VIỆT THƯỜNG - HIỆN TƯỢNG  QUÁI ĐẢN

 

Một số người quan tâm đến các vấn đề thời sự chính trị và có điều kiện theo dơi qua mạng quen biết tôi lâu nay khi trao đổi với nhau thường thắc mắc mà không ai giải thích nổi hiện tượng Việt Thường, bởi v́ nó hết sức quái đản. Rơ ràng đây là một người hận thù cộng sản sâu sắc và chống cộng rất cực đoan. Theo logich thông thướng ông ta ít nhiều phải là “ đồng chí ” của những người được coi là những chiến sỹ dân chủ ở trong và ngoài nước. Có thể Việt Thường không phù hợp lắm với cái tạng ôn ḥa, có t́nh có lư như Lê Hồng Hà, Phan Đ́nh Diệu, Nguyễn Thanh Giang … nhưng anh ta tất phải chí cốt lắm với những tính cách quyết liệt như Hoàng Minh Chính, Trần Khuê, Trần Dũng Tiến … chứ.

 Vậy mà, không hiểu với tâm trạng nào, với chủ trương, mục đích ǵ mà ông nỡ chỉ trích, mạt sát tất cả những người đang dấn thân đấu tranh cho dân chủ hóa đất nước bất kể họ đang ở ngoài nước như ông hay ở trong nước.Tính đến nay, ngoại trừ Trần Khải Thanh Thủy, không c̣n ai là ông không moi móc để chỉ trích. Trong nước, già th́ có Trần Độ, Hoàng Minh Chính, Lê Hồng Hà, Trần Đại Sơn, Trần Khuê, Nguyễn Thanh Giang, Trịnh Công Sơn, Nguyễn Đan Quế, Nguyễn văn Lư … ;trẻ th́ có Nguyễn Vũ B́nh, Đỗ Nam Hải, Nguyễn Khắc Toàn … Ở nước ngoài th́ có Bùi Tín, Nguyễn Chí Thiện, Vũ Thư Hiên, Nguyễn Gia Kiểng, Đoàn Viết Hoạt …Tuốt tuồn tuột !

Điều tệ hại là không những ông chỉ moi móc để mạt sát nặng nề mà c̣n chửi rủa một cách rất du côn, mạt hạng. Nguyễn Khắc Toàn nhẽ ra phải gọi Việt Thường bằng chú nhưng đă gọi ông bằng thằng. Nguyến Phương Anh chỉ bằng tuổi con út của ông nhưng đă mượn lời các cụ mắng ông là đồ mất dạy. Ở các trường hợp ngoại lệ này, sự phản ứng quyết liệt, gay gắt đến sỗ sàng của các anh như vậy không chỉ được xem là b́nh thường mà là sự giáng trả đích đáng. Khắc Toàn, Phương Anh đủ tư cách để la mắng Việt Thường như vậy v́ Việt Thường không thể được xem là một nhà báo đă trên bảy mươi tuổi mà là một đứa trẻ ngỗ ngược, vô luân, vô đạo, luôn mồm chửi bới xếch mé thằng nọ, tên kia không chỉ với những người ngang vai, ngang vế mà cả những bậc khả kính, hơn tuổi bố hắn ! Việt Thường cần bị sỉ nhục nặng nề hơn để may chăng hối cải. Con mắt hận thù đen tối hay sự kiêu ngạo mù quáng đă làm cho hắn nh́n ai cũng là dân chủ cuội, là đặc công đỏ. Đến những người đă mạnh mẽ lên tiếng và dũng cảm dấn thân như vậy mà hắn c̣n mạt sát người ta th́ thử hỏi đối với tất cả những trí thức, những công nhân, nông dân không những không dám lên tiếng mà c̣n vượt hàng trăm cây số để xếp hàng dài dặc vào viếng lăng Bác và thắp hương thờ Bác th́ hắn c̣n căm ghét, xỉ vả người ta thậm tệ đến mức nào ?! Rơ ràng, Việt Thường không c̣n là người thuộc đất nước thuộc dân tộc này nữa mà là kẻ hoàn toàn lạc loài và phản phúc.

Hiện tượng quái đản Việt Thường làm chúng tôi kinh ngạc và thắc mắc măi. May sao gần đây chúng tôi đă đọc được những ḍng này của bà Bút Vàng : “ Chắc hẳn ông ta ganh ghét và sợ độc giả quên ḿnh mất tiêu cho nên nhảy ra dùng trí tưởng tượng để múa bút và bôi bẩn các nhà dân chủ trong và ngoài nước (Bùi Tín, LM Lư, Do Nam Hải vv...). Kiến thức của ông ta bé tẻo teo, không biết rằng thời bây giờ đă có điện thoại không dây, điện thoại nhà bị cắt th́ ông LM Lư thiếu ǵ cách để liên lạc với bên ngoài.

 Việt Thường kém quá... kém quá... kiến thức của ông ta không khá hơn thời buổi ông ta c̣n lẽo đẽo theo ông Hồ vào ra hang Pác Bó là bao nhiêu. Như thế th́ làm sao mà chống Cộng?”.Bà Bút Vàng đă tỏ ra rất tinh tường. Tuy nhiên, có lẽ Bà đă không đúng khi nghĩ rằng ông Việt Thường đă từng “ lẽo đẽo theo ông Hồ vào ra hang Pắc Bó ”. Không hề có chuyện đó. Khi cụ Hồ ở hang Pắc Bó, Việt Thường mới chỉ là đứa trẻ chưa được 10 tuổi, lại là con tư sản th́ sao có thể bén mảng đến đấy được. Chẳng qua do cái thuật lập lờ đánh lận con đen, toàn ba hoa những chuyện về ông bành tổ nên chính người trong nước chúng tôi cũng đă từng cứ tường ông Việt Thường là một lăo thành cách mạng tiền khởi nghĩa!

Đúng vậy. Có những người lấy lư tưởng trong sáng “ḿnh v́ mọi người” mà trở thành vĩ nhân. Có những người lấy sự ganh đua mà vượt lên trên những người khác. Có những người lấy sự chửi bới để lập danh. Họ cho rằng chửi được người nào thậm tệ bao nhiêu th́ chứng tỏ họ cao hơn người bị chửi bấy nhiêu. Cho nên họ ra sức t́m cho được những người thật nổi tiếng để chửi. Việt Thường chính là loại thứ ba này.

Chí Phèo chửi cả làng Vũ Đại v́ anh bị đè nén quá, uất ức quá. Người ta thấy thương hơn giận Chí Phèo. Việt Thường không dám ở lại trong nước để làm “ nhà dân chủ không cuội ”. Hắn chuồn ra nước ngoài để được ăn đẫy bơ sữa của nhân dân Anh cho khỏe sức mà chửi bới vung văi. Hắn không thể được đáng thương như Chí Phèo dù trước đây hắn có từng bị tra tấn tù đầy tàn tệ đến mức nào. (Mà chúng tôi nghĩ hắn đă láo khoét khi khai rằng hắn bị tra tấn trong tù bởi v́ hắn chẳng là cái quái ǵ để người ta phải tra tấn hắn. Nếu hắn quan trọng đến thế th́ Nhà nước đă không cho hắn ra nước ngoài. Hắn xin được đi theo bảo lănh của con trai hắn th́ người ta cho hắn đi chứ chẳng có chính phủ nào can thiệp để mời hắn như hắn nói xạo với các nhà báo).

Qua bài viết của anh Nguyễn Phương Anh tôi mới cũng lại được biết về tung tích của Việt Thường. Hồi công tác ở báo Cứu Quốc, tôi có lần đă gặp Trần Hùng Văn ở nhà khách tỉnh Nghệ An. Hồi ấy, nhờ tài ngoại giao (mà theo lời của ông DĐH nào đấy, có được, là nhở THVăn giỏi nịnh và giỏi bịp) hắn ta thường mượn được ôtô comăngca của Ty Văn hóa Nghệ An để đi cơ sở. Sau mấy ngày, nghe tin anh ta chửi nhau, đánh nhau với người lái xe và đột ngột phải trở ra Hà Nội, cắt bỏ chương tŕnh đi Hà Tĩnh như đă bàn với tôi. Mấy tháng sau, tôi trở lại nhà khách tỉnh Nghệ An, cô Thạo cấp dưỡng hỏi tôi rất tỷ mỷ về Trần Hùng Văn với một tâm trạng không b́nh thường. Rất tiếc là lúc đó tôi không biết ǵ nhiều về Trần Hùng Văn để trả lời. Cô Thạo hẹn nhờ tôi chuyển một bức thư về cơ quan Trần Hùng Văn nhưng hôm rời nhà khách UBND Nghệ An tôi không gặp cô. 

Th́ ra Việt Thường trở thành hiện tượng quái đản v́ hắn ta vừa cuồng vọng, vừa dối trá, vừa hỗn xược, đểu cáng. Hắn đang là người có tội lớn với nhân dân, với đất nước. Hắn đánh phá những hoạt động dân chủ cả trong và ngoài nước một cách dă man, tàn bạo và trở nên nguy hại hơn cả công an Việt Nam.

Có người nghi ngờ Việt Thường chính là công an cộng sản. Chắc là không phải, công an Việt Nam không đến nỗi ngờ nghệch, thô thiển như vậy. Có chăng là công an đang lợi dụng Việt Thường để đánh phá phong trào dân chủ và tự tiêu diệt chính hắn ta. Họ nghiên cứu kỹ Việt Thường nên biết rơ tư chất và động cơ lập danh của hắn như đă nói ở trên. Họ kích động thêm Việt Thường, cung cấp tư liệu cho Việt Thường và có thể cả cho tiền Việt Thường nữa.

Với cái tuổi 72, kể cũng đă hơi muộn. Dẫu sao, c̣n nước c̣n tát. Mong Việt Thường hăy thức tỉnh và hối cải để con cái anh em hắn đừng chịu nhục lây v́ hắn thêm nhiều nữa.

 

                                                       Hà Nội, sắp hết năm tuổi con Chó

                                                                       VĂN T̀NH

 

 

      TRỌNG KÍNH HAY...TRỌNG HÈN, TRỌNG SẮC ?

                                         (Nói tiếp với Ông Việt Thường)

Thưa Ông Việt Thường, mới đây tôi có biết cuộc phỏng vấn của Ông dành cho Vietnamexodus và tôi cũng có một đôi lời với ông về việc ông đă dùng các lời lẽ, biện pháp, “phân” tích... mà xúc phạm tới những con người đang ngày đêm đấu tranh cho dân chủ ở Việt nam, ngay cả họ đang hy sinh rất nhiều và c̣n cam kết hy sinh cả tính mạng để đấu tranh cho dân chủ (Ông NCK, các anh em khác...) mà ông vẫn c̣n có nhiều bài phỏng vấn khác, bài viết khác, sách khác... để liên tục đánh phá...cực chẳng đă tôi mới phải lên tiếng một lần nữa, hầu mong ông v́ lẽ phải mà thôi đi cái việc chẳng đáng tự hào này. Mong các cơ quan ngôn luận báo chí cho phép tôi được đăng bài này để rộng đường dư luận.

Vâng, có lẽ nhiều người chưa biết đến ông nhưng qua Bác DĐH trước đây công tác ở Công đoàn Tổng cục Bưu điện kể lại th́ tôi được biết, Ông tuổi Giáp Tuất, năm nay 72 tuổi. Tên thật của ông là Trần Hùng Văn. Anh em trong nhà ông tất cả đều tên Văn. Anh lớn của ông tên Trần Trí Văn đă tự tử chết v́ chứng bệnh nan y. Một người anh nữa của ông tên Trần Cường Văn, giáo viên ngoại ngữ. Hai anh của ông không được “tốt số” như ông là viết lách được, công tác “năng nổ”, lại “xă giao” tốt nên những ngày đầu công tác ở báo Độc Lập rất có “cảm t́nh” của các doanh nghiệp quốc doanh mà ông đến viết bài, họ kính ông, trọng vọng ông, đối đăi như công thần, quốc khách.... Nhờ xă giao tốt nên có thời ông đă xin được vào diện cảm t́nh Đảng ḥng leo cao. Về sau, một phần do kiêu căng, một phần do thành phần gia đ́nh tư sản nên không được kết nạp, sinh bất măn, phát ngôn bừa băi. Sau vụ chửi nhau, đánh nhau với một phụ nữ lớn tuổi nên bị đuổi khỏi báo Độc Lập (Cơ quan ngôn nluận của đảng Dân chủ). Nhờ một vài nhà văn, nhà báo tên tuổi mà ông “xă giao” được lúc là phóng viên báo Độc Lập giới thiệu nên ông đă xin được về công tác thông tin tuyên truyền ở Tổng cục Bưu điện. Thời gian này, do tính chất công việc cho phép, ông thường lân la, điếu đóm cho các cụ cây đa cây đề như cụ Nguyễn Tuân, Văn Cao, Xuân Diệu, Hồng Đăng … Đặc điểm của ông là trước mặt các vị tai to mặt lớn thường xun xoe, khúm núm, nịnh nọt nên qua được mặt các bề trên. Ngay cái bút danh Trọng Kính (tôn trọng, kính trọng) cũng đă lừa được ối người ông nhỉ ?. Sau lưng họ, ông lại huyênh hoang khoác lác tŕnh bầy như là hàng ngang vai với họ, được họ rất nể phục và xưng hô càn ngang : lăo này thế này, hắn ta thế kia ….Có lẽ ông biết sơ qua tử vi, tướng số cho nên mới được quyền khinh người như thế ? (Sau lần linh ứng đúng về sự kiện con nhà văn Nguyễn Khải sẽ chết đuối.).

Với cái xuất xứ như vậy, không hiểu v́ sao ông Việt Thường lại chống cộng cực đoan ghê gớm hơn cả nhiều người đă từng ở bên kia chiến tuyến. Điều lạ lùng hơn nữa là một người được ăn được học mà lại đă ở tuổi thất thập cổ lai hy mà sao ông ăn nói quá chừng bặm trợn. Sao ai ông cũng có thể gọi bằng thằng, nó, tụi... mà không thấy ngượng mồm. Đại tá Bùi Tín hơn tuổi anh cả của ông mà ông gọi bằng thằng đă là rất chướng, rồi cụ thượng thư quá cố Bùi Bằng Đoàn nữa chứ ! Thật hết chỗ nói. Điểm lại xem ông đă gọi những ai bằng thằng. Bậc cha chú ông th́ có: Cụ Hồ, Đại tướng Vơ Nguyên Giáp, Bác Phạm văn Đồng, Cụ Trần Độ, Linh mục Chân Tín, Cụ Hoàng Minh Chính …Bậc đàn anh hoặc đồng niên đồng tuế có các ông: Nguyễn Chí Thiện, Vũ Thư Hiên, Lê Hồng Hà, Nguyễn Gia Kiểng, Đoàn Viết Hoạt, Trịnh Công Sơn … Hắn các bậc cha chú mà sống lại sẽ gọi ông là đồ mất dạy, c̣n anh em bạn bè hiện nay th́ sẽ không thèm nói v́ cha chú c̣n bị coi như thế, ḿnh nhằm nḥ ǵ, có mắng mỏ lại th́ bằng nó à! Anh Nguyễn Khắc Toàn gọi ông như vậy chắc v́ chính ông đă nêu gương xấu trước đó, phải không ông ?

Đọc đến đây chắc ông và mọi người lại nghĩ thằng ranh NPA này nghe hơi nồi chơ, viết vẫn như lần trước, nhưng thưa ông và mọi người, tôi có thể dẫn chứng chính việc làm của ông đă lộ rơ như thế nào trong những bài viết của ông. Ngay những năm 1992 với các bài viết : 9-1992 “TRÍ THỨC VIỆT NAM DƯỚI CHẾ ĐỘ CỘNG SẢN”, rồi 15-8-1992 “Chuyện ngoài lề về bầu cử Quốc Hội khóa 9 của cộng sản Việt Nam”, tôi có thấy ông ḥ hét chửi bới ǵ đâu, ông vẫn một mực thứ trưởng nọ, kỹ sư kia, tướng này, uỷ viên nọ...có phải ông nghĩ rằng với một vài bài viết để đánh động bậc thầy của ông thương xót mà “ngó lại” ban cho ông một chức tước ǵ đó chăng. Ông đă là phóng viên được cấp xe đạp Nga để đi công tác, cũng như được đối xử tốt nhất có thể: ”...Và tôi, người có lư lịch là thành phần “bóc lột” đang được giai cấp công nhân phục dịch, vâng dạ...”, ông c̣n cần ǵ nữa nà ?
Trong khi toàn dân đang đói khổ, không có ǵ để ăn...th́ khi đi công tác ông đă nó :

“ - Các anh yên tâm. Chúng tôi có nhiệm vụ viết để động viên chứ có bao giờ phê b́nh đâu.”...để mà đồng loă với bọn tham ô, hút máu nhân dân. Nào, ông được đăi ǵ đây, khi toàn dân đang thắt lưng buộc bụng dồn hết cho chiến tranh, những người lính th́ đang ăn bo bo, ngủ rừng, bệnh tật, cái chết đang ŕnh rập... :

“Mâm rượu đầy ắp, nào thịt chó luộc, dồi chó, cả một con ngỗng quay đă chặt, xếp đến tận miệng chiếc nồi nhôm, rồi lạc rang và các thứ rau với bánh đa nướng.”

“...lúc thêm trái ớt, đĩa ḷng gà xào dứa, lúc bát canh gà nấu bí đao. Tân và tôi mệt và đói nên đánh chén rất thực ḷng. Đă lâu lắm tôi mới cảm thấy bữa cơm ngon như thế, y như mẹ tôi hoặc chị tôi nấu ở nhà những ngày có giỗ.”

“Cà-phê thơm thật là thơm nhưng uống với đường màu cánh gián Cu-ba th́ thật là phí, nó chua ngoét. Tôi nhớ cà-phê bà Sính ở đường Cột-cờ và cà-phê Hói ở đầu Bà Triệu (Hà-nội).”

Những bữa nhậu như trên trong hàng trăm hàng ngàn bữa mà ông mang danh phóng viên để đánh chén có làm cho ông tư ti nào cảm động trước nỗi khổ của nhân dân, cuộc sống đế vương đó của ông so với toàn thể nhân dân thời điểm hiện tại là thế nào? Ông v́ tham lam nữa muốn lên lănh đạo nhưng không được lại quay ra lên án, có phải là ông bất măn không nhỉ?.
Trong khi nhân dân vẫn c̣n đang nghĩ :
“- Nghe nói bên đó mất mùa. Lại đói nữa thôi. Chẳng biết đến bao giờ mới được bữa ăn no. Cũng tại thằng Mỹ cả thôi. Đến cụ Hồ mà cũng bữa cơm chỉ có vài quả cà xứ Nghệ. Thật, nghĩ đến cụ mà chỉ muốn khóc.” Rồi cả những trí thức, những công nhân, nông dân... hiện nay đang vượt hàng trăm cây số để xếp hàng dài vào viếng lăng và thắp hương tưởng nhớ th́ ông lại xui mọi người đấu tranh dân chủ đối đầu trực diện để tự tiêu diệt ḿnh. Ư nghĩ này của ông ở đâu mà ra vậy ? Khi xưa ông đă dùng lời nói của nhân vật trong câu chuyện để nguỵ biện cho cái hèn của ḿnh : “- Anh ráng cẩn thận, đừng ngu như em.”, thực ra người thương binh đấy đâu có ngu, anh ta ra đi chiến đấu chống giặc ngoại xâm và may mắn hơn người khác là c̣n sống, lại cũng đă được trợ cấp, được lấy vợ, được chửi rủa xả láng...mà có ai làm ǵ đâu? Ai ngu đây. Ông không dám chửi ông HCM
, ĐCS ngay lúc đó đi mà lại nghĩ chệch thành đừng ngu để nguỵ biện cho cái hèn của ḿnh, hèn hơn người thương binh nọ ?.Ông c̣n mượn nhân vật để mắng nhiếc nhân dân là bọn ngu, hèn hạ chỉ chăm lo làm nô lệ.., Ông thánh thật ! Nói nhiều về cái hèn th́ cũng gây cho ông ít nhiều khó chịu, vậy ta chuyển sang cái sắc vậy nhé ông.

Vẫn theo lời Bác DĐH th́ sau 30 tháng tư, ông vào miền Nam. Tại đây, một người em đă gửi người yêu cho ông nhờ giúp kèm cặp tiếng Pháp. Cô này tên NTQ, là con lai Pháp, rất xinh đẹp. Đến nỗi họa sỹ Bùi Xuân Phái đă vẽ nhiều tranh tặng cô. Thế là ông bỏ vợ bỏ con, rinh luôn người yêu của bạn.Sau một năm th́ ông bị bắt. Cô NTQ hiện ở Pháp c̣n người yêu cũ của cô th́ định cư ở Canada.Ông nhờ con trai bảo lănh cũng được sang Anh cư ngụ”. Việc này tôi thấy hẳn có nguyên nhân sâu xa của nó, có truyền thống lâu dài, ví như trong truyện của ông “Hai mùa xuân...”

“Bỗng tay tôi chạm phải một cái đùi nóng hôi hổi qua lớp vải mỏng. Chẳng cần quay lại nh́n người ngồi bên, tôi cũng biết đây là một cô gái. Tôi vội rụt tay lại. Và, lúc này thoang thoảng qua mũi tôi một mùi là bưởi, bồ kếp có chút mùi lá sả. Tôi cúi xuống ngửi áo của ḿnh. Mùi nước đái con nít nhưng vẫn khai. Vợ chồng tôi vẫn phải lấy chiếc áo bông này đắp cho đứa nhỏ,...”

“Cô gái ngồi im, chợt cái đùi hơi cựa cậy. Tôi cảm thấy sức nóng từ đùi con gái trinh nguyên truyền qua tôi, tuy đă hai lần quần vải gai.

... Cô gái cúi người nhặt chiếc túi xách dưới gầm ghế, mớ tóc lao xao và hương lá bưởi, bồ kếp lại bay lên. Tôi khẽ hít đầy lồng ngực.... Vừa kịp ngồi lên giường th́ một thuyền viên mở cửa bê cho tôi tô sáo chó nóng hôi hổi.

Tôi húp một miếng mà chẳng cảm thấy mùi vị ǵ.

Thoang thoảng bên mũi tôi như vẫn c̣n mùi lá bưởi, mùi bồ kếp và lá sả... “
...
Ông đa t́nh lắm, ông khôn khéo lắm ông Trọng Kính ạ, đối với một người vợ của cựu chiến binh đă hy sinh xương máu cho đất nước mà không hiểu sao ông vẫn cố t́nh “mầm” cho bằng được, phải chăng cái danh nhà báo lúc đó đă đem lại được cho ông sự băng hoại này. Ông mơ người ta từ bến đ̣ xưa khi ông đă có vợ và cuối cùng gặp lại nơi mà ông đang là thượng khách- quyền sinh, quyền sát, -khi cô gái đă có chồng, mà chồng th́ cụt hết chân tay, các phần cơ thể đang hoại tử...Hay thật, ông mới gặp lại người ta trong có một ngày mà đă
“Tôi mơ thấy đi trong mây trắng nơn nà. Tôi thấy ḿnh bay bay. Khi tỉnh dậy, tôi sờ lên cổ, c̣n thấy cây thánh giá làm bằng tre, đă lên nước, nhỏ tư xíu, có sợi dây dù để đeo. Đúng là sự thật như đêm qua tôi đă nghe Mai nói:
- Từ nay, đêm đêm em sẽ cầu xin Đức Mẹ ban ơn lành cho anh… đó là… phần cầu xin cho t́nh bằng hữu. Em biếu anh cây thánh giá này, của em đấy, em sẽ đeo cây của chị Bạch Mai em để lại (v́ bị Hổ vồ ăn thịt), nhưng phải lúc đêm khuya, c̣n sáng ra phải đem giấu thật kín.”

...

Thôi, đêm đă muộn, tôi chỉ mong ông hăy tự xem lại ḿnh mà thức tỉnh, đừng đánh phá những hoạt động dân chủ cả trong và ngoài nước một cách Chí Phèo như vậy.

Hà Nội, đêm ngày 22 tháng 12 năm 2006.

NGUYỄN PHƯƠNG ANH.