|
BẢN TIN THANH NIÊN DÂN CHỦ |
Thưa các bạn để đáp ứng với nguyện vọng khao khát tự do ngôn luận trong một đất nước không công nhận các quyền căn bản làm người. Weblogs của http://www.thanhniendanchu.net/tndc là một nơi để các bạn gửi gấm những nguyện vọng cho đất nước.
| Số 7 | Trong số này: Ngọn Đuốc Việt Nam - Đằng Phương-Hệ Qủa Giáo Dục - Trần Xuân Bách - Vai Tṛ Cần Thiết - Nhà Nước Tử Tế - Chủ Nghĩa Dân Tộc Sinh Tồn |
Ngọn đuốc ấy tự bốn ngh́n năm trước
Đă được người thủy tổ giống
Rồng Tiên
Đốt lên bằng mô.t ánh lửa thiêng liêng;
A’nh lửa dũng nung ḷng
dân tô.c Việt.
Từ đó, lúc âm thầm, khi mănh liệt,
Ngọn đuốc thần luôn sáng
măi không ngưng,
Trải bao cơn mưa băo nổi tưng bừng,
Đuốc vẫn cháy phừng
phừng không lúc tắt.
Sức đè nén nặng nề như khối sắt
Của bọn người dị tô.c
đến xâm lăng
Cũng không làm cho đuốc Việt tiêu tan;
Chỉ âm ỉ lu mờ trong
mô.t lúc
Rồi đuốc Việt lại tưng bừng đỏ rực
Bốc cao vời, chiếu rạng cả non
sông.
A’nh sáng tươi của ngọn đuốc kiêu hùng
Đă bao lượt khiến trời Đông
chói lọi.
Ngọn đuốc cháy muôn đời không biết mỏi
Như tấm ḷng dũng cảm
giống Rồng Tiên,
Như cả ḍng nhựa sống cu`ng dâng lên
Trong huyết quản của
người dân nước Việt.
Ngọn đuốc cháy hiên ngang và quả quyết
Như tinh thần
quật khởi của dân ta,
Như tinh thần tha thiết nước non nhà
Bồng bô.t măi
chẳng bao giờ nguô.i lạnh.
Là nguồn sáng tỏ rạng ngời muôn ánh
Là tượng
trưng đời sống mạnh vinh quang
Của non sông,ngọn đuốc Việt huy hoàng
Quyết
cháy sáng tưng bừng muôn vạn thuở.
Hệ Quả Giáo Dục Của Cộng sản Việt Nam
Giáo GiàNgày 16 tháng 12 năm 2005.H.,Trong một bản tin được loan đi ngày 14-12-2005 đài Á Châu Tự Do [RFA] đă cho biết Huấn luyện viên Alfred Riedl của đội tuyển bóng đá quốc gia Việt Nam khi trả lời báo chí chiều hôm thứ Ba, 13-12-2005, đă cho biết:“Đa số cầu thủ Việt Nam không được giáo dục đúng mức.”Ông cũng cho biết thêm là họ đến với bóng đá v́ khả năng chứ không do tŕnh độ học tâ.p. Ông đă thấy rơ điều nầy khi cùng đoàn bóng đá Việt Nam đi tham dự Sea Games 23 tại Philippines hồi tháng 11 vừa qua. Có những kỷ luật cơ bản như nghĩ đúng giờ hay thay áo sau khi tập cũng không ai nhớ để thực hành.Từ đó, sau vụ các cầu thủ dưới quyền ông bị công an điều tra về việc bán độ, ông không ngạc nhiên khi biết tin có thêm một cầu thủ mới bị công an gọi điều tra là Quốc Vươ.ng.Trước đó, ngày 12-12-2005, báo Thanh Niên của Việt cộng có nêu nghi vấn về chuyện bán độ của một số cầu thủ tham gia ṿng chung kết bóng đá Sea Games 23. Báo nầy viết rằng chính những cầu thủ của đội U23 Việt Nam đă gởi đơn đến các cơ quan có thẩm quyền tố cáo một số đồng đội của họ có dấu hiệu bán độ trong trận gặp Miến Điện ở ṿng đấu bảng hôm 24-11-2005 và trận bán kết gặp Malaysia vào ngày 2-12-2005.Đồng thời, báo Tuổi Trẻ của Việt cộng cũng cho biết chiều ngày 12-12-2005 Cục trưởng Cục Cảnh Sát Điều Tra Tội Phạm Về Trật Tự Xă Hội là Thiếu tướng Công An Phạm Xuân Quắc đă kư quyết định triệu tập gần 10 người liên quan trong “nghi án” bán độ của đội tuyển bóng đá nam U-23 Việt Nam ở Sea Games 23. Tuy ông Quắc không cho biết đầy đủ danh tánh những người bị triệu tập nhưng xác nhận trong bản danh sách trên có bốn cầu thủ có nhiều biểu hiện đáng nghi nhất là Phạm Văn Quyến, Nguyễn Hải Lâm, Lê Văn Trương và Lê Bật Hiếu.Ngoài ra, bản tin của Reuters hôm thứ ba cũng ghi nhận tường thuật của báo Thanh Niên loan tin về 4 người này, trong đó có tiền đạo Văn Quyến, bị cáo buộc đă nhận tiền của những người Việt Nam cá độ để làm lệch kết quả trận đấu với Miến Điện và Malaysia.Hội tuyển U23 Việt Nam đă đá thắng Malaysia 2-1 tại trận bán kết SEA Games 23 tổ chức tại Philippines [Photo AFP]Tin được loan báo cũng ghi nhận trường hợp một phóng viên thể thao làm vai tṛ môi giới giữa các cầu thủ và một số trùm cá độ trong nước.Cũng nên biết thêm là đă có khoảng 20 trọng tài, huấn luyện viên và nhân viên thể thao đang bị truy tố về tội bán độ.Người theo dơi t́nh h́nh đă không ngạc nhiên khi nghe huấn luyện viên Riedl phê phán việc “đa số cầu thủ Việt Nam không được giáo dục đúng mức”. Nó đă phô diễn sự thật về nền giáo dục Việt cộng sau ngày Quốc nạn 30-4-1975; và hệ quả của nó không chỉ ảnh hưởng đến nền thể dục thể thao mà c̣n di hại đến cả thế hệ trưởng thành, hơn 30 năm qua, đă và đang bị độc đảng độc tài thúc đẩy tiến nhanh, tiến mạnh, tiến lảo đảo lên Xă hội Chủ nghĩa, mà đến nay ai cũng biết là không bao giờ có trong trần gian nầy.C̣n nhớ, ngay sau ngày cưỡng chiếm được Miền Nam Việt Nam năm 1975, tại trường đào tạo các Kỹ sư Phú Thọ, cán bộ Việt cộng từ Bắc vào tiếp quản điều hành trường đă ra lệnh cho các giáo sư Toán phải hạ thấp tŕnh dộ năm thứ nhất xuống c̣n lớp 11, để cho một số sinh viên ngoài Bắc vào học theo kịp các sinh viên ở Miền Nam. Điều này đă gặp sự phản đối của các giáo sư trong trường, v́ trong Nam các sinh viên đă học qua hết các bài học đó rồi, bây giờ bắt họ học lại th́ coi sao đươ.c. Mặt khác, nếu hạ thấp chương tŕnh xuống th́ thời gian 4 năm đại học để tốt nghiệp Kỹ sư không thể nào dạy kịp nữa.Cũng vậy, tại trường Đại Học Y khoa, thời đó cũng gặp rất nhiều trở ngại, v́ có số sinh viên miền Bắc vào ho.c. Họ không được học, hoặc học quá ít các sinh ngữ Anh và Pháp, nhứt là với số cán bộ vừa xong khóa bổ túc trong khu ra, chỉ học xong chương tŕnh trung học có 4 hoặc 5 năm, với học tŕnh đa số là bửa học bửa nghĩ, nên khi vào học Y khoa Sài G̣n họ không đọc được chữ Pháp, nên không theo dơi được bài ho.c. Do đó, theo một bài viết của Giáo sư Trần Ngọc Ninh, ông phải đặt tên lại các từ chuyên môn bằng con số như cơ số 1, cơ số 2... để cho họ nhớ, thay v́ dùng tên bằng tiếng Anh, tiếng Pháp như thời trước.Đó là chưa kể tới trường hợp các học sinh, sinh viên và giáo chức bị bắt buộc phải thường xuyên học tập về Chánh trị, Triết học, Kinh tế... Mác-Lênin, học về Lịch sử Đảng (Cộng sản Việt Nam), học về Tư tưởng Hồ Chí Minh [trong khi chính đương sự đă từng lên tiếng nh́n nhận rằng ḿnh chẳng có tư tưởng ǵ hết]...Vấn đề chuyên môn đă như vậy, chuyện đạo đức th́ thôi hết chỗ nói, hết biết. Nó đă gây ra vô số tệ ha.i. Tệ hại đến nỗi có người đă không ngần ngại cho rằng:“Giáo dục Việt Nam vừa là tội đồ, nhưng đồng thời cũng là nạn nhân của một căn bệnh gần như vô phương cứu chữa. Kẻ tội đồ kiêm nạn nhân đó đă bám riết lấy nhiều thế hệ người Việt Nam...”Thật vậy, tại Việt Nam, sau ngày 30-4-1975, trong môi trường giáo dục mới, được cao ngạo mệnh danh là dạy làm “con người mới Xă hội Chủ nghĩa”, học sinh sinh viên hầu như không c̣n biết hổ thẹn khi dùng mọi thủ đoạn tinh vi nhất, từ gian lận ở trường thi, sử dụng tài liệu, mua bán điểm... đến việc mướn người thi giùm, hoặc thuê các dịch vụ làm giấy tờ giả, với mục đích cuối cùng là sở hữu cho được mảnh bằng... để rồi chẳng được ai tin dùng, và cũng chẳng biết dùng nó để làm ǵ, ngoài chuyện lừa đảo vốn là sở trường của bọn lưu manh.Quan niệm đạo đức đó đă dạy họ bỏ qua những hổ thẹn và vô liêm sỉ, bỏ qua ḷng tự trọng cá nhân ngay từ thời thơ ấu, để khi tốt nghiệp ḷng tự trọng dân tộc coi như không c̣n hiện diện trong con người và trong cơi ḷng của họ nữa. Họ là những kẻ được coi như trí thức, coi như thành phần ưu tú của xă hội, vừa không có đủ khả năng chuyên môn, vừa xem chuyện mánh mung là thước đo thành công trong việc tiến thân... trong sự nghiệp thi đua... tham nhũng, thi đua đến độ có một đội trưởng đội cảnh sát giao thông ở quận khi được hỏi về chuyện “làm tiền” trong ngành chuyên môn của ḿnh, đă thản nhiên tuyên bố:“Ở trong ngành chúng tôi, những kẻ không chịu nhận tiền măi lộ mới chính là bọn sâu làm rầu nồi canh!”Đó cũng là trường hợp hiển nhiên được cán bộ lớn nhỏ tiến hành khi xây một con đường, một cái cầu, họ không có ư thức phải xây sao cho đúng tiêu chuẫn, đúng đồ án được chuẩn nhận, mà chỉ lo bày mưu tính kế, lập thế cấu kết ḅn rút xi măng đất cát mà chúng gọi là “rút ruột” để làm lợi cho bản thân...Đến khi nhập cảng máy móc công nghệ họ cũng sẵn sàng mua đồ phế thải, hoặc chờ phế thải, như những đống sắt vụn, với giá khai khống để ăn tiền của nhà nước, mà không hề hổ thẹn với kẻ đă ra mặt mừng rỡ, cám ơn rối rít, nhờ bán được món hàng đó cho ḿnh.Chuyện Sea Games 23 nhắc nhớ chuyện Sea Games 221, chuyện cơ sở dùng để tranh tài, được gọi là nhà thi đấu thể dục thể thao Phú Thọ, được thiết kế theo tiêu chuẩn tranh tài quốc tế để phục vụ Sea Games 22, mà t́nh trạng bán thầu để hưởng chênh lệch và điều chỉnh tổng giá trị xây lắp từ 49.947 tỷ đồng lên 56.999 tỷ đồng [chỉ tính riêng ở 3 hạng mục công tŕnh là móng, thân và mái nhà: công văn 1035/TDTTĐA ngày 10-12-2001 và công văn 24/TDTTĐA ngày 12-1-2004] đă giúp những người trong cuộc được hưởng 7.325 tỷ đồng... tham nhũng.Cũng không ai quên được chuyện người lănh đạo hàng đầu ngành Thể dục Thể thao Việt cộng Lương Quốc Dũng can tội tham nhũng khủng khiếp và hiếp dâm gái vị thành niên, mà vụ án được phơi bày rơ nét không chỉ là vết nhơ cho riêng cá nhơn đương sự mà c̣n biểu tượng chung cho cả chế độ độc đảng độc tài đang ngự trị quê hương Việt Nam.Mới đây, một thông báo của Bộ Giáo Dục và Đào Tạo Việt cộng cho biết, tổng ngân sách nhà nước chi cho giáo dục và đào tạo năm 2005 là 41,630 tỷ đồng, tương đương với gần 3 tỉ đôla, chiếm tới 7.5% GDP. Đó là một con số không nhỏ cho nền giáo dục của nước đang phát triển như Việt Nam; nhưng, thực tế, họ, những đảng viên cán bộ trách nhiệm sử dụng số tiền đó, đă và đang làm ǵ đố ai dám biết, khi mà phần lớn học sinh vẫn bị bắt buộc phải đóng các loại học phí, phải mua sách vở với vô số các khoản chi không tên khác, chưa kể đến trường hợp học sinh c̣n phải đóng tiền đi học thêm để thầy cô giáo khỏi cho điểm xấu...Cũng chính chuyện vô giáo dục đó đă đưa đến khá nhiều chuyện vô văn hóa trong cả các cấp lănh đạo hàng đầu Đảng và Nhà nước Cộng ḥa Xă hội Chủ nghĩa Việt Nam.Trường hợp điển h́nh gần đây đă cho thấy Nguyễn Xuân Hiển, người đứng đầu Vietnam Airlines, để chứng tỏ ḿnh là người không biết “sợ”, trong khi thực tế bản thân ông và Vietnam Airlines “của ông” đang quá “sợ” sự cạnh tranh của các hăng hàng không quốc tế có các chuyến bay đến Việt Nam, đă chứng tỏ ḿnh là kẻ vô văn hóa, vô giáo dục, khi trả lời cuộc phỏng vấn của phóng viên đài BBC. Hiển đă nói như “dạy”... bậy... người phóng viên nầy rằng:“Anh ở xa tổ quốc nên ngôn ngữ Việt Nam của anh hơi hạn chế đấy nhé! Tại sao lại dùng cái từ “sợ” ở đây nhỉ? Học lại tiếng Việt đi rồi hăy tổ chức phỏng vấn nhé!”Đến Bà Tôn Nữ Thị Ninh, người giáo chức vội vă thay chiếc áo dài truyền thống của một cô giáo bằng áo bà ba của một cán bộ Việt cộng, ngay ngày đầu đến lớp dạy, khi Ban Quân quản vừa tiếp thâu trường, th́ vấn đề diễn ra tệ hại hơn nhiều.Bà từng là một nhà giáo và đang là Đại biểu Quốc hội Việt cộng, trong chuyến Mỹ du giải độc vào tháng 12 năm 2004 [thực tế là rải độc và rong chơi mua sắm bằng tiền của dân nghèo], bị dồn vào thế bí đă không biết ngượng khi nói đến vai tṛ của Quốc hội trong chế độ của bà, nơi bà đang là Phó Chủ Nhiệm Uỷ Ban Đối Ngoại, cứ y như là công cụ của Đảng và Nhà nước, bâát kể giá trị phân quyền giữa lập pháp và hành pháp của một quốc gia, mà một học sinh khi c̣n ở trung học đă biết. Bà cho rằng:“Nhà nước với Đảng như một đại gia đ́nh, là anh em một nhà, có ǵ th́ vui vẻ bảo nhau chứ không cần tranh luận!”Đảng và Nhà nước của bà như vậy đó, c̣n Quốc hội của bà th́ Đảng sai lúc nào cũng được và Nhà nước bảo ǵ cũng làm là chuyện đương nhiên rồi, thắc mắc chi cho mê.t.Đến khi bị hỏi về việc Đảng và Nhà nước Cộng ḥa Xă hội Chủ nghĩa Việt Nam đang giam cầm những người tù lương tâm, những người tù không tội, trong những nhà tù ở Việt Nam, th́ bà chẳng những không trả lời thẳng vào vấn đề mà c̣n lên tiếng công kích các tổ chức quốc tế, với luận điệu cho rằng:“Ở trong nhà chúng tôi có những đứa con, cháu hỗn láo, hăy để chúng tôi đóng cửa lại dạy dỗ, trừng phạt theo cách của chúng tôi!”Đó, một người từng có trách nhiệm giáo dục ở Việt Nam đă có quan niệm giáo dục như vậy th́ lớp người “bị” bà giáo dục sẽ trở thành những con người như thế nào, nếu là một cầu thủ bóng đá th́ họ “tự” hay “bị” biến thành một tội phạm “bán độ”, cho dầu có được Huấn luyện viên ngoại quốc Alfred Riedl huấn luyện thế nào, chắc không ai phải ngạc nhiên.Hẹn con thư sau.Giáo Già1 Báo Người Việt Online ngày Thứ Ba, 5-10-2004
Để giới thiệu thêm về ông Trần Xuân Bách, cựu ủy viên Bộ Chính trị BCHTƯ đảng Cộng sản Việt Nam, qua đời hôm 1.1.2006, BBC đă phỏng vấn giáo sư người Úc Carl Thayer, một chuyên gia về t́nh h́nh Việt Nam.Câu hỏi đầu tiên của ban Việt Ngữ BBC hỏi GS Thayer là xin giáo sư cho biết tóm tắt ông Trần Xuân Bách là ai ?
Carl Thayer: Từ một lănh đạo sáng giá tại địa phương Trần Xuân Bách được bầu vào Ban chấp hành Trung ương, và Ban bí thư TƯ tại đại hội V năm 1982. Và tại đại hội VI, đại hội đổi mới, Trần Xuân Bách giữ nguyên hai chức vụ này, cạnh đó c̣n được bầu vào Bộ Chính trị. Từ đó ông trở thành nhóm khoảng mười người có quyền lực nhất tại Việt Nam.
Ông được phân công phụ trách ban đối ngoại của TƯ Đảng, cơ bản là việc chăm lo quan hệ với các nước XHCN. Về sau người ta chuyển ông sang làm trưởng ban Văn hóa Tư tưởng TƯ. Rồi ông được giao nhiệm vụ tổng hợp cho Đảng nguyên nhân sụp đổ của chủ nghĩa cộng sản tại Liên Xô, tại Đông Âu giai đoạn 1989-1991. Và ông đă viết một bản báo cáo khá dài về chuyện này, văn kiện làm cho ông gặp trục trặc về sau này v́ đề nghị thay đổi ông đưa ra đă không được đa số đảng viên thời bấy giờ chia sẻ.
Vậy có thể nói rằng Trần Xuân Bách là một trong những khuôn mặt sáng giá hiếm thấy trong ban lănh đạo của ĐCS thời bấy giờ, người có những ư tưởng theo sát thời cuộc ?
Giai đoạn 1986 đến 1989 dưới thời của Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh, tại Việt Nam đă xuất hiện một sự thay đổi đáng kể về công khai, tuy nhiên sau khi sự kiện bức tường Bá Linh qua đi, đồng minh thân cận của Việt Nam như lănh đạo Rumani Ceaucescu bị hạ bệ, các nhân vật bảo thủ trong đảng đă t́m cách bóp nghẹt tiến tŕnh này. Và kể từ năm 1989 người ta thấy xu hướng bảo thủ tăng lên một cách rơ rệt. Có thể nói trong giai đoạn đó Trần Xuân Bách đại diện cho một nhóm mà học giải phương Tây như chúng tôi gọi là những người có “thiên hướng cải cách” trong ban lănh đạo ĐCS Việt Nam, và ông này tương đối nổi là v́ tư cách Ủy viên Bộ Chính trị của ông, và như tôi đă nói, ông ta là một trong những lănh đạo hàng đầu tại Việt Nam công khai kêu gọi cải tổ chính trị trong giai đọan bấy giờ.
Và sau đó ông Trần Xuân Bách đă phải trả giá cho những ǵ ông phát biểu về cải tổ chính trị cần phải thực hiện song hành với cải tổ về kinh tế. Từ đó cho đến nay ông có thấy tín hiệu ǵ cho thấy đảng CS Việt Nam nghiêng về quan điểm này, hay ít ra t́m các học hỏi nó, thưa ông ?
Tôi chưa thấy có ǵ xuất hiện cả. Trần Xuân Bách nhấn mạnh quá tŕnh cải cách tại Việt Nam cần phải được thực hiện bằng hai bước song hành với nhau, cải tổ về kinh tế cần phải đi đôi với chính trị. Tranh luận lớn nhất dưới thời của ông ta là Việt Nam nên theo mô h́nh nào, nếu theo kiểu Liên Xô th́ chỉ cải cách về chính trị, mà cuối cùng là thất bại, trong khi kiểu Trung Quốc lại phát triển khá về kinh tế.
Cuối cùng Việt Nam đi theo con đường của Trung Quốc, nhấn mạnh đến mục tiêu tăng trưởng kinh tế là lư do người dân cần phải theo đảng. Cải tổ chính trị, theo tôi, th́ vô cùng chậm chạp. Và kể từ khi ông Trần Xuân Bách bị sa thải, Việt Nam cũng chẳng đẩy mạnh cải cách chính trị ǵ cả, và thậm chí số người bất đồng chính kiến có vẻ tăng lên, số vụ hà hiếp họ cũng tăng lên. Do vậy Việt Nam vẫn c̣n đi sau trong lĩnh vực cải tổ chính trị, và Đảng muốn kiểm soát chặt chẽ tiến tŕnh này.
Thời đó kêu gọi của ông Bách về đa nguyên, đa đảng đă không được chấp thuận. Tuy nhiên trong thực tế th́ ngày nay cũng có thể nói rằng cũng đă xuất hiện một số quan điể̉m chính trị khác nhau tại Việt Nam trong gia đọan hiện nay.
Ông có ngạc nhiên trước cách thức người ta đối xử với ông Bách hay không ? Từ một lănh đạo cao cấp, sau đó bị đưa ra ngoài ŕa mà chẳng có sự giải thích ǵ cả ?
Điều làm cho nhiều người giật ḿnh khi đọc qua thông cáo của Đảng th́ ông này bị cách chức và sa thải ngay lập tức. Tuy nhiên nếu nh́n lại có lẽ chúng ta không thấy ngạc nhiên v́ cũng có một số nhân vật lănh đạo khác tại Việt Nam như Vơ Nguyên Giáp và Nguyễn Cơ Thạch cũng đă bị cho về vườn theo kiểu như vậy.
Nhưng ngay cả khi bị cho thôi việc, ông Bách vẫn giữ cái nhà ông ở, vẫn có xe hơi đưa đón, và sau một thời gian th́ được bổ vào ban nghiên cứu của Bộ Ngoại giao. Tuy nhiên giống như những quan chức khác khi không c̣n nằm trong bộ máy lănh đạo, lại c̣n bị cho nghỉ sớm v́ lư do tư tưởng, Đảng đă kiểm soát toàn bộ đường đi nước bước của ông này.
Ông Bách không được đi nước ngoài, không được gặp hay tiến xúc với người nước ngoài, tất cả những ǵ về ông th́ bỗng dưng trở nên kín kẽ. Và ông trở thành nhân vật vô danh tiểu tốt kể từ năm 1990 cho đến ngày ông qua đời. Vào khoảng năm 2000, một vài bài thơ của ông được người ta đọc trên đài phát thanh Á châu tự do, và đó là tất cả những ǵ mà chúng ta biết được về ông ta. Khi Việt Nam cho ai đó ngồi chơi xơi nước, họ không thanh trừng những người này theo kiểu Stalin ở bên nước Nga, mà họ biến những người này thành cái bóng mờ của quá khứ, của hiện tại. Những người này không biết đi đâu mà chẳng bao giờ có quyền xuất hiện trước công chúng nữa.
Nói chuyện về ư thức hệ, hay đường hướng cải tổ của ông Trần Xuân Bách, liệu ngày nay chúng ta đang chứng kiến thêm những người có đầu óc cải cách như vậy hay không ? Hay họ khác với trước, hay VN không tồn tại những người như vậy ?
Tôi cho rằng những người có đầu óc cải tổ vẫn tồn tại nhưng trong một bối cảnh hoàn toàn khác. Người ta c̣n nhớ sự kiện chấn động năm 1989 khi chế độ Honecker tại Đức, Ceaucescu tại Rumani, ban lănh đạo Liên Xô sụp đổ, trong lúc Trung Quốc đang t́m một hướng đi… đă làm cho Việt Nam phân vân, lo sợ. Tuy nhiên sau đó bối cảnh quốc tế đă thay đổi nhanh chóng. Kinh tế TQ phát triển tới mức độ chóng mặt, Việt Nam cần phải chọn lựa một hướng đi cho phù hợp. Nước này có thể đi theo con đường của Trung Quốc.
Ban lănh đạo hiện nay của Việt Nam, đặc biệt là một số nhân vật lănh đạo trước đó, đă t́m cách thúc đẩy quan hệ thân mật với Trung Quốc. Và tôi cho rằng Việt Nam đang cảm thấy tự tin là nước này đă t́m được lối đi. Nước này sẽ không phải trải qua cảnh xáo trộn như ở Đông Âu. Tuy nhiên những ǵ mà ông Trần Xuân Bách đă cảnh báo thời bấy giờ, như phân tích của ông về nguyên nhân Đông Âu sụp đổ, phân tích về bước tiến của cuộc cách mạng tin học trên thế giới, và tại Việt Nam ngày nay, người ta đang chứng kiến một sự mâu thuẫn, đó là mạng internet th́ đang phát triển rộng khắp, phổ biến thông tin nhanh chóng, trong khi ĐCS t́m mọi cách kiểm soát nó.
Đây chính là một trong những điều mà ông Trần Xuân Bách đă cảnh báo trước đây, rằng cần phải dùng thông tin để nâng cao năng xuất lao động, và rằng khó mà kiểm soát thông tin một cách tuyệt đối, thế mà Đảng Cộng sản Việt Nam vẫn t́m cách làm chuyện đó, tôi cho rằng như vậy họ vẫn chưa để ư đến cái thông điệp chính yếu của Trần Xuân Bách.
(Giáo sư Carl Thayer hiện giữ chức Director of Defence Studies Forum tức Học viện Quốc pḥng tại đại học New South Wales, Canberra, Úc. Ông đă nhiều lần đến Việt Nam nghiên cứu và ra nhiều bài viết, sách khoa học về chính trị và lịch sử Việt Nam).
Vai tṛ cần thiết của lực lượng cộng sản phản tỉnh
T. H. P
Nh́n lại cuộc cách mạng Đông Âu , qua phân tích thấy chiến lược dân chủ hóa của GS Nguyễn Ngọc Huy bao gồm 3 lực chính từ quốc nội , hải ngọai và quốc tế dường như đă trùng hợp được áp dụng thành công tại đó , nhứt là ở những nơi gặp khó khăn gian nan nhiều nhứt như Ba Lan và Nam Tư . Xét kỹ về chính sách kêu gọi Đại Phản Tỉnh của Giáo Sư Nguyễn Đ́nh Huy và PT/ TNDT/ XD DC sẽ thấy có nét chính rất giống như chính sách kêu gọi Đoàn Kết Xóa Bỏ Hận Thù của lănh tụ công đoàn Walesa tại Ba Lan.
Tai sao vậy ? Tại v́ cả hai đều ư thức muốn họat động công khai và thành công tại quốc nội dưới sự kiểm sóat khắc khe của đảng cộng sản phải có chính sách khôn ngoan đắc nhân tâm dựa vào 2 điểm chính yếu :
1) phải chủ trương ôn hoà bất bạo động để nhà cầm quyền không có cớ đàn áp và nhờ đó đồng bào mới dám tham dự gia nhập đông đảo ( kinh nghiệm qua sự thành công của Thánh Gandhi ở Ấn Độ)
2) phải chủ trương phản tỉnh xoá bỏ hận thù để tạo được thành phần cộng sản phản tỉnh ngay trong cơ cấu cầm quyền . Chính đạo quân thứ 5 này là yếu tố tất yếu để thành công sớm hay muộn cho tiến tŕnh chuyển hóạ. Thực vậy , tại một số quốc gia Đông Âu , thí dụ như Ba Lan , hoạt động tranh đấu quốc nội luôn luôn bao gồm 2 lực lượng chính :
a) lực lựơng dân chủ ngoài đảng cộng sản , thí dụ : Công Đ̣an Liên Đới Solidarnosc của ông Walesa.
b) lực lượng phản tỉnh trong đảng cộng sản , thí dụ: nhóm cộng sản phản tỉnh của Bí Thư CS Tadeusz Fiszbach ở thành phố Danzig , nơi bộ phận lănh đạo Công Đoàn Liên Đới Solidarnosc được ngấm ngầm giúp đở cho phép họat động bán công khai . Nhứt là trong giai đoạn chót, rất nhiều cán bộ cộng sản cao cấp hiểu thời thế đă quay ra phản tỉnh . Điển h́nh là Tổng Bí Thư Đảng Cộng Sản Ba Lan , Tướng Jaruzelski , trong giai đoạn 1988 - 1990 đă đứng trong đảng về phe ủng hộ quyết định cho phép Công Đ̣an Liên Đới hoạt động lại để chính thức được tham gia cuộc bầu cử quốc hội năm 1989 . Sau đó có lẻ để cám ơn và nêu cao chính sách Đ̣an Kết Xóa Bỏ Hận Thù , ông Walesa đă chịu đứng tên viết lời bạt mở đầu giới thiệu quyển hồi kư của cựu Tổng Bí Thư Jaruzelski. Điều rất đáng ngạc nhiên và thích thú là ở vài quốc gia CS Đông Âu không cần có lực lượng dân chủ ngoài đảng , mà chỉ cần có lực lượng phản tỉnh trong đảng CS , mặc dù vậy tiến tŕnh dân chủ hóa vẫn thành công tốt đẹp . Đây là chuyện tưởng như hoang đường , khó tin nổi , nhưng thực sự đă xảy ra . Điển h́nh tại Hung Gia Lợi , chính quyền cng sản dựa vào chinh sách cải cách của Gorbatschow đă can đảm quyết định thay đổi toàn bộ:
a) Ngày 2/5/1989 dẹp bỏ hàng rào kẻm gai và bải ḿn dặt tại tại biên giới vơí nước Áo để cho dân chúng được tự do qua lại và nhờ vậy tạo cơ hội cho dân Đông Đức ào ạt đi tị nạn qua Tây Đức để khởi đầu làm sụp đổ bức tường ô nhục Bá Linh gây nên cuc cách mạng dân chủ hóa Đông Âu .
b) Ngày 8/10/1989 Đảng Cng Sản Hung Gia Lợi (USAP) là đảng cộng sản đầu tiên trên thế giới tuyên bố tự giải thể để thiết lập chế độ dân chủ đa đảng
c) Ngày 23/10/1989 , Chủ Tịch Nhà Nước , ông Szoros , đọc tuyên ngôn thành lập nền Cộng Ḥa Hung Gia Lợi . Tương tự tại Liên Bang Sô Viết , các xứ tự trị lần lựơt tách rời thành quốc gia độc lập vào năm 1991 và chính cấp lănh đạo cộng sản tại các xứ này đă tự tiến hành dân chủ hóa cho kịp biến chuyển quốc tế , mà không cần có áp lực của lực lượng dân chủ ng̣ai đảng . Những sự kiện khách quan này cần phải đánh giá lại để hiểu rỏ ràng về vai tṛ cần thiết của lực lượng cộng sản phản tỉnh trong chiến lược dân chủ hoá . Kinh nghiệm trong quá khứ cho thấy chính lực lượng cộng sản phản tỉnh đă đóng vai tṛ then chốt trong giai đọan chót quyết định thành hay bại cho tiến tŕnh dân chủ hóạ. Thật vậy, nếu nghiên cứu phân tích kỹ diển tiến tại Trung Cng vào tháng 6 năm 1989 và tại Nam Tư vào tháng 10 năm 2000 th́ sẻ thấy rơ chân lư cách mạng này:
1. Mặc dù quy tụ được hàng triệu người về Bắc Kinh và Thượng Hải biểu t́nh chống nhà cầm quyền với khí thế tưởng như nắm chắc thắng trong tay, nhưng v́ giới lănh đạo sinh viên không chú tâm kêu gọi hoặc không thuyết phục được mt lực lượng cng sản phản tỉnh nào ra mặt ủng hộ - nhứt là trong quân đi cảnh sát - nên cuối cùng bị Đặng Tiểu B́nh phản công đưa quân đội sắc tộc thiểu số về đàn áp đánh bại thê thảm .
2. Trong khi đó , con số người về biểu t́nh tại thủ đô Nam Tư tuy ít , nhưng v́ giới lănh đạo có kinh nghiệm nhiều hơn nên đă biết móc nối được ngay lực lượng cộng sản phản tỉnh nằm trong guồng máy cầm quyền. Nhờ đó không bị đàn áp như đă từng xảy ra tại Thiên An Môn và cuối cùng lực lượng dân chủ Nam Tư đă thành công rực rở. Từ đó có thể giải thích khá chính xác một trong những lư do quan trọng : Tại sao cho đến nay chưa thành công dân chủ hóa tại Việt Nam , Trung Cộng, Bắc Hàn và Cuba ? Bởi v́ lực lượng cộng sản phản tỉnh ở đó c̣n quá ít (Bắc Hàn và Cuba) hoặc quá yếu (Việt Nam và Trung Cng) , đưa đến hậu quả tất yếu là lực lượng dân chủ ngoài đảng phải họat động lẻ loi thiếu yểm trợ quư báu ngấm ngầm từ ngay trong bộ máy cầm quyền nên gặp nhiều đàn áp khó khăn chưa thể sớm thành công được . Có lẻ ư thức được vai tṛ cần thiết của lực lượng cộng sản phản tỉnh, Giáo Sư Stephen Young - một người bạn chí thân của cố Giáo Sư Nguyễn Ngọc Huy rất tha thiết với đất nước VN - đă cố ư t́m tiếp xúc liên lạc làm việc chung cùng thành phần này , từ luật sư Nguyễn Mạnh Hà , TS Vơ Nhân Trí , đại tá Bùi Tín ..... đến ngay cả muốn mời Tướng Vơ Nguyên Giáp ra hải ngoại thuyết tŕnh (qua người con gái ruột đang cư ngụ tại Hoa Kỳ) và gần đây c̣n gửi phân ưu đến tang quyến của Tướng Trần Độ. Nổ lực đó phải có dụng ư sâu xa: Phải chăng muốn tiếp tay xây dựng một lực lượng cộng sản phản tỉnh có thực lực như đă thành công ở Đông Âu ? . Kết Luận Nói tóm lại , xét kỹ diễn tiến cách mạng Đông Âu cho thấy vai tṛ rất quan trọng của lực lượng cộng sản phản tỉnh trong tiến tŕnh dân chủ hóa . Nhà cầm quyền cộng sản không mong ǵ hơn gây chia rẻ lực lượng tranh đấu trong và ngoài đảng , không muốn cho 2 lực lượng này nắm tay hoạt động yểm trợ nhau , nên đă tạo ra dư luận ganh ghét tị hiềm chống đối lẫn nhau . Điển h́nh đă xảy ra vào thập niên trước: Ông Trần Xuân Bách (một cán bộ cấp lănh đạo quan trọng trong Chính Trị B CSVN có triển vọng làm Tổng Bí Thư, muốn cải cách theo Gorbatschow , nhưng v́ thiếu sự ủng hộ mạnh mẻ từ bên trong và ngoài đảng , nên sau đó thất bại bị khai trừ và bị an trí tại quê nhà ) đă bị đa số báo chí VN tại hải ngoại chống đối v́ nghi oan là muốn làm cải cách giả tạo. Và sau đó Giáo Sư Nguyễn Đ́nh Huy cùng PT/ TNDT/XD DC cũng bị hiểu lầm tai hại là làm đối lập cuội nên bị đánh phá tơi bời. Nếu dư luận được hướng dẫn khách quan sáng suốt của giới báo chí và các chính đảng th́ rất có thể đất nước VN đă được dân chủ như Đông Âu từ lâu rồi . Trong hoàn cảnh hoạt động cực kỳ khó khăn tại quốc nội , cả hai lực lượng tranh đấu dân chủ ở trong và ngoài đảng đều xứng đáng được sự yểm trợ tích cực hữu hiệu từ tinh thần đến vật chất của cng đồng hải ngoại và các đoàn thể chính trị. Tín hiệu rỏ ràng nhứt: từ trong nước họ đă cố gắng liên tiếp chuyển đạt thông tin ra hải ngoại v́ đặt niềm tin vào chúng ta sẽ ra tay yểm trợ. Xin hăy sáng suốt nhận định và đừng để họ thất vọng thêm một lần nữa !* T. H. P(2002)
VIỆT NAM CẦN MỘT NHÀ NƯỚC TỬ TẾ
Lê Nhân
Kính thưa: ÔNG NGUYỄN KHOA ĐIỀM - Uỷ viên Bộ Chính trị đảng cộng sản Việt Nam-Bí thư trung ương đảng-Trưởng Ban Tư Tưởng Văn Hóa trung ương
Kính thưa: ông NGUYỄN PHÚ TRỌNG- Uỷ viên Bộ Chính trị đảng cộng sản Việt Nam- Bí thư thành uỷ Hà Nội- Chủ tịch Hội đồng lư luận trung ương- Thủ bút bản dự thảo báo cáo chính trị Đại Hội X của đảng cộng sản Việt Nam
Thưa hai ông, thưa hai anh và thưa hai em : em Điềm và em Trọng - học tṛ cũ của thầy Lê Nhân ngày xưa, thuở thầy là thầy giáo môn triết học của hai em, học hai trường khác nhau : Điềm học trường đại học sư phạm và Trọng học trường đại học tổng hợp ( cả hai cùng học khoa văn)
Có thể hai em đă quên thầy Lê Nhân ( v́ thực ra các em đă học cả trăm thầy cô, tính từ trường mẫu giáo lên đại học, th́ làm sao nhớ hết nổi được từng thầy ?); nhưng thầy th́ vẫn rất nhớ hai em những mùa đông rét buốt, cùng cuốn trong áo bông dày cộp, như hai con ṭ ṿ đi đâu cũng tha theo cái tổ bằng đất của ḿnh. Điềm và Trọng tướng mạo hồi sinh viên hơi hao hao giống nhau : gầy, trầm tính, ít nói, tuy em Điềm tỏ ra ưu tư hơn, khắc khoải hơn em Trọng; và h́nh như hai em không biết nhau hồi sinh viên, nay th́ ngày nào cũng gặp nhau v́ cả hai em đều là người đang có cơ lên chức to nhất đảng cộng sản, thay ông Nông Đức Mạnh làm tổng bí thư ( nếu cả ông Mạnh và ông Triết –Sáu Phong đều bị rớt đài ở phút chót )!
Hôm nay, sau hơn 40 năm, thầy Lê Nhân mới có dịp giảng lại bài giảng bị cháy giáo án thầy chưa giảng xong cho hai em và các em ngày xưa : NGƯỜI TỬ TẾ MỚI CÓ THỄ HỌC MÔN TRIẾT HỌC và HỌC TRIẾT HỌC ĐỂ THÀNH MỘT NGƯỜI TỬ TẾ. Nay th́ thầy xin phép hai em, mở rộng bài giảng TỬ TẾ này sang lĩnh vực CHÍNH TRỊ : rằng MUỐN LÀM CHÍNH TRỊ CHO ÍCH NƯỚC LỢI DÂN DỨT KHOÁT PHẢI CÓ NHỮNG NHÀ CHÍNH TRỊ TỬ TẾ. Và sau chặng đường hoạn lộ ( làm quan), kẻ hành nghề chính trị nh́n lại ḿnh, vẫn thấy ḿnh c̣n là một người tử tế- nghĩa là một con người đúng nghĩa, sống ở trên đời không chỉ biết chăm sóc bộ lông của ḿnh như loài thú.
CÓ MỘT NỀN CHÍNH TRỊ TỬ TẾ HAY KHÔNG ? Bởi ngược với sự TỬ TẾ là sự ĐỂU GIÀ , BẤT LƯƠNG ! Và thầy Lê Nhân, xin đặt thẳng vấn đề để dám thách em Điềm và em Trọng, nếu đúng đảng cộng sản của hai em DÂN CHỦ THẬT, TỰ DO THẬT, QUANG MINH CHÍNH ĐẠI THẬT là “MẶT TRỜI CHÂN LƯ THẬT” như ĐẢNG vẫn tuyên truyền, th́ xin hai em làm một trắc nghiệm đầu tiên là ra lệnh cử 10 chuyên gia hàng đầu của đảng cộng sản Việt Nam về lư thuyết Marxism, công khai tranh luận với một ḿnh thầy Lê Nhân trên đài truyền h́nh Việt Nam để truyền h́nh trực tiếp cuộc tranh luận lịch sử này cho toàn dân phán xét ai tà, ai chính, có tên : ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM =NHÀ NƯỚC VIỆT NAM LÀ MỘT ĐẢNG, MỘT NHÀ NƯỚC TỬ TẾ HAY LÀ MỘT ĐẢNG, MỘT NHÀ NƯỚC ĐỂU GIẢ , BẤT LƯƠNG ?
Xin lỗi hai em Điềm và Trọng, bài giảng về sự TỬ TẾ CỦA MỘT NHÀ NƯỚC, hơi bị ngắt quăng tí chút v́ thằng cháu ngoại của thầy, thằng Cu Tí Phạm Minh Thông, 16 tuổi, học lớp 10, gơ cửa mang café vào cho ông ngoại. Dưới đây là những đoạn đối thoại bất chợt của hai ông cháu, thầy chép ra để hai em tham khảo :
Cám ơn Cu Tí nhá, ông uống liền ! H́nh như ông đang viết cái ǵ về “chuyện tử tế” của đạo diễn Trần Văn Thuỷ th́ phải ? Sao mắt cháu liếc vào màn h́nh nhanh thế ? Đúng, ông đang viết về sự tử tế, nhưng không phải b́nh luận về bộ phim tài liệu nổi tiếng của đạo diễn Trần Văn Thuỷ làm cách nay đă trên dưới 20 năm đâu ! Thế ông ngứa mồm hỏi cháu nhé, làm người có cần phải tử tế với nhau không ? Cháu nghĩ là bắt buộc, làm người tốt th́ bắt buộc phải tử tế ! Cháu ngồi xống đây đă. Thế ông hỏi cháu ngoại nhé, nói dối, đầu óc nghĩ một đàng nhưng miệng lại nói một nẻo, hoặc nói ngược lại ư nghĩ ḿnh v́ lợi lộc th́ có là người tử tế không ? Không, dứt khoát không ! Ví dụ như ông Lê Nhân suốt 60 năm nay quản lư gia tài, nhà cửa cho ông cố nội bên ngoại cháu, cho bà ngoại và các bác các d́ của cháu, mọi người giao hết tài sản, lương lậu cho ông quản lư, v́ ông hứa ông sẽ mang lại cho cả nhà no ấm, yên vui, hạnh phúc…Nhưng ông lại hư đốn dùng tiền bạc của gia đ́nh đi mua vui thú riêng, đi ăn nhậu riêng, bỏ mặc cả nhà đói khổ mất hạnh phúc, thế ông Lê Nhân có c̣n là ông ngoại tử tế của cháu không ? Ứ, ông không đời nào làm thế ! Nhưng giả dụ như ông làm thế ? Th́ ông là loại người không tử tế rồi ! Nhưng mà cháu đă học môn văn, cháu biết ông nói “ư tại ngôn ngoại”, cháu biết ông ám chỉ ai rồi ? Ai ? Ông ám chỉ nhà nước hiện nay chứ ǵ ? Vậy nếu như ông ám chỉ nhà nước, th́ là sai hay đúng ? Đúng quá đi rồi ông ơi, ngoài đường người ta nói toẹt móng heo ra, rằng nhà nước hiện nay sinh ra để làm khổ dân, chẳng ai c̣n nói ám chỉ kiểu văn chương như ông đâu; nên nhớ rằng cháu đang học lớp 10 rồi mà ông và mẹ cháu cứ cho cháu c̣n đang bú tí không bằng ! Vậy ông xin lỗi thanh niên Phạm Minh Thông, ông xin hỏi thanh niên vài câu hỏi nữa nhá : ví như ông đây, suốt 10 năm qua, ông đă bí mật đổi sang một tên khác không ai biết là Trần Thành Quả để viết một cuốn sách có tên là : CUỘC ĐỜI BÁC LÊ NHÂN : KẾT TINH CỦA VẺ ĐẸP DÂN TỘC VÀ NHÂN LOẠI, nhằm tự ca ngợi ḿnh hết lời, rồi thuê máy vi tính in ra 500 cuốn phát cho cả làng ngoại ô Hà Nội này đọc để họ kính phục và tôn thờ ông Lê Nhân của cháu, th́ ông có c̣n là người tử tế hay không ? Ôi, ông ngoại ơi, cháu xin can ông nhớ, xin ông chớ làm như thế, làm như thế dứt khoát không thành người tử tế được đâu mà là một kẻ lừa đảo, thất đức lắm ông ơi ! Nhưng ông chỉ thí dụ để trắc nghiệm cháu thôi mà ! Ông này, cháu thừa biết ông ám chỉ ai rồi nhá ? Thế cháu bảo ông ám chỉ ai nào ? Bác Hồ phải không, ông nói chuyện Bác Hồ đổi tên là Trần Dân Tiên để tự viết sách ca ngợi ḿnh chứ ǵ, ông làm như bọn cháu không biết ấy. Xin lỗi ông, con ruồi bay qua mà cháu c̣n biết con nào là con đực, con nào là con cái th́ chuyện khuất tất của ngay cả Bác Hồ sao mà giấu được măi ? Ơ thằng Cu Tí này, cháu nói thế không sợ công an bắt à ? Nếu v́ nói ra sự thật mà bị bắt, th́ cháu nghĩ là công an nên cần bắt cả nước mới yên, bắt trói rồi đem 80 triệu dân không đảng viên ra mà bắn hết sạch cũng chưa chắc bưng bít nổi sự thật về Bác Hồ hay bất cứ sự xấu xa trong quá khứ của bất kỳ ai, dù đó là tướng Giáp . Không thể bịt mắt dân măi được; vả lại, đạn đâu, dao đâu mà họ giết cho hết dân Việt Nam ta được, hoặc thủ tiêu hết người lương thiện để bịt đầu mối măi như họ vẫn làm lâu nay được ? Cháu nghĩ đă là sự thật th́ càng cố t́nh bưng bít, càng giấu như mèo giấu …cứt, càng dễ lộ ra ông ạ !
Thế ông xin hỏi cháu rằng, một người đă ra lệnh giết oan hàng chục vạn đồng bào ḿnh, rồi ra trước quốc dân khóc lóc như mưa gió xin lỗi rẳng tôi có tội là đă giết nhầm cả chục vạn anh em bà con, người này có tử tế không ? Trời ơi, tử tế là thế nào, người này là một tên tội phạm lớn, là quỷ dữ cần phải đưa ra bắn ngay ông ơi ! Nhưng người này vẫn được tung hô là vĩ đại, là mặt trời không biết đến sai lầm và tội ác, th́ những kẻ tung hô kia có tử tế không ? Không, những kẻ tung hô ác quỷ là thần thánh đều là ṭng phạm, nói ǵ đến chuyện tử tế được ông ơi ! Nhưng mà cháu biết ông ngầm ám chỉ ai rồi ! Thế ông ngầm ám chỉ ai nào ? Bác Hồ chứ ǵ ! V́ Bác Hồ đă kư lệnh cải cách ruộng đất giết oan hàng chục vạn người ! Cháu đọc điều này ở đâu đấy ? Cháu đọc trên mạng, do chính ông viết đó thôi ! Cháu vào được Internet à ? Cháu vào lâu rồi ông ơi, ngày nào cháu cũng ghé vào các quán Internet bên đường, phá tường lửa, mở các mạng hải ngoại chờ đọc bài viết mới của ông mà ông cứ tưởng cháu không biết ǵ ! Ông ngây thơ ghê ! Ông ngoại chịu thằng Cu Tư đấy ! Ông xin hàng cháu và xin lỗi cháu v́ đă không thấy được sự trưởng thành quá mức của cháu ! Cháu cũng xin lỗi ông v́ đă nhiều lần mở máy Computer của ông để đọc trộm hết mọi bài ông viết ! Nhưng ông đă cài mật mă khoá màn h́nh rồi cơ mà ! Chỉ năm lần mang café lên cho ông là cháu nhận ra ngay password ! Cháu ghê hơn cả công an đấy ! Công an á, nó gửi biết bao phần mềm gián điệp vào máy của ông. Cứ lúc ông bỏ máy đi dạo là cháu lại vào diệt virus công an cho ông, làm bọn phần mềm gián điệp của đảng chết như rạ, chết không c̣n giỏ rác chôn !Cám ơn cháu ! Ông đừng cám ơn cháu, cháu có nhiệm vụ bảo vệ cánh cửa máy vi tính cho ông, thằng công an nào mới ló cổ vào là cháu “chém treo ngành” ngay, chém đứt đuôi con ṇng nọc !
Ông lại hỏi cháu Cu Tí nhá : ví như anh Cát ở làng ta, chỉ biết dùng nắm đấm, gậy gộc, gạch đá hoặc mở miệng ra là chửi rủa, đe dọa vũ lực để ứng xử với người nào anh ta không ưa như anh ấy vẫn làm, anh Cát có tử tế không ? Không, anh Cát là một côn đồ, một gă lưu manh, chẳng bao giờ thành người tử tế ông ạ ! Nhưng mà cháu biết ông ngầm nói ai rồi nhá ! Thế cháu bảo ông ám chỉ ai nào ? Nhà Nước ta hiện nay đúng không ? Ơ thằng Cu Tí, sao cái ǵ cháu cũng biết thế ? Ông cứ tưởng cháu c̣n đang bú tí à ? Cháu mới được công an xă gọi đi làm chứng minh nhân dân để năm nay đi bỏ phiếu đấy ! Thế ông hỏi cháu, v́ sao khi ông nói về anh Cát- Gậy -Gộc ( giống nhân vật Hứa-Gậy-Gộc trong tiểu thuyết “Rừng thẳm tuyết dày” của nhà văn Trung Quốc Ba Kim) ở làng ta, một kẻ không bao giờ tử tế, sao cháu lại h́nh dung đến nhà nước Việt Nam hôm nay ? Xin ông hăy coi cháu là một người lớn nhá, để cháu nói cho mà nghe, ông cứ tưởng ông với mẹ cháu mới nghĩ đến xă hội hay nhân loại à, cháu nghĩ đến luôn luôn. Nhà nước ta nay cũng chính là anh CÁT-GẬY-GỘC đấy ! V́ nhà nước chỉ biết dùng một phương thức duy nhất để nói chuyện với người dân là bạo lực : tức dùng công an để bắt bớ, tù đầy, tra khảo, đe dọa thủ tiêu. Ông tưởng nhà nước đang đe dọa thủ tiêu ông mà cháu không biết à ? Cháu và mẹ cháu cùng bà ngoại và các bác, các d́ âm thầm lo cho ông lắm. Từ hồi học lớp 7, cháu đă đọc trộm hàng ngh́n lá thư của ông xin phép được nói chuyện (ông gọi là đối thoại) với ban lănh đạo đảng mà họ có thèm đối thoại với ông Lê Nhân từng ba mùa kháng chiến là ông ngoại của thằng Cu Tí đâu. Cháu biết ông đă kiên tŕ suốt 15 năm, gửi gần ba ngh́n lá thư xin hiến kế, xin phép đối thoại để hi vọng vạch ra sai lầm chế độ, đặng mong đảng nhà nước sớm nhận ra sai sót để sửa chữa. Đến nỗi mẹ cháu và d́ Thảo ṃn cả ngón tay v́ quệt hồ dán b́ thư cho ông gửi đi, mà ban lănh đạo đảng có thèm nói chuyện với ông đâu, lại c̣n cho công an đến nhà đe dọa bắt và thủ tiêu ông đấy ! Thế th́ đảng, nhà nước này cũng chỉ là một thứ Cát-Gậy-Gộc như ở làng ta thôi ông ơi !
Nghĩa là cháu kết luận rằng đảng và nhà nước ta không tử tế chứ ǵ ? Không những không tử tế mà nhà nước hiện nay c̣n quá sức lưu manh, côn đồ, không bao giờ biết phục thiện, lúc nào cũng huyênh hoang vỗ ngực kiêu ngạo cho ta là chân lư, nhưng cứ nghị quyết sau chửi cha nghị quyết trước, làm cái ǵ sai cái nấy, không bao giờ biết nói chuyện tử tế với nhân dân ḿnh, hơi tí là đe dọa bắt bớ tù đầy. Ông cũng biết thời đại Anh-tờ-nét ( Internet) ngày nay là thời đại đối thoại, không phải là thời đại đối đầu. Nhưng đảng và nhà nước này vẫn như con trâu điên, chỉ biết lao sừng vào đối đầu với nhân dân ḿnh ( tức chọi, chém, đâm ḷi ruột nhân dân) mà thôi !
Vậy, ông xin hỏi thẳng cháu chuyện này : cháu hiểu ǵ chủ nghĩa Marx Lenine nào ? Chủ nghĩa này nó đă quá đát, đă lỗi thời lâu rồi ông ơi ! V́ sao nó lỗi thời ? Nó lỗi thời v́ nó chỉ biết dùng bạo lực để thể hiện khát vọng cướp lấy lợi quyền từ tay người khác mà nó gọi là cách mạng. Nó chỉ quan tâm đến cái LỢI mà bất kể phải trái, đúng sai, nghĩa là nó bất kể sự thật, bất chấp chân lư, bất chấp phương pháp, miễn là đạt được mục đích tiếm QUYỀN để trục LỢI mà thôi ông ơi ! Những suy nghĩ này cháu đọc ở đâu vậy ? Cháu đọc ở các bài viết vừa đưa lên mạng của ông đó thôi ! Vậy ông thử tŕnh độ cháu chút nữa nhá : đưa chủ nghĩa cộng sản vào Việt Nam là sai hay đúng ? Sai ! V́ sao sai ? V́ Marx và Engels viết ra học thuyết này để các nước tư bản Âu - Mỹ thế kỷ thứ XIX áp dụng. Nhưng v́ học thuyết này duy tâm và duy ư chí quá sức tưởng tượng, thiếu cơ sở khoa học, thiếu nền tảng thực tế là thước đo của chân lư, nên các nước tư bản hàng đầu kia nó cóc có theo, nên nó mới giàu có, tự do, dân chủ và văn minh nhân đạo như hôm nay. Ngay cả nước Nga của Lenine cũng không nằm trong bản đồ của chủ nghĩa Marxism, huống nữa là các nước có phương thức sản xuất châu Á như Trung Quốc, Việt Nam, Triều Tiên, Cuba, Ấn Độ, À rập hay Phi châu…
Vậy ông hỏi cháu, chủ nghĩa cộng sản tốt hay xấu, thiện hay ác, đúng hay sai ? Khi nào ông chứng minh được Pol Pot Ieng Xari, Mao Trạch Đông, Staline, Bác Hồ ta…là những người hiền, những vị thánh thương người tay chưa hề nhuốm máu đồng loại, là những kẻ đạo đức và tử tế th́ lúc đó xin ông cứ việc ca ngợi chủ nghĩa cộng sản là thiên đường dưới thế ! Này Cu Tí, ông bảo cháu nhớ, cháu chớ nói ư nghĩ này cho ai nhé, tù đấy, ông không ngờ cháu c̣n “phản động” hơn cả ông ngoại Lê Nhân của cháu ! Ồ, ông từng là giáo sư triết học mà lại dùng từ ngữ sai bét bèn bẹt như vậy à ? Ông sai chỗ nào, nhờ cháu chỉ cho ! Ông bảo thằng Cu Tí đang gọi sự vật bằng chính tên của nó là phản động phải không? Thế c̣n cái đám lănh đạo đảng và nhà nước của ông, h́nh như toàn là học tṛ của ông ngoại đấy, mở mồm ra là gọi sai tên sự vật một cách trắng trợn, ví như gọi nô lệ là tự do, đảng trị độc tài th́ gọi là dân chủ, cấm tiệt không cho dân nói, dân viết sự thật th́ lại gọi là tự do báo chí, hành dân khổ như con chó th́ gọi là hạnh phúc, bầu cử lừa, bầu cử ma th́ bảo là bầu cử tự do…toàn một giọng ngạo ngược, gọi bóng tối là ánh sáng, gọi đói là no, gọi ác độc là nhân từ như cái đám đang lănh đạo quốc gia nói và làm ngược nhau một trăm phần trăm này, mới là bọn phản động chính hiệu con nai vàng đó ông ơi !
Thằng Cu Tí nhà thầy nói như điên ấy, như mê sảng ấy, đoạn đùng đùng bỏ đi; nó làm như chính thầy Lê Nhân của em Điềm và em Trọng là tác giả, là kiến trúc sư kiến tạo nên đảng và nhà nước không tử tế này vậy ! Giờ th́ thầy Lê Nhân mới lại giảng tiếp bài giảng TỬ TẾ cho hai em Nguyễn Khoa Điềm và Nguyễn Phú Trọng nha ! Em Điềm năm nay 64 c̣n em Trọng năm nay 63 tuổi, lớn hơn thằng Cu Tí cháu ngoại thầy gần 60 tuổi, th́ tất nhiên tŕnh độ học vấn, tŕnh độ lư luận nhận thức của hai em nhất định là cao hơn thằng Cu Tí Phạm Minh Thông cháu ngoại của thầy mấy cái đầu ấy chứ !
Thế th́ thầy xin hỏi hai em : ví như ngủ dậy một đêm, đảng cộng sản vĩ đại của hai em vốn từ xưa tới giờ không bao giờ biết tử tế với nhân dân, tự nhiên đốc ra lương thiện và tốt đẹp đến “không tin được dù đó là sự thật”, cử người đến nhà Lê Nhân bảo : thông qua sự đồng ư của Thường Vụ Bộ Chính trị, đảng và nhà nước mời bác Lê Nhân ngay ngày mai, đúng 8 giờ sáng, đến Đài Truyền H́nh Việt Nam, pḥng thu F.9 để mời bác tham gia tranh luận về chủ đề CHUYỆN TỬ TẾ CỦA ĐẢNG VÀ NHÀ NƯỚC TA với 10 chuyên gia hàng đầu của chế độ. Lúc ấy, thầy tất nhiên là ô kê liền, và kèm theo một đề nghị : cho thằng Cu Tí Phạm Minh Thông, 16 tuổi cùng tham gia tranh luận : thằng Cu Tí tranh luận hiệp đầu, Lê Nhân tranh luận hiệp hai, v́ bên kia có những mười vị giáo sư tiến sĩ đầu ngành mà bên này chỉ có ḿnh Lê Nhân, e mệt quá không đủ sức nói !
Em Điềm và em Trọng đă nghe qua sự đối đáp giữa thằng Cu Tí và Lê Nhân như trên, tất nhiên hai em hơi hăi và chắc đang cùng nghĩ bụng rằng : “chơi” lại thằng cha Lê Nhân lư luận cùng ḿnh này đă khó, “chơi” thằng Cu Tí đếch có tí lư luận nào, toàn là thực tế đem ra đối chất với giáo điều, e rằng c̣n khó khăn hơn bội phần, ta cùng về bàn với anh Mạnh, anh Lương, anh Khải, anh Diễn… cóc có chơi tṛ dân chủ trên truyền h́nh nữa, để đường đường là phương diện quốc gia đảng và nhà nước mà không căi nổi thằng Cu Tí bé hạt tiêu cháu ngoại tên phản động Lê Nhân, th́ e dân nó lại chả “DƯƠNG THU HƯƠNG VÀO MẶT ĐẢNG VÀ NHÀ NƯỚC” cho có mà vừa khó ngửi, vừa nhục nhă muôn đời !
Đấy, thầy Lê Nhân thách “đỉnh cao trí tuệ loài người” là đảng cộng sản của hai em Điềm-Trọng dám tranh luận công khai trên đài truyền h́nh truyền trực tiếp với riêng thằng Cu Tí 16 tuổi cháu ngoại Lê Nhân thôi, chưa khiến Lê Nhân dây vào ?
V́ sao đảng cộng sản mặt trời chân lư của hai em Điềm-Trọng không bao giờ dám đối thoại, dám tranh luận công khai, dám nói lư công khai với nhân dân, dù nhân dân chỉ cử một thằng trẻ ranh tŕnh độ hạng bét là thằng Cu Tí đang học lớp 10 ra đại diện để tranh luận về tất cả mọi điều của nền chính trị nghịch dân hại nước này với các vị khoa bảng bậc nhất chế độ, như Phú Ông xưa ra công khai dụ khị anh Bờm với “phép thử nắm xôi” ?
Lê Nhân xin hai em đừng giận nhá, chỉ v́ đảng của hai em không có lư, không có cơ sở tồn tại trên đất nước này. Nên chế độ do hai em và các em Nông Đức Mạnh, Trần Đức Lương, Phan Diễn ( cũng từng là học tṛ môn triết học của thầy Lê Nhân xưa ) đang lănh đạo vẫn hằng thách đố nhân dân rằng : này nhân dân, chúng mày có giỏi th́ đối thoại với súng xem nào, tao chĩa súng vào ngực mày đó Lê Nhân, mày đối thoại với chúng tao những thằng đă từng học mày xưa, xem mày có lư hay đảng ta có lư, súng có lư nào ? V́ súng là lư luận của đảng ta mày biết không thằng Lê Nhân từng dạy chúng ông ngày xưa kia ? Giờ mày, cái thằng thày từng dạy chúng tao xưa, mày lại đổ hết tội cho chúng tao à quân khốn nạn, quân thấy đảng về chiều, thấy tư bản toàn thắng rồi mới hèn hạ chui từ trong “hang ếch chính trị” trốn đông ra mà ồm ộp chống đảng, để cờ vàng nó về nó hoan hô ư ? Đừng có mà nằm mơ ! Thầy bà ǵ cái quân cơ hội, cái phường tắc kè, tắc ké, tắc lương tâm kia ? Xin lỗi ông Lê Nhân, mời ông thôi ngay cái tṛ chiêu hồi rẻ tiền này đi !
Thầy Lê Nhân biết là các em Điềm, Trọng, Mạnh, Lương, Diễn nếu đọc đến đây, trong bụng đều hét tướng lên như thế này mà ra lệnh ném gấp tên Lê Nhân xuống hồ Thiền Quang mùa đông chí, cho tên phản động hiện hành này được tụ hội với đám ÔN NHƯ HẦU Việt Quốc, Việt Cách…năm 1946 từng được đảng ta cho đi ṃ tôm khí sớm, mà thử ṃ xem con tôm lư luận, con tôm triết học nó c̣n đi giật lùi hay không ?
Lê Nhân xin lỗi hai em Điềm, Trọng, xin lỗi các ông Mạnh, ông Lương, ông Diễn…chẳng qua do Lê Nhân thấy người sang bắt quàng lảm họ, Lê Nhân nhận vơ ( là vợ thằng Nhân) các ông là học tṛ ḿnh thôi; v́ tôi cứ nghĩ khi các ông khoe đă học trường chính trị cao cấp Nguyễn Ái Quốc năm ấy, tháng ấy… Nhưng chắc Lê Nhân hồi ấy chưa hề được vinh dự dạy các ông; vả lại, lúc đó các ông c̣n vô danh hơn cả Lê Nhân nhiều !
Lê Nhân cũng có lỗi v́ ḿnh đă góp sức tạo ra những học tṛ như em Điềm, em Trọng, những học tṛ nay đă ngoài sáu mươi tuổi rồi mà tŕnh độ nhận thức lại đi lùi nhanh hơn loài tôm, thua xa thằng Cu Tí cháu Lê Nhân, th́ coi như nghề dạy học của Lê Nhân là công dă tràng, hơn nữa c̣n có tội lớn với quốc dân đồng bào.
Thầy có tội với hai em và các em suốt một thời thầy dạy môn Marxism tại trường chính trị cao cấp ! Thầy đă dạy cái điều thầy không tin cho các em, th́ quả thật, thầy cũng không phải là hạng người tử tế !
Em Điềm và em Trọng ơi, năm nay thầy 76 tuổi rồi, gần đất xa trơi rồi, mà vẫn c̣n đeo mặt mo lên báo điện tử này để nhận rằng thằng Lê Nhân từng là một thằng thầy không tử tế, một thằng thầy không lương thiện, vô lương tâm, lại đi dạy học tṛ ḿnh cái điều ḿnh cho là tà thuyết. Khác nào Lê Nhân lại đi gọi con dơi là thiên sứ của mặt trời, gọi con lươn là tờ giấy trắng của sự trong sạch, gọi con quạ là pháp sư của niềm tịch mịch, gọi con sư tử là loài thú ăn chay ?! Than ôi, chính là thầy có tội lớn hơn nhiều vai tṛ lănh tụ của các em hôm nay. Ấy là trên bục giảng năm xưa, thầy đă lừa đảo các em v́ sợ tù, v́ sợ bị bắt, v́ miếng ăn, v́ đồng lương chuyên viên 80 đồng bạc và chỗ ở hẹp rí 12 mét vuông; v́ chế độ nó thế : người người lừa nhau, ngành ngành lừa nhau, nhà nhà lừa nhau, giấy trắng lừa giấy trắng, chữ viết lừa chữ viết, Bác lừa cháu, vợ lừa chồng, con lừa cha…NÓ LÀ THỜI ĐẠI LỪA, THỜI ĐẠI BỊP, THỜI ĐẠI PHI NHÂN nên thầy giáo TÊN NHÂN lại thành BẤT NHÂN làm nghề lừa đảo các em, dám cả gan giảng cho các em rằng TÀ THUYẾT MARXISM LÀ CHÂN LƯ VĨNH CỬU !
Sở dĩ đến hôm nay thầy mới dám tự bôi tro trát trấu vào mặt mà sám hối tội lỗi của ḿnh trước dư luận trong và ngoài nước cũng như trước hai em : Nguyễn Khoa Điềm, Nguyễn Phú Trọng, v́ thầy đang là một Phật tử. Thầy dám công khai thừa nhận mấy chục năm ḿnh từng là con ma bùn, từng về phe vói bùn, từng ăn nằm với bùn, từng là phát ngôn viên của loài bùn tanh, để hơn mười mấy năm chiêm nghiệm, trầm tư mặc tưởng đấm ngực ḿnh ăn năn mong các em tha lỗi, rồi đau đớn ngó vào nội tâm đen đúa hang dơi, hang hùm, nọc rắn của ḿnh, chợt kinh ngạc v́ Phật đă cho bùn tanh hôi nở đóa sen từ bi, đoá sen giải thoát trong TÂM KHÔNG của thầy từ lúc nào…
( Kỳ sau in tiếp)
Hà Nội 5-1-2006
LÊ NHÂN
Thưa các bạn, nhằm t́m một hướng đi để thoát khỏi những bế tắc và sự
băng
hoại của hệ tư tưởng và xă hội Cộng sản Việt Nam ngày nay, chúng tôi đă
cố công sưu tầm những tài liệu về lư thuyết chính trị do những người con ưu tú
của dân tộc đúc kết. Chúng tôi sẽ lần lượt gởi đến qúi vị các tài liệu về các
học thuyết chính trị qúi báu đó.
Trong số này chúng tôi gởi đến các bạn một
phần chương 2 của quyển nhứt của "Chủ Nghĩa Dân Tộc Sinh Tồn", tác giả Hùng
Nguyên đă viết ra ở tuổi 30 của những thập niên 50. Sách dày 755 trang đă được
ấn bản lần đầu tiên năm 1964 tại Sàig̣n.
Bằng kiến thức uyên bác, thâm hiểu
Đông Tây kim cổ; với lối phân tích, quy
nạp, luận cứ khoa học; dựa trên thực
chứng của các xă hội đương hữu; với cái
nh́n xuyên suốt lịch sử Việt và lịch
sử thế giới, tác giả đă tóm thâu lại và tập đại thành một hệ tư tưởng cho dân
Việt. Ông đă viễn kiến vạch ra cái nguy hại,hiểm họa, không tưởng của chủ nghĩa
Cộng sản cách đây trên 50 năm mà giờ đây vẫn c̣n đang hiện tiền trong vận rủi
đầy họa hại kéo dài triền miên cho dân tộc!
Qua các phần tŕnh bày của tác
giả, cho thấy những người con ưu tú của dân
tộc lúc nào cũng canh cánh hoài
bảo hay nung nấu tinh thần quật khởi đưa đến một tương lai sáng lạn cho đất
nước. Họ hiện diện âm thầm hay công khai bằng đủ mọi
phương tiện, trong mọi
cơ hội, trong mọi trạng huống ảnh hưởng hành tŕnh, lèo
lái con thuyền dân
tộc đi vào chính đạo nhân bản, dân tộc, mức tiến bộ văn minh của thế giới. Họ hy
sinh tận tụy, yêu quê hương nồng nàn, những mong dẫn dắt đất nước đi đúng nẻo
đường sanh tồn, hướng thượng, phát triển, thái b́nh an lạc.
Trân trọng, Bản Tin Thanh Niên
***
DÂN-TỘC SINH-TỒN
Chủ-Nghĩa Quốc-Gia Khoa-Học
HÙNG-NGUYÊN NGUYỄN-NGỌC-HUY
QUYỂN NHỨT
Người Không Chết
Anh với tôi chưa từng chung họp mặt.
Có bao giờ Anh
biết đến tôi đâu.
Tôi biết Anh qua tưởng-tượng muôn màu,
Qua chủ-nghĩa
��Sinh-tồn��, qua những chuyện
Mà những bạn đă từng chia nguy-hiểm,
Chia
gian-lao, chia khổ-cực cùng Anh
Kể tôi nghe với một giọng chơn-thành
Trong
phút nghỉ những ngày dài chiến-đău.
Chỉ có thế mà thôi, nhưng cũng đủ
Để
hồn tôi măi hướng đến bên Anh
Tôi nguyện đem tất cả tuổi xuân xanh,
Tất cả
máu của cuộc đời trai trẻ
Và tất cả những chi là đẹp-đẽ,
Những chi là
cao-quí của ḷng tôi
Đóng góp vào cuộc chiến-đău không thôi
Cho chủ-nghĩa
��Sinh-tồn�� Anh khởi-xướng.
Tôi lần bước theo mọi ḍng tư-tưởng
Cố t́m ra
những mạch suối Anh khơi
Gom về làm Nguồn Sống mạnh muôn đời
Bảo-đảm sự
sinh-tồn dân Đại-Việt.
Đem trí năo vun bồi nền lư-thuyết
Anh dựng lên với
cả tấm chơn-t́nh
Yêu non sông, tôi gắng sức b́nh-sinh
Cố thẳng tiến trên
đường Anh đă vạch
Tôi nghe vẳng như có lời thống-trách
Của Anh thầm rót
nhẹ nhẹ vào tai
Mỗi khi tôi chán nản trước chông gai
Hay mệt-mỏi muốn dừng
chơn đứng lại
Thuyền đời tôi, Anh là tay giữ lái,
Anh là tay điều-khiển cả
buồm chèo.
Anh với tôi, xa cách biết bao nhiêu.
Nhưng quả thật, cũng là
gần gủi lắm.
Đường cách-mạng, Anh là người hướng dẫn.
Bàn chơn Anh dày dạn
với phong-trần
Đă ḍ thăm khắp các nẻo xa gần,
Đă lượng hết những khó khăn
nguy-hiểm.
Từ thuở bé, được gia đ́nh huấn-luyện
Để trở thành người
chiến-sĩ xung-phong,
Kinh-nghiệm đầy, nghị lực vững không cùng,
Anh
già-giặn cho cuộc đời tranh-đău.
Tôi là kẻ chưa từng trông thấy máu,
Bàn
chơn non mới giẵm bước lên đường,
Màu da xanh chưa dạn với
phong-sương,
Trí bỡ-ngỡ thơ ngây khờ khạo quá.
Đường Anh vạch, hiểm-nguy
và vất vả,
Tôi cố theo, nhưng chậm-chạp vô-ngần.
Anh với tôi, mới thấy
tưởng như gần.
Nhưng kỳ thật, có một trời cách biệt.
Kể từ lúc cả non sông
Đại-Việt
Đắm ch́m trong khói lửa ngập lưng trời
V́ bàn tay đẩm máu của lũ
người
Vô tổ-quốc và của loài xâm-lược,
Anh đă vội băng ḿnh lên phía
trước.
Để đàn em chậm chạp bước lần theo.
Bóng dáng Anh bỗng khuất dưới
sương chiều
Và mất hút, không c̣n ai được thấy;
Nhưng đường lối Anh đi c̣n
lại đấy,
Bọn chúng tôi theo măi quyết không lùi
V́ trong tim, trong
cân-năo chúng tôi,
Cây ��Sinh-tồn�� đă đâm chồi nảy nhánh
Tung những hạt
giống đầy mầm sống mạnh
Gieo khắp nơi trên dải nước non này.
Đời Anh đang
sống với chúng tôi đây,
Nó sẽ sống với lớp người sẽ tới.
Anh với chúng tôi
không c̣n tựu-hội,
Nhưng lúc nào, Anh cũng có gần bên
Bọn chúng tôi để
khuyến-khích, ngợi khen,
Để khuyên nhủ, vỗ-về, hay khiển-trách.
Đường
tranh-đău gay-go Anh đă vạch
Sau chúng tôi, bao kẻ sẽ noi theo,
Anh sẽ là
người chỉ ngơ xây nêu
Để dẫn-dắt họ đi về đúng chỗ.
Và những kẻ có
nhiệt-tâm phụng-sự
Sẽ lấy Anh làm hướng đạo luôn luôn
Bởi v́ Anh, tác giả
thuyết ��Sinh-tồn��
Anh sống măi với giống ṇi
Đại-Việt.
Nha-Trang
23-8-50
Đằng Phương
Lời Mở đầu
Vai Tuồng Của Tư-Tưởng Trong Xă-Hội Loài Người
I- Sự Liên-Quan Giữa Tư-Tưởng Và Hành-Động
�� Người chỉ là một cây sậy,
cây sậy yếu nhứt của Tạo-vật; nhưng đó là một cây sậy biết suy nghĩ.�� Câu nói
trên đây của một nhà hiền-triết Tây-phương đă chỉ tỏ một cách rơ rệt đặc-tánh
của con người.
Xét về phương-diện thể-xác, người không khác cầm thú bao nhiêu. Giác-quan của con người không hơn ǵ giác-quan loài súc-vật. Về thị-quan, thính-quan, và khứu-quan, người lại c̣n kém một vài giống như giống chó giống mèo.
Những h́nh-tượng người nhờ trí-thức cảm giác mà có cũng tồn-tại và liên-hợp nhau trong trí người y như trong trí loài thú, theo một cơ cấu tạo nên thói quen là điều rất trở ngại cho sự suy tưởng. Người vốn là nô-lệ của tập-quán, của năo nhơn-tuần.
Ngoài ra, người c̣n là nô-lệ của khoái-lạc nữa. Hoạt-động của người luôn luôn bị quyền-lợi chi-phối. Người lúc nào cũng tự-nhiên hướng về phía thỏa măn được quyền-lợi vật-chất hay tinh-thần ḿnh.
Tuy vậy, người vẫn khác thú ở chổ người có ư-thức, có trí khôn. Người không phải lúc nào cũng hành-động theo những phản ứng tự-nhiên như loài súc-vật. Trừ ra những trường-hợp nguy-hiểm và cấp-bách trong đó họ hoàn toàn tuân theo những bản-năng, những xúc-cảm của ḿnh một cách vô-ư-thức, những con người trí óc b́nh-thường luôn luôn có xu-hướng suy-luận về những hành-động của ḿnh. Đối tượng của sự suy-luận này có thể là nguyên-nhân hay cứu-cánh của sự hành-động. Nhưng nó cũng có thể là sự t́m ṭi những phương-tiện, cách thức hành-động để đạt mục-đích một cách dễ dàng và chắc chắn.
Như vậy, trong phần lớn những công việc làm của người, ta đều có thể nhận thấy một tư-tưởng làm gốc. Phát-sanh từ một ư muốn, tư-tưởng đưa người đến chỗ cân nhắc, đắn đo sự lợi hại, phải trái của công việc ḿnh định làm một cách kỹ lưỡng. Chỉ sau khi nhận thấy rằng công việc ấy phải và không có không xong, người mới hăng hái đứng ra hành-động.
Tư-tưởng của người thật ra không phải hoàn-toàn hợp-lư. Trong đời sống ư-thức của người, tiềm-thức hăy c̣n có một ảnh-hưởng lớn lao và tư-tưởng người tùy-thuộc những bản-năng, những nhu-cầu của người một cách chặt chẽ. Lắm khi nó chỉ dùng để biện-chánh cho những hành-động vô-ư-thức của người.
Thêm nữa, dầu cho người có thoát-ly được ảnh-hưởng của tiềm-thức, sự suy luận của người cũng không sao đi đến chổ hợp-lư hoàn-toàn. Như thế là v́ hệ-thống suy-luận nào cũng phải đặt nền tảng trên một định-đề tiên-quyết không chứng-minh được.
Trong tất cả những khoa-học, không khoa nào chánh-xác và có tính-cách thuần-lư bằng toán-học. Các định-đề toán-học liên-hợp nhau trong một hệ-thống suy-luận hết sức chặt-chẽ. Tuy nhiên, hệ-thống suy-luận này phải phát-xuất từ một công-ước hay một định-lư căn-bản không chứng-minh được.
Khoa h́nh-học cổ-điển đặt nền-tảng trên định-lư Euclide. Đối với những người công-nhận định-lư này, khoa h́nh-học cổ-điển có một giá-trị tuyệt-đối. Nhưng nếu ta phủ-nhận định-lư Euclide th́ tất cả hệ-thống h́nh-học cổ-điển đều sụp đổ hết. Khoa h́nh-học phi-Euclide do một nhà toán học cận-đại đưa ra, chính dựa vào một định-lư phủ-nhận định-lư Euclide.
Sau hết, ta có thể nhận thấy rằng người ta lắm khi cùng dựa vào một định-lư như nhau mà lại đi về hai ngă chống chọi nhau; hay trái lại, dựa vào hai định-lư trái ngược nhau mà lại đi đến một kết-quả như nhau. Hệ-thống triết-lư nào cũng phát-xuất từ một giáo-tổ, nhưng sau đó, môn-đồ lại phân ra hai phe tả hữu xung-đột lẫn nhau, mà phe nào cũng tự xem ḿnh là nhóm thọ được chơn-truyền. Trái lại, hai căn-bản triết-lư khác nhau có thể đưa đến một chủ-trương tương-tự. Mạnh tử quả quyết rằng người tánh thiện, Tuân tử, trái lại, cho rằng người tánh ác, nhưng cả hai đều đồng ư với Khổng tử công-nhận rằng nền-tảng của chánh-trị phải là sự giáo-hóa người theo nhơn nghĩa.
Vậy, tánh-cách hợp-lư của tư-tưởng con người thật là giới-hạn, nhưng dầu sao, nó vẫn là một yếu-tố quan-trọng của đời sống con người. Chính nó làm cho con người phân-biệt với thú, chính nó làm cho hành-động của người có tính-cách người.
Nơi những người cổ-sơ, tư-tưởng đến sau hành-động. Nhưng từ khi người thoát khỏi trạng thái cầm-thú để tiến đến trạng-thái nhơn-loại, tư-tưởng thường có trước hành- động và hướng-dẫn sự hành-động của người, ít nhứt là trong những biến-cố quan-trọng của đời người. Không có nó, người thiếu ḷng tin tưởng và không hăng-hái trong sự hành- động, nhứt là khi sự hành-động này có tánh-cách nguy-hiểm hay lâu dài. Không có nó, hành-động người thiếu vẻ duy-nhứt, đă không đem đến kết-quả ǵ mà có khi lại c̣n mâu-thuẫn nhau nữa.
Bời vậy, muốn cho hành-động ḿnh đưa đến một công-tŕnh hữu-ích, người cần có một tư-tưởng làm nền móng,vạch sẵn mục-đích cho ḿnh, và cần phải hết ḷng tin nơi tư-tưởng ấy. Hành-động càng khó khăn, càng nguy-hiểm, càng lâu dài, th́ tín-ngưỡng càng phải mạnh mẽ và tư-tưởng càng phải vững chắc. Có một tư-tưởng đúng đắn làm căn-bản và một ḷng tín-ngưỡng nhiệt-thành nơi tư-tưởng ấy rồi, người sẽ tận-tâm, tận-lực hành-động bền gan chiến-đấu, dẫu gặp khó khăn nguy-hiểm cũng không chán nản, bỏ cuộc nửa chừng.
II- Tư-Tưởng Chủ-Động Và Sự Hoạt-Động Chánh-Trị
Tư-tưởng có ảnh-hưởng rất nhiều đến sự hành-động của người; nó là một trong những điều-kiện quyết-thắng của người. Những nhà chánh-khách cổ-kim đă hiểu rơ sự quan-trọng của tư-tưởng nên đă luôn luôn dựa vào nó để giữ vững trật-tự xă-hội hay để lôi cuốn quần-chúng theo ḿnh mà làm một việc ǵ.
Charles Morgan, một tiểu-thuyết-gia Anh, đă bảo: �� Lịch-sử loài người là lịch-sử của trí-tuệ họ��. Dầu không hoàn-toàn tán-đồng ư-kiến đó, chúng ta cũng phải công-nhận rằng tư-tưởng đă đóng một vai-tuồng chánh-yếu trong lịch-sử loài người. Những hoạt động chánh-trị của người, tức là những hoạt-động có liên-quan đến sự tổ-chức xă-hội, tổ-chức những cơ-quan cai-trị, tổ-chức sự liên-lạc giữa những người nắm chánh-quyền và dân-chúng, phần lớn đều bị sự chi-phối của những tư-tưởng chánh-trị.
Chúng ta có thể bảo rằng từ khi biết suy-nghĩ, biện-luận, người đă t́m lư lẽ để biện-minh cho sự tồn-tại của chánh-quyền. Họ đưa ra những tư-tưởng vạch rơ ư nghĩa của đời sống chung, nêu ra những qui-tắc mà người phải noi theo trong sự cư-xử với nhau, và trong sự đối-đăi với cơ-quan chỉ-huy đoàn-thể.
Những tư-tưởng này thường được lồng vào một hệ-thống triết-lư rộng răi hơn, bao gồm cả vơ-trụ-quan và nhơn-sinh-quan, làm nền-tảng cho mọi suy-luận. Vị-trí loài người trong vơ-trụ cũng như vị-trí mỗi hạng người trong xă-hội đều được qui-định rạch ṛi.
Nhà cầm quyền luôn luôn t́m cách giáo-hóa những người đặt dưới sự điều-khiển của ḿnh, cho họ tin nơi những tư-tưởng được đưa ra, sống theo một quan-niệm, một ư hướng chung, và khép ḿnh trong những qui-tắc nhứt-định. Nhờ đó, mọi người trong xă-hội có thể sống điều-ḥa nhau và chấp-nhận oai-quyền của cơ-quan cai-trị. Trật tự xă-hội bởi đó mà được kính nể một cách đúng đắn và tự-nhiên
Toàn-thể những quan-niệm, ư-hướng và qui-tắc chi-phối đời sống một xă-hội hợp lại làm cái ư-thức-hệ của xă-hội ấy. Tất cả những lực-lượng vật-chất và tinh-thần của xă-hội, đều hướng đến chổ bảo-vệ và duy-tŕ ư-thức-hệ, cho nên thế-lực của ư-thức-hệ đối với xă-hội hết sức mạnh mẽ.
Người bị nhào nắn trong khuôn khổ một xă-hội từ bé đến lớn tự-nhiên có một nếp sống phù-hợp với ư-thức-hệ của xă-hội ấy. Thói quen làm cho mọi người công-nhận rằng nếp sống đó là một nếp sống hợp-lư, và những người muốn thoát-ly khỏi khuôn khổ ấy đều bị xem là hạng người quái-đản. Thái-độ chiều theo thói tục của đại-đa-số người trong xă-hội làm cho ư-thức-hệ có một sức mạnh vô-h́nh mà thật là hùng-hậu.
Áp-lực của ư-thức-hệ đối với cá-nhơn trong xă-hội rất mănh-liệt, và đồng-thời cũng rất có hiệu lực, v́ người không nhận thấy nó. Thế-lực của ư-thức-hệ đối với xă-hội mạnh mẽ đến nỗi nhà cầm quyền cũng phải noi theo nó mới tồn-tại được.
Trong lịch-sử, nhiều người đă nắm được đại quyền trong tay mà đă phải nếm mùi thất-bại trong việc cố gắng sửa chữa lại xă-hội, v́ họ đă vi-phạm ư-thức-hệ lưu-hành. Vương An Thạch ờ Tàu, Hồ Quí Ly ở Việt Nam, Joseph II ở Áo đều không thực-hiện được chương-tŕnh cải-cách của ḿnh, mặc dầu đă ở trên tột đỉnh của quyền-thế.
Bởi đó, nhà cầm quyền thường phải noi theo ư-thức-hệ của xă-hội. Trong mọi công cuộc kinh-dinh, mọi chương-tŕnh kiến-thiết, mọi phương-lược, chánh-sách, họ đều phải dựa vào nó mới lôi kéo được quần-chúng theo họ.
Muốn đánh đổ nhà cầm quyền của một xă-hội, người ta không thể chỉ dựa vào vơ-lực suông, trừ ra khi nào sự chênh lệch lực-lượng quá lớn lao khiến cho người ta có thể chế-ngự được đối-phương một cách nhanh chóng.
Những kẻ đi chiếm nước người muốn thành-công dễ dàng bao giờ cũng phải đưa ra những lư lẽ biện-chánh cho hành-vi xâm-lược và sự đô-hộ của họ, để cho dân nước bị công-kích tán-thành họ, hay ít nhứt, cũng chap-nhận sự ngự-trị của họ.
Những tư-tưởng mà bọn người xâm lược đưa ra có thể tôn-trọng ư-thức-hệ cũ của xă-hội họ chiếm-đoạt. Và sau khi xây dựng xong chủ-quyền của họ, bọn người xâm-lược này để cho dân chúng, xă-hội bị chiếm-đoạt sống theo nền nếp cũ, chỉ cố gắng hướng về phía họ sự tôn-trọng mà trước kia dân-chúng đó dành cho nhà cầm quyền cũ.
Nhưng bọn người xâm-lược cũng có thể đem một ư-thức-hệ mới thay vào ư-thức-hệ cũ. Sau khi xây-dựng được chủ-quyền của ḿnh và tổ-chức được một chế-độ cai-trị vững chắc, họ đem phổ-biến những tư-tưởng chánh-trị của họ, và lần lần uốn nắn đời song của nhóm người họ chinh-phục theo những quan-niệm, ư-hướng và qui-tắc của họ.
Những nhà cách-mạng muốn cướp được chánh-quyền cũng phải t́m cách chứng tỏ rằng công cuộc hoạt động của ḿnh hợp với chánh-nghĩa. Họ có thể là những người tôn thờ ư-thức-hệ cũ, và lấy cớ nhà cầm quyền không xứng đáng với nhiệm-vụ hay thi-hành sai những nguyên-tắc chánh-trị do ư-thức-hệ cũ nêu ra, để hô hào dân-chúng theo họ mà lật đổ nhà cầm quyền. Trong trường-hợp đó, khi nắm được chánh-quyền, những nhà cách-mạng này tiếp tục duy-tŕ ư-thức-hệ cũ, chỉ sửa chữa một vài điểm mà họ cho là sai lầm, và bài trừ những tệ-chánh mà nhà cầm quyền trước lưu lại.
Quan-niệm cách-mạng này là quan-niệm cách-mạng cổ ở nước ta và nước Tàu. Trong hơn hai mươi thế-kỷ, người Việt-Nam và người Trung Hoa đă làm cách-mạng theo lối Vơ Thang, nghĩa là chỉ nghĩ đến việc thay đổi chánh-sách và nhà cầm quyền chớ không nghĩ đến việc thay đổi cả ư-thức-hệ của xă-hội.
Nhưng cũng có khi sự bất-b́nh của những nhóm người sống trong một chế-độ bất-công đưa đến những kết-quả tai-hại cho ư-thức-hệ chi-phối xă-hội. Không những oán ghét người thống-trị, người bị thống-trị c̣n ghét luôn đến những tư-tưởng, những quan-niệm mà người thống-trị đưa ra để biện-chánh và duy-tŕ quyền lực của ḿnh. Họ cho rằng tất cả những sự cơ-cực, khổ sở của họ đều do ư-thức-hệ cũ gây ra. Những nhà cách-mạng có thể đưa ra những tư-tưởng mới, bày tỏ một quan-niệm tổ-chức xă-hội mới, dựa vào những nguyên-tắc khác với những nguyên-tắc làm căn-bản cho ư-thức-hệ cũ.
Những tư-tưởng chánh-trị mới này, nếu thích-hợp với nguyện-vọng của dân-chúng, th́ sẽ được họ hoan-nghinh và chấp-nhận. Những người mê say nó th́ noi theo nó mà tranh-đău chống lại nhà cầm quyền dựa vào ư-thức-hệ cũ, và chống lại những nhóm cách-mạng khác, theo những xu-hướng chánh-trị khác.
Nhóm cách-mạng nào thành-công trong cuộc chiến-đău này cũng t́m cách hủy-diệt ư-thức-hệ cũ và những xu-hướng chánh-trị cạnh-tranh với lư-tưởng ḿnh. Cùng với sự củng-cố chánh-quyền bằng vơ-lực, họ phổ-biến lư-tưởng đó ra. Bằng sự tuyên-truyền, bằng sự giáo-dục, họ t́m cách gột rửa hết ảnh-hưởng của ư-thức-hệ cũ và của những xu-hướng chánh-trị khác để cho tư-tưởng chánh-trị họ phụng thờ được hưởng địa-vị độc-tôn. Nhờ địa-vị độc-tôn này, tư-tưởng chánh-trị đó lần lần uốn nắn đời sống xă-hội theo quan niệm nó đưa ra, và tạo cho xă-hội một ư-thức-hệ mới thích-hợp với nó. Đó là quan-niệm cách-mạng thời cận-đại được thực-hiện một cách triệt-để ở nước Pháp năm 1789 và nước Nga năm 1917.
Muốn tiêu-diệt những tư-tưởng nghịch với ḿnh, nhà cầm quyền cũng phải dùng một tư-tưởng khác làm căn-bản. Tư-tưởng này có thể dựa vào ư-thức-hệ cũ của xă-hội hay dựa vào một ư-thức-hệ mới. Nhưng dầu sao, nó cũng phải chỉ rơ chổ sai lầm của tư-tưởng kia, để cho những kẻ thừa-hành việc đàn-áp tư-tưởng kia và những người trung- lập có cảm-tưởng rằng việc đàn-áp ấy là một việc làm chính-đáng.
Một chánh-sách đàn-áp chỉ dựa vào vơ-lực suông thế nào cũng đưa đến sự thất-bại. Mà nếu nó có thành-công đi nữa, th́ sự thành-công ấy cũng phăi trả một giá rất đắt. V́ những người bị đàn-áp vẫn tin rằng tư-tưởng ḿnh là đúng, và vui ḷng chết về nó; người trung-lập cũng bất-b́nh v́ sự tàn-bạo của chánh-phủ và có cảm-t́nh với nạn-nhơn của sự tàn-bạo ấy. Như thế uy-tín của chánh-phủ thế nào cũng phải bị lung lay.
Những tư-tưởng làm căn-bản cho hành-vi những người cầm vận-mạng các dân-tộc từ trước đến giờ có khi thành thật, có khi chỉ là một tấm màn che đậy những lư do ẩn-áo khác. Nhưng trong trường-hợp nào, nó cũng phải được tín-nhiệm mới thành-công được, và mới chủ-trương được sự hành-động của một số đông người trong xă-hội.
Lúc con người c̣n ở trong trạng-thái bán-khai th́ những tư-tưởng chủ-động có vẻ thô-sơ giản-dị lắm. Những vị tù-trưởng gây sự cố-kết trong bộ-lạc ḿnh bằng tư-tưởng cho rằng tất cả mọi người trong bộ-lạc đều do một ông tổ mà sanh ra. Những vị giáo-chủ đă xây-dựng tôn-giáo ḿnh trên một thuyết khởi-nguyên và một vơ-trụ-quan huyền-bí. Những nhà vua cổ-thời th́ duy-tŕ thế lực của ḍng họ ḿnh bằng thuyết thiên-mạng.
Trong tất cả những tổ-chức cổ-sơ ấy, tư-tưởng thường hay hỗn-hợp với cá-nhơn chủ-trương nó. V́ thế, nhiều nhà hướng-dẫn quần-chúng đă t́m cách làm cho người ta tín-ngưỡng nơi ḿnh trước khi bắt họ thi-hành tư-tưởng của ḿnh. Do đó mà phát-sanh những câu sấm-ngữ, những câu chuyện huyền-hoặc, những mưu-mẹo kỳ-khôi của những nhà cầm quyền thuở trước.
Nhưng con người càng ngày càng tiến-hóa, khoa-học mở mang thêm măi, óc phê-b́nh cũng lần lần phát-triển, những tư-tưởng mộc-mạc thô-sơ, những mưu-mẹo ngây thơ không đủ sức gây sự tin- tưởng cần-thiết nữa. Muốn tạo ra một phong-trào mạnh mẽ, những chánh-khách phải nêu ra nhiều tư-tưởng sắp đặt thành hệ-thống, luận-điệu chặt chẽ, mạch-lạc phân-minh. Đó là những lư-thuyết chánh-trị được nhiều người tôn thờ làm chủ-nghĩa, và làm nền-tảng cho những ư-thức-hệ của những xă-hội văn-minh.
III- Điều- Kiện Quyết-Thắng Của Một Tư-Tưởng Chủ-Động
Dầu cho tư-tưởng chủ-động là một ư-tưởng thô-sơ hay là một lư-thuyết có căn-bản vững chắc cũng thế, muốn nắm phần thắng-lợi, nó phải có một số điều-kiện thiết-yếu.
Trước hết, tư-tưởng chủ-động phải có tánh-cách thiết-thật, đi sát tâm-lư và quyền-lợi quần-chúng. Một lư-thuyết chánh-trị hoàn-toàn không-tưởng không sao có thể thành-công được. Tuy nhiên, sự thật phũ phàng rất khó cám dỗ con người. Ngay đến những kẻ chỉ tranh-đấu v́ quyền-lợi thiển-cận cũng không mấy khi dám vỗ ngực tuyên-bố rằng ḿnh chỉ nhắm một mục-đích ích-kỷ. V́ đó, muốn cho người hoạt-động một cách hăng hái bền bỉ và sẵn sàng hy-sinh cho một công-nghiệp chung, cần phải có một lư-tưởng cao-siêu có thể hấp-dẫn quần-chúng.
Những lư-thuyết chánh-trị đă thành-công trên thế-giới từ trước đến nay là những lư-thuyết đă dung-ḥa được tánh-cách thiết-thật và không-tưởng. Ở Trung-Quốc, tư-tưởng Đạo gia và Mặc gia đă thất-bại v́ quá không-tưởng, trong khi tư-tưởng Pháp gia thất-bại v́ quá thiết-thật. Chỉ có tư-tưởng Nho gia, nhờ dung-ḥa được lư-tưởng và thật-tế một cách đồng đều, nên mới thành-công được lâu dài.
Ngoài ra, tư-tưởng chủ-động c̣n phải có tánh-cách giản-dị, dễ hiểu, để cho người tầm-thường thấy rơ sự cần-ích và chánh-đáng của nó mà hưởng-ứng theo.
Những chánh-khách cận-đại đă nhận thấy những điều-kiện quyết-thắng của tư-tưởng chủ-động. Do đó họ t́m cách đơn-hóa những lư-thuyết khó hiểu của họ. Lược bỏ hết những phần luận-lư cao-siêu, họ tóm tắt chương-tŕnh và chủ-nghĩa của họ trong một vài tiêu-ngữ làm khẩu-hiệu tranh-đấu. Những tiêu-ngữ ấy là kết-tinh của lư-thuyết. Nó phản-chiếu một h́nh-ảnh lư-tưởng và gọn gàng, dễ hiểu đủ sức kích-thích một người trí óc tầm-thường.
Nhờ một phương-pháp tuyên-truyền nhồi sọ, những khẩu-hiệu ấy có thể phổ-biến trong dân chúng. Nếu những yêu-sách nó gợi ra phù-hợp với nguyện-vọng nhiều người, nó có thể tạo ra một hạng người nhiệt-tin, phụng thờ lư-thuyết như là một tôn-giáo, mặc dầu nhiều khi không ai hiểu phần h́nh-nhi-thượng của lư-thuyết ấy ra sao, và cố-nhiên không biết luận-lư của nó đúng hay sai. V́ thế, ta thấy rất nhiều lư-thuyết chánh-trị dựa vào những tư-tưởng không thể giải thích được bằng khoa-học hay kinh-nghiệm, luận-lư rất sai lầm mà được một số người xem như là một chơn-lư cao-siêu, thần thánh, bất khả xâm phạm.
IV- Sự Xung-Đột Giữa Những Tư-Tưởng Chánh-Trị Trong Thế-Giới Hiện Đại
Thế-kỷ thứ 20, các lư-thuyết chánh-trị đă được mờ mang đến một mực độ chưa từng thấy trong lịch-sử và mọi cuộc chiến-đấu chánh-trị hiện giờ đều mang dấu hiệu của một cuộc xung-đột tư-tưởng. Trong trận thế-chiến thứ nhứt, hai bên đối-lập đă bắt đầu lưu tâm đến việc phổ-biến ra quần-chúng những lư-luận biện-chánh cho mục-đích ḿnh đeo đuổi. Về phương-diện này, việc tổng-thống Mỹ Wilson nêu ra 14 điểm làm nền-tảng cho công cuộc tổ-chức thế-giới thời hậu-chiến đă đánh dấu cho một kỷ-nguyên mới.
Với sự thành-công của đảng cộng-sản ở nga năm 1917 và sau đó, của các đảng phát-xít ở Ư và quốc-xă ở Đức, công tác tuyên-truyền đóng một vai tuồng quan-trọng trong đời sống chánh-trị các nước. Trong trận thế-chiến thứ nh́, hai khối đối-lập nhau đă vận dụng những phương-tiện khổng lồ để giành phần phải về ḿnh trước dư-luận quốc-tế.
Sau khi chiến-tranh kết-liễu, các nước chiến-thắng lại phân ra làm hai khối xung đột nhau. Giữa hai khối này, chiến-tranh thật sự chưa nổ bùng ra, nhưng trận giặc tuyên-truyền đă thấy diễn ra một cách vô cùng ráo riết.
Ghép vào cuộc xung-đột giữa hai khối Mỹ Nga, lại c̣n có những cuộc xung-đột khác nữa. Những dân tộc bị trị đứng lên giành độc-lập phải đương đầu lại các đế-quốc xâm-lược. Ngoài ra, những nước ban đầu cùng ở trong một khối với nhau, sau lại đâm ra chống chọi lẫn nhau. Nhiều quốc-gia thân Mỹ trước đây nay quay ra chủ-trương trung-lập. Và trong khối cộng-sản th́ sau Tito lại đến Trung-Cộng đứng lên chống lại Nga.
Trong những nguyên-nhơn gây ra những cuộc xung-đột trên này, tất-nhiên là quyền-lợi đóng một vai tuồng không nhỏ. Nhưng trong tất cả những nhóm đứng lên tranh-đấu, không nhóm nào là không dựa vào một lư-thuyết chánh-trị. Trong cuộc chiến-đấu gay go này, những nhóm nắm lấy ưu thế là những nhóm khéo léo trong sự tuyên-truyền và dựa vào một hệ-thống tư-tưởng hấp-dẫn được quần-chúng.
Nước ta cùng ở trong một trào-lưu chung tràn ngập cả thế-giới, nên cũng bị ảnh-hưởng lây. Cuộc đấu-tranh tự giải-phóng của dân-tộc ta đă bị bọn cộng-sản lợi-dụng để phụng-sự cho khối Nga. Nhờ một tổ-chức chặt chẽ, một bộ máy tuyên-truyền tinh-xảo và một chánh sách khéo léo, họ đă lôi kéo được một phần quần-chúng theo họ. Những nhóm chánh-trị khác đă đứng lên chống chọi lại cọng-sản, nhưng lại theo nhiều xu-hướng khác nhau nên không cố kết nhau được.
Sự xung-đột giữa người Việt-nam với thực-dân cũng như của các nhóm chánh-trị Việt-Nam với nhau đă bị ảnh-hưởng nặng nề của thời-cuộc quốc-tế. V́ không nhóm nào nắm phần thắng-lợi hoàn-toàn nên đất nước Việt-Nam bị phân đôi, và ở mỗi phần, sự xung-đột giữa hai phe cọng-sản và quốc-gia, giữa các phe phái cọng-sản với nhau, và giữa các xu-hướng quốc-gia khác nhau, cũng không kém phần mănh-liệt. Kết-quả là dân-chúng Việt-nam bị điêu-đứng khổ-sở, và sống măi trong một bầu không-khí chiến-tranh, không thể kiến-thiết xứ sở được.
T́nh-trạng này không thể kéo dài ra măi. Muốn thoát khỏi sự bế tắc hiện nay, người Việt-Nam cần phải cố kết nhau lại làm một khối tranh đấu cho quyền lợi chung. Mà muốn được như thế, chúng ta cần phải có một nền tư-tưởng chánh-đáng làm gốc.
Quyển sách này ra đời là để đóng góp một phần công-nghiệp vào việc đả-phá những tư-tưởng sai lầm và xây-dựng một lư-thuyết thích-hợp cho dân-tộc Việ-Nam. V́ đó, nó chia ra làm hai phần. Phần đầu nghiên-cứu về những chủ-nghĩa chánh-trị danh tiếng đă ra đời; phần sau tŕnh bày một chủ-nghĩa quốc-gia đă được một nhà lănh-tụ cách-mạng nêu ra từ năm 1939 và sau đó được nhiều anh em chiến-sĩ vun bồi tu-bổ thêm. Tác-giả mong ước rằng những bạn độc-giả của quyển sách này sẽ không ngần ngại phê-b́nh sửa-chữa nó và nêu thêm ư-kiến để cho người quốc-gia Việt-Nam có được một nền tư-tưởng căn-bản khả dĩ dùng làm một lợi-khí tranh-đấu cho sự sống c̣n chung của toàn thể dân-tộc Việt Nam.