Mùa Xuân Dân
Tộc Ló Hiện Xa Xa
Uỷ Ban Nhân
Quyền Việt Nam (ở trong nước) vừa công
bố “Báo cáo t́nh h́nh Nhân quyền Việt Nam tháng 11.2006”,
trong đó ghi nhận rằng “tháng 11.2006 được gọi là “tháng đen tối về nhân
quyền” của chính
quyền cộng sản Việt Nam”. Thế
mà người viết bài này lại nói đến
chuyện mùa xuân Dân tộc đang ló hiện xa xa th́ có
vẻ như là “trái khoáy”.
Nhưng không! Xin bạn đọc nhớ lại t́nh h́nh phong
trào đấu tranh cho dân chủ vài năm trước và
nh́n rơ thực trạng
phong trào năm nay th́ chắc các bạn sẽ chia sẻ
niềm vui và tinh thần lạc quan này của người
viết.
Có lẽ không
mấy ai quên cái không khí bức bối của vài năm
trước, đă làm nhiều người thiết tha
đến tự do dân chủ phải lo buồn khi
thấy những mâu thuẫn nặng nề giữa
những “con chim đầu đàn” của phong trào trong nước
(1). Không ít người tỏ vẻ bi quan,
cảm thấy dường như là bế tắc.
Một số hỏi ư kiến chúng tôi, và chúng tôi
đă trả lời là: rắc rối thật, nhưng tin
chắc rằng mọi việc đâu sẽ vào đấy,
các chiến sĩ dân chủ đi tiên phong đă có công gieo
hạt giống th́ rồi đây những mầm non sẽ
vươn lên, lớp trẻ sẽ lao vào cuộc
đấu tranh, sẽ xuất hiện nhiều kiểu
kết hợp mới hơn, nhiều sáng kiến mạnh
dạn hơn, do đó nhấn ch́m những mâu thuẫn
nội bộ xuống dưới (tuy chúng vẫn c̣n tồn
tại) và phong trào lại vẫn sẽ cứ tiếp
tục vươn lên. Mà đúng là như
vậy. Xin bạn đọc cứ xét
đoán điều đó qua thực tế năm 2006.
Những người cùng khổ đă đứng lên
Đặc
điểm nổi bật nhất của phong trào
đấu tranh năm nay chính là nó xuất phát từ bên
dưới, từ dân chúng, từ những con người
b́nh thường, cùng khổ, nhẫn nhục, ngoan ngoăn và
sợ sệt nhất, ngày nay đă tỉnh thức,
đứng thẳng người lên, mạnh dạn
cất cao tiếng nói của ḿnh. Và tiếng nói đó không
chỉ là những “đơn xin”, những “yêu cầu” , mà đă
là những “yêu sách”, những “điều kiện”, những
“đ̣i hỏi” khá “thẳng thừng” đưa ra trực
tiếp cho giới cầm quyền. Thái độ quyết
liệt đó của công nhân lao
động và nông dân c̣n biểu hiện bằng những
cuộc đấu tranh mạnh mẽ với h́nh thức biểu
t́nh, đ́nh công, những đoàn người rầm
rập kéo nhau đi khiếu kiện...
Thật
vậy! Công nhân lao động ở nước ta đă tưng
bừng mở đầu năm 2006 với cao trào biểu t́nh,
đ́nh công rầm rộ chưa từng thấy trong suốt
60 năm thống trị của ĐCS. Ngay từ cuối năm
2005 đầu năm 2006, công nhân lao
động ở các doanh nghiệp có đầu tư
nước ngoài đă biểu t́nh, đ́nh công để
đ̣i tăng lương. Lúc đầu phong trào đó lôi
cuốn mấy chục ngàn người ở khu vực Sài
G̣n, B́nh Dương, Biên Ḥa, rồi toả rộng ra
khắp miền Nam, lan nhanh đến miền Trung và
miền Bắc thu hút trên một trăm bốn mươi
ngàn người lao động trong cả nước. Qua
cuộc đấu tranh này, cái mặt nạ của kẻ
cầm quyền, tức là ĐCS và chính quyền CS, mạo
danh là đảng, chính quyền của công nhân lao
động, đă bị đánh rơi, để ḷi ra chân
tướng kẻ tay sai của giới chủ nhân
nước ngoài, ngăn cản công nhân lao động
đấu tranh cho quyền lợi của ḿnh, thậm chí
c̣n đàn áp tàn tệ và bắt bớ công nhân đấu
tranh.
Cao trào
đấu tranh này đến tháng 3 đă dịu xuống,
nhưng dư âm của nó vẫn c̣n vang dội, nhiều
cuộc đ́nh công lẻ tẻ xảy ra suốt năm,
kể cả ở các xí nghiệp quốc doanh. Gần
đây, ngày 9.12, 3500 công nhân (95% là nữ) của Cty cổ
phần giày Đông Anh (huyện Đông Anh, Hà Nội) đă
đ́nh công đ̣i tăng lương, giảm giờ làm
việc.
Có người
nói ư thức của công nhân lao động
mới chỉ ở tầm mức đấu tranh kinh
tế, mới chỉ nhắm vào giới chủ nhân,
nhất là chủ nhân nước ngoài, chứ chưa nâng
lên đến mức giác ngộ chính
trị. Thế th́ xin mời bạn đọc nhớ lại
một sự kiện “động trời” khác diễn ra ngay trong
cao trào đ́nh công để thấy rơ ư
thức chính trị của công nhân, đa phần
xuất thân từ nông dân, đă nâng lên một bậc
mới. Ngày 18.2, 11 nam nữ
công nhân b́nh thường,
đại diện cho anh chị em lao động ở sáu
khu công nghiệp, chế xuất tại miền Nam và
miền Trung, có ghi tên tuổi, địa chỉ
nơi làm việc đàng hoàng, đă gửi lên Tổng bí
thư ĐCSVN Nông Đức Mạnh bản “Yêu sách 8
điểm của công nhân đ̣i quyền lao động”.
Bằng lời lẽ “thẳng thừng”, anh chị em
đă vạch trần thảm trạng của công nhân và
nông dân sau năm 1975
dưới sự thống trị của Đảng. Xin trích
nguyên văn vài đoạn:
“.... Trong khi chúng tôi có tiền
dư thóc để, th́ chúng tôi bị lấy nhà và bị
đuổi đi vùng sâu nước độc để
khai phá đất hoang làm ăn. Do những
cơn sốt rét vàng da, có những gia đ́nh chết phân
nửa, có những gia đ́nh phải chết hết. Khi trở về thành phố th́ nhà
cao cửa rộng, ruộng vườn của ḿnh th́
bị cán bộ đảng viên thu
sạch. Điều này chúng tôi có nói sai
đâu. Những villa nhà lầu hiện nay là nhà
của đảng viên, th́ thử hỏi cha ông của
mấy ông này mua nhà đất từ thời nào để
lại cho mấy ông đảng viên này, nếu không
phải cướp của chúng tôi th́ từ đâu mà có. Cuộc đời chúng tôi c̣n sống th́ vẫn
c̣n bị cướp. Đời cha tôi bị
cướp, đời tôi cũng bị cướp.
Những gia đ́nh chúng tôi lên vùng kinh tế mới khai hoang
được vài ba mẫu đất làm ăn, cuộc
sống chưa ổn định th́ tṛ cướp bóc
lại theo đuổi người dân nghèo chúng tôi, kế
đến là chiêu thức kêu gọi đầu tư
rước ngoại bang vào, lại tiếp tục lấy
đất của chúng tôi” ...
“Bằng nhiều chiêu thức gạt gẫm lừa
bịp gian manh quỷ quyệt, trù dập vu khống
chụp mũ. Mọi thủ đoạn
lấy cho bằng được đất của chúng
tôi. Thế th́ chúng tôi, người nông dân mà không có
ruộng cày, ruộng ḿnh bị lấy trắng tay, lấy giữa ban ngày. Ông bà ta có câu “cướp đêm
là giặc, cướp ngày quan tham!” Sự tính toán nham
hiểm của Đảng, mà người dân chúng tôi
sống không được mà chết cũng không xong...”
Sau những
lời thống thiết đó, anh chị em “yêu cầu
và đề xuất những điều kiện sau đây
với Bộ Chính trị và TƯ ĐCSVN”:
“1. Trả lương cho chúng tôi theo
đúng hợp đồng của nhà nước Việt
Nam với các nhà đầu tư, thương
gia nước ngoài có công ty xí nghiệp tại Việt
2. Mức lương phải ngang bằng các công nhân các
nước trong khu vực như Singapore, Thái Lan, Hàn
Quốc,
3. Dẹp bỏ
Công đoàn do Đảng xây dựng đưa vào các
công ty xí nghiệp.
4. Không
được phát triển Đoàn, Đảng trong hệ
thống công nhân chúng tôi, để rồi quay lại đàn áp
chúng tôi. V́
chúng tôi chỉ là những người đi làm mướn
làm thuê b́nh thường, không muốn tham gia chính trị,
chúng tôi không muốn hệ thống độc tài
độc quyền đeo đẳng chúng tôi, v́ chúng tôi
đă quá khổ rồi.
5. Chúng tôi có quyền tự
hợp đồng lao động cá nhân và tập thể
khi đă dẹp bỏ hệ thống công đoàn, v́ tổ
chức công đoàn không đem lại quyền lợi
thiết thực cho chính người công nhân chúng tôi, mà chính
họ lại ăn theo phần trăm sản xuất của
chúng tôi, và mỗi khi chúng tôi muốn đ̣i hỏi quyền
lợi chính đáng phải được sự
đồng ư của công đoàn là phi lư.
6. Chúng tôi không phải đóng góp
những khoản tiền như xoá đói giảm nghèo và
các loại tiền do công đoàn phát động và trừ
thẳng vào lương của chúng tôi như trước
đây đă có.
7. Chúng tôi phải được
quyền lợi như: bảo hiểm y tế, tiền
lương hưu sau khi hết độ tuổi lao
động, bảo hiểm tai nạn lao động
rủi ro…
8. Chúng tôi có quyền hội
họp riêng tư, có quyền lập hội, gây quỹ, có
quyền đấu tranh, có quyền đ́nh công đ̣i
hỏi các quyền lợi chính đáng, phù hợp mức
lương, tương xứng với công sức lao
động... ”
Song song với
phong trào đấu tranh của công nhân lao động là
phong trào khiếu kiện của “dân
oan”, chủ yếu là của nông dân, một
phong trào đấu tranh bền bỉ, dai dẳng hàng mấy thập
niên, đến năm 2006 lại bột phát quyết
liệt hơn nữa. Nhiều đoàn dân oan từ các
tỉnh khắp nước kéo về Hà Nội, Sài G̣n để đ̣i lại
đất đai, nhà cửa bị
bọn “cường hào ác bá đỏ” cưỡng
chiếm. Nổi bật nhất là cuộc đấu tranh
của hàng ngàn dân ba xă huyện Văn Giang, tỉnh Hưng
Yên kéo lên Hà Nội đến trước trụ sở
Quốc hội phản đối việc lấy
đất đai của họ. Nhiều đại
biểu dân oan đă liên kết với những nhà
đấu tranh dân chủ trong nước là những
người sẵn ḷng đưa tay giúp
đỡ họ. Có những nhà dân chủ được
gọi là “người của dân oan”, như nhà văn
nữ Trần Khải Thanh Thuỷ, đă đứng ra
sáng lập “Hội Dân Oan” ngày 10.12 vừa qua.
Đă qua rồi
cái thời yêu cầu và thỉnh nguyện...
Đối
với nhiều nhà đấu tranh cho dân chủ, giai đoạn những “thư đề nghị”, “yêu
cầu” “thỉnh nguyện” hay “kiến nghị” lên ban lănh
đạo đảng và nhà nước dường như
đă qua rồi, mà thay bằng những “lời kêu
gọi”, “tuyên bố”, “tuyên ngôn” trực tiếp
hướng tới dân chúng và những “kháng thư”, “tố
cáo” đưa ra trước giới cầm quyền và công
luận trong cũng như ngoài nước.
Tháng 3.2006,
Hoà thượng Thích Quảng Độ, Viện
trưởng Viện Hoá Đạo Giáo Hội Phật Giáo
Việt Nam Thống Nhất, ra “Lời kêu gọi cứu
nguy công nhân và nhân dân lao động Việt Nam” với ba yêu sách
cụ thể, trong đó có yêu sách “trả
lại cho người công nhân quyền
thành lập Công đoàn Tự do Việt Nam để
bảo vệ quyền lợi đích thực cho nhân dân lao
động, thoát ly sự kiềm tỏa và khống
chế của Tổng Liên đoàn Lao động Việt
Nam của đảng”.
Ngày 19.3, nhóm 118 nhà đấu tranh cho dân chủ và nhân
quyền trong nước đă phát đi “Lời Kêu gọi
cho Quyền Công nhân tại Việt Nam” với những yêu
sách: “Cương quyết đ̣i hỏi nhà cầm quyền
CS Việt Nam phải mau chóng sửa đổi luật lao
động cho phù hợp với tiêu chuẩn văn
minh và nhân quyền quốc tế; tạo điều
kiện để các công nhân tự thành lập các Công
đoàn có khả năng bênh vực quyền lợi
chính đáng của ḿnh thay cho Công đoàn công cụ tay sai
tai mắt do chính Nhà cầm quyền CS Việt Nam đă
dựng lên”... “phải cung cấp thông tin đầy đủ
đồng thời trả tự do lập tức và
vô điều kiện cho gần 100 công nhân đ́nh
công đang bị giam giữ bí mật”, ...“Cương quyết đ̣i hỏi nhà cầm
quyền CS Việt Nam không được dùng bạo
lực để đàn áp các cuộc đ́nh công, không
được sửa đổi luật lao động
theo chiều hướng nhằm hoàn toàn qui kết các
cuộc đ́nh công chính đáng là vi phạm pháp luật”, ... “...phải thay đổi
chính sách “xuất khẩu lao động” mà bao năm qua
đă liên tục xúc phạm nặng nề nhân phẩm
của chính công dân ḿnh v́ đă coi họ chỉ như
một mặt hàng xuất khẩu, gây ra thảm
nạn công nhân đi lao động nước ngoài đă và
đang bị bóc lột bởi các công ty môi giới
quốc nội và các công ty tuyển dụng ngoại
quốc, bị đẩy vào kiếp nô lệ lao công hay nô
lệ t́nh dục hết sức thê thảm ở
xứ người...”.
Trên b́nh diện đấu tranh đ̣i các quyền
tự do dân chủ th́ nổi bật là “Lời Kêu gọi cho
Quyền Tự do Thông tin Ngôn luận” ra ngày 20.2 của
bốn vị Linh mục Công giáo là Têphanô Chân Tín, Phêrô
Nguyễn Hữu Giải, Tađêô Nguyễn Văn Lư và Phêrô Phan Văn Lợi với
tuyên bố đanh thép: “Chúng ta không
sợ hăi nữa! Chúng tôi phải biết sự thật!”.
Ngày 6.4, nhóm 118 nhà đấu tranh cho dân chủ và nhân quyền trong nước đă ra “Lời Kêu gọi cho Quyền thành lập và hoạt động đảng phái tại Việt Nam”, trong đó
đ̣i “đảng và nhà cầm quyền CS Việt Nam trước hết phải lập tức hủy bỏ điều 4 Hiến pháp”, ...“phải phi đảng hóa quốc hội, ṭa án, nhà nước, quân đội, công an, trường học, bệnh viện…”,
đ̣i quyền tự do lập hội, lập đảng và kêu gọi “Đồng bào toàn quốc hăy bảo vệ, hỗ trợ và gia nhập các đảng tân lập phi cộng sản...”
Tuyên Ngôn 2006
Hai ngày sau, nhóm 118 nhà đấu tranh cho dân chủ và nhân quyền lại tung ra bản “Tuyên Ngôn Tự Do Dân Chủ Cho Việt Nam 2006” (gọi tắt là Tuyên Ngôn 2006 hay Tuyên Ngôn 8406). Tuyên Ngôn lịch sử này đă được b́nh luận khá nhiều rồi, nên người viết chỉ nhấn mạnh một điều là trên 60 năm dưới chế độ độc tài toàn trị của ĐCSVN, chưa hề có một tuyên ngôn nào của phe dân chủ đối lập trong nước có đường lối rơ ràng, mạnh dạn như vậy, và được sự ủng hộ nhiệt liệt như vậy của nhiều người yêu nước ở quốc nội và hải ngoại cũng như có tiếng vang rộng trên trường quôc tế. Tám tháng sau khi ra đời được, Tuyên Ngôn 2006 đă có 2134 người kư tên với danh tính, địa chỉ rơ ràng ở khắp các tỉnh thành trong cả nước. Đó là niềm vui lớn của những người dân chủ và nói chung của những ai thiết tha đến công cuộc dân chủ hoá Đất nước.
“Mạnh dạn xé rào”
Điều đáng ghi nhận nữa là
phong trào dân chủ trong nước đă tiến
đến giai đoạn mới mà năm sáu năm trước đây chúng tôi đă có dịp nói đến và cổ vũ, tức là “mạnh dạn xé rào” – hành động bất chấp những cản ngăn phi pháp bằng những “luật pháp” vi hiến của kẻ cầm quyền. Việc “xé rào” rất mạnh là tờ bán nguyệt san “Tự Do Ngôn Luận” do Linh mục Têphanô Chân Tín làm chủ nhiệm ra số đầu tiên vào ngày 15.4. Ban biên tập dựa vào Hiến pháp hiện hành mà ra báo không phải xin phép. Ban biên tập tuyên bố rơ “ước vọng và xác tín rằng “Sự
thật sẽ giải thoát chúng ta”, giải thoát chúng ta
khỏi đám mây đen của mù quáng vô tri, khỏi
bức tường ngăn chặn sự thật và
bưng bít thông tin của ư thức hệ độc tôn
Mác-xít, khỏi ngục tù giam nhốt tim óc của chế
độ độc tài cộng sản, khỏi gông cùm
sợ hăi của một bộ máy cầm quyền... ”. Tính
đến ngày 15.12, báo “Tự Do Ngôn Luận” ra
được 17 số dưới h́nh thức báo in và báo
điện tử. Số lượng bản in do các
cảm t́nh viên photocopy cũng đă nhân lên tới nhiều
ngàn. Đây là một cố gắng rất
lớn của Ban biên tập cũng như của các
cảm t́nh viên đầy ḷng quả cảm đă
vượt qua bao khó khăn để làm được
việc này.
Tiếp đến nhà văn Hoàng Tiến cùng với
bốn trí thức Hà thành định ra tập san “Tự Do
Dân Chủ” vào ngày 15.8, nhưng bị công an
phá vỡ kế hoạch. Tuy nhiên, báo “Tự
Do Dân Chủ” điện tử đă xuất hiện trên
mạng ngày 2.9. Rồi đến ngày 15.9, tờ bán nguyệt san “Tổ
Quốc” đă xuất hiện do những cây bút trong
nước cộng tác với một số cây bút ngoài
nước. Đến nay, báo ra
được 7 số. Một số nhân sĩ
nổi tiếng trong nước đă góp bài, như
đại tá Đặng Văn Việt, Luật sư
Trần Lâm, đại tá Phạm Quế Dương,
tiến sĩ Nguyễn Thanh Giang... Nhiều
cây bút trẻ cũng đă tham gia tích cực, góp phần làm
cho tờ báo ngày thêm sinh động.
Các tổ chức đă “xé rào”
xuất hiện công khai
Hành
động “xé rào” gan dạ nữa của các nhà dân chủ
là việc cho ra đời các tổ chức, các tập
hợp, các liên minh, các đảng dân chủ ngay từ trong
nước mà không cần xin phép.
Đầu
tháng 5, các bạn trẻ du học sinh đă cùng một
số sinh viên, học sinh trong nước thành lập
Tập Hợp Thanh Niên Dân Chủ. Ngay sau khi ra đời, Tập Hợp đă có
những hoạt động độc đáo và ngoạn
mục. Đáng hoan nghênh là những cố gắng của
Nguyễn Tiến Trung và Hoàng Lan để gặp Tổng
thống Hoa Kỳ George Bush và giới thân cận
của ông nhằm nói lên tiếng nói của thanh niên Việt
Nam về thực trạng Đất nước. Rồi trước
ngày Hội nghị APEC, Nguyễn Tiến Trung lại bay qua
Canada gặp Thủ tướng Stephen Harper và chính giới
Canada, tŕnh bày t́nh h́nh thực tế ở Việt Nam,
đề đạt những thỉnh cầu bức xúc
về nhân quyền. Lần tiếp xúc đó của Trung
cùng với cuộc vận động tích cực của
Cộng đồng người Việt tại Canada đă
đem lại kết quả là trong cuộc gặp gỡ
chính thức giữa Thủ tướng Stephen Harper với
Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, ông Harper
đă đặt thẳng vấn đề nhân quyền
tại nước ta với ông Dũng,
đặc
biệt nhấn mạnh trường hợp nhà báo
Nguyễn Vũ B́nh, bị bắt giam từ tháng 9.2002 v́ đă
đ̣i lập Đảng Dân chủ Tự do và đưa bản điều
trần về t́nh h́nh nhân quyền ở Việt Nam
trước Quốc hội Hoa Kỳ. Đây là những thành công hi hữu mà Tập Hợp
đă làm được.
Chính
đảng công khai xuất hiện sớm nhất trong
nước là Đảng Dân Chủ Việt Nam,
được ông Hoàng Minh Chính, với tư cách cựu Tổng
thư kư của đảng cũ (là
đảng đă từng tuyên bố tự giải tán theo
lệnh của ĐCS sau năm 1975), tuyên bố phục
hoạt đảng này vào ngày 1.6. Có
nhiều ư kiến cho
rằng lẽ ra ông Chính nên thành lập một đảng
dân chủ mới, hơn là phục hoạt một tổ
chức bù nh́n của ĐCS. Tuy nhiên,
phải công bằng nhận rằng về thực
chất ông Chính đă cho ra đời một Đảng
Dân Chủ mới của Thế kỷ 21, với cương
lĩnh và điều lệ hoàn toàn khác.
Tiếp
đến, đầu tháng 9, Đảng Thăng Tiến
Việt
Cuối
tháng 10, Công Đoàn Độc Lập Việt Nam và Hiệp
Hội Đoàn Kết Công-Nông Việt Nam đă ra
đời với sứ mệnh đấu tranh để
chống ách áp bức bóc lột và bảo vệ quyền
lợi công nhân và người lao động. Đây là
những sự kiện rất mới trong sinh hoạt chính
trị của nước ta dưới chế độ
độc tài toàn trị. ĐCS hoảng sợ sự
đoàn kết công nông sẽ là một lực lượng
vô cùng to lớn. V́ thế đ̣n đánh giáng xuống
mạnh nhất ĐCS nhắm vào nhóm bốn sáng lập
viên của Hiệp Hội Đoàn Kết Công-Nông Việt
Nam. Công an đă bắt họ, thậm chí bắt cả hai trẻ
nhỏ là em của một
trong những thành viên Ban đại diện để bức cung.
Tiếp
đến, Hội Ái Hữu Tù Nhân Chính Trị Việt Nam
tuyên bố thành lập do Thượng Toạ Thích Thiện
Minh làm Hội trưởng. Hội Ái Hữu Tù Nhân Chính
Trị cũng như Hội Dân Oan đă nói ở trên, sẽ
là những tổ chức có khả năng thu hút đông
đảo thành viên vừa có ư thức chính
trị lại vừa
có tinh thần đấu tranh.
Nhân Ngày
quốc tế Nhân quyền (10.12), Uỷ Ban Nhân Quyền
Việt Nam đă thành lập với bảy người trong
Ban điều hành. Uỷ Ban bắt tay ngay vào việc,
kịp thời tố cáo những hành động vi
phạm nhân quyền trong ngày hôm đó, cũng như đă tổng
kết một tháng vừa qua chà đạp nhân quyền
nghiêm trọng của kẻ cầm quyền.
Cần thấy
rơ là tất cả những tổ chức nói trên
đều mới ra đời trong điều kiện
cực kỳ khó khăn, nên khả năng thâm nhập vào
quần chúng đông đảo c̣n rất hạn chế,
số thành viên c̣n ít. Sau khi có cương lĩnh,
điều lệ th́ c̣n phải đợi một thời
gian các ban điều hành mới có thể triển khai công
việc để đi sâu và bám sát vào quần chúng
được. Đây là cả một quá tŕnh phấn
đấu cực kỳ gay go, đ̣i hỏi những
cố gắng lớn lao của những người
“đứng mũi chịu sào” (2).
Một
sự kiện nổi bật làm nức ḷng mọi
người Việt Nam yêu nước và dân chủ,
nhất là những người
đấu tranh cho quyền tự do tín ngưỡng thuộc
các tôn giáo đang bị đè nén trong cả nước, là hồi
tháng 9 Hoà thượng Thích Quảng Độ đă
được tặng thưởng Giải Rafto sáng giá của
Na Uy với lời xác nhận Hoà thượng “là một
trong những người Việt Nam lỗi lạc nhất
suốt ba mươi năm qua đă không ngừng bảo
vệ dân chủ, tự do tôn giáo và nhân quyền” ...“và
trở thành biểu tượng cho phong trào dân chủ
đang bùng lên trên toàn quốc” (3). Đây là niềm tự
hào chung của cả Dân tộc, chỉ có những kẻ chống
lại Dân tộc mới dám cất giọng phản
đối mà thôi!
Chỗ dựa của phong trào trong
nước
Một
điều không thể bỏ qua là sự cố gắng
rất lớn của những người dân
chủ ở ngoài nước để động viên Cộng
đồng người Việt hải ngoại hỗ
trợ về mặt tinh thần cũng như vật
chất cho phong trào đấu tranh trong nước bằng
muôn vàn h́nh thức cực kỳ đa dạng – từ hoạt
động của báo chí, các đài phát thanh, các websites,
từ việc vận động chính giới các
nước và dư luận quốc tế, từ việc
tổ chức biểu t́nh, đến việc yểm
trợ cho Tuyên Ngôn 2006, việc quyên góp giúp đỡ cho các tổ chức và cá nhân những
người đấu tranh, cho tù nhân chính trị, cho thương
phế binh, cho nạn nhân băo lụt, v.v. và v.v... Hiệp
đồng đấu tranh giữa trong và ngoài đă
chặt chẽ và hữu hiệu hơn trước rơ
rệt. Nhiều tổ chức đă làm tốt việc
phối hợp hoạt động này, như Uỷ Ban
Bảo Vệ Quyên Làm Người Việt Nam ở Paris,
Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam, Uỷ Ban
Bảo Vệ Quyền Lao Động Việt Nam, sau đổi
thành Uỷ Ban Bảo Vệ Người Lao Động
Việt Nam, v.v... Hội Nghị Warszawa 2006 cuối tháng 10
đă đánh dấu một bước mới trong
việc kết hợp phong trào trong và ngoài nước.
Tóm lại,
trong năm qua, Cộng đồng người Việt
hải ngoại thật xứng đáng là chỗ dựa
vững chắc của phong trào dân chủ trong nước.
Đoàn kết, tin tưởng,
kiên cường và cảnh giác
Như
vậy là phong trào đấu tranh ôn hoà, bất bạo
động cho tự do dân chủ ở nước ta trong
năm 2006 đă chuyển lên một cấp độ
mới, có tính quần chúng, tính tổ chức, tính
tích cực tiến công hơn trước, đang tạo
nên một viễn cảnh đầy hứa hẹn. T́nh
h́nh đó làm cho chúng ta lạc quan và tin tưởng rất nhiều.
Phong trào dân
chủ cũng đang tác động mạnh đến
ĐCS, làm cho hàng ngũ Đảng ngày càng phân hoá,
đảng viên b́nh thường càng chán nản, giới
lănh đạo càng chia rẽ, và trong tương lai có
thể diễn ra những đột biến bất
ngờ. Trong lúc đó, do xu hướng toàn cầu hoá không
ǵ ngăn cản đươc, do sự phát triển
mạnh mẽ của ngành tin học, nhóm lănh đạo
độc tài toàn trị thực hành chính sách ngu dân, bưng
bít thông tin đang càng ngày bất lực không
c̣n “quản lư thông tin” (từ
ngữ của kẻ cầm quyền) được
nữa. Mà một khi thông tin đă bị “tháo khoán” th́ người
dân càng có kiến thức rộng hơn, càng ư thức được quyền lợi của ḿnh,
càng chán ghét cái chế độ toàn trị hiện tồn,
càng có quyết tâm đấu tranh cho tự do dân chủ, c̣n
những đảng viên có lương tâm càng chóng thức
tỉnh để chân thành đứng vào mặt trận
nhân dân đấu tranh cho một nền dân chủ đích
thực, nền dân chủ đa nguyên chống lại
thiểu số độc tài toàn trị. T́nh thế mới
sẽ tạo thêm nhiều thuận lợi cho phong trào dân
chủ.
Tuy nhiên, những
người dân chủ cần chuẩn bị cho những
cuộc chiến đấu mới vô cùng gian nan, v́ cái nhóm
thiểu số độc tài toàn trị hiện
nay không dễ ǵ buông bỏ quyền lực và quyền lợi của chúng. Các cuộc
đàn áp khủng bố sẽ khốc liệt hơn, các
“độc chiêu” sẽ thâm hiểm, bỉ ổi và dă man
hơn. Nhưng bài bản của chúng để đánh phá
phong trào vẫn là “muôn thuở”, không ra ngoài những mánh khoé
“hạ đẳng”, như giam hăm các chiến sĩ dân
chủ trong nhà tù, bệnh viện tâm thần để
huỷ hoại cơ thể và ư
chí họ, tạo ra những tổ chức “cuội”,
luồn lọt chui vào hàng ngũ các tổ chức dân chủ để phá
từ trong, xuyên tạc, vu khống, tung thư nặc danh, tung
tin đồn nhảm để “làm nhiễu thông tin”, hạ
uy tín những người dân chủ, gieo hoang mang, gây nghi
ngờ và chia rẽ hàng ngũ dân chủ... Nhưng một
điều chắc chắn là tất cả những hành
động đánh phá đó, dù thâm độc, man rợ
đến đâu cũng không thể nào đè bẹp
được phong trào dân chủ đang khởi sắc của
chúng ta.
Tất
cả những điều nói trên đều báo hiệu
một mùa xuân mới của Dân tộc. Nhưng mùa xuân đó
chỉ mới ló hiện xa xa. Nghĩa là tất cả chúng
ta – những người con của Tổ quốc –
phải phấn đấu nhiều hơn nữa, phải
vượt qua nhiều gian truân hơn nữa làm cho mùa xuân tươi
thắm đó đến sớm hơn để cứu
Đất nước và Dân tộc ra khỏi ngục tù
của chế độ độc tài toàn trị.
Xin mỗi
chiến si dân chủ trong và ngoài nước hăy tâm niệm
điều này: đoàn kết, tin tưởng, kiên
cường và cảnh giác! Đó là những yếu
tố thành công, để mùa xuân Dân tộc sớm đến
với mọi nhà.
Moskva
20.12.2006
Nguyễn
Minh Cần
1. Sau này, thấy rơ là bọn mật vụ đă gây ra sự chia
rẽ vừa qua giữa một số nhà dân chủ trong
nước. Nếu những người dân chủ không
cảnh giác th́ sẽ c̣n tiếp tục bị đánh
lừa nữa.
2.
Trong phần này, xin chỉ nói đến những chính
đảng và tổ chức công khai, có địa chỉ
rơ.
3. Trích từ
Diễn văn trao Giải Rafto năm 2006 của Chủ
tịch Hội Đồng Sáng Hội Rafto (4.11.2006).