27.1.2007
Lê
Tất Điều
Phản bội lư tưởng
Bài “Lư
thuyết gia Natan Sharansky”
quá dài, đành chấm dứt trong thiếu sót, có thể gây ngộ nhận. Sợ khách ái mộ vị
anh hùng giải phóng thế giới George W Bush đang trách: “Ô kê! Đúng là ông Bush
sai lầm trong việc thực hiện, nhưng đă kiên cường một dạ sắt son bảo vệ lư
tưởng đến cùng. Thế là quư hóa lắm. Sharansky ca tụng là “Dissident
President”
có ǵ sai quấy đâu? Sao nỡ chỉ trích các ông ấy dữ thế?”
Xin viết thêm về cái khoản “trung thành với lư tưởng gieo rắc tự do dân
chủ” của ông Bush. Đây là chỗ lươn lẹo, man trá nhất trong bài văn nâng bi
của Natan Sharansky. Sự thực, ông Bush là chính trị gia phản bội lư tưởng
nhanh và trắng trợn lắm.
Trong diễn văn nhậm chức Tổng thống nhiệm kỳ 2, tháng 1.2005, ông Bush nói:
“… it is the policy of the United States to seek and support the growth of
democratic movements and institutions in every nation and culture, with the
ultimate goal of ending tyrany in our world” và đưa ra một lời hứa hùng
hồn rằng siêu cường Mỹ sẽ đứng cạnh, chiến đấu cùng với tất cả những ai dám
vùng lên chống độc tài, bạo chúa.
Tháng 2.2005, trong “Thông điệp đầu năm trước lưỡng viện Quốc hội”, Tổng thống
Bush hùng hồn nhắc lại niềm tin của ông vào sức mạnh của dân chủ tự do:
“The only force powerful enough to stop the rise of tyrany and terror, and
replace hatred with hope, is the force of human freedom.”
Tháng 11/06, ông lên đường đi Việt Nam . Những người Việt ái mộ Bush trong và
ngoài nước mừng húm. Dân ta sắp được giải phóng khỏi nạn độc tài Đảng trị rồi
chăng?
Không có chuyện hăo huyền đó. Vị anh hùng tâm can đang cháy đùng đùng lư tưởng
tự do dân chủ này chỉ lo giải phóng nhà nước ta khỏi cái sổ đen mang nhăn hiệu
xấu xí: “Quốc gia cần quan tâm đặc biệt v́ đàn áp tôn giáo” thôi. Trong
bài “Vietnam
Dissident Accuses Bush of Betrayal”
của Sebastien Berger, Ḥa thượng Thích Quảng Độ bày tỏ sự thất vọng về lời nói
và hành động của kẻ phản bội:
Vietnam's
leading dissident yesterday accused America of betrayal after Washington took
the Communist state off a list of countries of concern over religious freedom.
Thich Quang Do, 77, is deputy leader of the banned Unified Buddhist Church
of Vietnam . He spent more than 16 years in prison or internal exile after the
fall of South Vietnam , and since 1998 has been under "pagoda arrest",
confined to his temple in Ho Chi Minh City .
This month he was awarded Norway 's prestigious Rafto human rights prize,
four winners of which have subsequently been given the Nobel peace prize.
Days before
President George W Bush went to Vietnam for a visit
which ended last week, the US state department took the country off its annual
blacklist of states that restrict freedom of religion.
"We are quite disappointed," said the Venerable Quang Do. He quoted Mr
Bush's inauguration speech from January 2005 almost verbatim. "All who live in
tyranny and hopelessness can know: the United States will not ignore your
oppression, or excuse your oppressors.
When you stand for your liberty, we will stand with you," the monk said in
his first major interview for six years. "But now reality turns out the
opposite, he came here and he didn't stand with us. He stood alongside those
who repress us."
Ḥa
thượng Quảng Độ nhắc lại gần nguyên văn lời hứa hẹn của ông Bush trong lễ đăng
quang lên ngôi Tổng thống nhiệm kỳ hai. Tổng thống Bush đă dơng dạc hứa hẹn
với những người đang sống vô vọng trong các chế độ bạo tàn rằng nước Mỹ không
làm ngơ trước những vụ đàn áp và không bỏ qua cho bọn đàn áp. Rằng ai dám vùng
lên tranh đấu cho tự do th́ Mỹ sẽ sát cánh, đứng vào hàng ngũ kháng chiến với
họ ngay. Bây giờ vị anh hùng giải phóng thế giới đó qua Việt Nam, không đứng
cạnh một nhà dân chủ nào, mà cứ nhất định cười toe toét, âu yếm kề vai, sát má
với bọn lănh đạo đang đàn áp, tước đoạt tự do dân chủ của cả nước. Ḥa thượng
thất vọng quá.
Bây giờ bộ mặt thật của vị anh hùng giải phóng thế giới mới hiện ra trước mắt
Ḥa thượng và người Việt. Người dân Đài Loan và Tổng thống Đài Loan, kém may
mắn hơn ta, đă thấy nó lâu rồi.
Sau khi đánh thắng Iraq dễ dàng, mất không quá ba tuần, Tổng thống Bush, tuân
theo lư tưởng Sharansky và nhóm cực hữu mớm cho, quyết định chiếm đóng luôn
đất nước này, với mục đích cao quí: biến Iraq thành kiểu mẫu dân chủ, làm
gương sáng cho Trung Đông và thế giới. Khi nghe siêu cường Mỹ chủ trương như
thế, có lẽ không ai trên mặt địa cầu sung sướng, và hănh diện, hơn Tổng thống
Đài Loan. Iraq đang nát bét, Mỹ h́ hục nhào nặn măi chưa ra h́nh thù ǵ, chưa
thấy giống con giáp nào, thế mà đă có tương lai thành người mẫu huy hoàng. Đài
Loan dân chủ kiểu mẫu thứ thiệt từ lâu, ông bầu Mỹ khỏi tốn công huấn luyện,
trang điểm thêm. Ông chỉ cần hô một tiếng, cô người mẫu Đài Loan sẽ yểu điệu,
tha thướt bước ra sàn tŕnh diễn, khiến đàn bà con gái châu Á, hoặc ít nhất
Trung cộng, phải điên cuồng tranh nhau bắt chước cách ăn mặc của cô. Kiểu mẫu
Iraq chưa ra cái… mẫu ǵ cả mà c̣n được o bế như thế, kiểu mẫu xịn như Đài
Loan sẽ được cưng chiều đến cỡ nào?
Đang phập phồng lo bị Trung cộng thâu tóm làm tỉnh lẻ, nay Đài Loan đột nhiên
trở thành vũ khí lợi hại của siêu cường, trở thành tấm gương sáng cho siêu
cường dí vào mặt bọn lănh đạo Bắc Kinh, bắt học tập tự do, dân chủ… Tổng thống
Đài Loan Trần Thủy Biển (Chen Shui-Bian) phấn khởi quá. Ông quyết định tiếp
tay Tổng thống Bush trong sự nghiệp giải phóng thế giới. Trả lời cuộc phỏng
vấn của George Wehrfritz và Jonathan Adams của Newsweek, ông nói:
“We do hope that Taiwan ’s democracy could serve as a lighthouse for China
”.
Chữ “dân chủ kiểu mẫu” đă được Tổng thống Mỹ dành cho Iraq rồi, không tiện lặp
lại, Tổng thống Đài Loan tế nhị chọn một cách diễn đạt văn chương, bay bướm
hơn: “ngọn hải đăng”. Nghĩ kỹ, thấy chữ “ngọn hải đăng” oai hùng hơn “kiểu
mẫu” nhiều. Nó không thụ động. Nó tích cực giúp con tàu Trung cộng đang mất
phương hướng, lạc lơng trong trời biển tối thui, biết đâu là phía có bờ bến mà
t́m về.
Tổng thống Đài Loan hăng hái, tự nguyện bắt tay ngay vào việc đóng góp cật lực
cho sự nghiệp gieo rắc dân chủ tự do của Tổng thống Mỹ.
Trước hết là hoàn chỉnh “ngọn hải đăng”. Nó có tí trục trặc. Hai bóng đèn “tự
do, dân chủ” th́ sáng chói hết xẩy rồi. Nhưng bóng đèn “độc lập” bị mờ như ám
khói, đôi khi chập chờn muốn tắt. Từ thời Nixon, siêu cường Mỹ đă tham vàng bỏ
ngăi, thân Trung cộng, trở mặt với cựu đồng minh Đài Loan. Đuổi Đài Loan ra
khỏi Hội đồng Liên Hiệp Quốc xong, thấy anh bạn mới chưa hài ḷng, Mỹ c̣n đồng
ư thêm: Đài Loan là một phần đất của Trung cộng. Nhà lănh đạo thế giới tự do
cũng cố gắng an ủi kẻ bị phản bội bằng một câu tḥng: Cấm Trung cộng chiếm Đài
Loan bằng vơ lực, Mỹ sẽ hết ḷng bảo vệ miền đất tự do cuối cùng của dân tộc
Trung Hoa, v.v… Từ ngày đó, Trung cộng tối ngày dọa sẽ vồ Đài Loan bằng đủ
kiểu. Hiện tại, họ đặt 706 phi đạn ở vị trí có thể rót lên đầu dân Đài Loan
bất cứ lúc nào. Nếu bóng đèn “độc lập” bị Trung cộng đập vỡ, hai bóng “tự do”,
“dân chủ” tắt ngúm ngay, v́ Tổ quốc Hoa lục không có những món xa xỉ ấy. Hải
đăng sẽ tối thui, tàn đời.
Ông Trần t́m độc lập bằng phương pháp đúng tinh thần dân chủ, tự do: hỏi ư
dân. Ông tuyên bố sẽ mở cuộc trưng cầu dân ư về vấn đề muốn hay không muốn Đài
Loan độc lập. Để ư nguyện toàn dân được thể hiện ngoạn mục hơn, ông cho tổ
chức ngày “nối ṿng tay lớn”. Trước khi thể hiện ư nguyện bằng lá phiếu, người
dân nào muốn Đài Loan độc lập có thể tham dự ngày này. Tất cả những người đồng
nguyện ước sẽ nắm tay nhau thành một ṿng đai bao quanh ḥn đảo quê hương.
Ṿng đai dài lắm, Ông dự tính cần một triệu người.
Dân chúng hăng hái đáp lời kêu gọi của nhà lănh đạo, ṿng tay lớn tượng trưng
quyết tâm bảo vệ nền độc lập của Đài Loan thành h́nh. Báo chí không nói chính
xác số người tham dự, nhiều hay ít hơn một triệu, nhưng tường thuật là ṿng
tay lớn liên tục, chặt chẽ, đủ dài bao quanh đảo, không đứt quăng chỗ nào.
Đài Loan phồn thịnh, tiến bộ nhờ chế độ dân chủ, làm chính nghĩa gieo rắc dân
chủ của Tổng thống Mỹ thêm ngời sáng. Ư chí đ̣i độc lập, để bảo vệ tuổi thọ
cho thể chế tốt đẹp ấy, của Tổng thống và người dân Đài Loan làm việc giải
phóng thế giới của Tổng thống Mỹ dễ dàng hơn.
Tôi mừng cho ông Bush. Ông tự giao phó cho ḿnh một công tác lớn lao quá. Ông
muốn giải phóng cả thế giới, nhưng mới khởi hành đă kẹt cứng ở Iraq , chưa
biết đến tháng năm nào mới cứu xong Trung Đông. Nay th́nh ĺnh ở Á châu, không
tốn một đồng xu, một viên đạn, ông có ngay một vũ khí dân chủ tự do kiểu mẫu
để ào ào tiến lên tiêu diệt bọn độc tài, bạo chúa! Hai mũi dùi cùng tiến công,
cái ngày hoa tự do tưng bừng nở khắp nơi, giống khủng bố ác ôn bị tuyệt chủng
như giống khủng long, trái đất xanh lơ được quay êm đềm trong nền ḥa b́nh
vĩnh cửu, chắc không xa.
Tôi mừng và nghĩ ông Bush cũng mừng. Tôi đoán: khi những tin tức tốt đẹp từ
Đài Loan bay tới Bạch Cung, Tổng thống Mỹ sẽ vô cùng hồ hởi, phấn khởi. Ông sẽ
bốc điện thoại gọi Tổng thống Đài Loan, nồng nhiệt khen ngợi và cảm ơn đă tiếp
tay, hỗ trợ, giúp siêu cường Mỹ sớm hoàn thành sự nghiệp giải phóng thế giới.
Có thể ông Bush sẽ phong ông Trần làm Đại Nguyên soái đặc trách mặt trận giải
phóng Á châu. Lại căn dặn thêm là khi đi bỏ phiếu, dân Đài Loan nhớ nhúng ngón
tay vào mực tím rồi giơ cao cho phóng viên chụp h́nh. Để sau đó báo chí và
chính phủ Mỹ được dịp nức nở khen nhân dân Đài Loan anh hùng, dám hiên ngang
đến pḥng phiếu, bất chấp lời đe dọa của bọn “khủng bố” ở Bắc Kinh.
Tôi mừng hụt, đoán trật lất. Hai kư giả Charles Hutzler và Neil King Jr. tường
thuật về phản ứng của ông Bush như sau:
“…
President Bush strongly warned Taiwan ’s leaders not to make any moves toward
independence that would increase tensions with Beijing .
With Chinese Premier Wen Jiabao seated beside him at the White House,
President Bush departed from the clearly pro-Taiwan stance of his early
administration to upbraid Taiwan President Chen Shui-bian for recent moves
that China considers provocative.
Referring to a planned Taiwanese referendum on China , President Bush said
that recent ‘comments and actions’ indicate that Mr. Chen ‘may be willing to
make decisions unilaterally to change the status quo, which we oppose’.”
(“Bush tells Taiwan to avoid moves upsetting China ", Wall Street Journal)
Chắc
Tổng thống và nhân dân Đài Loan kinh ngạc, bẽ bàng vô cùng.
Họ có định làm chuyện ǵ trái với công pháp quốc tế hay luật lệ của Mỹ đâu. Họ
chỉ định thể hiện ư nguyện đ̣i cho vùng đất của 23 triệu người này được độc
lập, nghĩa là giữ cho thể chế tự do dân chủ được lâu dài. Nhưng nhà lănh đạo
mang sứ mệnh giải phóng thế giới George Bush lớn tiếng cấm ngay, mạnh mẽ cảnh
cáo họ là đừng có làm cái ǵ tạo căng thẳng với Bắc Kinh! Ông Tàu cộng sản độc
tài dạy rằng tổ chức trưng cầu dân ư là khiêu khích, chọc giận ông ấy, nên ông
Bush phải hùa theo mắng nhiếc, cấm đoán hành động bậy bạ của ông Tàu dân chủ
tự do. Tổng thống Mỹ nhất định cấm dân Đài Loan thực thi quyền tự do tư tưởng,
ngôn luận, quyền thể hiện ước nguyện bằng lá phiếu!
Để giúp hành động cấm đoán lạ lùng này có tí chính nghĩa, ông Bush giải thích:
Lời nói, việc làm gần đây của Tổng thống Trần chứng tỏ rằng ông này sẵn sàng
đơn phương quyết định thay đổi hiện trạng của Đài Loan. Mỹ phản đối chuyện đó.
Lời chê trách khôi hài. Người mở miệng trách lại không c̣n thẩm quyền, tư cách
để mắng nhiếc ai về vụ “quyết định đơn phương”. Đài Loan đ̣i độc lập, không
muốn bị “Tàu đỏ” tước đoạt hết tự do dân chủ, chẳng lẽ lại phải thảo luận, xin
phép Bắc Kinh trước! Ông Bush đem bom đạn đi t́m tự do, dân chủ cho Iraq th́
đă quyết định mấy phương? Khi Bắc Kinh chĩa 706 phi đạn lên đầu dân Đài Loan,
dọa sẽ “thống nhất” bằng vơ lực th́ họ có thảo luận, cùng quyết định chung với
nạn nhân chăng?
Khỏi cần trung thành với lư tưởng, chỉ cần trung thành với lời nói của chính
ḿnh thôi, ông Bush, ít nhất, đă biết im miệng. Không đủ can đảm nói lời bênh
vực một dân tộc yêu tự do, dân chủ th́ cũng nên tránh mở mồm sỉ vả họ, nhất là
chỉ để làm vui ḷng tên lănh tụ độc tài. Bắc Kinh đă có một bộ máy chửi bới,
đe dọa, một giàn phi đạn thường trực uy hiếp, đàn áp Đài Loan lâu rồi, đâu cần
vị anh hùng giải phóng thế giới phải xung phong nhận nghĩa vụ quốc tế ấy.
Ông Bush hành xử kỳ quặc như thế v́ phản bội lư tưởng, v́ coi giá trị lời hứa
hẹn của ḿnh như cỏ rác, tôi nghĩ vậy. Nhưng ba ông lớn trong nhóm bảo thủ:
William Kristol, Robert Kagan và Gary Schmitt nghĩ khác. Trong một tuyên cáo
chung, họ chỉ trích nặng nề và cho ông Bush một lời khuyên: “Appeasement of
a dictatorship simply invites further attemps at intimidation.” Nghĩa là
cái tṛ vuốt ve, làm vui ḷng bọn độc tài chỉ mời gọi thêm những cú đe dọa
nữa. Hóa ra ông Bush đứng về phe độc tài Trung cộng để đàn áp Đài Loan chỉ v́
đă bị đe dọa, v́ sợ. Các sư phụ bảo thủ phải dạy khôn: Xử sự hèn như vậy,
chúng nó sẽ dọa dẫm thêm, không tha đâu.
Thế th́ ông Bush phản bội nhiều thứ: không những lư tưởng gieo rắc dân chủ bị
phản, mà h́nh ảnh vị Tổng thống “cao bồi Tếch xịt” hiên ngang, uy vũ bất năng
khuất, cũng bị đốt cháy tiêu luôn.
Ba sư phụ tiên đoán như thần. Quả nhiên, ngay sau khi thấy anh hùng giải phóng
Bush không đứng cạnh ủng hộ Đài Loan mà ngoan ngoăn tự nguyện làm đầy tớ Bắc
Kinh, đe dọa, mắng nhiếc những người yêu độc lập, tự do, Trung cộng sướng quá,
hồ hởi đe dọa tiếp, dữ dằn, ác liệt hơn. Họ “đơn phương quyết định” ban hành
ngay đạo luật “Cấm ly khai”, biến hành động đ̣i độc lập thành tội đại h́nh.
Thế là mai mốt cao hứng, họ có thể tấn công, bắt, giết bọn “ly khai” một cách
hợp pháp.
Bị chính vị anh hùng giải phóng thế giới đá văng từ đỉnh “ngọn hải đăng” xuống
đất đen, chắc ông Trần Thủy Biển bàng hoàng và đau lắm. Ông lại sợ sự tàn bạo
của Trung cộng hơn ông Bush nhiều chứ, v́ những lời dọa nạt nhắm thẳng vào dân
tộc ông. Nhưng ông không hèn ra mặt như Tổng thống Mỹ, mà phản ứng đàng hoàng,
can đảm, xứng đáng là nhà lănh đạo có tư cách.
Có hai chuyện bị Trung cộng lên án là hành động khiêu khích: Tổ chức trưng cầu
dân ư và mua thêm vũ khí, phi cơ chiến đấu để tự vệ. Quốc hội Đài Loan nhường
kẻ thù một chiêu, đồng ư hủy bỏ vụ mua vũ khí. Nhưng “trưng cầu dân ư” th́
Tổng thống Trần nhất định tiến hành. Chắc ông không muốn dân Đài Loan bị xấu
hổ, nhục nhă, cảm thấy ḿnh hèn hơn dân Iraq . Dân Iraq đầu đội một trời lửa
đạn, tai nghe oang oang lời đe dọa của bọn khủng bố, vẫn hiên ngang bước trên
những con đường chi chít roadside bomb đến pḥng phiếu bầu bán rất tưng bừng.
Dân Đài Loan đầu tuy có đội 706 phi đạn, nhưng xa lộ rất an toàn, chẳng lẽ lại
không dám bày tỏ ư dân chỉ v́ sợ những lời léo nhéo đe dọa của bọn “Tè rô rít”
ở Bắc Kinh và ở… Hoa Thịnh Đốn!
Cấm Đài Loan thực thi quyền dân chủ không được, ông Bush giận quá, trút cả sự
căm thù lên ông Trần. Vị Tổng thống anh hùng giải phóng thế giới trả thù ông
Tổng thống của “ngọn hải đăng” bằng nhiều tṛ bần tiện. Đầu tháng 5/2006, ông
Trần phải đ́nh hoăn một chuyến công du nhiều quốc gia, v́ lộ tŕnh có bay
ngang đất Mỹ, và v́ Bạch Cung nhất định không cho phép máy bay chở Tổng thống
Đài Loan đậu qua đêm ở bất cứ phi trường nào của Mỹ. Ghé tạm vài giờ th́ được,
qua đêm là quá lâu, có thể khiến Bắc Kinh khó chịu, nghi ngờ ḷng trung thành
của Tổng thống Bush, phải cấm!
Không nhượng bộ bạo chúa Trung cộng và Tổng thống Mỹ, cứ tổ chức trưng cầu dân
ư, đă lắm vất vả. Nhượng bộ, hủy bỏ chuyện mua vũ khí để tự vệ c̣n cực khổ,
gian truân hơn. V́ thoát tội khiêu khích Trung cộng th́ giờ ông lại can tội
chọc giận các nhà tư bản Mỹ chủ nhân những công ty sản xuất súng đạn, máy bay,
tàu ngầm!
Lâu nay, mấy nhà tư bản bom đạn này đă gạ gẫm, mời mọc Đài Loan mua một mớ
hàng gồm có: máy bay loại đặc biệt có thể trị những tàu ngầm Trung cộng, những
giàn phi đạn Patriot chống hỏa tiễn, một số tàu ngầm chạy bằng dầu cặn… Đồng
minh được hưởng giá “bán son”, có 15 tỷ đô thôi. Bây giờ Đài Loan bị Trung
cộng và Tổng thống Mỹ dọa nạt, không dám mua. Tư bản Mỹ mất mối hàng lớn, cũng
giận, và cũng dọa luôn.
Để bảo vệ quyền lợi của giới buôn bán và sản xuất vũ khí, ngày 24/8/2005, tờ
Wall Street Journal (WSJ), cơ quan ngôn luận lớn nhất của giới tư bản
Mỹ, tung ra một bài b́nh luận vừa sỉ vả vừa hù dọa Đài Loan tới nơi tới chốn.
Cầm bài báo, chưa kịp đọc, đă thấy ch́nh ́nh trước mắt một câu in chữ đậm,
đóng khung, nằm giữa bài, tố cáo tội lỗi của Đài Loan vừa to, vừa rơ cho cả vũ
trụ biết rằng: “The island won’t buy the weapons to defend itself.”
Sau khi nêu các bằng cớ, dữ kiện chứng tỏ Đài Loan quả thực đă không chịu mua
vũ khí để tự vệ, nhà báo bắt đầu dậy dỗ rằng: Trong khi Đài Loan chần chờ, hờ
hững chuyện tự vệ th́ “Tàu đỏ” tiếp tục cải tiến, trang bị quân lực với những
chiến cụ càng ngày càng tối tân. Khối hàng hóa 15 tỷ hơi xưa, lỗi thời rồi,
cần phải cập nhật, bỏ thêm tiền mua nhiều món mới. Có thế th́ may ra, khi bị
tấn công, Đài Loan mới đủ sức cầm chân Trung cộng để Mỹ đến cứu kịp thời.
Rồi sợ chuyện “đến cứu không kịp” này chưa đủ làm Đài Loan teo, WSJ dọa
thêm một quả thật ác liệt:
“… If Taiwan wants the U.S. to risk its blood and treasure in the event of
an attack, paying for an adequate defense would seem to be a minimum
prerequisite.”
Hết sức minh bạch: Nếu Đài Loan muốn khi lâm nạn được đồng minh siêu cường Mỹ
hy sinh xương máu, của cải để cứu th́ phải làm thủ tục “đầu tiên”, nghĩa là
“tiền (mua vũ khí) đâu” hăy nộp ngay cho các quan chức tư bản.
Mua vũ khí, tổ chức trưng cầu dân ư th́ Trung cộng bảo là “khiêu khích”, dọa
giết, lại bị Tổng thống Mỹ mắng nhiếc là “quyết định đơn phương”, và đối xử
như kẻ thù. Không mua vũ khí th́ tư bản Mỹ đe: đừng ḥng Mỹ cứu khi bị tấn
công. Bắc Kinh, giới Đại tư bản Mỹ đều là bạn thân của ông Bush, nhưng họ ôm
ấp những lư tưởng khác nhau. Tổng thống Bush muốn gieo rắc dân chủ, Bắc Kinh
muốn gieo rắc chế độ độc tài, c̣n tư bản Mỹ muốn gieo rắc cho Đài Loan một
đống vũ khí.
Tội nghiệp 23 triệu dân Đài Loan, họ biết tuân lệnh ông nào? Đặt niềm tin ở
ông gieo rắc cái ǵ th́ mới được toàn mạng đây?
Sau khi xung phong tiếp sức cho đầy tớ của Tàu cộng, ông Bush lại tự nguyện đi
tranh việc với bồi bút Việt cộng.
Tháng 11/2006, ông qua Việt Nam, đứng dưới tượng Bác Hồ, nồng nhiệt ca tụng
Việt Nam phồn vinh, tiến bộ, gián tiếp khen ngợi Đảng và nhà nước ta có tài
lănh đạo nhân dân. Không cần đọc những bài tường thuật, chỉ coi cái tít lớn
trên trang nhất tờ The San Diego Union-Tribune ngày 18/11/2006 là đủ
thấy tài nâng bi cộng sản của ông Tổng thống Mỹ:
“Bush sees future
for Iraq in today’s reborn Vietnam”.
Iraq đă có nền dân chủ, tự do làm Tổng thống Mỹ hănh diện, khoe khoang tối
ngày, đă được Mỹ chọn làm kiểu mẫu tự do dân chủ cho Trung Đông và thế giới.
Thế mà cái kiểu mẫu ấy mai mốt mới đẹp đẽ, tốt tươi bằng Việt Nam hiện
tại. Nhà giải phóng vĩ đại của thế giới hy vọng tràn trề là Iraq trong tương
lai sẽ được như Việt Nam hôm nay. Thế th́ chắc Việt Nam đang có một nền dân
chủ tự do đáng làm gương mẫu cho khắp… vũ trụ.
Chao ôi! Chẳng lẽ nhà lănh đạo Thế giới Tự do không đủ kiến thức để biết Việt
Nam đang có chế độ ǵ!
Tôi không muốn nhắc lại mấy câu diễn văn, tuyên bố của ông Bush và cô Ngoại
trưởng Rice, sợ làm những cựu công dân Việt Nam Cộng ḥa và những người Việt
yêu tự do dân chủ trong nước xấu hổ, đau ḷng.
Chỉ có một thành tích nâng bi đạt mức thượng thừa của Tổng thống Bush, cần ghi
lại để những bồi bút chuyên nghiệp danh tiếng lẫy lừng của nước ta trước đây
phải quằn quại trong mồ v́ ghen tức: Ông Bush cắt xén lịch sử, xuyên tạc sự
thật để nịnh “Vietcong”.
Hai kư giả David E. Sanger và Helene Cooper tường thuật rằng: Khi xe đi ngang
qua hồ Trúc Bạch, ông Bush nhớ lại chuyện 40 năm trước phi cơ của thượng nghị
sĩ John McCain, (ngày đó là phi công của hải quân Mỹ), bị bắn rớt, John McCain
nhảy dù xuống hồ, bị bắt giam, ông bùi ngùi nói:
“He (McCain) was, litterally, saved, in one way, by the people pulling him
out,”
Chuyện “John McCain rơi xuống hồ Trúc Bạch” ngắn lắm, không kéo dài quá vài
giờ, ghi lại cũng chỉ năm ba ḍng: “Phi cơ trúng đạn pḥng không, phi công
McCain nhảy dù, rơi xuống hồ Trúc Bạch. Vietcong lôi cổ tên giặc lái lên, dùng
bayonet đâm mấy nhát vào chân, và dùng báng súng phang gẫy nát xương vai, rồi
khiêng về Hỏa Ḷ giam mút mùa, thỉnh thoảng tra tấn nữa.” (John Hubblell,
người viết về những kinh nghiệm của P.O.W đă tả lại: "No American reached Hoa
Lo in worse physical condition than McCain".)
Sự thật lịch sử ngắn ngủi thế mà ông Bush cũng không tha. Ông chặt phăng khúc
đầu, khúc cuối, lờ tịt chuyện “Vi Xi” bắn máy bay của McCain, cũng kiểm duyệt
luôn khúc đuôi có các “Vi Xi” thân thương đâm chém, phạng gẫy xương, giam cầm,
tra tấn tên giặc lái. Ông chỉ chọn đúng một khúc McCain được vớt lên. Ông phán
rằng những người vớt McCain ra khỏi hồ đă “cứu” ông ấy. Mai mốt các cô cậu bé
con Mỹ đọc lời Tổng thống Bush để học lịch sử sẽ tưởng John McCain đi picnic ở
hồ Trúc Bạch, nhảy xuống bơi, sắp chết đuối th́ được Vietcong vớt lên,
dùng hô hấp nhân tạo cứu sống, đem về nuôi nấng, phụng dưỡng tử tế hàng chục
năm trong trong khách sạn năm sao Hanoi Hilton.
Đây là một lời nịnh hót lố bịch và vô ích. Bốn mươi năm trước, những binh sĩ
Bắc Việt bắn hạ máy bay, bắt ông McCain, đă được tuyên dương, nhận những phần
thưởng lớn, những huy chương cao quư của đất nước họ. Công trạng bắn rơi máy
bay địch, bắt sống giặc lái là thành tích “chống Mỹ cứu nước” to lắm. Họ đă
nhận đủ sự vinh quang rồi. Họ đâu cần một ông Tổng thống Mỹ hôm nay xun xoe,
đột xuất gán cho chiến công của họ một ư nghĩa đẹp đẽ, cao quư khác. Họ đâu
cần ông xuyên tạc lịch sử, nhập nhằng biến vụ vớt quân thù ra khỏi hồ để đâm
chém thành một nghĩa cử, một hành động… từ thiện, cứu kẻ hoạn nạn, chan chứa
t́nh người, một cách lăng xẹt, vô duyên như thế.
*
Khi
ông Bush cúi đầu, khom lưng nịnh hót Đảng Cộng sản Việt Nam, làm đầy tớ không
công cho Đảng Cộng sản Tàu, th́ uy tín, danh dự nước Mỹ, tư cách của nhà lănh
đạo Thế giới Tự do cũng bị thấp xuống theo ông. Và cái lư tưởng gieo rắc dân
chủ c̣n xuống thấp nữa. Nó bị đè bẹp dí dưới hai đầu gối của vị anh hùng giải
phóng vừa ngoan ngoăn quỳ xuống trước mặt bọn độc tài, bạo chúa.
Trường hợp chính trị gia George W Bush quả thật hiếm hoi, nhưng không với cái
nghĩa “Dissident President” như Natan Sharansky ca tụng. Chính trị gia phản
bội lư tưởng là chuyện thường. Nhưng phản bội trong phong cách hèn hạ không
cần thiết như ông Bush th́ ít có.
1/ 2007