liên sô, Đông Âu, trong tiến tŕnh thoái hóa, trước khi sụp đổ; rồi chúng ta quan sát tiến tŕnh thoái hóa của cộng sản Việt Nam và Trung Cộng hiện nay; th́ chúng ta thấy tham nhũng là một quốc sách. Tại sao vậy ?

 

Như chúng ta đă biết tất cả những chế độ cộng sản đều lấy lư thuyết Mác-Lê làm nền tảng, làm ánh sáng soi đường; như Hiến pháp cộng sản Việt Nam, Lời mở đầu và Điều 4 : « Dưới ánh sáng của chủ nghĩa Mác-Lê-nin… », « Đảng Cộng sản Việt Nam… theo chủ nghĩa Mác-Lê-nin… là lực lượng lănh đạo Nhà nước và xă hội. »

 

Lư thuyết Mác th́ không tưởng, có nhiều sai lầm; nhưng một trong những sai lầm lớn nhất đó là chủ trương băi bơ quyền tư hữu, một trong những động lực chính thúc đẩy con người làm việc. V́ vậy kinh tế cộng sản bị lâm vào cảnh : « Cha chung không ai khóc. Ruộng chung không ai cày. Nhà chung không người chăm sóc. » Kinh tế đi đến chỗ tŕ trệ, không phát triển, thua các nước theo kinh tế thị trường, tôn trọng quyền tư hữu. Lư thuyết của Lê-nin không có ǵ ngoài việc dạy dỗ đàn em làm một đảng độc tài để chờ thời cơ cướp chính quyền; và một khi cướp được chính quyền rồi th́ làm thế nào để tổ chức một nhà nước độc tài, có đảng đứng phía sau, để duy tŕ và bảo vệ chính quyên. Chính v́ vậy mà các chế độ độc tài cộng sản thiếu khả năng thích ứng. V́ kinh tế tụt hậu không phát triển, nên dân bất măn; nhưng v́ muốn duy tŕ quyền hành, nên giới lănh đạo cộng sản bắt buộc phải dùng ba cơ quan như ba con chó giữ nhà cho chế độ : Đó là quân đội, công an và tuyên truyền, dùng cây súng, cái c̣ng, và lời nói xuyên tạc sự thật để đàn áp dân và bênh vực chế độ. Kinh tế tụt hậu, không phát triển, ngân sách càng ngày càng thâm thủng, dân càng ngày càng bất măn, giới lănh đạo cộng sản càng ngày càng cần đến đàn áp và tuyên truyền, ba bộ máy giữ cây súng, cái c̣ng và cái loa càng ngày càng lớn mạnh; nhưng ngân sách không đủ; nên không c̣n ǵ hơn là để cho ông bộ đội này làm chủ hăng xưởng quốc doanh x, ông công an làm phó giám đốc hay ông chính ủy kia làm chủ một hăng xưởng quốc doanh khác y. Cả ba ông tha hồ tham nhũng được coi như lương bổng v́ đă có công bảo vệ chế độ; hơn nữa tay đă nhúng chàm, làm mất ḷng dân, chỉ c̣n con đường duy nhất là bám vào đảng để duy tŕ bổng lộc, vinh thân ph́ gia. 

 

Đó là quốc sách lúc ban đầu.  Nhưng sau đó tham nhũng và hối lộ lan tràn, làm tê liệt guồng máy kinh tế quốc gia, làm ḷng dân chán nản, phẫn uất, nổi lên chống đối chế độ, bằng cách này hay cách khác, âm thầm hay công khai; tham nhũng trở nên quốc nạn. Chúng ta nhớ vào những năm cuối đời, trước khi chết vào năm 1983, Brejnev, Tổng Bí Thư Đảng Cộng sản Liên Sô, phải than lên : « Xă hội chủ nghĩa ǵ mà 1/3 xe chạy ngoài đường là ăn cắp săng của công; 1/3 bằng cấp là bằng cấp giả; công chức đến sở làm việc th́ chỉ để có mặt, sau đó th́ đi coi hát, hay làm việc tư riêng. » Nh́n vào xă hội Cộng Sản Việt Nam và Trung Cộng hiện nay chúng ta thấy cùng một cảnh, mặc dầu con người, hoàn cảnh lịch sử và thời gian khác nhau. Việt Nam hiện nay có 2 700 bằng tiến sĩ giả, nạn bán bằng, tham nhũng ngay trong cơ quan giáo dục y tế, 2 cơ quan mà ngày xưa dân Việt rất kính trọng. Thầy tống tiền hay cưỡng bức t́nh dục học tṛ, nếu học tṛ muốn có bằng và được lên lớp là chuyện thường của nền giáo dục cộng sản hiện nay. Thầy thuốc ngày xưa người Việt có câu : «Lương y như từ mẫu»; ngày nay dưới chế độ cộng sản thành ra : «Lương y cộng sản như kẻ cướp.» Không có tiền là không dám nghỉ đến việc đi bác sĩ, nhất là vào nhà thương. Theo tờ báo Người Lao Động gần đây, 80% dân Việt khi bệnh không dám đi bác sĩ hay nhà thương. Trong khi đó v́ nhờ tham nhũng hối lộ, các cán bộ giầu kếch xù, đánh những canh bạc cả triệu đô la, như vụ PMU18 gần đây. Ở Trung Cộng, v́ hứa với Tổ chức Thương mại quốc tế là phải cải tổ hệ thống ngân hàng; lời hứa đă đáo hạn, gần đây Trung Cộng cho cải tổ 4 ngân hàng quốc doanh lớn nhất; mới phát hiện ra có 800 tỷ $ thất thoát ra nước ngoài v́ tham nhũng; 2 000 tỷ$ nợ khó đ̣i. Chính quyền Trung Cộng đă cho nghỉ việc 400 nhân viên ngân hàng.

 

I I ) Tham nhũng là bệnh ung thư

 

Tham nhũng là bệnh ung thư của một chế độ thoái trào, nó làm cho chế độ đó trở thành một cảnh chợ chiều, ai cũng vội bốc hốt, bán đổ bán tháo để về nhà, v́ chợ đă tàn. Bệnh ung thư, như chúng ta đă biết, nếu chữa, th́ phải cắt dần cắt ṃn những phần của cơ thể, đến lúc kiệt sức mà chết; nếu không chữa, th́ nó ăn sâu vào ngục phủ ngũ tạng của chế độ; rồi chế độ cũng chết. Lịch sử nhiều khi lập lại. Nh́n vào lịch sử Đông Tây, từ sự sụp đổ của đế quốc La Mă v́ tham nhũng, đến triều Nhà Tống bên Tàu, qua cuối thời Nhà Trịnh ở Việt Nam; và gần đây những Chế độ Cộng Sản Liên Đô, Đông Âu sụp đổ một phần v́ tham nhũng, hối lộ; chúng ta sẽ rơ. Cuối thời nhà Tống bên Tàu vào cuối thế kỷ thứ 10, có Bao Công xử án công minh; nhưng chính v́ công minh nên đă đem cả pḥ mă, con rể vua ra xử, cắt dần cắt ṃn những bộ phận của cơ thể chế độ, làm chế độ yếu dần, không thể đương đầu trước sự tấn công của quân Kim và quân Mông Cổ, nên chế độ sụp đổ. Tại Việt Nam, cuối đời chúa Trịnh với Trịnh Sâm, v́ nghe lời bà Chúa Đặng thị Huệ, để cho em trai bà này và chân tay bộ hạ hoành hành, tham nhũng, ức hiếp dân. Nhà Trịnh sụp đổ một phần cũng v́ vậy. Gần đây, tại Liên Sô vào thập niên 80, Gorbatchev đă ép Ligatchev, nhân vật thứ 2 trong đảng phải từ chức v́ tham nhũng, cử 5 000 quan ṭa để đi bắt tham nhũng trên toàn quốc, vẫn không cứu được chế độ, chung cuộc đế quốc Nga sụp đổ.

 

Quân cán chính, hăy can đảm đứng về phía dân tộc, bỏ cái súng, chiếc c̣ng và ngụy ngôn, ngụy từ để đàn áp và lừa dối dân. Tham nhũng quả thật là quốc sách, quốc nạn và bệnh ung thư, chỉ cần ḿnh nó cũng đủ làm sụp chế độ. Tuy nhiên chúng ta không thể khoanh tay ngồi chờ. Cần phải tích cực đấu tranh. Thời gian đă quá trễ, để bắt kịp Thái Lan, chúng ta phải cần 33 năm, bắt kịp Nam Hàn và Đài Loan, Việt Nam phải cần 150 năm, bắt kịp Singapour phải cần 197 năm. Người dân trong nước hăy can đảm đứng lên đấu tranh để chấm dứt t́nh trạng đen tối hiện nay, mới mong có ngày mai tươi sáng, mới có thể theo kịp các nước chung quanh !

 

                        Paris ngày 17/03/2007

 

                            Chu chi Nam