Nh́n lại cuộc chiến đấu kiêu hùng bị bức tử!http://www.vietskyline.com/articles/
article.aspx?PageID=4&dirID=87&
catID=99&artID=31080&dirName=
B%c3%acnh+lu%e1%ba%adn
Hải Triều
Nhóm Nhà Văn Quân Đội
(Army veteran /writer)
Nguyệt San Viêt Nam xin được chạy đăng bài nói chuyện của Hải Triều tại Vietnam Center/Dubbock chiều ngày 18/3/2006, trong session 7 về chủ đề “ The Death of South Vietnam Army” với 3 diễn giảlà cựu Hải Quân Đại tá Đỗ Kiểm, Hải Triều, nhóm nhà văn quân đội và GS Nguyễn Thế Tiến, cựu Giáo sự đại học Hà Nội/Sài G̣n.
Điều hợp chương tŕnh là nhà văn kiêm kư giả Jay Veith của Hoa Kỳ.
Bài nói chuyện bằng tiếng Anh do sự tiếp tay chuyển ngữ của nhóm Ánh Dương, Hoa Kỳ và một phần do Hải Triều phóng dịch. Tài liệu này được được in ra bằng Anh và Việt ngữ phổ biến tại Vietnam Center, Dubbock và trên diễn đàn internet với một chút hoài băo giúp độc giả và các em Việt Nam hiểu thêm một phần nào về cuộc chiến đấu bi hùng và nghiệt ngă của Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa. Nh́n chung, đa số bài thuyết tŕnh của cả các diễn giả Việt Nam lẫn Hoa Kỳ đều gần nhau ở một nhận định chung: “ Quân Lực VNCH bị bức tử v́ nhu cầu chiến lược của Hoa Kỳ…”
Trong phần nói chuyện và chuyển dịch, nếu có điều ǵ sơ sót, xin quư vị niệm t́nh bỏ qua cho.
Hải Triều
Nhóm Nguyệt San Việt NamTrong cuộc chiến Việt Nam, chúng ta có khả năng chiến thắng cộng sản Bắc Việt, nhưng chúng ta đă bị đẩy vào con đường chiến bại, hay nói cách khác, chúng ta không có quyền thành đạt sự thắng trận. Đó là nỗi bất hạnh của dân tộc nói chung và QLVNCH nói riêng, riêng hơn nữa, đó là nỗi bất hạnh của từng người lính miền Nam Việt Nam. Lịch sử đă mở ra những trang sử dường như c̣n đọng máu anh em, và chỉ một phần sự thật được phơi bày, nhưng mặt thật của việc miền Nam và QLVNCH bị bức tử đă rơ nét.
Ba mươi năm đă vừa trôi qua trên từng mái tóc nhuốm bạc của chúng ta kể từ ngày mất Sài G̣n và miền Nam Việt Nam, thủ đô và đất nước thân yêu của chúng ta. Và với tôi, nỗi đau buồn dường chỉ mới xẩy ra hôm qua.
Nhóm Nhà Văn Quân Đội, nhóm chủ trương “Những Trận Đánh Không Tên Trong Quân Söû VNCH” xin được dẫn vài trích đoạn sau đây để quyù ṿ và quư chiến hữu nhận ra những chứng tích liên quan tới việc Quân Lực chúng ta bị bức tử mà chúng ta không thể không biết, không thể không suy nghĩ...
1.
....
But it was never the military defeat that many claimed. Most of the men and women, American and South Vietnamese, who fought bravely and died in Vietnam did so essentially for the same ideals that Americans have died for in every war. The war's managers were the ones who failed.
Posted on Mon, Dec. 29, 2003
Another flag of freedom
By Ron Wright
Special to the Star-Telegram
( Nhận định này hoàn toàn giống nhận định của tướng Westmoreland như phần 2 và 3 kế dưới đây./ HT ghi chú)
2.
“Quân lực Hoa Kỳ và QLVNCH không thua cuộc chiến tại Việt nam, mà chính những nhà hoạch định chính sách và các thành viên trong quốc hội Hoa Kỳ đă buộc chúng ta thua cuộc chiến đó. Tôi đă cùng chiến đấu với các anh trong 4 năm; tôi kính phục các anh và giờ đây tôi vẫn tiếp tục kính phục các anh.
Theo tôi, tự do và dân chủ cuối cùng sẽ thắng...”
( Thống tướng Westmoreland phát biểu trong cuộc hội thảo chính trị quốc tế tại Dirksen Senate Building, Washington, DC ngày 2/5/1995/ với chủ đề “Prospects for Democracy in Vietnam after 20 years of Totalitarian Misrule/ do tổ chức International Commitee for a Free Vietnam/ ICFV tổ chức tại Thượng Viện Hoa Kỳ)
3.
Thời Luận phỏng vấn tướng Westmoreland.
Hỏi:
Là tư lệnh quân đội Mỹ tại Việt Nam, thống tướng nhận xét thế nào về khả năng chiến đấu của quân đội Mỹ và quân đội miền Nam khi đối đầu với quân cộng sản Bắc Việt?
Đáp:
Tôi kính trọng tinh thần chiến đấu của quân đội miền Nam Việt Nam. Về phía quân đội Hoa Kỳ, tôi thấy không có ǵ để nói thêm. Bởi v́ cuộc chiến Việt Nam chấm dứt phát xuất từ vấn đề chính trị chứ không phải là vấn đề quân sự.
(Thời Luận số ra ngày 11/05/1995 về cuộc Hội thảo chính trị quốc tế 2/5/1995 – Nguyễn Vạn Hùng phỏng vấn tướng Westmoreland.)
4.
Họp Hội Đồng Nội Các trong Bạch Cung ngày hôm sau, Kissinger báo cáo: “lúc này toàn thể quân đội Bắc Việt đang ở trong Nam... Chỉ một lữ đoàn Thủy Quân Lục Chiến cũng có thể chiếm được hết Bắc Việt. Hiệp định Ba Lê đă bị vi phạm một cách nghiêm trọng!”
Những tuần lễ đầu tiên trong tháng Tư cũng tạo cơ hội cho những cố gắng trong hậu trường để lật đổ tổng thống Thiệu. Diễn tiến sự kiện cho thấy cuối cùng Nam Việt nam phải đối đầu với hai kẻ thù: Cộng sản và Hoa Kỳ.
Larry Berman
(Không hoà b́nh, chẳng danh dự. Nixon, Kissinger và sự phản bội ở Việt Nam/ trang 353)
Ghi chú:
- Họp Hội Đồng Nội Các ngày hôm sau, khoảng giữa tháng 4/1975, tức 11 sau ngày cuối cùng 4/4/1975 của tướng Fred Weyand thăm Việt Nam để lượng định t́nh h́nh theo chỉ thị của TT Ford ( Không ḥa b́nh, chẳng danh dự/ Larry Berman). Tướng Weyand đề nghị viện trợ cho VNCH 722 triệu Mỹ Kim nhưng quốc hội Hoa Kỳ đă bác bỏ. ( Không ḥa b́nh, chẳng danh dự/ Larry Berman trang 352)
- Chỉ một lữ đoàn Thủy Quân Lục Chiến? Và ít nhất là 4 sư đoàn tổng trừ bị thiện chiến của QLVNCH c̣n nguyên. Hà Nội đă vi phạm Hiệp Định Ba Lê 1973 một cách trắng trợn, tại sao Hoa Kỳ không đánh tràn ra Bắc giải phóng Hà Nội? Hoa Kỳ đă không làm ǵ cả.!/ Hải Triều ghi nhaän.
5.
Sau này, Vernon Walters được hỏi sao Bắc Việt không bao giờ chịu cung cấp một danh sách tù binh đầy đủ. Ông trả lời rằng: “ Lê Đức Thọ nh́n vào mặt Kissinger trong cuộc thương thuyết ở Ba lê và nói rằng: Tôi không hiểu tại sao tôi lại điề đ́nh với ông. Tôi mới nói chuyện với thượng nghị sĩ Mc Govern trong suốt 6 giờ. Phong trào phản chiến của các ông sẽ bắt các ông trao cho tôi điều tôi muốn!”
( Larry Berman/ “Không ḥa b́nh, chẳng danh dự” trang 142 – 143/tài liệu giải mật)
6.
... Chúng ta đến Việt Nam trước nhất là để giúp đỡ người dân Nam Việt Nam chứ không phải để chiến thắng Bắc Việt. Chúng ta ch́a tay ra và người Nam Việt Nam đă đón nhận. Giờ này, họ cần bàn tay giúp đỡ đó hơn bất cứ lúc nào. Trên mọi tiêu chuẩn, 20 triệu con người ( Nam Việt Nam) đă nói lên với thế giới sự đe dọa đè nặng trên mạng sống của họ, nói lên nỗi gắn bó tha thiết của họ với những giá trị trong cuộc sống không cộng sản, và nói lên ước mơ của họ mưu t́m con đường để tiếp tục lối sống không giống lối sống của những người đang chịu đựng luật lệ của Bắc Việt.
Mức yểm trợ hiện nay của Hoa Kỳ bảo đảm sẽ đưa chính phủ Việt Nam đến chỗ thất trận. Số 150 triệu đô la c̣n lại trong ngân khoản 750 triệu của tài khóa 1975 chỉ đủ dùng trong một chuyến tiếp vận lớn, trong một thời gian ngắn. Cơ may thành công cũng chỉ có thể có được nếu có ngay một ngân khoản phụ trội 722 triệu để tạo cho Nam Việt nam khả năng pḥng thủ tối thiểu chống lại cuộc xăm lăng ( của Bắc Việt) được Nga và Trung cộng yểm trợ. Sự yểm trợ phụ trội của Hoa Kỳ không đi ngược với tinh thần và đường hướng của Ḥa Ước Ba Lê, văn kiện căn bản cho những thỏa thuận ḥa b́nh tại Việt Nam...
Uy tín của Hoa Kỳ, như một quốc gia đồng minh, đang bị thử thách tại Việt Nam. Để bảo vệ uy tín, chúng ta cần yểm trợ Việt Nam tối đa, và ngay lúc này.
Fred C. Weyand
Đại tướng Tham Mưu Trưởng Lục Quân Hoa Kỳ / Phúc tŕnh Tổng Thống của tướng Weyand ngày 4/4/1975. Phần trích dẫn này cũng thấy trong “Không Ḥa b́nh, chẳng danh dự” /Larry Berman trang 351 & 352
( Phúc tŕnh và khuyến cáo của đại tướng Weyand lên TT Hoa Kỳ đề ngày 4/4/1975 khi Bắc quân mới tới địa đầu vùng 2. Thế nhưng, Hoa Kỳ đă quyết định buông tay, dù tướng Weyand chỉ xin một ngân khoản viện trợ phụ trội 722 triệu đô la. Bức tử và hy sinh miền Nam Việt Nam và QLVNCH rơ ràng là một sự “phản bội cúi mặt chiến lược” của Hoa Kỳ / HT ghi chú.)
7.
Ngày 30/4/1975, sau khi Sài G̣n sụp đổ...
.... “ Nam Việt Nam không c̣n tồn tại nữa. Tại Bạch Cung, một phiên họp hội đồng nội các được triệu tập. Không khí buổi họp thật buồn chán, nhưng Kissisinger vẫn thấy một điều tích cực: Chúng ta đă giữ được danh dự của chúng ta bằng cách di tản 42 đến 45 ngàn người Việt Nam!
Thiếu tướng Vernon Walters, người tùy viên quân sự đă đem Kissinger ra vào Ba Lê trong “những chuyến đi đêm” không nh́n sự việc theo lối ấy. Cho tới ngày hôm nay, ông vẫn c̣n giữ một lá cờ Nam Việt nam trong pḥng làm việc. Khi hỏi về lá cờ, ông giải thích rằng nó/ lá cờ tượng trưng cho “công việc chưa xong”. Chúng ta đă để cho 39 triệu người rơi vào ṿng nô lệ ( của cộng sản/ HT chú)”
(Trích “Không ḥa b́nh, chẳng danh dự”/ Larry Berman trang 361)
8.
“Nam Việt Nam đă chống cự hữu hiệu trong 25 năm và không phải luôn luôn được người Mỹ giúp đỡ. Tôi nghĩ không có quốc gia nào có thể chịu đựng một cuộc chiến dai dẳng và tàn khốc đến như vậy... Rốt cuộc, quân lực ấy đă tài giỏi hơn sự ước lượng của mọi người...”
Peter Kahn/ The Wall Street Journal/May 2. 1975 “Truy Điệu Nam Việt Nam.”
9.
“Tất cả những sự thất bại lịch sử và những hèn nhát tồi tệ của biết bao nhiêu nhà lănh đạo Tây Phương đều chồng chất lên lưng những người lính Nam Việt Nam... Thật là bất lương và bất công. Sự nhục nhă là của chúng ta chứ không phải là của quân đội Việt Nam Cộng Ḥa.”
David Halberstam/ Newsweek.
10.
“Ngày nay, đảng CSVN không c̣n xem việc cưỡng chiếm miền Nam Việt Nam trước đây vào năm 1975 là một chiến thắng của họ nữa. Nếu chủ nghĩa cộng sản là không tưởng và những đề hứa hẹn chỉ là hăo huyền khi dựng nên một cuộc chiến, hy sinh hàng triệu người để áp đặt chủ nghĩa đó lên trên một đất nước, quả thật đó là điều lầm lẫn, và hơn thế, đó là một điều đáng nguyèn rũa.
Nhưng điều quan trọng hơn hết, cuốn sách sẽ chứng minh miền Nam Việt Nam đă đánh bại những người cộng sản tại chiến trường, trong làng mạc, nơi rừng xanh...”
( Trích “Cuộc chiến thắng bị bỏ lỡ”/Victory Lost của GS Stephen Young/Lời mở đầu, trang 15)
11.
Bằng vào cái không khí chính trị ( phản chiến) tại Hoa Kỳ, không kể đến các phương thức yểm trợ (yếu kém) sẳn có của chúng ta khi Bắc quân tấn công trở lại năm 1975, chúng ta đă tiến hành việc bỏ rơi 17 triệu đồng minh của chúng ta vào tay cộng sản.
John G. Miller
( HT phỏng dịch)
12.
Hải Triều phỏng dịch:
Trong khi Robert H. Nooter “nhận những báo cáo ở Huế” th́ đại tá Robert Molinelli đang ở ngay trên mặt trận. Trên tờ Armed Forces Journal phát hàng ngày 19/4/1971, ông đă viết: “Trong 3 ngày liền, một trung đoàn địch quân từ 2.500 đến 3.000 người đă bao vây một tiểu đoàn 420 người của Nam Việt Nam. Lực lượng Hoa Kỳ không thể tiếp tế cho đơn vị này, thế mà họ đă chiến đấu cho đến gần cạn đạn dược, và họ đă dùng cả vũ khí địch để chiến đấu mở đường máu phá ṿng vây địch, mang theo hầu hết những thương binh và một vài chiến binh tử trận. Không ảnh chụp trận bao vây và phá ṿng vây đó cho thấy 637 xác địch quân rải rác quanh vị trí của họ...”
Năm 1975, Bắc quân đă thắng trận v́ quân lực miền Nam cạn thiếu mọi thứ, từ súng tiểu liên, trọng pháo đến cơ phận chiến xa, máy truyền tin và cả đến bông băng cứu thương sau khi quốc hội Hoa Kỳ cắt viện trợ năm 1974. Và ngay cả kẻ thù cũng nhận như thế.
Thế nhưng, một sư đoàn Nam Việt Nam ( SĐ 18 BB tăng cường cho Long Khánh/ HT) đă chận đứng 5 sư đoàn tinh nhuệ của Hà Nội cả tuần lễ tại chiến trường Xuân Lộc, họ đă chiến đấu can trường trên mặt trận như bất cứ một đơn vị Hoa Kỳ nào.
Thật là tồi tệ là chúng ta đă bỏ rơi Nam Việt Nam. Đừng xúc phạm họ/ QLVNCH để khỏa lấp tọâi lỗi của chúng ta!
Harry F. Noyes III
( Báo The Washington Post hôm nay 18/11/05, trang 22A, Letters to the Editor, đăng hai ư kiến của hai ông John G. Miller ở Annapolis và ông Harry F.Noyes III ở San Antonio (những cựu cố vấn của các đơn vị của QL/VNCH), trả lời lá thư của Robert H. Nooter ngày 9 tháng 11, 2005, về cuộc hành quân Hạ Lào 719. Ông Noyes viết: "Let's not insult them to assuage our guilt."/ phân đoạn1 và 11)
13.
Tướng Đồng Sĩ Nguyên, tư lệnh đặc trách tiếp vận của cộng sản Bắc Việt thuộc hệ thống đường 559 từ 1964 đến 1968, trong khoảng 1965 – 1966, cùng với một số tướng lănh và sĩ quan cấp tá của cộng sản, đă lo âu về chuyện quân đội Hoa Kỳ và VNCH sẽ đánh chiếm một khoảng đường ṃn Hồ Chí Minh, và Bắc quân sẽ rơi vào t́nh thế khốn đốn. Thế nhưng họ (tức người Mỹ) không hành động ǵ...
Bùi Tín
From Enemy to Friend / Foreword by James Webb/ Naval Institute Press, Annapolis, Maryland ( trang 74 – 75 bản Anh ngữ)
14.
Về mặt viện trợ vũ khí:
Chúng tôi không có số liệu thống kê cụ thể, song nếu lấy cái mốc 1968 với trận Tổng Công Kích Mậụ Thân, khi Hà Nội quyết định tấn công toàn miền Nam, họ nắm được các ưu đieåm:
- Tấn công bất ngờ, bất chấp lện ngưng bắn trong ba ngày Tết.
- Vũ khí bộ binh của Bắc quân có ưu thế vượt trội với tiểu liên AK tự động và B40 và các loại vũ khí cộng đồng khác, trong lúc hầu hết các lực lượng Bộ Binh VNCH, kể cả Địa Phương Quân và Nghĩa Quân đều c̣n dùng các loại vũ khí gần như phế thải từ thế chiến thứ 2 như Garant, Carbin, súng phóng lựu bằng súng Garant. CHúng ta chưa có M72, chưa có M79, chưa có M16...
- Đêm 30 rạng Mùng Một Tết Mậu Thân, quân Mỹ ngưng chiến, không khai hỏa khi cộng quân xâm nhậm thành phố trước mũi súng của ho!
Nói chung, Bắc quân được trang bị vượt trội QLVNCH về mặt vũ khí, thế nhưng... như phần tiết lộ của GS Nguyễn Thế Tiến và nhà thơ Chế Lan Viên th́ quân cộing sản đă bị QLVNCH đánh bại trên khắp các mặt trận... từ bờ Nam sông Bến Hải cho tới mũi Cà Mau... “ Mậu Thân, hai ngàn người xuống núi. Chỉ một đêm c̣n sống có ba mươi...!”/ Chế Lan Viên
15.
Mậu Thân, hai ngàn người xuống đồng bằng. Chỉ một đêm c̣n sống có ba mươi!
Ai? Tôi?
Chế Lan Viên
Mậu Thân, Hai ngàn (2000) người xuống đồng bằng
Chỉ một đêm c̣n sống có ba mươi (30)
Ai trách nhiệm về cái chết hai ngàn người đó?
Chế Lan Viên đă viết sự thật. Trận tổng công kích Mậu Thân 1968, cộng sản hai miền Nam Bắc đă thất bại và tổn thất thê thảm, những sĩ quan từ cấp úy đến cấp tá của miền Bắc đă mất hết nhuệ khí và tinh thần chiến đấu. Xin được nhắc lại một lần nữa: Ngay trong thời điểm 1968, Bắc quân đă được khối cộng Nga Tầu và Đông âu trang bị vũ khí cá nhân và cộng đồng vượt trội vũ khí của QLVNCH. Các đơn vi bộ binh và địa phương quân của miền Nam chưa có M16, M72, M79... trong khi Bắc quân đă ào ạt tấn công chúng ta bằng các loại vũ khí hiện đại AK và B40...
Đây không phải là điều Hoa Kỳ không nhận ra. Các tài liệu giải mật cho thấy chính Kissinger đă có ư định “phủi tay” khỏi Việt Nam từ thời gian này. ( Không ḥa b́nh, chẳng danh dự. Nixon, Kissinger và sự phản bội ở Việt Nam.)
Đúng như phần tŕnh bày của tướng Weyand trong mục số 6, người Mỹ đến miền Nam chỉ để giúp chúng ta tự vệ chứ không giúp chúng ta chiến thắng, hay nói rơ hơn, người Mỹ không muốn hay không cho phép QLVNCH và Quân Lực Mỹ thắng và giải phóng miền Bắc v́ nhu cầu chiến lược toàn cầu của Mỹ trong chiến lược đánh bại chủ nghĩa cộng sản toàn cầu. Họ đă cách chức tướng Westmoreland và sau cùng th́ bức tử chúng ta.
Miền Nam và QLVNCH đă bị hy sinh, và nền ḥa b́nh thế giới có được sau khi khối Sô Viết tan vỡ, đă có sự đóng góp xương máu và danh dự của chúng ta. Chúng ta phải nói điều đó cho thế giới biết, ngày hôm nay và cả mai sau. Nhóm Nhà Văn Quân Đội đă và đang âm thầm đóng góp cho sứ mệnh khó khăn và nghiệt ngă này của dân tộc nói chung và của người lính miền Nam nói riêng...
Hiệp Định Paris 1973 được kư kết đă cho phép những sư đoàn cộng sản miềøn Bắc
Ơû lại sâu bên trong miền Nam Việt Nam dưới vĩ tuyến 17 với việc cộng sản miền Bắc được sự hổ trợ của toàn thể khối cộng sản thế giới, cả Nga và Trung cộng… Và khi quân lực Mỹ được lệnh từ giă chiến trường miền Nam từ đồng bằng sông Cửu Long đến bờ Nam sông Bến Hải, th́ Quân Lực Miền Nam đă một ḿnh, tôi xin nói lại, đă một ḿnh chống với Bắc quân và toàn thể khối cộng cho đến ngày cuối cùng của tháng Tư 1975.Theo tôi, tướng Dương Văn Minh, tổng thống sau cùng của miền Nam Việt Nam đă đầu hàng chứ quân lực miền Nam không đầu hàng.
Song cho dầu t́nh huống ǵ đi nữa th́ chúng tôi cũng hănh diện về quân lực VNCH và cuộc chiến đấu bi hùng của chúng tôi. Chúng tôi nghĩ rằng cuộc chiến Việt Nam chưa thực sự chấm dứt và chúng tôi tiếp tục chiến đấu bằng cách này hay cách khác cho đến ngày chế độ Hà Nội bị sụp đổ.
V́ cuộc chiến đấu cho tự do dân chủ cho đất nước chúng tôi, chúng tôi vẫn c̣n là những người lính chiến.
(Đa tạ quư vị đă nghe bài nói chuyện của chúng tôi)
Hải Triều
Nhóm Nhà Văn Quân Đội
nsvietnam@yahoo.comIn looking back at the courageous fighting
Hai Trieu
Army Veteran Writer
In The Vietnam War, we had the ability to win over the North Vietnamese Communists, but we were forced to become the losers, or in other words, we were not allowed to be the wining party. That is the sadness of our country in general, and of our Republic Vietnam’s Army in particular, and especially, it’s the sadness of everyone of us, South Vietnamese soldiers. On the recent pages of our country’s history, seemingly still smeared with the blood of our comrade-in-arms, only some part of the truth was uncovered, but the fact that The South Vietnam and The Republic Vietnam’s Army have been forced to surrender is very clear.
Thirty years’s been just passing on our grey hair since the collapsing of Saigon and South Vietnam, our beloved capital, our country. And it seems to me that the pain and the sorrow of the “Saigon Mayday”in 1975 just happened yesterday.
Our group, the writers of “The unnamed battlefields in the history of The Republic Vietnam’s Army”, would like to cite some facts, to let our compatriots and comrade-in-arms know that our army has been forced to die, as we all need to know it and to think about it.….
1.
....
But it was never the military defeat that many claimed. Most of the men and women, American and South Vietnamese, who fought bravely and died in Vietnam did so essentially for the same ideals that Americans have died for in every war. The war's managers were the ones who failed.
Posted on Mon, Dec. 29, 2003
Another flag of freedom
By Ron Wright
Special to the Star-Telegram
HT: (this observation is completely in accordance with General Westmoreland’s opinion, in the next two parts)
2.
“The United States Army and The South Vietnam Army have not lost the Vietnam War, but the policy makers and the members of the United States’ Congress have forced us to lose it. I have fought with you during 4 years; I admired you, and I still admire you now.”
“I think that at the end, freedom and democracy will win the final victory...”
(General Westmoreland declared during the international political conference in the Dirksen Senate Building, Washington DC on 2/5/1995 with the subject “Prospects for Democracy in Vietnam after 20 years of totalitarian Misrule/ organized by ICFV International committee for a Free Vietnam)
3.
The interview with General Westmoreland by Thoi Luan newspaper.
Question:
As a Commander of the U.S. Army in Vietnam, how do you find the fighting capability of the US Army and of the RV Army, when confronting with the North Vietnam communist army?
Answer:
I admire the highly combatting spirit of the South Vietnamese Army. As of the US. Army, I have nothing more to say. It’s because the end of Vietnam War was originated by political problems and not by military’s reasons.
(Thoi Luan , 11/05/1995, Nguyen Van Hung interviewed General Westmoreland about the International conference on 2/5/1995)
4.
“…During the Cabinet meeting on the next day in the White House, Kissinger reported: “At this moment, all the North Vietnam’s Army are in the South … We only need a Brigate of Marine to conquer the North. The Paris Peace Accords have been severely violated!”
During the first weeks of April, there was a lot of effort behind-the-scenes to overturn President Thieu. Things turned out that finally The South Vietnam had two enemies: The Communists and The United States.
Larry Berman
(No Peace, No Honor : Nixon, Kissinger, and Betrayal in Vietnam, page 353)
Notes: “the Cabinet meeting on the following day” happened in the mid. April 1975, eleven days after the last day of General Fred Weyand’s visit in Vietnam to evaluate the situation, at the order of President Ford (No Peace, No Honor / Larry Berman).
General Weyand proposed to aid Vietnam with 722 millions of dollars but the U.S. Congress refused. (No Peace, No Honor / Larry Berman, page 352)
- Only a Brigade of Marine? And at least 4 battle tested Division of the South Vietnam’s Reserved Army were still intact. Hanoi has blatantly violated the Paris Peace Accords, and why the United States did not overrun North Vietnam, to liberate Hanoi? The United States did not do a thing! (Hai Trieu)
5.
- Later on, when asked why North Vietnam never provided a complete list of prisoners of war, Vernon Walters answered that, “Le Duc Tho looked at Kissinger’s face during the peace talk in Paris and said: `I don’t know why I need to talk with you. I have just talked with Senator Mc Govern during 6 hours. The anti-war movement in your country will force you to give me what I want!’ ”
(Larry Berman ‘s “No Peace, No Honor” pages 142 and 143 / unclassified document)
6.
“… We came to Vietnam, first of all, to help the South Vietnamese only, and not in order to win the North Vietnam. We give our hand and the South Vietnamese took it. Now, they need our helping hand more than never. More than any standard, 20 millions people (of the South Vietnam) have told the world about the threat that weighs on their destiny, about their attachments with the values when they live without the communists, and they told us about their dreams to find a way to live the same lives as before, different than those of the people under harsh laws of the North.”
“The level of the aids from the United States will surely lead the South Vietnamese government to the defeat. The 150 million dollars, the rest of the 750 million dollars of the fiscal year 1975 is only enough for a short term big supply. The chance to succeed exists only if they have right now an extra 722 million dollars, to help South Vietnam to have the strength to protect themselves against the invasion of the North Vietnam, who has the helps of the Russia and the China. The extra help from the United States is not against the spirit and the way of the Paris Peace Accords, the basic document for the peace agreements in Vietnam …”
“The prestige of the United States, as an allied country, is tested in Vietnam. To protect it, we need to help Vietnam the most possible, and right now.”
Fred C. Weyand
General and Chief Officer of the US Army
General Weyand’s report to the President on 4/4/1975. This excerpt is also found in “No Peace, No Honor” by Larry Berman on pages 351 and 352
(General Weyand’s report and recommendation to the President of the United States dated 4/4/75 when North Vietnam’s army only reached the border of the second strategic war area. However, the United States has decided to leave, although General Weyand asked for an extra of only 722 million of dollars. Forcing the South Vietnam and its army to break down, obviously is a disloyal and submissive strategy” of the United States – Hai Trieu notes.)
7.
On April 30th, 1975, after the fall of Saigon ..
… “South Vietnam is no more. In the White House, a cabinet meeting was called. The atmosphere was dull, but Kissinger still found something positive: We have saveguarded our honor, by evacuating 42 to 45 thousands of Vietnamese people!
Major General Vernon Walters, the military attacher who accompanied Kissinger in and out of Paris during “the secret meetings” did not look at things that way. Until now, he still keeps a South Vietnam’s flag in his office. When asked about the flag, he explained that it represents “mission unfinished”. We have left 39 millions people fallen into the slavery (of the communists – HT notes)”
(Excerpt from “No Peace, No Honor” / Larry Berman, page 361)
8
“ The South Vietnam has fought effectively during 25 years and was not always helped by the United States. I think that no country can stand such a long and devastating war .. In sum, that army has been better than people’s assessment …”
Peter Kahn / The Wall Street Journal / May 2. 1975 “Commemoration of the South Vietnam”
9.
All the historical defeat and the incompetence, cowardness of the Western leaders are heaped onto the back of the Vietnamese soldiers … It’s dishonest and unfair. The shame is on us, and not on the South Vietnam’s army”.
David Halberstan / Newsweek.
10.
“Now, the Vietnamese communist party stops seeing their invasion of South Vietnam as one of their victories. If communism is an utopia and the expectations are unrealistic when they built up the war, sacrificing millions of people to impose their doctrine on a nation, then it’s a mistake, and more than that, it’s a curse.
But the most important thing, is that the book will show that the South Vietnam has defeated the communists in the battlefields, in the villages, and the forests…”
(Excerpt from “Victory Lost” by Professor Stephen Young / Foreword, page 15)
11.
Thanks to the political climate in the United States, not even that measure of support was available when the North Vietnamese attacked again in 1975, and we proceeded to abandon 17 million allies to the communists.
JOHN G. MILLER
Annapolis
12.
While Robert H. Nooter "received reports" in Hue, Col. Robert Molinelli was over the battlefield. He wrote in the Armed Forces Journal on April 19,1971: "A South Vietnamese battalion of 420 men was surrounded by an enemy regiment of 2,500-3,300 men for three days. The U.S. could not get supplies to the unit. It fought till it ran low on ammunition, then battled its way out of the encirclement using captured enemy weapons and ammunition. It carried all of its wounded and some of its dead with it. Reconnaissance photos showed 637 visible enemy dead around its position."
As for 1975, the North won because the South Vietnamese were short of everything from rifle and artillery rounds to tank parts, radio batteries and bandages after Congress cut aid in 1974. Even the enemy said so. Nevertheless, a reinforced South Vietnamese division held off five of Hanoi's best divisions for a week at Xuan Loc, in a battle as brave as any ever fought by Americans.
It's bad enough that we abandoned the South Vietnamese. Let's not insult them to assuage our guilt.
HARRY F. NOYES III
San Antonio
13.
Bùi Tín
From Enemy to Friend / Foreword by James Webb/ Naval Institute Press, Annapolis, Maryland ( trang 74 – 75 bản Anh ngữ)
It can be done!Attacking the Ho Chi Minh Trail would have been such a blow to the belly. I have met Gen. Dong Si Nguyen, the commander in charge of Transport Rout 559, many times, and during the war we talk about his worries. From 1964 to 1968 he was very concerned that the United State would attack the Ho Chi Minh Trail. He told me: “ They can bomb it, no sweat! Even if they use B-52s that would still not worry me. What worries me most is they will send in troops and/ or use choppers to land some commandos or drop paratroopers who would occupy a chunk ot the trail. This would throw the entire complicated system out of whack, and our transportation would certainly suffer delays.. For this is our route (of infiltration into the South).
My friends and comrades at the Joint General Staff, colonels and brigadier generals, were also worried about thi eventuality. They confided to me in 1965-1966: “All they have to do is to use two or three divisions, both Americans and Saigon troops to occupy the chunk of the Ho Chi Minh Trail, then we would be in trouble!
( From Enemy to Friend/Bui Tin / Foreword by James Webb / page 74 & 75)
14
Weapons aids:
We do not have the exact number, but if we use the year 1968 with the Mau Than’s general attack by the communists of North Vietnam, we can se that they have these advantages over us:
- Their attacks were sudden, regardless of the cease-fire accord for three days of the New Year.
- North Vietnamese infantries had good weapons such as automatic AK rifles, and B40 rocket launchers, and other kinds of machine guns, while most of our troupes, including regional or local militaries still use old kinds of weapons, almost trashy ones from the second world war, such as Garant, Carbin, grenade launchers Garant, etc.. and we did not have M72, M79, M16…
- During The night of the New Year, the US soldiers stopped fighting, and did not fire back even when the Vietnamese communists came into the cities right in front of their rifles!
In sum, the North Vietnamese soldiers have been equipped much better than the South Vietnamese soldiers, but, following the revelation of Professor Nguyen The Tien and Poet Che Lan Vien, the North Vietnamese army has been defeated by the Republic Vietnam’s army in all fronts … from the southern border of Ben Hai river to the Ca Mau area … Che Lan Viet wrote: “Mau Than, two thousands people went down the mountain, but only 30 people survived after just one night…”
15.
“Mau Than, two thousands people went to the plain, but only 30 people survived after just one night…”
Who? Me?
Che Lan Vien
“Mau Than, two thousands people went to the plain, but only 30 people survived after just one night…”
Who were responsible for those two thousands deaths?
Che Lan Viet has written the truth. In the sweeping attack Mau Than in 1968, the communists in both areas have failed and lost tragically, and their officers from lieutenants to colonels of North Vietnam have lost all their ardent fighting spirit. I have to repeat once more: Right in 1968, North Vietnam got the aids from the Russia, the China and the Eastern Europe who helped them with their personal and group weapons surpassing those of the South Vietnamese Army. The units of infantry and regional soldiers did not have M16, M72, M79… while North Vietnamese Army stormily attacked us with all kinds of modern weapons such as AK and B40…
It was not that the US did not see the truth. The unclassified documents show that Kissinger wanted to cut loose from Vietnam since that period. (No Peace, No Honor. Nixon, Kissinger and Betrayal in Vietnam.)
*
It’s exactly like what General Weyand presented in #6, the Americans came to Vietnam just to help us to defend ourselves, not to win the war, or more clearly, the Americans did not want or did not let the Republic Vietnam Army or the United States Army to win and liberate the North Vietnam, because of the global strategy of the United States in order to win over communism. They fired General Westmoreland and at last they forced us to fall apart. South Vietnam and Republic Vietnam Army have been sacrified, and in the world peace after the disintegration of the Soviet Union, there were the contribution of our blood and our honor. We have to say it to the world, now and in the future. Our group of military writers have contributed our efforts to this hard mission of our country in general and of our South Vietnamese soldiers in particular….
The 1973 Paris Agreement allowed many communist divisions stayed deep inside South Vietnam territory (and actually supported by the whole Soviet block, including China). And then US Army leaving the battle fields from Mekong Delta to Ben Hai River, we, the South Vietnam Army Forces alone, I say again, alone, fought back the North Vietnam Army + Soviet block support until the last day of April 1975.
As my understanding, my opinion, General Duong Van Minh, the last president surrended, not our Arm Forces. But no matter what, we are pround of what we had done for our country. The Vietnam war is not over yet. We are still fighting for democracy and freedom for our country and waiting for the collapsing of Hanoi regime. For that reasons, we are still the soldiers.
Hai Trieu
Army veteran and writer/ Editor of Vietnam Magazine/nsvietnam@yahoo.com