Đảng Cộng sản dùng Hành pháp để đàn áp nhân quyền:
thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng kiên quyết cấm tư nhân hóa báo chí
Ngày 29-11-2006 Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng đă ra chỉ thị số 37 quyết ngăn cản không cho tư nhân hóa báo chí. Nhà báo kỳ cựu Bùi Tín đă nhận định rằng đó là chiến lược để nhà cầm quyền Việt Nam kịp thời ngăn chận tự do báo chí khi Việt Nam vào được tổ chức WTO. BTV Việt Long của Đài chúng tôi tiếp tục cùng với Luật sư TrầnThanh Hiệp, chủ tịch Trung Tâm Việt Nam về nhân quyền, trụ sở đặt tại Paris, t́m hiểu thêm mặt pháp lư của chỉ thị này. Dưới đây là bản ghi âm của cuộc trao đổi giữa ông Việt Long và Luật sư Trần Thanh Hiệp mà Đài Á Châu Tự Do đă phát sóng vào lúc 21 giờ ngày 0512-2006-
A.C.T.D.: Mới đây, trong cuộc trao đổi với đài chúng tôi về chỉ thị số 37 của thủ tứơng Nguyễn Tấn Dũng kư ngày 29-11, nhà báo Bùi Tín phân tích rằng chỉ thị ấy cho thấy nhà cầm quyền Hà Nội quyết tâm kiểm soát thật chặt báo chí, nhất định không cho báo chí thoát ra khỏi sự quản lư nhà nước để đi vào con đường tư nhân hóa. Nhưng quyết tâm ấy, theo ông Bùi Tín, chỉ phản ánh thế yếu chứ không phải thế mạnh. Đồng thời ông cũng nhận xét rằng chỉ thị 29-11 vi hiến. Luật sư có chia xẻ cách nh́n này với ông Bùi Tín không?
T.T.H. : Cựu đại tá Bùi Tín đă có cái nh́n xuyên suốt về chỉ thị ngày 29-11 của ông Nguyễn Tấn Dũng, coi nó là sự tiếp nối của chính sách Đảng chỉ huy báo chí trong t́nh huống mới, khi Việt Nam xă hội chủ nghĩa với tư cách thành viên của WTO phải đi sâu hơn vào con đường hội nhập với thế giới dân chủ, tự do cạnh tranh. Đi sâu với bên ngoài nhưng bên trong th́ vẫn muốn duy tŕ nguyên vẹn sự lănh đạo toàn diện của đảng như trước. Nhận định về măt chính trị như vậy là xác đáng rồi, tôi không có điều ǵ thêm bớt. Nhưng về mặt pháp lư tôi có một số nhận xét về chỉ thị ngày 29-11 của ông Nguyễn Tấn Dũng, nhất là về tính cách gọi là vi hiến của nó.
A.C.T.D. : Xin ông cho biết ư kiến. Trứơc hết, theo Luật sư th́ chỉ thị của Thủ Tướng Dũng có vi hiến không?
T.T.H. : Chẳng những vi hiến mà c̣n hơn cả vi hiến nữa. Nhưng về mặt từ ngữ th́ theo tôi, nếu nh́n dưới độ góc luật học, chữ vi hiến chỉ thích hợp với một vài trường hợp mà thôi, nên cần thận trọng mỗi khi dùng nó. Tôi sẽ nói rơ hơn tại sao phải như vậy. Bây giờ trước hết tôi tưởng là chúng ta nên nhận định cho rơ về bản chất và hiệu lực pháp lư của chỉ thị ngày 19-11 của Thủ Tướng Dũng.
A.C.T.D. : Tại sao lại nêu vấn đề hiệu lực pháp lư? Theo Luật sư th́ chỉ thị ngày 29-11 có hay không có hiệu lực pháp lư?
T.T.H. : Theo tôi tự bản thân nó, chỉ thị ngày 29-11 chỉ có hiệu lực chính trị và hành chánh chứ không có hiệu lực pháp lư. Thường thường người ta hay đồng hóa một cách sai lầm chỉ thị với nghị định. Chỉ thị không phải là một văn bản có giá trị một quy phạm với hiệu lực bắt buộc phải theo, mà chỉ là cách thực tiễn để áp dụng một quy phạm nào đó. Chỉ thị của ông Nguyễn Tấn Dũng không đưa ra một qui phạm nào về tự do báo chí. Nó chỉ làm công việc, như đă được xác định trong tên gọi của nó là “chỉ thị về việc thực hiện kết luận của Bộ Chính trị về một số biện pháp tăng cường lănh đạo và quản lư báo chí”. Ngoài ra, chỉ thị này c̣n viện dẫn Luật báo chí và đưa ra những chỉ dẫn để áp dụng luật này. Tức là chỉ thị ngày 20-11 được ra đời để lo cho việc áp dụng hai loại quy phạm kể trên.
A.C.T.D. : Ông muốn nói đến những loại quy phạm nào?
T.T.H. : Loại quy phạm chính trị của Bộ Chính tri và loại quy phạm pháp lư của Luật pháp. Trong hệ thống luật pháp quốc nội, kết luận của Bộ Chính trị không có hiệu lực pháp lư như các đạo luật nhưng khi ra chỉ thị ngày 29-11, Thủ Tướng Dũng đă coi nó như có hiệu lực này. Nên ông đă ra lệnh cho các cấp dưới phải thi hành để tăng cường quyền lănh đạo cho Đảng. Theo lệnh này của Thủ Tướng, nguyên văn thế này: “Bộ Văn hóa - Thông tin có trách nhiệm phối hợp với Ban Tư tưởng - Văn hóa Trung ương, Hội Nhà báo nước Việt Nam và các cơ quan liên quan triển khai thực hiện nghiêm túc kết luận của Bộ Chính trị, hướng dẫn các Bộ, ngành, Ủy ban nhân dân các tỉnh, thành phố trực thuộc Trung ương, các cơ quan chủ quản báo chí và các cơ quan báo chí thực hiện Thông báo số 162-TB/TW ngày 01 tháng 12 năm 2004 của Bộ Chính trị”. Trên đây tôi chỉ mới kể một vài việc để làm thí dụ thôi.
A.C.T.D. : Hiến pháp 1992 nơi điều 4 có định rằng Đảng cộng sản Việt Nam là lực lượng lănh đạo Nhà nước và xă hội. Vậy nếu Thủ Tướng chính phủ có ra chỉ thị yêu cầu các câp dưới thực hiện kết luận của Bộ Chính trị th́ chẳng qua cũng chỉ là áp dụng Hiến pháp mà thôi
T.T.H. : Quả thật điều 4 này có dành cho Đảng cộng sản địa vị lănh đạo cả Nhà nước lẫn xă hội thật. Nhưng thế nào là lănh đạo? Và điều này có đồng nghĩa với việc chính phủ đương nhiên phải triệt để thực hiện theo lệnh của Bộ Chính trị hay không? Theo chỗ tôi hiểu khi đọc Hiến pháp năm 1992 này- là Hiến pháp đang có hiệu lực-, th́ chính phủ không đương nhiên phải theo lệnh Bộ Chính trị, nhất là để đàn áp một nhân quyền cơ bản như quyền tự do báo chí. Thật thế, câu chót của điều 4 này đă nói rơ rằng “Mọi tổ chức của Đảng hoạt động trong khuôn khổ Hiến pháp và pháp luật”.
A.C.T.D. : Vậy điều đó có nghĩa là bộ Chính trị là một tổ chức của Đảng th́ cũng phải tôn trọng Hiến Pháp?
T.T.H. : Đúng như thế v́ trong Hiến pháp 1992 không có một điều khoản nào qui định rằng Bộ Chính trị là cấp trên của chính phủ và chính phủ phải thi hành lệnh của Bộ Chính trị. Chưa hết, ở điều 3, ngay trên điều 4, người ta đọc thấy rằng “Nhà nước bảo đảm và không ngừng phát huy quyền làm chủ về mọi mặt của nhân dân, thực hiện mục tiêu dân giàu nước mạnh, xă hội công bằng, dân chủ văn minh v.v…”. Tại sao Nhà nước đă tự cam kết là dân chủ mà lại ra chỉ thị thực hiện một một chủ trương đàn áp quyền tự do của người dân, kịch liệt chống lại tư nhân hóa báo chí? Cho nên, theo tôi, chỉ thị này 29-11 của Thủ Tướng Dũng là một bằng chứng hiển nhiên và hùng hồn cho thấy rơ nhân quyền, dân quyền ở Việt Nam hiện vẫn bị nhà cầm quyền đàn áp tới mức tối đa. Và Đảng cầm quyền đă đứng ở ngoài và ở trên Hiến pháp và luật.
A.C.T.D. : Thế th́ rơ ràng là chỉ thị ngày 29-11 đă vi hiến rồi, đâu có nghi ngờ nào nữa?
T.T.H. : Nói vi hiến là nh́n vấn đề dưới ánh sáng luật học phương Tây với một Hiến pháp đích thực dân chủ. Nhưng Hiến pháp 1992 của CHXHVNVN th́ khác. Nó không phải là đạo luật tối cao của nhân dân buộc Nhà nước phải tuân theo mà chỉ là một công cụ cai trị phi dân chủ kiểu đảng cử dân bầu.
A.C.T.D. : Cho là như thế đi chăng nữa, th́ hiến pháp đă đựơc viết ra vẫn phải đựơc chấp hành tuyệt đối chứ?
T.T.H. : Có điều là, nếu chỉ thị ngày 29-11 có nói những điều trái ngược với một số điều của Hiến pháp 1992 th́ nó cũng chỉ nói những điều trái ngược mà Hiến pháp này dự liệu. Thí dụ điều 50 của Hiến pháp 1992 công nhận cho người dân có đủ mọi nhân quyền nhưng lại buộc rằng phải được “quy định trong Hiến pháp và luật”, rồi đến khi làm luật th́ t́m cách xóa bỏ hết. Đó chính là trường hợp Luật báo chí có tác dụng thủ tiêu tự do báo chí mà chỉ thị ngày 29-11 lại kiếm đủ cách để triệt để áp dụng. Như thế tức là mới đầu tưởng chỉ thị ngày 29-11 vi hiến, nhưng hoá ra không phải. Để cho đúng, phải nói là nó đă bổ sung cho Hiến pháp để thực hiện đường lối đảng trị.
A.C.T.D. : Thưa luật sư, lúc đầu ông có đồng ư với ông Bùi Tín là có thể dùng chữ vi hiến để nói về chỉ thị của thủ tướng Dũng, nhưng nay th́ hoá ra dùng chữ vi hiến trong trường hợp này lại có vẻ là không ổn?
T.T.H. : Đó là lư do tại sao tôi nói rằng chữ vi hiến chỉ thích hợp với một vài trường hợp mà thôi, nên cần thận trọng mỗi khi dùng nó. Trong trường hợp này, th́ quả nhiên là không dùng từ đó đựơc.
A.C.T.D. : Xin cảm ơn Luật sư Hiệp ./.