Dịp Tết Đinh Hợi :

Vài lời đáp lễ ông KK.Nguyễn Văn Chức

Từ năm 1992 đến nay, 15 năm có lẻ, ông đă bao nhiêu lần viết về tôi, với một thái độ hằn học, đầy chụp mũ và vu cáo, với những lời lên án kỳ quặc không xứng đáng chút nào với một người trí thức có chút tự trọng, cũng không xứng đáng chút nào với một người tự nhận là luật sư, nghĩa là có ư thức cân nhắc về sự công bằng.

Lẽ ra tôi đă phải đáp lễ ông từ lâu, nhưng tôi đă giữ im lặng, tin rằng với thời gian, sự thật sẽ sáng tỏ, và tôi luôn tự nhận thiếu sót trước hết về phía ḿnh đă chưa làm mọi cách để người khác hiểu đúng về ḿnh một cách có sức thuyết phục.

Hơn nữa, các bạn thân ở ngoài cũng như trong nước khuyên tôi không cần để tâm đến những kẻ cố chấp, kiêu ngạo một cách mù quáng, những trí thực ‘’dỏm’’ kém hiểu biết lại thừa hiếu thắng, chuyên viết những luận văn ḷe bịp để chửi bới người khác một cách không cân nhắc, nói thẳng ra là thô bỉ, hạ cấp đến mức bẩn thỉu và rác rưởi, làm ô nhiễm nền học thuật chính trị Việt nam.

Anh em nói với tôi rằng cứ coi những bài viết hạ cấp của ‘’KK’’ N.V.Ch. là không có đi, v́ luận điệu của ông không có một ‘’gam’’ cân nặng nào về uy tín trong cộng đồng ta ở nước ngoài, từ các bậc lăo thành đến các em sinh viên thanh niên có học, v́ cái bản chất lưu manh cứ ḷi ra cả khi ông đề cập đến những chủ đề nghiêm chỉnh nhất; không ai lại đi phí th́ giờ trao đổi với một kẻ không b́nh thường, thiếu tự trọng, sẵn sàng gây sự và chửi bới thô bỉ cả với những bậc trưởng thượng của ḿnh.

Tôi tưởng rằng ông đă hiểu ra sự im lặng của chúng tôi. Vậy mà không. Cây muốn lặng, gió chẳng muốn dừng.

Sắp Tết Đinh Hợi, ông lại lên cơn gây sự qua tờ báo Con Ong Việt và tờ Góp Gió để chửi bới kiểu hạ đẳng du côn nhà văn Vũ Thư Hiên, nữ sỹ Dương Thu Hương và nhà báo Bùi Tín, gọi 3 chúng tôi là ‘’ lũ kiệt xuất ḷn trôn Việt Cộng ‘’. Trên đà lu loa chửi bậy của một kẻ lưu manh điên dại, ông chửi luôn Giáo sư Nguyễn Chính Kết, gọi là ‘’ kiệt xuất kiệt quệ - phân bón rác rưởi ‘’, rồi chửi vung vít một loạt các ông Bùi Diễm, Đoàn Viết Hoạt, Nguyễn Xuân Phong, Nguyễn Ngọc Bích, Lê Xuân Khoa.

Sự mù quáng điên dại của ông quả là không có giới hạn.

Chỉ v́ ḷng thương hại ông, một con người ‘’quái đản‘’ – như một thanh niên dân chủ trong nước nhận định về nhân vật Việt Thường nào đó trên mạng Ánh Dương gần đây - đă đi quá trớn và đang trượt dài trong quá tŕnh tự sát về chính trị và nhân cách bản thân ḿnh, nên tôi có vài lời đáp lễ ông. Có thể là quá muộn với ông, nhưng tôi vẫn cố muốn cứu ông khỏi băi lầy ô nhục. Tôi cũng muốn ông nghĩ đến vợ ông, con ông, và nhất là đến hương hồn Cụ Đinh Xuân Kinh, bố vợ ông mà cả gia đ́nh tôi quư mến sâu sắc Tôi đă thắp hương viếng Cụ khi Cụ mất năm 1996.

Số là khi gia đ́nh tôi sống ở Huế từ đầu năm 1932 đến giữa năm1945 ông Kinh làm công việc nhà nước là lái xe cho Cha tôi, và suốt 13 năm giữa 2 người đă tạo nên một mối t́nh sâu đậm. Ông Kinh cần mẫn, trong sạch, ngay thật, 13 năm cầm lái, đi nhiều trong Nam, ngoài Bắc không hề va quệt một lần. Năm 1932 ông là ‘’anh Cửu Kinh’’- với hàm cửu phẩm, năm 1945 ông thành ‘’ chú Lục Kinh ‘’ với hàm lục phẩm, ngang với chức tri huyện. Sau này ông phục vụ Cụ Ngô Đ́nh Diệm trong Dinh Độc lập cũng chu đáo tận t́nh. Năm 1992 tôi hỏi địa chỉ gửi thư thăm, ông trả lời ngay, với lời hỏi thăm chu đáo đến từng bà chị, chú em, cô em tôi, khẳng định ’’ḷng quư mến trải qua những thay đổi thời cuộc không hề suy suyển ‘’.

Tôi khuyên ông Chức nên tĩnh tâm để thấy rằng: trong việc t́m mọi cách để phi thần thánh hóa triệt để nhân vật Hồ Chí Minh trong xă hội Việt nam ta, mục tiêu của ông và của hầu hết các chiến sỹ dân chủ ở trong nước không có ǵ khác nhau đâu, nếu không nói là ư muốn của chúng tôi chân thực và nóng bỏng hơn ông nhiều. V́ những điều kiện lịch sử, đây là công việc cực kỳ khó khăn, phức tạp và lâu dài. Đây là cả một quá tŕnh thông tin, thuyết phục, giáo dục liên tục, trong không khí thảo luận tôn trọng lẫn nhau, nhất là tôn trọng quần chúng, đồng bào đang c̣n có nhiều ngộ nhận, lầm lẫn. Chửi bới, văng tục, dùng những từ ngữ thô bỉ, khó nghe, nghĩa là dùng bạo lực ngôn từ , chỉ gây nên phản cảm và từ chối sự tiếp thu sự thât của đồng bào ta, nhất là với đồng bào trong nước, chiếm tuyệt đại đa số dân ta.

Ông có quyền gọi ông Hồ Chí Minh là con chó ghẻ, là hồ cáo, là tên Việt gian bán nước, là quỷ xa tăng … đó là quyền của ông, nhưng thái độ ấy đối với đông đảo đồng bào trong nước chưa am hiểu t́nh h́nh chỉ làm hạ thấp nhân cách và tiêu hủy sức thuyết phục trong lập luận của ông. Chửi bới, ngoa ngôn, dùng từ ngữ bẩn thỉu chỉ phơi bầy sự bất lực thảm hại của chính ông. Người trí thức tự trọng không ai làm thế.

Hăy tưởng tượng xem, nếu như ông Chức về Sàig̣n hay Hànội và dùng những từ ngữ quen thuộc riêng của ông và của nhân vật Việt Thường th́ đồng bào b́nh thường sẽ trố mắt coi ông là con người kỳ dị, quái đản, cần đưa vào bệnh viện tâm thần để không gây ô nhiễm cho xă hội, v́ chửi bới, văng tục, thốt từ mồm ra những đồ nhơ bẩn nhất chỉ chuốc lấy sự xa lánh, ghê tởm và khinh thị của mọi người lành mạnh tỉnh táo.

Tôi vốn là người từng tôn sùng ông Hồ Chí Minh đến mù quáng. Tôi từng là nạn nhân của sự tô vẽ, phóng đại về công lao, đức độ của ông, tôi từng bị nhồi sọ rằng dù cho có nói quá đi chút ít về công lao, giảm bớt chút ít về sai lầm của ông th́ cũng chỉ v́ lợi ích của đảng cộng sản, của đất nước và nhân dân, không có ǵ phải băn khoăn; tôi đă tự ḿnh sám hối về thái độ này; sau đó, từ năm 1992, 93, tôi trở nên hoài nghi ngày càng dữ dội, để đi dần đến chỗ coi ông là nhân vật tiêu cực hơn là tích cực trong lịch sử đất nước.

Nhận thức của mỗi người đối với một vấn đề nào đó, đối với một nhân vật nào đó thường trải qua một quá tŕnh nhận thức, t́m hiểu, suy nghĩ, phán đoán và thẩm định, do đó ở mỗi thời điểm lại có những mức độ nông sâu, màu sắc nhạt đậm khác nhau, ít ai có thể tức thời nhận ra toàn bộ chân lư tuyệt đối hoàn hảo.

Cái sai lầm lớn của ông Chức là lẩy ra 1, 2 câu trong chính kiến của tôi về ông Hồ vào năm 1993 để đánh giá về tôi vào năm nay, không chịu thấy sự thay đổi trong tôi đă diễn ra sâu sắc và mạnh mẽ ra sao trong vấn đề này; làm vậy là ăn gian trong đối thoại, là bất lương trong trao đổi. Trong suốt 14 năm trời, gần như cứ 2 hay 3 năm tôi lại có bài luận văn về ông Hồ, một nhân vật trung tâm của lịch sử Việt nam thời cận đại. Tôi đă vĩnh biệt với cái tệ lười suy xét, nói theo đuôi người khác và tập dượt suy nghĩ bằng cái đầu tỉnh táo của chính ḿnh. [ xin mời các bạn và ông Chức đọc chính kiến mới nhất của tôi về ông Hồ Chí Minh trong cuốn sách nhỏ ‘’Tâm t́nh với tuổi trẻ Việt nam ‘’ mới ra mắt giữa năm 2006, từ trang 73 đến trang 89, nghĩa là 17 trang liền chỉ nói về Hồ Chí Minh; tất nhiên tôi sẽ c̣n nói đến nhân vật này, nh́n ra đến đâu th́ nói đến đấy, nói cho bạn trẻ trong nứơc có thể nghe ra, không nói theo ai, để vừa ḷng ai cả ].

Tất nhiên tôi cũng không bao giờ chửi rủa thô bỉ một con người từng vào tù ra tội v́ hoạt động chống thực dân, từng bị mật thám Pháp bám chặt, từng bị truy nă và bị dọa án tử h́nh, từng đọc Tuyên ngôn độc lập, từng đứng đầu chính phủ kháng chiến 9 năm thắng lợi… bằng những từ ngữ của ông Chức dành cho súc vật, dù cho nhân vật ấy đă du nhập một học thuyết cực kỳ tệ hại, dẫn đến chiến tranh huynh đệ tương tàn, đất nước tan nát, chính trị và kinh tế lạc hậu thảm hại, nay đă đến lúc phải dứt bỏ con đường và học thuyết ấy để thực hiện dân chủ đa nguyên đa đảng, ḥa nhập trọn vẹn với thế giới dân chủ.

Sự quái đản mỉa mai của nhân vật cực đoan Ng.v.Chức c̣n ở chỗ ông rắp tâm lao ḿnh vào việc chửi bới cả những con người đang dấn thân đấu tranh đ̣i tự do dân chủ có hiệu quả, đang làm rung rinh ách thống trị độc đoán của đảng cộng sản Việtnam, như nữ văn sỹ Dương Thu Hương và nhà văn Vũ Thư Hiên, bác sỹ Nguyễn Đan Quế, như giáo sư Nguyễn Chính Kết, giáo sư Đoàn Viết Hoạt, giáo sư Lê Xuân Khoa và giáo sư Nguyễn Ngọc Bích …, những người mà bộ máy công an cũng như bộ máy tư tưởng / văn hóa của đảng cộng sản vừa căm thù vừa lo sợ đến hoảng hốt, trong khi chính ông Chức không hề đụng được đến cái chân lông của chế độ. Trái lại, trên thực tế ông đă tiếp sức cho đảng cộng sản lúc thoái trào bằng cái kiểu phá đám, chọc gậy bánh xe. Thật không có ǵ đáng tủi nhục hơn.

Có người phỏng đoán các nhân vật Nguyễn Văn Chức và Việt Thường là những con bài thâm hiểm của Việt Cộng; có người c̣n phỏng đoán họ được cộng sản thuê mướn làm cái việc phản trắc ‘’ném bom’’ ( thật ra chỉ là pháo tép) vào hàng ngũ dân chủ. Tôi thiển nghĩ cộng sản không ngu ngơ vụng dại đến thế.

Điều gần với sự thật hơn cả là 2 ông chỉ là những kẻ hiếu danh, bệnh hiếu danh quái đản làm cho mê muội; ở cuối đời 2 ông chỉ c̣n có thể nổi danh hăo, thành ‘’quán quân chống cộng’’ nhờ cái bạo mồm chửi bới văng mạng, thế thôi ; chửi bới hết, không nể ai, từ những người đang là cộng sản đến những người trước kia là cộng sản, từ những người lănh đạo cao nhất đến những người cộng sản ở cơ sở, từ những người đă từ bỏ đảng cộng sản và trở thành những chiến sỹ dân chủ kiên cường, trung thực và có hiệu quả đến những nhà dân chủ, nhà lănh đạo tôn giáo bị cộng sản tù đầy và trở thành chiến sỹ dân chủ kiên cường.

Đây có thể gọi là những ‘’ Chí Phèo chống cộng ‘’ - những nhà chống cộng độc quyền kiểu Chí Phèo thời hiện đại, trông rất thảm thương, mà cũng rất nực cười, mua vui đôi chút kiểu tuồng chèo cho bà con trong và ngoài nước vào dịp Tết Đinh Hợi này.

Bùi Tín

Paris, Ngày Ông Táo, 10-2-2007