Ư kiến với ông Nguyễn Văn Ngân, phụ tá đặc biệt cho Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu
 

Quang Nguyễn

 

Tôi năm nay cũng đă ở tuổi 73 rồi, cái tuổi “gần đất lắm rồi”. Tôi không ở trong quân đội và cũng chẳng phải là công chức. Nhưng anh em tôi đều ở trong quân đội hết. Tôi là người con duy nhất c̣n lại nên được miễn. Chiến tranh khiến chẳng có thanh niên nào ở miền Nam Việt Nam mà không bị gọi động viên. Tôi mất 2 người em trong chiến tranh, một đứa chết vào sáng 30-4-1975. Tôi không trách bất cứ một chính phủ nào về chuyện gọi các thanh niên miền Nam đi phục vụ dưới cờ. Nhưng cái kết qủa của cuộc chiến làm tôi đau đớn lắm. Lỗi ở các em tôi và hàng hàng lớp lớp thanh niên ở lứa tuổi chúng nó vào thời đó? Lỗi ở các cấp chỉ huy của chúng? Lỗi ở các nhà lănh đạo thượng tầng quốc gia? Hay lỗi ở người Hoa Kỳ? Khó qui kết lắm, nhưng những người ở thượng tầng quốc gia phải nhận hết. Khi người ta được trao quyền th́ người ta phải có trách nhiệm. Quyền lực và trách nhiệm là hai điều không thể tách rời nhau được.

Đọc cuốn “Khi Đồng Minh Tháo Chạy” của Tiến Sĩ Nguyễn Tiến Hưng, tôi rất tin là ông đă nói được phần lớn sự thật sau hậu trường chính trị Hoa Kỳ bởi v́ ông nói có sách, mách có chứng. Tuy thế, tôi thấy rằng ông Hưng vẫn không coi những ǵ ông trưng ra là sự thật duy nhất, không c̣n sự thật nào khác hơn, bởi v́ trước lúc ra sách và sau khi giới thiệu sách với độc giả, ông vẫn tiếp tục trả lời những câu hỏi gởi tới cho ông. Người đọc có quyền thắc mắc và những ǵ họ không rơ, cần phải có sự giải đáp của tác giả. Như thế mới là lẽ công bằng và chứng tỏ tác giả tin vào những ǵ ḿnh viết ra.

Tuy nhiên, trường hợp của Tiến Sĩ Nguyễn Tiến Hưng không phải là trường hợp của ông Nguyễn Văn Ngân, phụ tá đặc biệt của Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu. Ông Nguyễn Văn Ngân dành cho kư giả Trần Phong Vũ một cuộc phỏng vấn đặc biệt và độc quyền. Có lẽ do đă dành cho một kư giả độc quyền được phỏng vấn cho nên ông Ngân cũng tự dành cho ḿnh cái quyền “tôi nói như vậy, ai tin th́ tin, ai không tin th́ thôi, chẳng phải trả lời cho ai cả?” Chẳng ai có quyền bắt ông Nguyễn Văn Ngân phải trả lời những thắc mắc của những người muốn đặt câu hỏi với ông. Đúng như thế! Nhưng tập quán của người đọc đ̣i ông phải giải thích, chỉ v́ thời trước 30-4-1975 ông là một khuôn mặt công, dù rằng trong chốn công quyền ông giữa vai tṛ trong bóng tối. Hơn nữa, giá trị của bài viết sẽ kém đi rất nhiều và người đọc có quyền hoài nghi sực thực trong bài nếu thắc mắc mà không được giải đáp.

Lấy một thí dụ: nhiều người không hiểu nhiệm vụ của một phụ tá đặc biệt là như thế nào, quyền hành tới đâu? phụ tá đặc biệt của Tổng Thống có được quyền họp Hội Đồng Nội Các không, có quyền ra lệnh hay sai phái các tổng bộ trưởng trong nội các không? Phụ tá và phụ tá đặc biệt khác nhau ở chỗ nào? Khi một phụ tá đặc biệt nói chuyện riêng tư với tổng thống th́ những ǵ nói ra có được ghi vào sổ ghi nhớ và lưu trữ tối mật không? Nếu một người nào trong số đồng hương của chúng ta không biết nhiệm vụ của ông Nguyễn Văn Ngân th́ ai tin sức nặng của những điều ông nói ra?

Tuy nhiên, người đọc có suy nghĩ riêng của họ và cách nh́n của họ thường dựa trên những bằng chứng mà tác giả nêu ra. Trong suốt cuộc phỏng vấn, tôi chỉ thấy hai mấu chốt quan trong về mục đích khi ông Nguyễn Văn Ngân dành độc quyền phỏng vấn cho một kư giả và người khác không hỏi được ông:

- Thứ nhất, ông bênh vực cho Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu dựa vào những cái biết riêng giữa ông và ông Thiệu.

- Thứ hai, ông nói nhiều điều không tốt về chế độ VNCH và nói rất ít về những điều VNCH đă làm được. Nhưng đọc những điều ông nói về Đệ Nhị Cộng Ḥa có thể khiến người Việt Nam ở đây hiểu rằng ở thượng tầng quốc gia các ông chỉ gồm toàn những vụ tranh quyền, ngáng chân nhau thậm chí dùng tiền để hối lộ, bịt miệng ngành lập pháp. Đă đến nước như thế th́ c̣n ra thể thống ǵ nữa? Chỉ cần ông viết hay nói ra điều đó thôi cũng đủ thấy ông không nên có tham vọng bênh vực cho ông Thiệu và cho chính cả ông nữa. Là phụ tá đặc biệt cho ông Thiệu, ông phải có can đảm ngăn cản ông ta chứ, nếu không sao gọi là phụ tá đặc biệt?

Tất cả những điều ông nói ra cũng c̣n chứng tỏ một điều khác: trong khi thượng tầng quốc gia tranh giành, xâu xé nhau như vậy, th́ con em của chúng tôi phải đổ xương đổ máu ngoài chiến trường một cách uổng phí như vậy. Tôi nói thật, nếu một người nào trong số những ông như ông Nguyễn Cao Thăng, Nguyễn Văn Ngân mà nói ra được điều ấy, quân đội họ sẽ đẩy ông Thiệu xuống chứ đừng nói ǵ đến chuyện để đến giờ chót ông ta từ chức, nói là sẽ trở về với quân đội tử thủ chống cộng sản rồi lại trốn ra nước ngoài. Một điều mà tôi đâm ra nghi ngờ sự thành thật của ông Nguyễn Văn Ngân khi nói về các ông Ngô Đ́nh Diệm, Nguyễn Văn Thiệu, hay Dương Văn Minh khi những nhân chứng này đều đă qua đời. Ai là người lên tiếng giùm các ông ấy nếu như có điều ǵ không phải do các ông ấy nói mà là do ông Ngân nói giùm? V́ thế, những lời nói của ông rất có giá trị nếu như được kèm theo những bằng chứng hậu thuẫn. Nếu không, ai cũng có thể nói là ông bịa chuyện. Chẳng hạn, ông nói trong bài phỏng vấn là có những chuyện chỉ có ông và ông Thiệu biết th́ nói ra làm ǵ cho mất công, thời buổi này và nhất là chúng ta đang ở một đất nước thấm nhuần tinh thần trọng pháp mà nói như ông th́ ai tin?

Trong tất cả các hồi kư của các tổng thống Mỹ cũng như các nhân vật cao cấp khác trong chính quyền, khi nói ra là phải có nhân chứng, nếu nhân chứng mà c̣n sống th́ phải phỏng vấn, nếu nhân chứng đă qua đời rồi th́ phải đối chiếu nhiều tài liệu. Những chuyện riêng tư nào mà chỉ có hai người biết, không có nhân chứng, không được ghi vào memo th́ họ gạt ra ngoài.

Dữ kiện nói lên tất cả. Viết hồi kư hay trả lời phỏng vấn về chuyện quá khứ là sắp xếp các dữ kiện và nói ra những dữ kiện ấy, càng ít ư kiến của cá nhân ḿnh càng tốt. Điều biện minh tốt nhất cho ḿnh, cho người là những dữ kiện, những bằng chứng khả tín. Là phụ tá đặc biệt của Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu, ông đưa những dữ kiện để bênh vực ông Nguyễn Văn Thiệu là một điều tốt. Nhưng khi bênh vực ông Thiệu th́ nên tránh những chuyện xấu cho người khác nếu ông không có chứng cớ và nhất là khi đối tượng bị ông đề cập tới đă chết, họ không thể biện minh cho chính họ. Ông Ngân nên hỏi Tiến Sĩ Nguyễn Tiến Hưng về phương pháp làm việc sao cho tài liệu ḿnh đưa ra tương đối khả tín để hoàn chỉnh lại bài phỏng vấn, tránh điều tiếng không tốt cho chính ông, một người đă từng đứng vào hàng ngũ lănh đạo một quốc gia từ khi tuổi c̣n khá trẻ./.