Trần Khải Thanh Thủy: Viên Ngọc Của Những Kẻ Khốn Cùng
Mấy hôm nay sau bài viết Lại Thêm 58 Người Không Sợ Chết ở Bắc Giang tôi đă định nghỉ ngơi chút ít và cũng để dành thời giờ suy nghĩ về việc làm thế nào để đánh động dư luận thế giới về việc bạo quyền bắt giam các thành viên của Hiệp Hội Đ̣an Kết Công Nông do Nguyễn Tấn Ḥanh – một thanh niên mới 22 tuổi lănh đạo- mà hiện nay số mạng của họ không biết thế nào. Tôi cũng đă may mắn liên lạc được với một thân hữu ở Thành Phố Seattle, Tiểu Bang Washington vị này – với tư cách đại diện cho hiệp hội, cũng đă gửi một thỉnh nguyện thư tới Liên Đ̣an Vận Tải Quốc Tế có trụ sở tại WA, DC để thông báo về việc đàn áp tiếng nói của công nhân trong nước. Nhân đó tôi cũng đề nghị liệu chúng ta có nên liên lạc với AFL và CIO là hai tổ chức công đ̣an lớn nhất Hoa Kỳ để xin họ can thiệp cho các thành viên này hay không…th́ tôi nhận được tài liệu của nhà văn Trần Khải Thanh Thủy từ trong nước gửi ra.
Đây là một tuyên ngôn, một lời hịch, một cáo trạng, một ai văn, một tiếng kêu thống hận từ đáy vực khổ đau và đó cũng là lời tiên tri về ngày tàn của bạo chúa viết bởi một phụ nữ. Lời văn như máu vọt ra từ tim, như hơi thở dồn dập v́ …xúc động và v́ phẫn nộ. Ngôn từ như muốn phá tung, hất tung, thét gào cho thấu trời xanh của một dân oan khốn cùng giữa một đất nước tràn đầy mỹ từ cao đẹp. Trần Khải Thanh Thủy là một cô giáo đă v́ “Đảng” v́ dân mà t́nh nguyện lên dạy học tại một vùng rừng núi của Ḥa B́nh nơi mà “một tiếng gà gáy sáng cả ba nước cùng nghe, nơi ḍng điện Sông Đà không thể nào chảy tới, nơi bóng tối luôn ŕnh rập, ngự trị, đến mức x̣e bàn tay không nh́n rơ ngón ḿnh.” (*) Năm 29 tuổi, sau bao hy sinh, Trần Khải Thanh Thủy trở về lại Hà Nội, nơi cô đă từng sinh ra và lớn lên với hy vọng được điểm tốt, được “Đảng” chiếu cố. Nhưng hỡi ôi! Biên chế (qui chế, ngạch trật, hộ khẩu v.v..) bị vĩnh viễn cướp để cho đám con ông cháu cha ngồi vào! Từ đó đến nay, tức là từ lúc đi khiếu kiện “ Những mảnh đời cơ nhỡ chúng tôi liên tục bị xua đuổi, bắt bớ, đánh đập, giam hăm..” (*) Thế vẫn chưa hết, hăy nghe, hăy nhắm mắt tưởng tượng đến những h́nh ảnh ghê rợn của đám dân oan đă được Trần Khải Thanh Thủy mô tả lại như sau “ Chính v́ ṇng nọc phải rỡn sóng với cá ḱnh, dă tràng phải chịu bao nhiêu lớp sóng lừng ng̣ai biển cho nên không biết bao nhiêu số phận ngấm ngầm bị hại. Người bị xe đâm, người bị quẳng xuống sông, người tự thiêu, người treo cổ chết ngay gốc nhăn trước văn pḥng tiếp dân, người ốm đau, thương tích, tật nguyền suốt đời do bị đánh, người v́ không có thuốc chữa mà đành nằm chờ chết, hoặc chết ngay trong nhà tù cộng sản v́ không chịu nổi sự khắc nghiệt…Ra đi mà không đành nhắm mắt, phải để lại nỗi hận cho con cái tiếp tục bản trường ca khiếu kiện v́ mất nhà, mất đất, mất mọi quyền sống sơ đẳng của con người.”
Chính v́ không c̣n một chỗ nào để nương tựa khi luật pháp trở thành luật rừng, quan quyền trở thành hổ báo, Viện Kiểm Sát Nhân Dân trở thành Viện Tàn Sát Nhân Dân, thanh tra trở thành rắn rết, quốc hội như lũ sài lang, Tổng Bí Thư Trung Ương Đảng, Chủ Tịch Nước và Thủ Tướng, Bộ Trưởng… rớt mặt nạ hiện nguyên h́nh thành những tên ăn cướp “Cho nên không c̣n cách nào khác, chúng tôi phải t́m đến với nhau, đến mái nhà chung của Hội như cây phải có lá, như cá phải nhiều vây, như sông t́m về nguồn, để tạo thành sức mạnh hùng hậu của ḿnh, cùng bà con anh em trong và ng̣ai nước, cùng các nhà dân chủ, thanh niên, trí thức nước nhà, vùng lên lật đổ chính thể cộng sản độc ác, gian manh, thối nát như người Ru-ma-ni xử cặp vợ chồng Ceausescu.” (*) Thế là bao năm sống cúi mặt như một ḷai nô lệ câm nín, như một “ḥn đá ù ĺ” nay “bỗng lóe ngời ngôn ngữ” (*). Đám dân oan đáng thương nhưng cũng đáng yêu này …không phải là một lũ ăn mày hay lũ người khốn khổ tầm thường. Họ là một ḷai nô lệ có linh hồn, họ là những tảng đá biết suy nghĩ cho nên bỗng một phút giây hiển linh, màu nhiệm, họ vươn vai đứng dậy như Phù Đổng, như Lọ Lem biến thành Công Chúa, như Cô Tấm biến thành Bà Ḥang. Họ ngửng cao đầu. Nhân danh công lư, nhân danh lẽ phải, nhân danh quyền sống, họ lập Hội Dân Oan Việt Nam rồi chỉ thẳng vào mặt bạo quyền nói lời đanh thép và đó cũng là lời tiên tri. “ Ngày tàn của Đảng CSVN chắc chắn sẽ diễn ra tương tự (như số phận của vợ chồng Tổng Bí Thư Đảng Cộng Sản Lỗ Ma Ni Ceausescu), thậm chí có thể khủng khiếp hơn nếu tập đoàn cộng sản cứ cố bám vào ngai vàng quyền lực, bỏ qua lợi ích của toàn dân tộc, d́m cơ đồ Việt Nam trong vũng lầy của sự nghèo đói, lạc hậu.” (*)
Thế nhưng dù quyết tâm thế nào đi nữa, những dân oan ở đây mà Trần Khải Thanh Thủy là người đại diện vẫn chỉ là những người cô thế, những phụ nữ yếu đuối. Họ giống như một người thợ lặn mà dư luận thế giới cũng như người Việt hải ngọai là chiếc b́nh dưỡng khí. Thiếu sự tiếp trợ, tính mệnh của họ sẽ lâm nguy, phong trào của họ bị dập tắt cho nên Trần Khải Thanh Thủy đă đưa ra lời kêu gọi thống thiết “Chính những người bạn và tấm ḷng của người anh, người chị, người em nơi hải ngọai sẽ giúp người dân oan chúng tôi trỗi dậy, đứng thẳng làm người. Sức mạnh của mỗi người dân oan trong cả Hội Dân Oan Việt Nam từ nay sẽ được nhân bản, lan rộng thành sức mạnh chung của cộng đồng, của dân tộc, đặc biệt là lớp trẻ….V́ vậy hăy tiếp sức cho dân oan chúng tôi, hỡi bạn! Nếu mỗi người là một ḥn than, ngọn lửa như chúng tôi được cả đồng bào hải ngọai ǵn giữ, tiếp sức, lập hội bảo vệ, th́ làm sao đảng cộng sản có thể dập tắt được. Cái thời mù ḷa, tiếm quyền của đảng cộng sản đă qua rồi, thời này là thời của tin học, của công nghệ, của hội nhập và tri thức ṭan cầu. Đảng có muốn “muôn năm” cũng không được, v́ tự Đảng đă ḷi cái đuôi định hướng và bộ mặt độc tài là Điều 4 Hiếp Pháp, Điều 31/CP, Điều 56 Hiếp Pháp v.v…Nếu đảng không tự giải tán khỏi ngôi vị quyền lực của ḿnh th́ những ngày b́nh thường sẽ cháy lên, những người b́nh thường sẽ cháy lên giải phóng khỏi ngọn lửa tù đày đă ngủ quên cả 31 năm trời trong gan ruột ḿnh, và ṭan thể nhân dân Việt Nam (đặc biệt là hội viên Hội Dân Oan Việt Nam) tất cả chúng tôi sẽ cùng các bạn vùng lên lật đổ chế độ độc tài phản động, đập chết các lănh đạo Đảng CSVN như dân Ru-ma-ni đă từng xử tử cặp vợ chồng Ceausescu. Không thể khác!”
Đọc những lời văn bốc lửa trên đây của Trần Khải Thanh Thủy khiến tôi nhớ tới một khuôn mặt phụ nữ Da Đen đă đi vào lịch sử đấu tranh nhân quyền của Hoa Kỳ - đó là Bà Rosa Parks. Cách đây 51 năm tại Thành Phố Montgomery, Tiểu Bang <?xml:namespace prefix = st1 ns = "urn:schemas- microsoft- com:office: smarttags" />Alabama lúc đó Cô Rosa Parks, ngày ngày đi làm và cúi mặt chấp nhận thân phận thấp kém, ngồi xuống hàng ghế cuối cùng trên chiếc xe búyt dành cho của người Da Đen. Thế nhưng ngày hôm nay, không hiểu v́ sao, Cô Rosa Parks ngang nhiên ngồi vào ghế phía trên dành riêng cho người Da Trắng và cô nhất định ngồi đó, không chịu đổi chỗ. Cô bị bắt và việc đó gây phẫn nộ trong cộng đồng người Da Đen. Mục Sư Martin Luther King đă đứng ra vận động một cuộc tẩy chay xe búyt do người Da Trắng làm chủ. Cuộc đấu tranh bị đàn áp, đàn áp hết sức thô bạo. Nhưng cuộc đấu tranh lan rộng tới nhiều tiểu bang khác và chính người Da Trắng tiến bộ cũng tham gia vào phong trào này. Khi Mục Sư King tổ chức cuộc tuần hành 1 triệu người tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn th́ chính quyền Hoa Kỳ thấy rằng đă đến lúc phải nhượng bộ, phải thay đổi nếu không đất nước sẽ lâm vào một cuộc nội chiến thứ hai và một đạo luật chấm dứt chế độ phân biệt chủng tộc được ban hành. Sau đó Mục Sư King bị ám sát, nhưng ông đă trở thành một trong những khuôn mặt đấu tranh cho dân quyền lớn nhất của lịch sử Hoa Kỳ. Ngày nay ngày sinh nhật của ông 17-1 đă trở thành một ngày lễ lớn. Hầu như vị tổng thống nào của Hoa Kỳ cũng đều tới đọc diễn văn tại cung tưởng niệm ông thiết lập tại Atlanta, Tiểu Bang Georgia. Và mỗi năm, khi tŕnh chiếu lại cuộc đấu tranh của ông, người ta đều trang trọng nhắc tới Bà Rosa Parks đă đem lại cuộc cách mạng b́nh quyền cho các sắc dân da màu thiểu số mà sự khởi đầu chỉ là một đốm lửa nhỏ do chính bà đă can đảm thắp lên.
Vậy th́ từ trong bóng tối sợ hăi chập chùng, một tiếng thét đă được cất lên th́ không sao ngăn được muôn ngàn tiếng thét khác. Một anh hùng bị lên đọan đầu đài th́ hằng ngàn anh hùng khác sẽ đứng dậy. Trước đây một Dương Thu Hương bị vùi dập, thóa mạ, bức hại, tưởng làm nhụt chí bao phụ nữ, nhưng ngày nay lại có thêm Trần Khải Thanh Thủy, Lê Thị Công Nhân. Các bạn trẻ như Phạm Hồng Sơn, Lê Chí Quang, Nguyễn Vũ B́nh bị giam tù, đọa đày, trấn áp tưởng làm sờn chí thanh niên, ngờ đâu lại có thêm Nguyễn Tấn Ḥanh 22 tuổi và một ngôi sao mới mọc là Kỹ Sư Đào Văn Thụy 23 tuổi đă can đảm tố cáo tội ác của bạo quyền cộng sản và viết đơn gia nhập Công Đ̣an Độc Lập của nhà báo Nguyễn Khắc Toàn. Ngày mai đây có thể bạo quyền sẽ bỏ tù hay giết hại hết tất cả những nhà đối kháng nói trên. Nhưng lịch sử thế giới đă chứng tỏ rằng tất cả những nhà đối kháng, dù bị giam giữ bao nhiêu năm đi nữa, h́nh ảnh của họ vẫn sống măi trong ḷng người dân. Và một khi bạo quyền sụp đổ, những nhà đối kháng này sẽ trở thành những nhà lănh đạo đất nước. Và nếu họ bị giết hại, dân tộc đó sẽ dựng tượng họ tại công viên hay tại các đền đài thờ phượng các anh hùng tử sĩ của dân tộc.
Thế nhưng trớ trêu thay, lịch sử cũng lại cho thấy không một bạo quyền nào biết nh́n nhận lỗi lầm và “sửa sang lại chính sự” và chỉ sụp đổ trước sức đấu tranh của ṭan dân. Cho nên sự đoàn kết trong-ng̣ai, sự cảm thông chia xẻ, sự hy sinh những quyền lợi nhỏ nhặt của bản thân và gia đ́nh ḿnh mà Trần Khải Thanh Thủy gọi là “Hăy chui ra khỏi ḷng hang chật hẹp” để thét to lên, để ḥa nhập vào cuộc đấu tranh khốc liệt ngày hôm nay mà vũ khí duy nhất chỉ là Tiếng Nói, Lương Tri và Ḷng Dũng Cảm. Khi chúng ta đang ngồi đây th́ hằng triệu dân oan, trong đó phân nửa là phụ nữ, đang lang thang đầu đường xó chợ, đang gục chết trong uất nghẹn, nhân phẩm bị chà đạp. Và bạo quyền vẫn nhe nanh, múa vuốt, nhảy múa cười vui trên khổ đau dài của dân tộc…th́ những lời hoa mỹ, những trí thức hào nhóang, những kiểu cách lịch sự, những hănh tiến bản thân nào có giá trị ǵ?
Hăy dẹp đi những hiến chương hoa mỹ
Hăy đạp lên những khẩu hiệu ḷe mị rẻ tiền
Hăy câm đi những lời nhân nghĩa
Hăy khạc đờm vào những “bộ mặt lănh tụ “ xảo điên
Trái đất phải ngừng xoay
Và mặt trời kia phải tắt !
Băng lạnh buốt như khăn tang phủ kín
Và biển nổi thêm cuồng nộ sóng thần
Núi lửa phải thét gầm
Cho tro bụi trở thành dưỡng khí
Loài người phải tận thế
Nỗi chết sẽ đến theo từng hơi nghẹt thở
Để may đâu Đảng của những tên Quỷ Đỏ
Mới lắng nghe được tiếng thét gào
Từ một vùng oan khuất
Vườn Hoa Mai Xuân Thưởng !
C̣n đối với ṭan thể chúng ta:
Sự thụ động ngày hôm nay,
Muôn ngàn đời sau nguyền rủa
Sử sách sẽ ghi
Và bia sẽ tạc
Quyền lực ngày hôm nay
Sẽ trở thành tội phạm
Đại nhạc hội với những lời ca thác loạn
Chỉ là nhảy múa trên sự đổ nát của tâm hồn
Những tụ hội kiêu sa sẽ trở thành trơ trẽn
Những cuộc thi hoa khôi, thi người đẹp
Nào giá trị ǵ ?
Khi phụ nữ ở chính nơi này
Đời trần truồng v́ bạo ngược
V́ cộng sản - họ trở thành những người cùng khổ
Và cả những lời văn chương vô bổ
Cũng phải quăng dưới hố điêu tàn
Cả những dạ tiệc khoe phú quư giàu sang
Cũng là điều xấu hổ
Hăy khóc to lên cùng với họ
Hăy thắp nên một ngọn nến nhỏ của lương tri
Hăy nói to lên dùm cho họ
Hăy truyền tai nhau lời kêu thống khổ
Hăy viết những ǵ về một chế độ dă man,
Hăy làm cho loài người tỏ rơ.
Nghĩa đồng bào và t́nh đồng lọai
Đạo đức, luơng tri, nhân phẩm chính là đây
Một dân oan đứng riêng - bạo quyền nghiền nát
Triệu dân oan đ̣an kết – xô rạp bạo quyền
Khi chân lư hiển lộ
Khi lớp người cùng khổ
Xiết chặt tay nhau
Bạo quyền gục ngă
Dân oan đứng dậy
Người ơi nhớ phút giây này:
Đứng trong đồng loại phải xây t́nh người!
Những ai đă từng theo đuổi cuộc đấu tranh v́ Dân Chủ, Tự Do cho dân tộc tại hải ngọai 30 năm qua, nhiều khi cũng thối chí ngă ḷng v́ thăm thẳm trông chờ mà không một đốm lửa nhóm lên ở quốc nội. Nhưng ngày hôm nay bao nhiêu bó đuốc đă được thắp lên. Những bó đuốc rực sáng đó đang làm tỉnh thức lương tâm nhân lọai, nức ḷng người hải ngọai. Xin cám ơn sự có mặt của Trần Khải Thanh Thủy - viên ngọc của những kẻ khốn cùng, của Sư Cô Thích Nữ Đàm Thoa, LS Lê Thị Công Nhân, Bùi Thị Kim Thành, Vũ Thanh Phương, Lê Thị Kim Thu, Nguyễn Phương Anh, KS. Bạch Ngọc Dương, LS Nguyễn Văn Đài, Lương Duy Phương, Thượng Tọa Thích Thiện Minh, Thượng Tọa. Thích Không Tánh, Thượng Tọa. Thích Viên Định, LM Nguyễn Văn Lư, LM Nguyễn Hữu Giải, GS Trần Khuê, Kỹ Sư Đỗ Nam Hải, Ô. Trần Văn Ḥa, Ô. Cao Văn Nhâm, Chuyên Viên Nguyễn Phong, Mục Sư Ngô Ḥai Nở, Ô. Vũ Cao Quận, nhà văn Hoàng Tiến, nhà báo Nguyễn Khắc Ṭan, GS. Nguyễn Chính Kết, Trung Tá Trần Anh Kim, Đại Tá Phạm Quế Dương, TS Nguyễn Thanh Giang, GS Ḥang Minh Chính, BS Nguyễn Đan Quế, Cụ Lê Quang Liêm cùng tất cả những nhà tranh đấu khác đă can đảm đứng lên lănh đạo cuộc đấu tranh gian khổ này để đưa đất nước thóat qua một giai đọan lịch sử đen tối nhất.
Đào Văn B́nh
(California 12-12-2006)
Cước chú: Các dấu (*) là lời trích dẫn Bản Tuyên Bố Thành Lập Hội Dân Oan của Trần Khải Thanh Thủy
__._,_.___