VIỆT NAM : ĐẤT SÉT ĐÂU NHIỀU THẾ ? 
Dân muốn đi lên, Đảng lại kéo xuống !

Phạm Trần

Hoa Thịnh Đốn.- Cuộc tranh luận “Nước ta đi đường nào” trước Đại hội đảng X đang diễn ra gay gắt ở Việt Nam giữa hai thành phần : Kiên định Cộng sản và Bỏ Cộng sản. 

Nguyễn Đức B́nh, Nguyên Ủy viên Bộ Chính trị, đă lộ ra t́nh trạng chia rẽ mà ông ta gọi là “thiếu thống nhất” trong nội bộ đảng CSVN về vấn đế này trong bài góp ư vào Dự thảo Báo cáo Chính trị gửi cho Bộ Chính trị từ tháng Giêng năm nay (2006).

Tuy nhiên bài viết này chỉ được phổ biến trên báo Nhân Dân của Trung ương Đảng ngày 23-2-2006, 20 ngày sau khi Báo cáo Chính trị được phổ biến “ để lấy ư kiến nhân dân”. 

Cuộc gọi là “lấy ư kiến nhân dân” kéo dài chừng 30 ngày, bắt đầu từ 3/2/2006 trước kỳ Hội nghị Trung ương 14 của khóa IX có nhiệm vụ tổng kết những thay đổi, nếu có, trước khi báo cáo cho Đại hội đảng kỳ X sắp diển ra.

Nhưng Nguyễn Đức B́nh không phải là ai xa lạ, dù đă nghỉ hưu, v́ B́nh khi c̣n nắm chức Chủ tịch Hội đồng Lư luận Trung ương, là Tác giả của chủ trương nửa vời “Đổi mới nhưng không đổi màu” và “Hội nhập mà không ḥa tan”, kim chỉ nam hành động hiện nay của đảng CSVN. Hai khẩu hiệu đường lối này được phổ biến rộng răi từ khóa VIII,thời Lê Khả Phiêu làm Tổng Bí thư. 

V́ vậy những ǵ B́nh nói dưới đây, trước hết, tuy chỉ lập lại quan điểm bảo thủ, giáo điều, lỗi thời  và đông đặc của ḿnh, nhưng chủ ư nhằm phản bác ư kiến đ̣i đảng từ bỏ chủ nghĩa Cộng sản, từ bỏ độc quyền lănh đạo và thực thi dân chủ, tôn trọng tự do của người dân.  

B́nh chống cả việc Đảng cho phép đảng viên làm kinh tế tư bản tư nhân ; không tán thành đề nghị kết nạp tư bản tư nhân vào đảng ; và chống chính trị “đa nguyên”. 

B́nh viết : “Liên quan vấn đề đảng viên làm kinh tế tư bản tư nhân, dự thảo mới vẫn tránh nói kinh tế tư bản tư nhân mà đưa lẫn vào trong một biến báo mới: "Đảng viên làm kinh tế tư nhân không giới hạn về quy mô". Điều đó có nghĩa là ǵ? Có nghĩa là có thể làm giàu hết cỡ, làm tư bản tư nhân hết cỡ, có thể bóc lột hết cỡ mà (với những điều kiện nhất định?) có thể được làm đảng viên, như vậy có trái sờ sờ với "lẽ tự nhiên" như Bác Hồ nói không?” 

Theo B́nh th́ Hồ Chí Minh cho rằng : "Đảng phải thật trong sạch, mạnh mẽ. V́ vậy đảng viên cũng phải thật trong sạch, mạnh mẽ tức là phải đúng những tiêu chuẩn sau đây: Không bóc lột người. Đảng chống chế độ "người bóc lột người". Lẽ tự nhiên, ai bóc lột người th́ không thể làm đảng viên".

Nói cách khác, B́nh nghĩ rằng đảng viên mà được làm kinh tế tư nhân th́ “đương nhiên” trở thành “kẻ bóc lột” người khác, v́ vậy, là phản lại bản chất của một đảng viên Cộng sản, phản bội lại tiêu chuẩn của “Bác” Hồ ! 

Ta đang ở thời kỳ quá độ”, B́nh viết tiếp, “ vậy trong thành phần xă hội của đảng viên cũng có sự quá độ. Nói thế khác ǵ quan điểm cho rằng kinh tế nhiều thành phần th́ chính trị tất yếu phải đa đảng và tư tưởng trong Đảng tất yếu cũng phải đa nguyên. Cũng không đúng ư kiến cho rằng thời kỳ cách mạng dân tộc dân chủ Đảng đă từng kết nạp cả một số địa chủ, tư sản th́ tại sao bây giờ lại không thể kết nạp một số tư bản tư nhân, rằng cách mạng có giai đoạn, nguyên tắc cũng thay đổi theo giai đoạn! ” 

Việc làm của B́nh đă đáp lại sự trông đợi của thành phần bảo thủ cực đoan trong đảng muốn sống chết đến cùng với chủ nghĩa Cộng sản Mác-Lênin để duy tŕ quyến lực độc tôn cho đảng như đă viết trong Dự thảo Báo cáo Chính trị. 

Nội dung bài viết của B́nh c̣n phản chiếu mớ suy nghĩ cứng nhắc, lạc hậu nhưng thao túng của Đỗ Mười, Cựu Tổng Bí thư khóa VII đối với đường lối chính trị của đảng CSVN trong tương lai. 

Mười viết hồi tháng 11/05 : “ Chúng ta tin rằng, Đảng ta tiếp tục xây dựng trên nền tảng chủ nghĩa Mác - Lê-nin và tư tưởng Hồ Chí Minh nhất định lănh đạo thắng lợi sự nghiệp xây dựng chủ nghĩa xă hội trên đất nước Việt Nam… Vấn đề bao trùm và cốt tử quyết định thắng lợi là xây dựng Đảng thật tốt, thật đúng đắn. Chúng ta bảo đảm không bao giờ chệch hướng trong xây dựng Đảng. Chúng ta xây dựng Đảng cho xứng đáng là Đảng của chủ nghĩa Mác - Lê-nin, Đảng của Hồ Chí Minh. Chúng ta trung thành và phát triển sáng tạo chủ nghĩa Mác - Lê-nin và tư tưởng Hồ Chí Minh…” (Báo Nhân Dân, 4-11-2005) 

Trong khi B́nh viết :“Trên chính trường Việt Nam, Đảng ta có thế mạnh tuyệt đối từ bề dày lịch sử và kinh nghiệm đấu tranh cách mạng dẫn dắt dân tộc ta làm nên bao chiến công kỳ tích đổi đời suốt quá tŕnh hơn hai phần ba thế kỷ. Đảng ta mạnh v́ đường lối độc lập dân tộc gắn liền với chủ nghĩa xă hội như một sợi chỉ đỏ xuyên suốt trước đây, hiện nay và cả trong tương lai không ǵ thay thế được. Bởi ở nước ta không có đất cho một đường lối chính trị nào khác tốt hơn khả dĩ được nhân dân chấp nhận ngoài đường lối độc lập dân tộc và chủ nghĩa xă hội. Khách quan lịch sử mà nói, một đường lối khác, chẳng hạn đường lối xă hội dân chủ ai đó đang mơ tưởng, dù có tô vẽ ngụy trang thế nào đi nữa th́ rốt cuộc vẫn không thể ǵ khác là một đường lối đưa dân tộc ta đi con đường tư bản hoang dă tồi tệ nhất, cuối cùng không tránh khỏi trở lại số phận nô lệ hay phụ thuộc vào các thế lực đế quốc, phản động, thực dân mới kiểu mới.” 

Khi B́nh nói “Đảng ta mạnh v́ đường lối độc lập dân tộc gắn liền với chủ nghĩa xă hội như một sợi chỉ đỏ xuyên suốt trước đây, hiện nay và cả trong tương lai không ǵ thay thế được” là chủ quan, bốc đồng ngạo mạn. 

Có người Cộng sản nào ờ Nga sô mà không nghĩ như thế trước khi chế độ ở đó sụp đổ năm 1992 ? Bài học Liên bang Xô viết và các nước Xă hội chủ nghĩa ở Đông Âu tan ră đồng loạt với Chủ nghĩa Cộng sản cuối Thế kỷ 20 đă chứng minh chế độ chính trị nào, dù có ngoan cường đến đâu cũng sẽ qua đi, chỉ có nhân dân tồn tại mà thôi.  

Nhưng nếu đảng cầm quyền chỉ biết dùng bạo lực đề duy tŕ quyền lực không do dân ban cho, như đảng CSVN đă và đang làm, th́ chính quyền này không phải của dân. Nó chỉ là kẻ cai tù mà thôi. 

Và khi B́nh quả quyết “ Ở nước ta không có đất cho một đường lối chính trị nào khác tốt hơn khả dĩ được nhân dân chấp nhận” là nói khống,nói bạt mạng không cần suy nghĩ. Bởi v́ đă có bao giờ đảng CSVN dám tổ chức hỏi ư kiến dân xem họ có chấp nhận “đường lối chính trị” của đảng Cộng sản hay không mà B́nh dám nói nó đă “được nhân dân chấp nhận”?  

Họ “chấp nhận” nó bằng cách nào ? Từ 60 năm qua, người dân Việt Nam ở miền Bắc trước 1975 và trong Nam từ 1975, đă bị đảng bịt mắt dẫn đi theo đường lối không do ḿnh lựa chọn nên đất nước mới đói nghèo, lạc hậu như ngày nay. Chế độ hiện nay chỉ là của riêng 3 triệu đảng viên mà thôi. Nó không đại diện cho 80 triệu dân nên dân cũng chẳng có bổn phận phải quan tâm đến sự sống hay chết của nó.  

Cách biệt giàu-nghèo giữa những kẻ có chức có quyền và người dân là một bằng chứng của sự xa cách giữa dân và đảng trong chế độ hiện nay. V́ vậy khi B́nh nói về “Đảng ta” th́ chỉ nên hiểu là B́nh đang nói chuyện với 2 triệu 999 ngàn 999 đảng viên khác mà thôi. 80 triệu dân c̣n lại không cần biết đến chuyện “thiếu thống nhất” trong nội bộ đảng. Đó là chuyện của riêng những người được chia phần của chiếc bánh do mồ hôi nước mắt nhân dân làm ra.  

T́nh h́nh này cũng chỉ là hậu qủa của các cuộc tranh chức, tranh quyền và tranh ăn trong nội bộ đảng mà thôi. 

CÂN LÊN MÀ XEM 

Nhưng Thầy sao th́ Tṛ cũng vậy. Chuyện khủng hoảng nội bộ đang gây tranh căi ở Việt Nam là hậu qủa việc làm của “những cái đầu đất sét”, học tṛ và đàn em trung kiên của Đỗ Mười và Nguyễn Đức B́nh, mai phục trong Hội đồng Lư luận Trung ương, Ban Tư tường Văn hoá Trung ương và tại Học viện chính trị quốc gia Hồ Chí Minh. 

Nguyễn Phú Trọng, Chủ tịch Hội đồng Lư luận Trung ương, tay chân thân tín của Nguyễn Đức B́nh  là “chủ qủan” nhóm cán bộ soạn thảo Báo cáo Chính trị chỉ nhằm mục đích duy tŕ chủ nghĩa Mác-Lênin và bảo vệ cho bằng được quyền cai trị độc quyền cho đảng CSVN. 

Việc làm này không chỉ gây ngạc nhiên cho nhiều đảng viên mà c̣n gây bất b́nh trong dư luận v́ chủ nghĩa Mác-Lênin, đă và đang gây tang thương, đổ vỡ cho dân tộc trong 75 năm đảng có mặt trên đất nước, vẫn c̣n được một nhóm người có quyền,v́ quyền lợi riêng tư và phe phái, tiếp tục áp đặt nó lên đầu lên cổ nhân dân. 

V́ vậy Báo cáo Chính trị mới có đoạn viết : “Trong quá tŕnh đổi mới phải kiên định mục tiêu độc lập dân tộc và chủ nghĩa xă hội trên nền tảng chủ nghĩa Mác - Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh. Đổi mới không phải là từ bỏ mục tiêu chủ nghĩa xă hội, mà là làm cho chủ nghĩa xă hội được nhận thức đúng đắn hơn và được xây dựng có hiệu quả hơn để đi tới thắng lợi. Đổi mới không phải là xa rời mà là nhận thức đúng, vận dụng sáng tạo và phát triển chủ nghĩa Mác - Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh, lấy đó làm nền tảng tư tưởng của Đảng và kim chỉ nam cho hành động cách mạng...” 

Họ c̣n giương cổ lên : “ Kiên định chủ nghĩa Mác - Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh, mục tiêu độc lập dân tộc và chủ nghĩa xă hội. Vận dụng và phát triển sáng tạo chủ nghĩa Mác - Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh trong hoạt động của Đảng. Thường xuyên tổng kết thực tiễn, bổ sung, phát triển lư luận, giải quyết đúng đắn những vấn đề do cuộc sống đặt ra.”

Nội dung này không có một ư niệm khai phóng, bật xuất nào mới có thể làm phấn chấn ḷng người mà chỉ nhằm tuyên truyền cho khẩu hiệu đă nghe măi nhàm tai: “Mác-Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh”.

Tuy nhiên B́nh cũng nh́n nhận nội bộ đảng đang có nhiều vấn đế nổi cộm gây tranh luận chưa t́m ra được lối thoát : “ Trong khi khẳng định những chỗ mạnh cơ bản của Đảng ta, chúng ta vẫn không quên những mặt c̣n yếu trong đó có mặt tiềm ẩn nguy cơ không thể xem thường. Tôi cho rằng sự thiếu nhất trí trong Đảng là một trong số mặt yếu đó. T́nh trạng thiếu nhất trí từng được nhiều văn kiện Đảng trước đây nói đến và ngay trong các dự thảo lần đầu báo cáo tổng kết lư luận và thực tiễn 20 năm đổi mới cũng như các Văn kiện khác chuẩn bị cho Đại hội X cũng nêu lên hàng loạt những vấn đề c̣n có quan điểm khác nhau. Tuy vậy, thiếu nhất trí thực chất là ở chỗ nào, quan điểm khác nhau ra sao, căn nguyên của sự thiếu nhất trí ở đâu, th́ chưa bao giờ được đặt ra phân tích mổ xẻ đến nơi. Nay đề nghị Bộ Chính trị, Ban Chấp hành Trung ương và Đại hội X nh́n thẳng vào sự thật này v́ đă đến lúc không thể nào tránh né.” 

Theo B́nh th́ những câu hỏi sau đây nên được thẳng thắn tranh luận “trên tinh thần đồng chí”:   

- Sau thảm họa sụp đổ ở Liên Xô, Đông Âu, chúng ta có nên tiếp tục con đường xă hội chủ nghĩa nữa hay không? Có thể có con đường nào khác phù hợp hơn? Hoặc: hăy thôi nói chủ nghĩa xă hội, thôi nói chủ nghĩa Mác - Lênin, mà cứ làm sao cho "dân giàu, nước mạnh, xă hội công bằng, dân chủ, văn minh" là được rồi?

- Bản chất Đảng có ǵ thay đổi? Có nên giữ như lâu nay: "Đảng ta là đội tiên phong của giai cấp công nhân, đại biểu trung thành cho lợi ích của giai cấp công nhân, của nhân dân lao động, của cả dân tộc" hay nên thay bằng công thức mới: "Đảng ta là đội tiên phong của giai cấp công nhân, đồng thời là đội tiên phong của nhân dân lao động, của dân tộc".

- Về đảng viên có nên cho phép đảng viên làm kinh tế tư bản tư nhân, cho phép kết nạp cả những nhà tư bản tư nhân vào Đảng hay không?

Say khi “mớm cơm” cho đảng như thế, B́nh viết : “ Rất tiếc mấy tháng vừa rồi tại Đại hội Đảng các cấp từ cơ sở đến tỉnh, thành phố, đến đại hội Đảng các cơ quan Trung ương, các vấn đề rất ít được đặt ra để thảo luận, tranh luận. Tôi cho đó là một hạn chế lớn không đáng có.” 

Nói như thế th́ có khác nào B́nh là người từ trên mây vừa rơi xuống giữa Hà Nội ? Làm ǵ có chuyện trong các cuộc thảo luận tại các Đại hội đảng địa phương và của các ngành, đơn vị Trung ương và của Quân đội, Công an mà có được những đóng góp “xa xỉ phẩm” và “nhạy cảm” để mở cửa nhà tù cho kẻ phát biểu như thế ?  

Nhưng đáng nói hơn là B́nh lại làm ra vẻ như không biết, không nghe thấy những ư kiến đóng góp rất chí t́nh của nhiều người trong và ngoài đảng, trong đó có vô số điều tâm huyết của các lăo thành cách mạng, đảng viên kỳ cựu và của trí thức trong nước đă gửi bài nói thằng với đảng về tất cả những điểm B́nh nêu lên. Có ư kiến đ̣i đảng từ bỏ độc quyền cai trị, phải chấp nhân đa nguyên đa đảng, tuyển cử tự do để ai cũng có quyền tranh cử vào Quốc hội và các chức vụ lănh đạo đất nước. 

Đảng đă lờ đi. Báo chí trong nước không dám đăng lên những ư kiến “trái với ư đảng” trong cuộc được gọi là “lấy ư kiến nhân dân”. 

Chẳng nhẽ, ngoài những phát biểu “gọi dạ bảo vâng” hay “trên sao tôi vậy” tại các kỳ đại hội địa phương và cơ sở, các ư kiến đóng góp khác không đáng để ư đến hay sao ? Làm như vậy th́ hóa ra việc “lấy ư kiến nhân dân” là tṛ hề à ? 

Sau khi nói oang oang như thế, tưởng đâu Nguyễn Đức B́nh sẽ đưa ra sáng kiến hấp dẫn, táo bạo hơn, không ngờ B́nh lại như con rùa rút đầu vào vỏ để phun ra ư kiến phản khoa học : “  Ngoài việc sau này vẫn phải hướng dẫn thảo luận, tranh luận trong các tổ chức Đảng để quán triệt nghị quyết, tôi đề nghị Trung ương cho ra một tờ nội san, lưu hành có hạn chế trong Đảng, có thể đặt tên là "Tranh luận" để đăng những bài có quan điểm khác nhau mà không thể đăng công khai. Để bảo đảm chặt chẽ, có thể quy định trong tôn chỉ mục đích nội san là tất cả bài vở đều không được chống lại chủ nghĩa Mác - Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh, Cương lĩnh chính trị và đường lối cơ bản của Đảng, mặc dù có thể cho phép có những phê phán riêng rẽ về những luận điểm cụ thể này hay khác, chủ trương cụ thể này hay khác, không phải là đường lối và nguyên lư cơ bản. Việc ra nội san Tranh luận đă đến lúc chín muồi v́ những quan điểm khác nhau trong Đảng nay đă bộc lộ công khai hay nửa công khai bằng phát ngôn và phát tán tài liệu rất có hại v́ nó làm phân tâm, phân tán tư tưởng nghiêm trọng trong Đảng và trong xă hội.” (Chú thích : Người viềt bài tự gạch dưới ít chữ để bạn đọc chú ư) 

Viết lách như thế th́ có ǵ cần bàn thêm không hay nên liệng ngay nó vào sọt rác ? Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tường Hồ Chí Minh, Cương lĩnh chính trị và đường lối của đảng là cái quái ǵ mà phải “kỵ húy” đến thế ? Nói năng như thế mà bảo là dân chủ à ? Và tại sao lại “không thể đăng công khai” những ư kiến này ? Sợ vạch áo cho người xem lưng hay sao ?  

Nhưng người Cộng sản Việt Nam tường “cái lưng” của đảng ḿnh sạch lắm à ?  
Một đảng tự nhận là “cách mạng” như đảng CSVN mà lại sợ công khai th́ có khác chi một tổ chức chỉ biết có “cách miệng” ?

B́nh c̣n cho mọi người biết : “ Sau thảm họa sụp đổ ở Liên Xô và Đông Âu, một số đồng chí đâm hoang mang, dao động, nhiều đồng chí suy giảm niềm tin lư tưởng, một số quay ngoắt quan điểm, cá biệt có đồng chí thậm chí tuyên bố "chia tay ư thức hệ", sám hối, trở cờ. Phải thấy suy giảm niềm tin XHCN là vấn đề lớn nhất phải giải quyết trong đời sống tư tưởng của Đảng hiện nay.”

“Một số cán bộ”, B́nh viết tiếp, “ thậm chí trung cao cấp, xem ra có ǵ mặc cảm, ngượng ngùng khi phải nói đến chủ nghĩa xă hội, chủ nghĩa Mác - Lênin. H́nh như họ sợ mang tiếng giáo điều, bảo thủ, không đổi mới, có lẽ theo họ đổi mới là phải từ bỏ CNXH, từ bỏ chủ nghĩa Mác - Lê-nin! Khi không thể không nói chủ nghĩa xă hội, chủ nghĩa Mác - Lênin, họ nói, nhưng thực ra trong bụng không tin. Có người, do tŕnh độ nhận thức hạn chế đi đến cho rằng thôi khỏi nói chủ nghĩa hay lư tưởng trừu tượng, xa xôi, cứ dân giàu, nước mạnh, xă hội công bằng, dân chủ, văn minh là được. Cũng có người không phải do tŕnh độ thấp, thật ra họ dùng lập luận đó để lảng tránh vấn đề, để ngụy biện... Dự thảo Báo cáo chính trị tŕnh Đại hội X nhận định "Những biểu hiện xa rời mục tiêu của CNXH vẫn chưa được khắc phục". Nên thêm "thậm chí c̣n có chiều hướng tăng thêm". 

Th́ ra vậy. T́nh trạng chẳng c̣n ai tha thiết với mớ rác Mác-Lênin mà người d6an Nga đă tống khứ, chôn sâu nó xuống đất “đang có chiều hướng tăng thêm” ở Việt Nam.  

Tại sao lại có t́nh trạng này th́ thiết tường B́nh và những đảng viên CSVN, đang nhất quyết “kiên định giữ vững Chủ nghĩa Mác-Lênin” cho bằng được, phải biết rơ hơn ai về sự tàn lụi và vô hiệu của nó trong thời đại ngày nay. Vậy mà lạ thay, Nguyễn Đức B́nh và Lănh đạo đảng CSVN lại cứ đào nó lên đem về thờ cúng, hô nhau vái ngày vái đêm một cái hồn ma vô chủ th́ chỉ có những con người mắc bệnh tâm thần mới làm như vậy.  

Chẳng nhẽ một đất nước đă có trên 4,000 năm văn hiến như Việt Nam mà quyền bính lại cứ phải thuộc về những con người đất sét hủ lậu đáng thương như thế ? 

Phạm Trần

(03-01)