Thư Cho Con

Giáo Già

 

Những Người Chỉ Thấy... Nước

5 Năm Giỗ Thầy Bảy Phạm Thái Nguyễn Ngọc Tân [12/11/2006]

 

Ngày 16 tháng 11 năm 2006.

 

H.,

 

Hôm Thứ Hai 13-11-2006, Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ loan báo đă bỏ tên nước Việt Nam ra khỏi danh sách “các quốc gia cần quan tâm đặc biệt” (CPC) về tự do tôn giáo trên thế giới v́ cho rằng đă có một số tiến bộ dù c̣n nhiều hạn chế. Nhưng, ngay sau đó, ngày 14-11-2006, lập tức có 28 người đấu tranh Dân Chủ Hóa Việt Nam, gồm đủ mọi thành phần, ở trong nước Việt Nam, gởi cho Tổng thống Hoa Kỳ George W. Bush một bức thư ngỏ, đăng nguyên trang lớn trên nhật báo Washington Post [tờ báo lớn hàng đầu của Hoa Kỳ, với phí tổn trên dưới cả trăm ngàn đô la] nói rằng:

 

“...Trong thực tế, các giáo hội dân lập như Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất, Phật Giáo Ḥa Hảo, Cao Đài, Tin Lành v.v... đều bị cấm hoạt động. Nhiều tu sĩ tôn giáo đang bị ‘quản chế hành chánh’ tức là bị giam lỏng tại chùa hay nhà thờ...”

 

Cùng ngày, 14-11-2006, tổ chức thông tin Tin Lành phổ biến bản tin tố cáo rằng:

 

“Truyền đạo Tin Lành Hồng Trung đă bị Công An tỉnh Gia Lai đến nhà bắt đi trước sự ngỡ ngàng của gia đ́nh và cũng không biết ông bị bắt về tội ǵ.”

 

Nguồn tin này cũng kể rằng trong năm qua, rất nhiều tín đồ và chức sắc đạo Tin Lành thiểu số ở Tây Nguyên đă bị bắt giam, tra tấn và bị ép buộc bỏ đạo.

 

Qua hôm sau, ngày Thứ Tư, 15-11-2006, Luật Sư Nguyễn Văn Đài từ Hà Nội cho biết t́nh h́nh đàn áp tôn giáo tại Việt Nam trong thời gian gần đây như sau:

 

“Chính phủ Cộng Sản Việt Nam đàn áp tôn giáo một cách khốc liệt, đặc biệt đối với những người theo đạo Tin Lành là người sắc tộc thiểu số ở các tỉnh miền núi phía Bắc và Tây Nguyên, các giáo hội Tin Lành tư gia tại các thành phố và các tỉnh đồng bằng.... Hiện tại có khoảng hơn 4,000 hội thánh Tin Lành tư gia thuộc hơn 50 hệ phái khác nhau, nhưng chính phủ Cộng Sản Việt Nam mới chỉ công nhận đăng kư chưa tới 10 hội thánh. Và có trên 400 hội thánh Tin Lành của người H'Mông tham gia đăng kư, nhưng chính quyền mới công nhận được khoảng 30 hội thánh... Một câu hỏi lớn đặt ra là “sau khi Việt Nam tổ chức thành công hội nghị APEC, đạt được PNTR, trở thành thành viên chính của WTO, chính sách đối với tôn giáo nói chung và các giáo hội Tin Lành nói riêng sẽ như thế nào?...”

 

Về phần Ḥa thượng Thích Quảng Độ, khi trả lời phỏng vấn của phóng viên Ỷ Lan của đài RFA ngày 15-11-2006, đă nói rằng:

 

“...Trước mắt tôi đây vừa mới nhận được cái báo cáo ở ngoài Quảng Trị, đại diện giáo hội Quảng Trị tiếp tục bị đàn áp suốt từ hôm thành lập ban đại diện tới nay, mời toàn ban lên công an suốt ngày suốt đêm không cho về ăn cơm, làm việc suốt ngày rồi tối mới được cho về. Quốc tế đâu có biết chuyện đó... ... Cái vấn đề CPC đưa vào hay lấy ra cái đó không quan trọng, nó không thay đổi được cái ǵ cả. C̣n ông Hanford ổng nói như vậy là chỉ để ông ấy có cái cớ cần phải đưa nó ra th́ ông lấy cớ ở đây đă có tiến bộ, đă có thay đổi chứ thực sự nguyên trạng như thế không có ǵ thay đổi... ... Tôi nói một cách nôm na, CPC chỉ là một món hàng người Mỹ đặt ra đó để đ̣i hỏi, để trả giá với nhau, nhưng trước Hà Nội chưa trả giá đúng mức th́ họ chưa đưa ra, nhưng bây giờ đă đúng mức họ đ̣i hỏi th́ họ đưa ra thôi, chứ đâu phải họ đặt cái CPC vào đó để mà thật tâm giúp các tổ chức tôn giáo đang bị CS đàn áp... ... Chúng tôi không đặt cái sự tồn vong của GH/PGVNTN vào CPC, mà chúng tôi đặt sự tồn vong của Phật Giáo Việt Nam nói chung và GH/PGVNTN đặt giữa gịng dân tộc Việt Nam.... ... Chúng tôi không đặt cái sự tồn vong của Giáo Hội vào một chế độ nào cả, vào một cái CPC nào cả, họ cứ tiếp tục đàn áp đi, chúng tôi sẵn sàng chịu đựng... ... Chúng tôi c̣n đương đầu, c̣n chịu đựng được, được đến ngày nào th́ được, khi nào chết th́ thôi, chúng tôi sẵn sàng chấp nhận hết.”

 

Trong khi đó, để chuẩn bị cho Hội nghị APEC, trước ngày Tổng thống Hoa Kỳ George W. Bush đến Hà Nội, Cộng sản Việt Nam lo sợ các phóng viên quốc tế sẽ t́m gặp các nhà đấu tranh Dân Chủ Hóa Việt Nam, trong dịp họ tới dự hội nghị APEC, nên đă dựng bảng “No Foreigner” (Cấm Người Ngoại Quốc Vào) trước cổng nhà của nhà báo Nguyễn Khắc Toàn, và ra lệnh quản chế tại gia đối với Luật sư Lê Thị Công Nhân; đồng thời ở Sài G̣n Kỹ sư Đỗ Nam Hải cũng liên tục bị khủng bố... cùng lúc với vô số nhà đấu tranh khác, cả nam lẫn nữa, từ Hà Nội đến Saigon...

 

Nhà báo Nguyễn Khắc Toàn

Luật sư Lê Thị Công Nhân

 

Kỹ sư Đỗ Nam Hải

 

Đó chỉ mới là 3 nhơn vật tiêu biểu cho rất nhiều nhà đấu tranh Dân Chủ Hóa Việt Nam, đặc biệt là những người cùng trang lứa với con, lớp người trẻ trưởng thành ngay trong ḷng Xă hội Chủ nghĩa, dấn thân trực diện với bạo lực của nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam. Họ không nghĩ tới bản thân ḿnh, họ chấp nhận mọi gian nguy, tù tội...

 

Điều nầy khiến Ba nghĩ tới nhà báo quá cố Phạm Thái Nguyễn Ngọc Tân, một cựu Dân biểu thời Việt Nam Cộng Ḥa, được các đồng chí thương yêu gọi là “Thầy Bảy”, mà ngày giỗ năm thừ 5 vừa được Ba âm thầm tổ chức hôm Chúa nhựt, 12-11-2006, vừa qua, sau lễ giỗ cố Giáo sư Nguyễn Văn Bông cũng được âm thầm tổ chức tuần rồi, ngày 10-11-2006, như con đă biết. Con người có biệt danh “Bảy Bốp” nầy đă hiên ngang nói:

 

“Đă tự xưng ḿnh làm việc Nước th́ tôi chỉ phải thấy Nước, chứ tôi không có thấy người ta. Tôi phải làm những ǵ mà lương tâm của tôi bảo rằng đó là việc Nước.”

 

Do đó, thêm một lần nữa, để tưởng niệm ngày giỗ năm thứ 5 người chiến sĩ kiên cường suốt đời đấu tranh cho Tổ Quốc, cho độc lập, tự do, dân chủ và dân bản Việt Nam, từ khi rời ghế nhà trường cho đến lúc ĺa đời năm 81 tuổi, tác giả tác phẩm độc đáo “Bức Thư Chung Mà Riêng”, Ba cho đăng lại đây bài viết của anh Bùi Kim Đính, tức nhà thơ Trần Thúc Vũ, khi hay tin người anh lớn, người đồng chí của ḿnh vĩnh viễn ra đi [nay Trần Thúc Vũ cũng đă vĩnh viễn ra đi hơn 1 năm rồi, lúc 3 giờ 45 chiều ngày Thứ Tư 15-6-2005 tại thành phố Westminster, California, Hoa Kỳ], để thấy rơ thêm một lần nữa h́nh ảnh người làm việc nước chỉ thấy nước. Từ đó, thấy thêm một lần nữa những người đang làm việc nước chỉ thấy nước như Đỗ Nam Hải, Nguyễn Khắc Toàn, Lê Thị Công Nhân...

 

Thầy Bảy Phạm Thái Nguyễn Ngọc Tân

 

* * *

Trần Thúc Vũ

Những lời nước mắt cho người anh chiến đấu qua đời Phạm Thái Nguyễn Ngọc Tân.

 

Ôi anh Bẩy.

 

Thế là Anh đă thoát ra khỏi cơi dương trần đày ải. Tin anh mất không làm em ngỡ ngàng, nhưng cớ sao trong ḷng em tê dại...

 

Trần Thúc Vũ hôm ra mắt thi phẩm Thắp Lửa Vào Thơ

 

Từ những ngày khởi đầu của Phong Trào [tổ chức chánh trị ở quốc nội có nguyên tên là Phong Trào Thống Nhất Dân Tộc & Xây Dựng Dân Chủ], v́ công việc anh Huy giao phó, em đă không đến thỉnh thị anh thường xuyên nên dường như giao t́nh giữa anh em ḿnh không được đằm thắm. Hơn một năm sau, kể từ ngày họp mặt mấy chục anh em ở số... Nguyễn Đ́nh Chiểu, khởi điểm của ngày h́nh thành Phong Trào, cũng là ngày giỗ Giáo Sư Nguyễn Ngọc Huy năm 1992, Phong Trào bị đàn áp. Ngày 11/11/1993, một số anh em bị bắt, một số bị nghiêm cấm, quản thúc tại gia... Trong hoàn cảnh lúc ấy, anh vẫn nhớ đến em, gửi tiền cho em và những lời khích lệ, an ủi... Từ đấy em hiểu anh hơn trước.

 

Ngày 12/02/1995, được tin anh và anh Đồng Tuy, cùng Biên và Châu bị tống giam vào khu ED của Chí Ḥa, khu dành cho các can phạm trong án tử h́nh và chung thân. Ngày ấy anh đă 75 tuổi, hai chân anh gầy guộc, từ những ngày bị thuộc cấp Mai Chí Thọ hành hạ ở những năm 46ố47, đi đứng không vững, làm sao anh có thể chịu đựng được cuộc đầy ải này.

 

Lần xử án thứ nhất, anh em ḿnh mới được gặp lẫn nhau, mừng là anh vẫn c̣n như thép nguội, kể cả tinh thần và thể xác. Đứng trước vành móng ngựa địch, anh ôn nhu nhưng bất khuất, sang sảng trong giọng nói, thản nhiên khinh thị những lời buộc tội của đám quan ṭa rô bô. Sau phiên xử, anh em chúng ta được về ở chung cùng khu ED khám Chí Ḥa, tối tăm, khắc nghiệt.

 

Ngày ấy anh không muốn chống án, v́ chúng ta không chấp nhận chế độ lẫn bản án. Nhưng rồi anh Năm ra lệnh chống án. Quyết định mang tính cách có tính toán chính trị ấy, tuy không muốn nhưng anh đă chấp hành. Lần phúc thẩm, ôi anh Bẩy, anh quả là anh Bẩy Bốp của em. Anh đă chỉ vào mặt tên chánh án và bồi thẩm đoàn, nghiêm khắc cảnh cáo: “Đảng cộng sản các anh chắc chắn sẽ bị nhân dân giải tán!...” Anh bị đàn áp ngay tức khắc. Hai tên công an nhào tới, bẻ quặt hai tay anh ra sau lưng, xô đẩy, kéo lê tấm thân già c̣m cơi, đem cùm ngược tay ngoài hành lang... Mọi người tham dự phiên ṭa đều khóc. Bây giờ anh đă ra đi, anh Đồng Tuy th́ ở măi tận Ḥa Lan, bệnh hoạn, đau yếu, anh Năm vẫn c̣n bị đày ải trong lao tù, hun hút khói sương từng ngày...

 

Em c̣n nhớ măi, một hôm anh đi “chợ”, “chợ” là lối buôn bán của “Căng tin” trong tù với giá cắt cổ. Anh đi chợ chỉ là kiếm cớ quẳng cho em hai gói thuốc lá “con Mèo”: “Đính! Giáng Sinh, quà cho mày!” Phạm Tường hỏi: “C̣n quà cho em?”. Anh bảo: “Nó là thằng Công giáo duy nhất trong đám chúng ta. Phải an ủi nó. Mày không có!” Anh nói chưa hết câu, công an trờ tới, quát nạt, xô đẩy. Anh nghiêng nghiêng chiếc đầu hớt trọc, khập khểnh bước từng bước, điếu thuốc chụm vào hai tay, an nhàn thở khói...

 

Tinh sương sáng hôm sau, ngày 25/12/1995, bẩy anh em bị tống vào xe bít bùng, cùm chân hàng dài vào những thanh sắt, cái cùm sắt tàn độc nhất trong lịch sử nhân loại xiết chặc lấy ống quyển nhói buốt, c̣n bị những chiếc dùi cui đập vào ống quyển để xô đẩy, dồn nén cùng 50 tù h́nh sự đi “trường”. Tất cả được giải lên Z30A, Xuân Lộc, Đồng Nai... Suốt chặng đường dài chồm xốc, chật cứng, gian khổ, anh vẫn cười nói như không.

 

Đêm đầu tiên bị giam chung buồng với bọn tù h́nh sự trọng án tại buồng 4 trại B (trước là trại A), như có sự sắp xếp định mệnh, em lại nằm ngay đúng cái chỗ mà em đă nằm trước đây mà mười năm về trước em bị giải từ miền Bắc vào. Tḥ tay xuống gầm sàn, em moi được tờ giấy nhỏ, bài thơ em làm dở dang đă dấu vội vào khe ván năm nào, rồi quên đi. Hôm ấy, cảm khái đọc cho anh nghe một bài thơ bất chợt mà em c̣n nhớ được hai câu:

 

“Thoắt chốc mười năm trở lại đây

“Chứa chan” núi cũ tóc sương bay”...

 

Rồi sáng hôm sau thức dậy, lệnh chuyển trại qua khu 4 giam tù chính trị, tiền bạc, đồ đạc... bị bọn h́nh sự đêm qua trấn lột gần hết. “Đ̣n phủ đầu! Bọn trẻ con!” Và anh cũng chẳng ta thán ǵ... Bắt đầu những ngày tháng khổ sai, dù anh đă 75 tuổi vào năm ấy, với cái liềm trong tay, lết tấm thân c̣m cơi già nua đi cắt cỏ, anh cũng chẳng ta thán ǵ.

 

Ngày 21/08/1977, toàn bộ tù chính trị và tôn giáo được chuyển ngược về trại B, khu biệt lập, hàng rào sắt, biệt lập với tù h́nh sự, một “trại tù trong ḷng trại tù”. Từ ngày ấy, anh tương đối được thảnh thơi, không phải đi lao động. Ngày từng ngày, tất cả tù chính trị của hầu hết các trại miền Nam được chuyển về đây. Anh em tù có dịp gặp gỡ, quần tụ bên nhau chung một khu gồm 2 dăy nhà và 4 buồng, đội 15, 16, 18 và đội già, trong ấy có anh.

 

Từ ngày ấy, càng lúc em càng hiểu rơ anh hơn. Ở trong anh, ngoài sự uyên bác, sâu sắc đến từng chuyện kim cổ, trường đời, trong tất cả mọi việc. Sự hiểu biết bao la của anh cộng với lời khoan dung, độ lượng, yêu thương, nhân ái của anh đă được hầu như toàn bộ anh em tù chính trị yêu mến, gồm trên 200 người. Anh gần gũi với mọi người, trong đó có các vị chức sắc các tôn giáo của Phật giáo, Thiên Chúa giáo, Cao Đài, Ḥa Hảo, Fulro và các tổ chức đủ mọi thái độ chống cộng khác nhau. Tuy tính anh như thế, vui vẻ như thế, nhưng đối với ḥa thượng Không Tánh, Linh mục Trí, Thích Huệ Năng, Thầy Huân... anh đều giữ lễ nghiêm cẩn và tôn kính.

 

Lớp trí thức trẻ tuổi như Phạm Trần Anh (chung thân), Trần Trọng Kim (chung thân), Lê Thể (chung thân)... toàn là những án 15, 20 năm trở lên c̣n sót lại, họ quây quần bên anh, t́nh như anh em, cha con. Những ngày thảnh thơi ấy, mỗi buổi sáng, họ ngồi với nhau; chung quanh anh, cà phê, thuốc lá và đàm thảo. Anh c̣n soạn sách dạy chữ Nho cho một số anh em muốn học, phương pháp của anh giản dị, chia chữ theo từng bộ khác hẳn Tam Thiên Tự, Ngủ Thiên Tự, Nhất Thiên Tự.

 

Có một lần trong buổi tọa đàm, anh đă vô t́nh lỡ lời khiến bên anh em Ḥa Hảo bực bội, anh Huy đă phải xin lỗi và giải thích, rồi mọi việc cũng êm đẹp. Ngay đêm đó, sau ngày thăm nuôi, buồng đăi trà lá, bánh kẹo, lồng vào đó là buổi sinh hoạt, kiểm điểm của tổ chức. Để tránh tai mắt ŕnh ṃ của bọn an ninh, thường tập trung chỉ có anh Huy, anh Đồng Tuy, anh và em nằm gần nhau. Lần ấy, anh Năm Huy nghiêm khắc phê b́nh anh, đến độ em e ngại v́ sự có mặt của ḿnh. Anh đă im lặng chăm chú lắng nghe và tiếp nhận chân thành những lời phê b́nh ấy. Lần ấy, em c̣n nhớ từng lời anh, với giọng ôn nhu đầy t́nh yêu thương, anh phát biểu:

 

“Trước tổ chức, tôi hoàn toàn nhận lỗi v́ sự vô ư vừa qua. Từ ngày tôi giơ tay chấp nhận Thầy Ba (Nguyễn Ngọc Huy) và Thầy Năm (Nguyễn Đ́nh Huy) là lănh tụ, dù cho đến chết tôi vẫn giữ trọn lời thề. Trước khi thành lập Phong Trào, theo ư muốn của Thầy Ba, tôi không cần biết đến gian nguy, không so đo hơn thiệt, tôi đă chấp hành mọi mệnh lệnh. Nay Thầy Ba không c̣n nữa, Thầy được Thầy Ba chỉ định sự kế thừa ấy, tôi hoàn toàn tuân phục và tôn kính tổ chức do Thầy lănh đạo. Nay trước các anh, tôi nhận khuyết điểm và sẽ không bao giờ tái phạm.”

 

Hôm ấy, sau phần tự kiểm điểm của anh, cả em và anh Đồng Tuy cũng bị kiểm điểm về việc thảo luận tử vi với một số anh em khác sau khi anh Năm Huy nhắc... “Đừng để mọi người nói rằng tổ chức của chúng ta là tổ chức mê tín, bói toán...”

 

Từ hôm ấy, không một ai có thể cạy răng anh Đồng Tuy về tử vi. “Thôi, khẻ chứ, ông Huy ông ấy la!...” C̣n anh, anh vẫn đến tham dự những buổi quần tụ của thân hữu, nhưng chỉ chừng vài mươi phút là anh rút lui. Nhiều anh em níu giữ, anh thân mật nói: “Tụi bay để tao tản hàng. Lỡ lại nói năng lung tung, cha Huy chả ấy la...”

 

Trong anh em, ai cũng biết chuyện của anh. Anh thường nói: “Đời tôi có bốn điều không bỏ được. Thứ nhất là Tổ Quốc. Thứ nữa là tổ chức, sau mới đến vợ con.” Các bạn hỏi điều thứ tư là ǵ? Anh cười: “Thuốc lá!” Rồi anh nắm tay đấm mạnh vào bụng: “Bay thấy không? C̣n ngon lành chớ!” Em cười cùng đám đông. Có người hỏi: “Anh Bẩy! Sao cái chân anh cà kheo vậy?” Anh bảo: “Pháp nện, Việt Minh đập, có ǵ mà lạ mẩy!”

 

Anh Bẩy ơi! Nay anh đă ra đi, nhưng trái tim anh, tấm ḷng anh, khí tiết của anh c̣n ở lại với em, ở lại trong ḷng mọi người, trong ḷng Tổ Quốc mà suốt đời anh đă hiến dâng, tận tụy. Nay anh dong chơi cơi thọ, làm sao anh không hiểu được ḷng đau xót của em, của tất cả bằng hữu, đồng chí của chúng ta.

 

Hương thơm của ḷng nhân ái, đức hy sinh, kiên cường của anh là gương sáng cho em, cho anh em c̣n lại, và hơn thế nữa, anh đă quên đi chính ḿnh, chính cá nhân ḿnh, ngay cả những tự ái, v́ chính cá nhân là khởi thủy của mọi tham vọng, chia rẽ và phân hóa. Anh đă vượt lên trên tất cả bởi ḷng khiêm cung, nền tảng vô cùng cần thiết cho sức mạnh kết hợp.

 

Anh Bẩy ơi! Em đội ơn anh dạy dỗ bởi tấm gương của chính cuộc đời anh.

 

Than ôi, anh Bẩy! Vĩnh biệt anh.

 

Anaheim ngày 12/11/2001

Trần Thúc Vũ

 

Trước khi kết thúc Thư Cho Con nầy Ba muốn nói thêm với con rằng trước đâyThầy Bảy” không cô đơn và bây giờ những người làm việc Nước chỉ thấy Nước cũng không cô đơn, bằng chứng là tại hải ngoại việc “Yểm Trợ Cuộc Đấu Tranh Dân Chủ Hóa Việt Nam” đang ngày một lớn rộng và mạnh mẽ hơn, trong đó việc “Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận” trong nước đang được tổ chức Lương Tâm Công Giáo đẩy mạnh, với tiệc gây quỹ sẽ được diễn ra tại nhà hàng Dynasty, San Jose, ngày 1-12-2006 tới đây, song song với nhiều tổ chức khác, trong đó có những tổ chức âm thầm để tránh khó khăn cho người và tổ chức được yểm trợ.

 

Hẹn con thư sau

Giáo Già