Tự Do Cho Việt Nam Không Dừng Ở Cờ Vàng

 

LGT: Tác giả Ngô Văn Hiếu, một người hoạt động nhân quyền tại Hoa Kỳ, hiện là Tổng Thư Kư Ủy Ban Đ̣i Nhân Quyền Cho Việt Nam và nguyên Tổng Thư Kư Ban Phối Hợp của Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam, là người có chủ trương hoạt động nhân quyền vượt lên trên hoạt động chính trị thường thấy. Tác giả từng cho rằng "Tự do và nhân quyền là cứu cánh của hoạt động nhân quyền. Người hoạt động nào mà xem nhân quyền là vũ khí lợi hại để chống cộng hay chống một chế độ độc tài nào đó th́ người đó là người hoạt động chính trị. C̣n người hoạt động nhân quyền theo lương tâm thôi thúc dấn thân phụng sự các giá trị và lư tưởng cao quí nên không thỏa hiệp hay khoan nhượng những bất công. V ́ vậy, hoạt động nhân quyền là hoạt động phi chính trị, hoạt động siêu chính trị, hay đó có thể nói là hoạt động chính trị cao cấp." Khi viết bài này, tác giả cho biết tuy cố gắng nhưng v́ là từng là một nạn nhân cộng sản và là người tị nạn cộng sản nên cũng khó có thể giữ được tính khách quan như ư.


Ngày 19/2/2003 thành phố Westminster nơi có khu Little Saigon với đông đảo người Việt cư ngụ ra Nghị Quyết 3750 công nhận Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ, thường gọi Cờ Vàng hay Cờ Tự Do, là cờ của Người Việt sinh hoạt trong thành phố (1). Đến nay, đă có hàng chục thành phố và tiểu bang từ California, đến Texas, Louisana, Virginia, Michigan, v.v. liên tiếp ra nghị quyết công nhận lá cờ Vàng là cờ của Người Việt Hải Ngoại hay Cờ Tự Do, một biểu tượng tự do của Người Việt Hải Ngoại (2). Tuy báo chí Hoa Kỳ không chú ư đúng mức nhưng việc công nhận Cờ Vàng này cũng đă gây ra dư luận sôi nổi khắp nơi. Trong khi cộng đồng người Việt lên cơn sốt v́ lá cờ, chính quyền Hà Nội lại kịch liệt phản đối và đă làm áp lực với chính phủ Hoa Kỳ và các chính quyền địa phương dẹp việc vinh danh Cờ Vàng. Bài này viết về Hiện Tượng Cờ Vàng nhằm góp phần giải thích gởi tới các bạn trẻ người Việt, các bạn hoạt động cho tự do và nhân quyền Việt Nam, và đặc biệt là các đồng nghiệp hoạt động nhân quyền người ngoại quốc.

Từng là người bị CSVN đàn áp vô cớ tại Việt Nam hoặc là thuyền nhân liều chết vượt biển t́m tự do, chúng ta thấy ḷng vô cùng vui mừng xúc động trước những tin dồn dập về lá cờ mà ḿnh trân quí được công nhận và xiển dương như một biểu tượng của tự do! Tuy nhiên, khi vui hưởng các quyền sống thiêng liêng (như ngôn luận, lập hội, bầu cử, và nhất là tự do chọn lựa và chào kính lá cờ nguyện vọng) th́ nghĩ đến Việt Nam hiện nay mà ḷng đau buồn vô hạn! Đă bao năm qua, dân ta đă bị cộng sản độc tài tước đoạt những quyền sống căn bản này. V́ bị bưng bít và mất tự do lâu quá nên có nhiều người không hề biết ḿnh có những quyền sống như vậy, và có người thậm chí c̣n cho rằng miếng cơm manh áo, dù là cơm độn áo rách, cũng là nhờ ơn "Bác và Đảng".

Tuy nhiên, có áp bức là có đấu tranh! Dưới chế độ độc tài đảng trị này, lúc nào Việt Nam cũng có người can đảm đứng lên đ̣i quyền sống, nói lên nguyện vọng tự do cho dân như BS Nguyễn Đan Quế, GS Nguyễn Đ́nh Huy, HT Thích Quảng Độ, LM Nguyễn Văn Lư, ĐT Phạm Quế Dương, BS Phạm Hồng Sơn, và kư giả Nguyễn Vũ B́nh. Nhưng tất cả đều bị thẳng tay đàn áp. Một đất nước có trên 4 ngàn năm văn hiến với trên 80 triệu dân mà không có được một tờ báo độc lập, không một đảng chính trị nào ngoài Đảng CSVN, không một đoàn thể không bị Đảng chi phối, và các dân biểu đều do Đảng chỉ định. Niềm vui của ḿnh sao trọn khi đất nước và đồng bào trong nước c̣n chịu cảnh lầm than? Làm sao mà không mong cho dân ḿnh sớm được hưởng cái vui nh́n thấy lá cờ biểu tượng tự do, do chính ḿnh chọn lựa, được tung bay trên toàn đất nước Việt Nam tự do? Làm sao mà cho dân ḿnh sớm có tự do dân chủ thật sự? Càng nghĩ càng thấy ḷng bi phẫn.

Trước khi có những nhận định về những tác dụng việc vinh danh Cờ Vàng gây ra và nêu ra những việc cần làm, có lẽ chúng ta cần t́m hiểu sơ lược về lịch sử và ư nghĩa của hai lá cờ mang hai sắc thái chính trị hoàn toàn khác biệt trong lịch sự cân đại Việt Nam.

Vào năm 1949, sau khi tuyên bố độc lập trong Liên Hiệp Pháp (French Union) Việt Nam đă chọn lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ làm quốc kỳ. Cờ có nền vàng tượng trưng cho dân tộc và đất nước Việt Nam ở Á Châu và 3 sọc đỏ song song tượng trưng cho dân chúng ba miền Nam, Trung và Bắc thuộc nhiều thành phần chung sống ḥa thuận trên đất nước ở phương Nam. Đến năm 1956, lá cờ này đă được Quốc Hội Lập Hiến tại Sài G̣n chính thức khẳng định là quốc kỳ (3). Như vậy, Cờ Vàng đă chính thức chấp nhận qua các thủ tục dân chủ cần thiết, có tính chính thống, thể hiện nguyện vọng sống thuận ḥa, yêu chuộng tự do của đa số dân chúng Việt Nam. V́ vậy, dù hiện nay bị cấm treo ở Việt Nam đa số dân chúng vẫn trân trọng Cờ Vàng. Khi có dịp thoát ra ngoài để sống tự do th́ người Việt thường nhiệt t́nh chào mừng và bảo vệ Cờ Vàng yêu quí của ḿnh. Cũng cần nói thêm, Cờ Vàng này cũng là hậu thân của lá Cờ Vàng Quẻ Ly do vua Bảo Đại và chính phủ Trần Trọng Kim chọn vào tháng 4 năm 1945, khi quân đội Nhật tước vũ khí quân Pháp và trao lại chủ quyền cho Việt Nam. Khi chọn lá cờ này, nhà nước cũng đă dựa vào lịch sử Việt Nam giữa thế kỷ thứ 3 có Bà Triệu, một Joan of Arc Việt Nam, từng dựng Cờ Vàng cứu nước (4).

Ngược với Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ là Cờ Đỏ Sao Vàng, c̣n gọi là Cờ Đỏ hay Cờ Máu; đây là cờ mà Việt Minh dùng từ khi c̣n ở mật khu Việt Bắc và được Hồ Chí Minh dựng lên vào ngày 2 tháng 9 năm 1945 và chưa hề được dân chúng chính thức qua các thủ tục dân chủ. Từ đó, lá Cờ Đỏ đă được CSVN dùng tại những vùng do họ kiểm soát và đến năm 1975 th́ được áp đặt lên cả nước. Hiện nay cờ này tuy được giới ngoại giao công nhận là cờ của nước Cộng Hoà Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam nhưng lại là lá cờ mà chính trong tâm khảm của đại đa số dân Việt khắp nơi trên thế giới sợ hăi và khinh bỉ. Hơn nữa, cùng với Cờ Đỏ Búa Liềm của Đảng CSVN, Cờ Đỏ Sao Vàng đi đến đâu th́ những người phục vụ nó gieo rắc thảm cảnh và tù ngục lên dân chúng đến đó. Các cựu đảng viên CSVN lúc đầu do bưng bít, nhưng sau khi thấy được sự thật đă tỏ ra xót xa và chán ghét Cờ Đỏ này. Hiện nay ở Hoa Kỳ chỉ có vài nơi như Trụ Sở Liên Hiệp Quốc (NY), Toà Đại Sứ CSVN (DC) hay Ṭa Lănh Sự CSVN (SF) là có treo Cờ Máu, c̣n hầu hết các nơi khác người Việt chỉ dùng Cờ Hoa Kỳ và Cờ Vàng mà thôi.

Nhưng tại sao đến nay mới có một hiện tượng ngoạn mục về Cờ Vàng như vậy? Có nhiều nguyên nhân nhưng có lẽ lư do chính là v́ người Việt hải ngoại thấy đă đến lúc phải gióng lên tiếng nói cho thế giới biết về nguyện vọng tự do của ḿnh và của đồng bào trong nước. Người Việt Hải Ngoại muốn thách đố Hà Nội để cho dân chúng hành xử các quyền tự do căn bản của ḿnh, kể cả quyền chính trị trong đó có việc chọn lựa quốc kỳ, thể chế chính trị, và chính quyền đại diện dân qua các thủ tục dân chủ tự do thật minh bạch có quốc tế giám sát. Có như vậy th́ chính quyền được dân chọn mới là chính quyền chính thống của dân v́ dân và quốc kỳ mới là cờ tự do; bằng không, tất cả các xảo thuật tuyên truyền về cởi mở và đổi mới cũng như sự thật về độc tài và thối nát sẽ được phơi bày trước công luận.

Thực vậy, khi thấy chính phủ Hoa Kỳ v́ nhu cầu ngoại giao và thương mại đă từ từ làm ngơ t́nh trạng vi phạm nhân quyền và những tội lỗi quá khứ của Hà Nội để tái lập bang giao, bỏ cấm vận, kư thương ước, và gia tăng viện trợ Việt Nam như thể là Hoa Kỳ tưởng thưởng kẻ gian tà th́ cộng đồng người Việt lấy làm xót xa cay đắng! (5) Chúng ta cần phải làm ǵ tích cực hơn nữa để khích lệ quần chúng tại Việt Nam nên một mặt nỗ lực vận động các chính quyền địa phương tại các tiểu bang như Lousiana, California, Texas, Virgina, và Illinois ở Hoa Kỳ chính thức công nhận lá Cờ Vàng là cờ biểu tượng lư tưởng tự do của người Việt, mặt khác họ vận động cho thành công Dự Luật Nhân Quyền Việt Nam (6). Thấy vậy nên chính phủ Hà Nội đă ra sức chống lại phong trào vinh danh Cờ Vàng và Dự Luật Nhân Quyền Việt Nam; nhưng với ḷng quyết tâm với sự hỗ trợ của bạn hữu khắp nơi, qua các thủ tục dân chủ hiến định của cộng đồng người Việt đă thành công trong viêc chọn lựa biểu tượng tự do của ḿnh. Chúng ta đă hành xử các quyền tự do được qui định trong Hiến Pháp Hoa Kỳ, bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền và Công Ước Quốc Tế về các Quyền Dân Sự và Chính Trị.

Việc vận động cho Cờ Vàng và cho tự do dân chủ Việt Nam là việc có chính nghĩa; tuy nhiên, mu ốn hoạt động hữu hiệu người đấu tranh cần phải biết các điểm tích cực để phát huy và tiêu cực để tránh. Trước đây khi phản đối Trần Trường treo Cờ Máu tại Little Sài G̣n chúng ta chỉ nhấn mạnh là biểu t́nh chống Cờ Máu v́ đó biểu tượng của chế độ độc tài CSVN, và dù không đồng ư nhưng chúng ta không chống cái quyền tự do ngôn luận của Trần Trường đă được Hiến Pháp Hoa Kỳ bảo vệ. Nay ta biểu dương Cờ Vàng v́ đó là lá cờ do dân ta chọn một cách tự do chứ không do ai áp đặt. Để tránh các chống đối và khó khăn do thủ tục ngoại giao gây ra vô ích, chúng ta không cần và không nên nói rằng đây là cờ của Việt Nam Cộng Ḥa hay là cờ chống cộng. Người Mỹ và chính quyền các thành phố có thể binh vực dân ta bị vi phạm nhân quyền và xiển dương tự do nhưng họ không muốn dính vô các vấn đề chính trị hay đấu tranh giữa các thế lực của nước khác.

Như vậy với chủ trương cổ súy tự do và nhân quyền, một mặt chúng ta nhiệt liệt hoan nghênh việc vinh danh Cờ Vàng làm biểu tượng tự do v́ đă được quyết định qua những tiến tŕnh dân chủ của dân; và mặt khác lên án các biện pháp độc đoán, ngược với ư nguyện tự do, của một đảng phái hay của một nhóm người nhằm áp đặt lá cờ và khuynh hướng chính trị của nhóm ḿnh lên người khác, dù ở hải ngoại hay ở Việt Nam. Theo đó, người Việt đi từ Miền Bắc sau năm 1975 - hay từng theo CS mà nay đă tỉnh ngộ - tuy có ra hải ngoại t́m tự do nhưng chưa quen chấp nhận Cờ Vàng th́ chúng ta không được ép họ theo lá cờ của ḿnh; nếu làm ngược lại là đạo đức giả v́ ngôn hành bất nhất. Với ḷng bao dung và sự kiên nhẫn, chúng ta cũng sẽ thuyết phục được họ mà thôi. Nói lên điều này sẽ có người quá nhiệt t́nh với Cờ Vàng phản đối; tuy nhiên khi muốn rao giảng sự bao dung và nhân quyền về Việt Nam th́ trước hết chúng ta phải học hiểu và triệt để tôn trọng các quyền này của người khác ở đây. Hành động này sẽ là tín hiệu mạnh mẽ có thể làm cho hàng ngũ của người yêu chuộng tự do ngày càng đông mạnh, sớm thành công.

Phải công khai thách đố Hà Nội tôn trọng các quyền tự do căn bản của dân, nhất là quyền chọn một lá quốc kỳ cũng như chọn thể chế chính trị, giống như các quyền mà chúng ta đang hưởng tại Hoa Kỳ. Cần phải nói ra trước công luận thế giới rằng chính quyền Hà Nội đă được CSVN dựng lên bằng bạo lực, không do dân bầu, liên tục xé các hiệp định quốc tế, và chà đạp có hệ thống các nhân quyền th́ nó không thể lo cho dân có tự do, hạnh phúc và giàu mạnh như họ đă rêu rao. Ngoài ra, CSVN phải chấm dứt các can thiệp vào nội bộ địa phương, tôn trọng các quyền chính trị và dân sự của dân chúng Hoa Kỳ.

Chính phủ Hoa Kỳ là chính phủ của dân, lập nên theo các lư tưởng tự do dân chủ truyền thống nên phải có nhiệm vụ bảo vệ quyền tự do hiến định của dân chúng, trong đó có cộng đồng người Việt tại các địa phương. Hơn nữa, Hoa Kỳ trước đây v́ nghĩa vụ tự do đă cùng các nước đồng minh đến giúp bảo vệ Việt Nam như là một tiền đồn của thế giới tự do trước hiểm họa độc tài cộng sản. Sau nhiều năm chiến tranh với 58 ngàn quân dân hy sinh, Hoa Kỳ đă bỏ dỡ nghĩa vụ này khiến cho toàn cơi Việt Nam bị CS chiếm. Như vậy, Hoa Kỳ vẫn c̣n món nợ hay nghĩa vụ tinh thần cho một Việt Nam tự do trước dân chúng Việt Nam và trước hương linh tử sĩ của ḿnh. Như thế th́ ít nhất Hành Pháp Hoa Kỳ nếu không ủng hộ được th́ cũng không nên can thiệp gây cản trở công cuộc xiển dương Cờ Tự Do của những người Việt, những người sống sót cuộc chiến bảo vệ, sống sót tù đày và sống sót cuộc vượt t́m tự do.

Chúng ta cũng nên giải thích cho công luận Hoa Kỳ biết để tranh thủ thêm cảm t́nh và ủng hộ. Vấn đề cờ quạt không những rất tế nhị giữa người Việt mà c̣n đối với người Mỹ địa phương. Khi thấy người Việt quá nhiệt thành với Cờ Vàng người bản xứ có thể vội có ác cảm v́ cho là người Việt ở Mỹ (1) không yêu quí Hoa Kỳ bằng Việt Nam, (2) c̣n giữ hận thù chiến tranh gần 30 năm thua cuộc, và (3) muốn độc đoán áp đặt lá cờ và khuynh hướng chính trị lên người khác, độc tài không khác ǵ CSVN.

Thực ra, về t́nh cảm th́ Hoa Kỳ như là Mẹ Nuôi nuôi dưỡng ḿnh trong tự do c̣n Việt Nam là Mẹ Đẻ sinh dưỡng ḿnh trong đau khó. Yêu Việt Nam là điều tốt v́ người có thương Mẹ Đẻ mới có thể thương Mẹ Nuôi; c̣n người không thương Mẹ Đẻ th́ khó có thể thực ḷng thương Mẹ Nuôi được? Như vậy, người Việt càng thương Việt Nam chừng nào th́ càng xứng đáng làm công dân nước Mỹ chừng đó.

C̣n hận thù th́ thường do bất công và áp bức gây ra. Vậy chỉ cần kẻ gây ra hận thù là CSVN thực sự tỉnh ngộ phục thiện, từ bỏ bất công và tôn trọng tự do th́ hận thù sẽ nguôi, vết thương sẽ lành, b́nh yên tâm hồn sẽ đến. Kẻ gây ra hận thù và nuôi dưỡng hận thù rơ ràng không phải là nạn nhân người yêu chuộng tự do, đ̣i xiển dương lá cờ tự do.

C̣n cộng đồng người Việt ở Mỹ quá nhỏ bé th́ làm sao th́ làm sao có thể áp đặt chính kiến lên các cộng đồng khác lớn hơn? C̣n giữa người Việt với nhau, vụ mấy chục ngàn người "biểu t́nh" chống Trần Trường treo cờ là đàn áp hay áp đặt ư? Trần Trường có quyền treo Cờ Máu và h́nh Hồ để khiêu khích đồng bào, vậy mấy chục ngàn người khác không có quyền phản đối hay sao? Qua bao nhiêu ngày đêm biểu t́nh sôi sục mà họ Trần không bị hề hấn ǵ th́ không thể nào gọi là "áp đặt" được! Một mặt chúng ta nên lập luận như trên cho bạn ngoại quốc, và mặt khác phải cố gắng b́nh tĩnh tránh nóng giận phạm lỗi bạo động và độc đoán để người ta không có lư cớ lên án. Hơn nữa, khi thấy có vài phần tử quá khích, có nhận thức sai lạc hoặc bị CSVN giật dây để làm cái việc "con sâu làm rầu nồi canh", ngoài ư muốn của tập thể th́ ta phải nhờ luật pháp can thiệp. Điều tâm niệm là số đông cũng phải triệt để tôn trọng quyền tự do của mỗi cá nhân. Đ̣i tự do cho dân trong nước như tự do ngôn luận th́ ở đây trước hết chúng ta phải để cho người khác nói dù lời nói ấy có trái nghịch ư với ḿnh.
Cứu Cánh đấu tranh của dân ta không dừng lại ở lá Cờ Vàng. Khi xem lá cờ là biểu tượng của tự do th́ cũng hiểu là tự do của bản thân ta và của đồng bào đất nước Việt Nam thân yêu của ḿnh. Cộng đồng ta là những người lưu vong th́ tự do ta có cũng chỉ là tự do chưa trọn v́ cả nước ta vẫn c̣n chịu dưới ách độc tài. V́ vậy, trước công cuộc đấu tranh cho tự do Việt Nam, việc cắm cờ chỉ là một việc nhỏ, làm thỏa măn t́nh cảm của ḿnh nhưng nếu không khéo nó có thể làm cho ta mất focus, như trong hỏa mù để không biết đâu là diện và đâu là điểm đấu tranh.

Chúng ta dù sống xa xứ lâu ngày ai cũng biết CSVN tàn bạo, chà đạp nhân quyền và tuyên truyền xảo trá, nhưng công luận thế giới có biết như thế chăng? Không ư? Tại Sao? Đă hỏi th́ có câu trả lời. Có trả lời th́ mới có thể t́m ra biện pháp đối phó thích đáng.

Nh́n ra chung quanh ta thấy ở Miến Điện cũng có được đảng phái Phong Trào Dân Tộc V́ Dân Chủ chống chính quyền, có bầu cử tự do hơn 10 năm trước và có biểu t́nh của lực lượng đối lập, nay lănh tụ đối lập bị bắt th́ cả khối ASIAN, Liên Hiệp Âu Châu và Hoa Kỳ đều đồng ḷng lên án và có biện pháp chế tài thích đáng. Ở Cu Ba cũng có Varela Project, gom được cả chục ngàn chữ kư của dân tại Cu Ba công khai đ̣i trưng cầu dân ư thiết lập dân chủ, hủy bỏ độc tài, v.v khi bị Fidel Castro đàn áp th́ cả Âu và Mỹ đều quyết liệt chống lại. Ở Miên có báo chí độc lập, đảng phái đối lập và bầu cử đa đảng mà Hun Sen phải bóp bụng mà tôn trọng. Tại sao cả thế giới cùng lên án chế độ quân phiệt Miến, độc tài Cu Ba, và khủng bố Bắc Hàn mà không có phản ứng đáng kể trước Hà Nội vi phạm nhân quyền? Ở Việt Nam v́ bị đán áp từ trứng nước và bị trói quá chặt nên tiếng nói cho tự do của dân so với các nước nêu trên c̣n quá yếu đó thôi. Thế giới không lên tiếng có lẽ do chúng ta hoạt động c̣n kém hữu hiệu?

Lâu nay cộng đồng ta thường chú trọng các hoạt động có bề nổi như chống Cờ Máu, chống văn công Hà Nội lưu diễn, kiện Đại Học Boston, phản đối Thầy Nhất Hạnh tuyên bố sai, kỷ niệm Ngày Quân Lực hay Quốc Hận 30/4 hàng năm, v.v. để dễ thỏa ḷng ḿnh và lấy điểm với nhau, c̣n chuyện bênh vực nhân quyền Việt Nam, vận động các dự luật luật hay nghị quyết nhân quyền, hay gầy dựng và nuôi dưỡng anh em dân chủ trong nước th́ coi như khoáng trắng cho các tổ chức nhân quyền quốc tế và cho một ít người Việt hoạt động nhân quyền. Thảng hoặc có tổ chức hay cá nhân người Việt hải ngoại móc nối, hỗ trợ, bênh vực các thành phần dân chủ, đ̣i bỏ Điều 4 Hiến Pháp, đ̣i ra báo lập hội hay ứng cử bầu cử tự do trong nước mà có vài sáng kiến th́ cũng bị các thành phần cực đoan của cả 2 bên quốc và cộng vu khống, chụp mũ, hay đe dọa. Nói lên điều này không phải để hạ thấp các hoạt động ngoài nhân quyền nhưng là lời thành góp ư để suy gẫm. Chúng ta cần phải b́nh tĩnh và sáng suốt cùng nhau t́m phương sách hữu hiệu để vừa tranh thủ thế giới ủng hộ vừa giúp đẩy mạnh phong trào đấu tranh trong nước.

Cứu cánh ghi khắc trong tâm khảm của dân ta là tự do, dân chủ và nhân quyền. Như vậy, đấu tranh hay xiển dương cho các giá trị này không được dừng lại ở chỗ treo cờ được nhiều Cờ Tự Do, biểu t́nh chống các phái đoàn cộng sản, hay tố cáo kẻ khác là Việt gian nằm vùng. Phải biến t́nh cảm yêu đất nước đồng bào, khao khát lư tưởng tự do và ḷng căm hận bạo quyền thành ư chí và hành động có lư trí hướng dẫn, biết đâu là điểm đâu là diện, để đấu tranh đạt được mục đích tối hậu. Bằng không th́ chúng ta rồi sẽ phải chuốt lấy sự thất bại phũ phàng như đă từng vấp phải trong quá khứ, khi liên tiếp đạt được thắng lợi theo kiểu "địch chết ba ta chết một" ở các trận địa nhưng lại thất bại hoàn toàn ở trận sau cùng để phải lâm cảnh quốc phá gia tan năm 1975.

Đạt thắng lợi ở chỗ công khai treo được cờ tung bay rực rỡ khắp nơi ở Mỹ có thể làm ḷng ta phấn khởi nhưng cũng có thể gây trở ngại trong mặt trận diễn tiến ḥa b́nh mà ta đang chủ động tiến công. Phong trào treo Cờ Vàng ở đây ắt sẽ làm cho bọn giáo điều trong hàng ngũ CSVN cảnh giác, dùng con ngáo ộp "lực lương thù địch Mỹ Ngụy" hay "hận thù và nợ máu quá khứ" để răn đe kiềm chế lực lượng đấu tranh cho tự do dân chủ c̣n non yếu trong nước.

Quan sát Liên Sô và Đông Âu vào những năm cuối thập niên 90, những lá cờ của Bạch Nga và người Quốc Gia Đông Âu cũng như lực lượng của họ không thấy xuất hiện rầm rộ suốt tiến tŕnh giải thể cộng sản. Sau khi đấu tranh dũng cảm một mất một c̣n để giải thể cộng sản, dân chúng ở đó qua các tiến tŕnh dân chủ chọn lựa lá cờ nguyện vọng của họ. Ở Lỗ và Nga, dân chỉ xé bỏ cái dấu hiệu biểu tượng CS xấu xa ở giữa lá cờ và vẫn giữ lá cờ đă được dùng trên 5, 7 chục năm. (7).

Năm 1999, từng có 2, 3 chục ngàn người Việt ở Nam California biểu t́nh liên tục chống Trần Trường treo Cờ Máu và h́nh Hồ. Nhưng liệu có mấy ai chịu nghiền ngẫm sách lược hữu hiệu cho Việt Nam sớm tự do? Và trong số này, có mấy người thực sự thực hiện sách lược đă được nghiền ngẫm ấy? Bài học Đông Âu và Nga hơn 10 năm trước, mũi nhọn đấu tranh phải là người từng sống và phục vụ chế độ và nhất các thành phần phản tỉnh. Họ đă đi tiên phong đấu tranh như Yeltsin ở Nga (8/91) hoặc là chịu thúc thủ trước lực lượng dân chủ như Jaruzelski ở Ba Lan (6/89), Karel Urbanek và Gustav Husak ở Tiệp (12/89), Károly Grósz và Miklós Németh ở Hung (5/90). Nơi nào c̣n cưỡng lại ư dân th́ bị tiêu diệt như Ceausescu tại Lỗ (12/89). Như vậy, chúng ta cần hỗ trợ cho những ai có chủ trương tự do dân chủ, t́m cách chia rẽ nội bộ bọn cầm quyền, lôi kéo những người phản tỉnh về với chính nghĩa, và gầy dựng những người can đảm và có khả năng để từ từ phát triển phong trào dân chủ tự do trong nước đến toàn thắng. Nói cách khác, chúng ta phải mở rộng lằn ranh tự do dân chủ, cô lập bọn lănh đạo, và tiến hành diễn tiến ḥa b́nh đến tận sào huyệt của chúng.

Trong đấu tranh có khi phải liên minh với nhiều thành phần dân tộc tuy có cùng mục tiêu tự do dân chủ nhưng khác biệt về quá khứ và khuynh hướng chính trị. Như vậy chúng ta cần phát huy sự đồng thuận và tôn trọng nhau những khác biệt, có khi đối chọi hoàn toàn, để tránh cảnh "nghêu c̣ tranh nhau cho ngư ông thủ lợi" hoặc "trống đánh xuôi kèn thổi ngược" làm lụn bại công cuộc đấu tranh để bọn độc tài tiếp tục đè đầu cỡi cỗ dân ḿnh. Một khi có tự do dân chủ, dân chúng sẽ tuần tự giải quyết các vấn đề của đất nước theo căn bản tự do dân chủ và tôn trọng nhân quyền.

Tóm lại, càng nghe tin Cờ Vàng được công nhận là biểu tượng cho tự do của Người Việt tại Mỹ th́ ḷng ta càng mừng; nhưng mừng làm sao trọn khi dân ta ở Việt Nam c̣n sống lầm than dưới ách độc tài. Càng nghĩ đến đất nước ta càng thấy nghẹn ngào và nhục nhă. Ở hải ngoại chúng ta gần như có tất cả. Nhưng suy cho cùng th́ mới thấy lời BS Nguyễn Đan Quế rất chí lư khi ông từ chối lưu vọng ra ngoại quốc để được thả tù "Bị cưỡng bách lưu vong xa xứ là mất tự do!" (8). Theo đó, tập thể người Việt lưu vong hải ngoại đă bị mất tự do. Như vậy, chúng ta đừng quên nghĩ đến phương cách hữu hiệu nhất và đồng tâm hiệp lực mang lại tự do dân chủ cho quê hương. Với người yêu nước thật sự, khi quê hương có tự do th́ có ở góc biển chân trời nào ta cũng thấy tự do.

Los Angeles ngày 30 tháng 7 năm 2003
Ngô Văn Hiếu


Phụ Chú:

1. Xem bản Nghị Quyết 3750 ngày 19/2/2003 của thành phố Westminster do Nghị Viên Andy Quách đưa ra.

2. Xem Nghị Quyết số 03-1220 có nội dung chuyển từ lá Cờ Quốc Gia thành Cờ Tự Do (Vietnamese Heritage and Freedom Flag Resolution) do Hội Đồng Quản Trị (Board of Supersvisors) thông qua ngày 25/7/03 với đa số tuyệt đối.

3. Theo LS Nguyễn Hữu Thống, nguyên Đệ I Phó Chủ Tịch Quốc Hội Lập Hiến, Việt Nam Cộng Ḥa (1966-1967).

4. Theo tác phẩm Kiến Văn Lục của Lệ Thần Trần Trọng Kim, nguyên Thủ Tướng Việt Nam năm 1945.

5. CSVN từng nhận viện trợ ào ạt của khối cộng sản và công khai xé Hiệp Định Paris năm 73, dùng vơ lực cưỡng chiếm Miền Nam năm 1975.

6. C̣n gọi là Viện Trợ Việt Nam thuộc Phần Bổ Túc của Dự Luật Ngoại Viện Hoa Kỳ HR-1950 (Foreign Relations Authorization Act) do Hạ Viện Hoa Kỳ thông qua ngày 16/7/2003. Phần này gồm các điều khoản chính yếu của Dự Luật Nhân Quyền Việt Nam (Việt Nam Human Rights Act of 2003, HR 1587), gọi là Viện Trợ Việt Nam.

7. Người Quốc Gia ở đây được hiểu theo nghĩa là người có tinh thần dân tộc, yêu chuộng tự do dân chủ và chống độc tài cộng sản. Có lẽ thời gian đă làm lớp người này mai một và lớp con cháu của họ nếu chạy được sang các nước tự do vài chục năm sau cũng từ từ quên mất nghĩa vụ của ḿnh.

8. Theo BS Nguyễn Quốc Quân, bào huynh của BS Nguyễn Đan Quế, cho biết lư doBS Quế từ chối điều kiện Hà Nội đưa ra để được thả khỏi nhà tù đại ư là "Bị cưỡng bức sống lưu vong ở hải ngoại là mất tự do".