S XÁC NHN MUN MÀNG.

Hữu Vấn – tháng 2/2007

 

Ngài thủ tướng Việt Nam vừa đăng đàn giao lưu trực tuyến với dân chúng về những vấn đề lớn. Sau đó, báo chí Việt Nam làm rộn lên việc này. Trên Đài truyền h́nh quốc gia tối hôm sau mô tả việc ông Dũng trả lời 40/20.000 câu hỏi như một “thành tựu” ǵ đó ghê gớm lắm; như đó là sự “vượt trội “ hay “thiên tài” của ông so với các thành viên khác.Thực chất là ǵ?

 

Người Việt Nam có một đặc tính là ưa tính thời sự của một vấn đề và hay quên những vấn đề khác trước đó một cách rất mau lẹ.

Ví như, khi báo chí nêu vụ lùm xùm tiền nhà của ông Lê Đức Thúy - Thống đốc ngân hàng nhà nước Việt Nam th́ cả nước coi đó là tín hiệu đáng mừng. Nhưng khi đùng một cái, nhất loạt báo chí im bặt th́ dần dà người ta cũng “quên” luôn, coi như việc đă xong!

 

Theo dơi việc hỏi và trả lời của cuộc giao lưu với ông Dũng vừa qua, tôi thấy h́nh như ngừơi ta quên mất một t́nh tiết cực kỳ quan trọng, nó lột tả thực chất sự quan tâm hay không quan tâm của chính phủ với đời sống chính trị của đất nước. Nó cũng mô tả rơ nét cái tâm, cái tầm, cái năng lực giải quyết và sức quán xuyến công việc của ông Dũng.

 

Đó là việc cách nay hơn một năm, ở Việt Nam đă có một cuộc giao lưu rộng hơn, lâu hơn, cụ thể hơn so với cuộc giao lưu này nhiều lần. Nhưng tất cả những vấn đề được nêu hiện vẫn ch́m vào im lặng.

 

Đó là việc Bộ Tài nguyên - Môi trường với đợt xuất tướng rầm rộ nhất, cả Bộ trưởng, thứ trưởng chia làm sáu mũi tiến về các tỉnh, thành phố gặp gỡ trực tiếp hàng trăm ngàn người dân bị oan sai, bị tước đoạt nhiều quyền lợi và đang chịu sự hành xử rất tàn bạo của các lănh chúa địa phương trong gần một tháng ṛng ră.

Mỗi nơi, đoàn lưu lại vài ngày. Đoàn trực tiếp nghe, thu nhận hồ sơ, chứng cứ hẳn hoi. Thời lượng trực tiếp tiếp dân cao hơn cuộc làm việc của ông Dũng nhiều lần. Nếu tính ra giờ/ một viên chức tiếp xúc với dân X 6 đoàn th́ là hàng ngàn giờ chứ không phải một buổi sớm như vụ ông Dũng “trực tuyến” vừa qua.

Sau lần đó, Bộ Tài nguyên – Môi trường xác nhận với báo chí có đến hơn 80% vụ việc dân nêu là chính đáng; những bức xúc, những hàm oan của dân là có thực. Thế nhưng, từ đó đến nay người ta đă dần quên luôn nó đi, để bây giờ lại hào hển theo dơi, hy vọng vào cái món “trực tuyến” trên. C̣n hàng chục ngàn hồ sơ “chính đáng và có cơ sở”, hàng chục ngàn số phận oan sai kia th́ hiện vẫn lao đao, bần cùng kế sống khi họ bị mất đất, mất nhà, không ai giải quyết.

 

Cần phải chỉ ra rằng, trước khi có cuộc giao lưu của Bộ Tài Nguyên – Môi trường kia vài năm th́ ông Nguyễn Tấn Dũng cũng đă là Phó thủ tướng thường trực. Và với trọng trách của ḿnh, không thể nói ông không biết ǵ về những vấn đề ấy. Thực tế, chính phủ do ông đứng thứ hai (sau ông Phan Văn Khải) đă làm ngơ trước những vấn đề nghiêm trọng, kéo dài nói trên cho đến tận bây giờ.

 

Do đó, thật bực ḿnh khi nghe giới truyền thông quên mất chuyện này và cứ làm nhắng lên chuyện “trực tuyến”. Người ta làm như ông Dũng vừa ở trên trời rơi xuống, vừa vào chính phủ hai tuần lễ và nay th́ đang rất nhiệt tâm với dân, hăng hái bắt tay vào dàn xếp chuyện Quốc gia đại sự vậy!

Với “mặt bằng” t́nh h́nh trên, thật đáng nghi ngờ hiện tượng “trực tuyến” vừa qua của ông Dũng! Không hiểu nó có mục đích giải quyết rốt ráo các vấn đề được nêu hay chỉ để làm ồn lên trong dư luận về h́nh ảnh một thủ tướng mới “tài giỏi, năng động, sâu sát thực tế, dám trả lời những câu hỏi khó,…” gần một buổi sáng, qua cái màn h́nh vi tính mà thôi?

Quan sát toàn bộ nội dung cuộc “trực tuyến” này, xin cảm kích ghi nhận một hiện tượng: đó là việc ông Dũng công khai công nhận ở Việt Nam thiếu dân chủ, chưa có dân chủ. Lời xác quyết này của người đứng đầu chính phủ Việt Nam được thể hiện bằng lập luận: ”Chỉ có dân chủ thật sự mới tuyển lựa được người tài vào bộ máy lănh đạo đất nước!”

 

Nh́n lại lịch sử cận đại ở Việt Nam hơn 50 năm qua, từ những sai lầm to lớn như cuộc Cải cách ruộng đất đến phong trào hợp tác hoá nông nghiệp, kế đến là cuộc “cải tạo” công thương nghiệp ở miền Nam sau ngày 30/4/1975, hay gần hơn là các vụ việc ông phó Thủ tướng (Ngô Xuân Lộc), đến ông thứ trưởng Bộ công an (Bùi Quốc Huy), cùng hàng ngàn, hàng vạn cán bộ trung, cao cấp khác từ Bạc Liêu, B́nh Phước ra đến Vĩnh Phúc, Đồ Sơn biến chất, tha hoá nghiêm trọng. Tất cả nổi lên một nét không cần bàn căi: họ không tài, không giỏi, không đức và không phải được “lên” nhờ con đường bầu bán dân chủ.

Theo logic của ông Dũng th́ sự xác tín của ông về cái cơ chế, thể chế này đích thị là thiếu dân chủ. V́ có dân chủ th́ mới chiêu dụng được người tài, c̣n  mất dân chủ th́ chỉ “t́m” được một lũ bất tài, cơ hội (như vừa dẫn) thả sức chui vào và thao túng bộ máy do cái thể chế không có dân chủ ấy đẻ ra, để kiếm lợi, vinh thân ph́ gia!

Do động cơ nào hay chỉ do “nhỡ mồm nhỡ miệng” mà ông Dũng nói ra điều này th́ không biết, nhưng chúng ta cũng thầm cảm ơn lời phát biểu này của ông. Nghiêm túc mà nói th́ đây là điểm hay ho nhất, đáng trọng nhất của vị Thủ tướng này kể từ ngày ông làm cán bộ chính phủ cho đến nay. Chứ c̣n gần bốn chục câu trả lời khác của ông th́ chỉ cần cỡ cán bộ cấp huyện trở lên cũng dư sức trả lời dân! Mà điều này th́ các cán bộ của sáu đoàn thanh tra thuộc Bộ Tài nguyên – Môi trường trong đợt xuất tướng hồi cuối năm 2005 cũng đă từng trả lời, từng hứa lấy hứa để với dân, hứa “hơi bị nhiều” rồi!

Xin lưu ư Thủ tướng Dũng: với đặc điểm của thời đại thông tin, sau cuộc “trực tuyến” này là hàng triệu con tim, khối óc minh mẫn, nhiệt tâm và nghiêm khắc dơi theo từng hành động cụ thể về những lời cam kết của ông. Nó xác tín giá trị, tầm vóc, tâm nguyện và thực tài của ông ra sao, nhất là vấn đề Dân Chủ!

 

                                    HỮU VẤN – 11/2/2007.