Đôi lời cám ơn gửi đến Viêtcatholic.

Lê Hùng Bruxelles.

Tôi vốn là người thích học hỏi, nhất là học hỏi về Đạo đức và T́nh yêu Thiên Chúa. V́ vậy, khi nào mở máy computeur, tôi cũng phóng lên trang mạng Thông tấn xă Vietcatholic, tiếng nói chính thức của Giáo hội Công giáo Việt nam. Tôi cũng không muốn nói dối (v́ nói dối là một phạm tội đứng hàng thứ 9) rằng ngoài việc học hỏi những khôn ngoan của Giáo hội Công giáo Việt nam, tôi cũng muốn biết lập trường chính trị cuả một số Giám mục và linh mục Việt nam để dạy con cháu, nên theo đức Giám mục nầy và tránh Linh mục hay Đức Ông kia ra, sau giờ đi kính viếng Nhà Thờ.

Hôm nay, chủ nhật 3/6/2007, nhân đọc bài « Tại sao Hội đồng Giám mục Việt nam im lặng ? » của Bảo Giang, đăng tải trên Vietcatholic, và qua một phần ư kiến cuả tác giả, tôi tự xét và xin đọc câu « Nhân danh Cha và Con…. » và cho « con cáo lỗi ».

Thực ra trên Vietcatholic, gần đây, tôi thường bắt gặp nhiều bài và tài liệu rất quư, nhưng bên cạnh có nhiều bài mà tác giả là các tu sỉ « xét tội » kẻ khác một cách thiếu ư thức, quy nạp qua lư luận một chiều. Nhất là các Ngài thường bắt tội những vị « tu xuất » đă dùng lời lẽ Chuá trong Thánh kinh để làm những việc « mở cửa cho rắn ḅ vào sân chơi của Giáo hội ».

Người ta đă nêu một số giáo dân « tu xuất », (dù không đưa tên tuổi) đă đăng tải những bài viết gán tội cho đức Giám mục Mai thanh Lương, Bùi Tuấn, Nguyễn minh Mẫn, và một số đông Linh mục tại hải ngoại đang « tiếp hơi » cho Việt cộng. Theo tôi, những chuyện nầy các bài viết trên Vietcatholic « thiếu hẳn mục tiêu » của một cơ quan truyền thông độc lập và vô tư.

Trong bài nầy, tôi muốn nêu ra những ǵ Bảo Giang đă viết và đă làm tôi kính phục. Vậy cho tôi xin trích ra đây với câu mở đầu:

« Tại sao Giáo Hội Công Giáo Việt Nam không ồn ào lên tiếng về việc tranh đấu cho Tự Do, Dân Chủ và Nhân Quyền của Linh Mục Nguyễn văn Lư? Nay để làm sáng tỏ vần đề này hơn, tôi (Bảo giang) cho rằng, việc làm của cha Lư, tự nó đă nói lên tiếng nói ngay chính khiến mọi người có tai th́ hăy nghe. Và bởi v́, sự giữ yên lặng của Hội Đồng Giám Mục Việt Nam đă nói lên hai ư nghĩa rất đặc biệt và quan trọng trong ḷng Giáo Hội Việt Nam hôm nay :

 
1.Thứ nhất : Theo chân con đi chịu chết.

 
2. Thứ hai: Ǵn giữ đoàn chiên vẹn toàn. »

Trong ḷng bài viết có nhiều đoạn khai triễn đáng đọc thêm :

« …..bạn (độc giả) thừa biết rằng. Bọn (Việt cộng) gian ác ấy không bao giờ muốn nghe lời phải lẽ thật. Nếu chúng biết nghe, th́ cần ǵ phải HDGMVN lên tiếng. Bởi lẽ, hăy nh́n đến đời sống khốn cùng của nhân dân bị chà đạp dưới những bàn chân cùi, hủi, dính đôi dép râu của bọn Hồ chí Minh và Việt cộng th́ chỉ cần một chút nhân tính c̣n lại trong con ngươi th́ những kẻ gọi là lănh đạo của Việt cộng hôm nay phải biết xét lại toàn bộ những sách lược đố kỵ với nhân dân của chúng. Nếu chúng là người và c̣n một chút nhân tính của con người, c̣n một chút biết cảm xúc trước một thân h́nh lở ḷi của một đứa bé thiếu ăn, th́ chúng, những kẻ tự cho nính là bọn lănh đạo của Việt cộng kia phải biết qùy xuống mà xin lỗi dân tộc Việt nam v́ biết bao nhiêu những tội ác chúng đă tạo ra cho dân tộc Việt Nam. Xa th́ từ những cuộc thủ tiêu, đấu tố. Gần th́ những Mậu Thân và những cuộc rượt giết người trên đại lộ Kinh Hoàng Qủang Trị năm 1972, rồi bờ biển Đà Nẵng Nha Trang và rồi những vụ bắn gíết đồng bào vượt biên vượt biển v́ muốn lánh cho xa, thật xa cái bộ mặt dă nhân gian ác của chúng. Và cái tội chúng đă xỉ nhục giống ṇi Việt Nam bằng tấm h́nh nhơ nhớp bịt miệng Cha Lư trước ṭa đă bị đưa ra trên toàn thế giới.

Chẳng cần nói thêm, bạn đă biết, những loài dă nhân ấy, ngày xưa là bọn Hồ chí Minh, Tường Chinh Lê Duẫn, nay là bọn Khải, Kiệt, Mười, Mạnh, Dũng, Triết, Điềm… xét cho cùng chỉ là nững qúai thù tàn hại dân tộc Việt mà thôi. Chúng làm ǵ có nhân tính? Nói đến đây, tôi nhớ đến câu chuyện cũ. Chuyện tôi nh́n thấy khi c̣n nhỏ.. Hôm ấy, tôi đă thấy một con chó với nét mặt thật thảm, thỉnh thoảng nó ngoáy cái đầu quanh cần cổ một cái, và đôi mắt nó th́ không rời xa một con chó khác bị trói lại và đem đi làm thịt. H́nh ảnh ấy đến nay tôi vẫn chưa quên. Bạn ạ, loài cẩu trệ c̣n như thế, nhưng cái loài gọi là lănh đạo của bọn Việt cộng ở Hà Nội kia c̣n tệ hơn nhiều!. Chúng có khi nào biết nhỏ một gịot lệ cho đồng loại.? Trái lại, chỉ có những điều làm cho nhân loại kinh tởm, đau thương th́ chúng vui mừng! Và chuyện ấy bây giờ vẫn c̣n đang tái diễn đấy. Ngoài mặt, chúng trơn trớt nói đến chữ dân tộc, nhưng đúng là bày dă thù đang tàn hại cả một nền văn hóa của dân tộc. Mồm chúng th́ như cái trôn, luôn luôn rêu rao đến chữ ḥa giải ḥa hợp dân tộc, nhưng cùng đích là tối độc ác bât nhân muốn tiêu diệt cho tận gốc rễ nền luân lư bao dung của dân tộc Việt ».

Tôi càng muốn bày tỏ ḷng cảm phục đối với tác giả Bảo Giang, khi đọc đến những đề nghị, mà theo tôi nghĩ, các tổ chức chính trị đảng phái tại hải ngoại nên nghiên cứu để dùng làm chiến thuật:

« 1. Không du lịch Việt Nam, 
 
2. Không mua bán hàng của Việt cộng 
 
3. Không buôn bán làm ăn với Việt cộng. 
 
4. Không đọc sách báo Việt cộng và yêu cầu các thư viện địa phuơng không được dùng tiền thuế của ḿnh để mua sách báo của Việt cộng. 
 
5. Không đi xem những tṛ múa rối văn nghệ của bọn Việt cộng đem qua, 
 
6. Tạm thời ngưng gởi tiền về Viêt nam. ( ngày xưa thân nhân của bạn đă không chết, bây giờ càng không thể chết v́ bạn không gởi tiền về) 
 
7. Không gây qũy cho bất cứ một chương tŕnh nào tại Việt Nam hiện nay, kể cả việc cúng dường hay góp tiền xây nhà thờ nhà chùa tại Việt Nam  
 
Và, 
 
8. Tích cực tham gia các cuộc biểu tinh chống cộng sản. Nếu chúng vác mặt ra ngoại quôc th́ chúng ta cứ vác tấm h́nh chúng mịt miệng cha Lư mà dí vào mặt chúng. Rồi vận đợng ngay hàng xóm láng giềng của chúng ta giúp chúng ta trong việc vận động các dân cử địa phương và chính quyền trung ương hỗ trợ chúng ta trong công cuộc đấu tranh. Đ̣i lại Tự Do, Dân Chủ và Nhân Quyền cho Việt Nam, giải thể cái chế độ dă nhân ấy và xây dựng một xă hội văn minh mới đặt trên nền trảng Tự Do Dân Chủ Công Lư cho Việt Nam. (hết trích)

Gửi đến Vietcatholic lời cám ơn.

Đâu đây tôi vừa đọc một bài trên mạng internet của một tác giả người Việt trong nước, nói rằng đời sống con người là những đường « song song », ngụ ư người Việt ở ngoài nước đầy đủ tự do, không nên đ̣i hỏi người dân trong nước, nhất là các hàng lănh đạo tôn giáo, phải làm những chuyện « tự do » dưới bàn tay Việt cộng. Đồng bào hải ngoại như « chim đă sổ lồng », trong khi đó đồng bào trong nước (nhất là các vị lănh tụ tôn giáo) như « cá trong chậu », th́ làm sao dám mở miệng phụ họa việc làm của Cha Nguyễn văn Lư được. Tác giả bài viết đó cho rằng cuộc sống con người ở hải ngoại và cuộc sống người dân trong nước là hai con đường « song song ».

Tôi đồng ư với chuyện tác giả đă ví cuộc sống là những con đường đă vạch sẳn. Chúng ta buộc phải đi trên con đường đó cho đến đích. Bên trái và bên phải chẳng có ai, bởi lẽ chúng ta không thể đi qua con đường của kẻ khác.

Điều tôi muốn nói thêm là mọi con đường đă tự vạch ra vô số h́nh dạng, mà chúng ta là những nhà toán học đang khảo sát. Chúng ta biết h́nh dạng bằng con mắt nhưng chúng ta không bao giờ lư giải được. Suy rộng ra cái « không-tôi » (le non-moi) đă có trước sẳn cái « tôi » (le moi), chẳng khác nào như h́nh dạng con đường đă vạch sẳn cho cuộc đời chúng ta đă « có trước » tư duy cuả chúng ta. H́nh dạng con đường đă có Đấng Tối Cao vạch sẳn, nhưng v́ lúc đó chưa-có-tôi (non-moi). Thế mà, sau khi đọc bài viết cuả Bảo Giang, tôi tự đâm ra hoài nghi, v́ con đường của tác giả và con đường cuả tôi đă có lần « giao nhau » tại một vài điểm. Lần nầy, tôi xin gửi lời cảm ơn đến Ban Biên Tập Việtcatholic đă dành cho một bài viết mà tôi thích thú nghiền ngẫm.

Lê Hùng Bruxelles. (3/6/2007)