Bản Cáo Trạng Về Chủ Nghĩa Cộng Sản Của Một Nhà Sư
Đào Văn B́nh
Lễ Vu Lan năm nay chỉ có nhà tôi đi chùa lễ Phật, c̣n tôi - v́ bận rộn một số công việc cho nên cũng xin Phật “đại xá”cho. Vả lại mẹ tôi mất cách đây đă ba năm cho nên cũng chẳng c̣n dịp để báo hiếu nữa. Hằng năm, thông điệp Vu Lan đăng trên các báo tôi chỉ liếc sơ qua bởi v́ nội dung năm nào cũng giống nhau. Đại lược nói về ḷng hiếu thảo của Đức Mục Kiền Liên đă có công giác ngộ mẹ và cứu mẹ ra khỏi điạ ngục, đồng thời ca ngợi công đức vô lượng của việc cúng dường chư tăng trong Mùa Tự Tứ (Rằm Tháng Bảy). Thế nhưng năm nay, bài Cảm Nghĩ Nhân Mùa Vu Lan Báo Hiếu So Chiếu Với T́nh Trạng Đất Nước Năm Nay Như Một Địa Ngục Treo Ngược của Thượng Tọa Thích Viên Định từ trong nước gửi ra, đăng nguyên một trang báo làm cho tôi chú ư. Đọc xong, tôi không nén khỏi xúc động, chua xót. Hai mươi năm qua, tôi đă đi khá nhiều nơi ở hải ngoại, đă đọc, nghe và viết biết bao bài văn và diễn văn chống cộng. Thế nhưng thông điệp này không phải do một nhà chính trị hoặc đấu tranh chuyên nghiệp viết ra, mà do một người đă “thoát ṿng tục lụy” sống đời chay tịnh, nương nhờ cửa Phật để cầu pháp giải thoát. Bằng lời văn xúc tích, một tinh thần ái quốc, văn phong nhẹ nhàng với phong độ của bậc tu hành nhưng đầy thuyết phục, tác giả đă đúc kết một cách có hệ thống bao đau thương nghiệt ngă của dân tộc từ năm 1945 tới nay - chỉ v́ đất nước Việt Nam đă “dính vào chủ thuyết vô thần quái ác Marx-Lenin”. Qua cuộc chiến tranh “Giải Phóng”, “Cộng Sản Bắc Việt đă dùng vũ lực cưỡng chiếm Miền Nam tạo ra cảnh huynh đệ tương tàn, nồi da xáo thịt để gồm thâu về một mối.” Thế rồi “Sau khi thâu tóm Miền Nam, cộng sản dọn đường cho một thể chế độc tài độc đảng vững chắc bằng cách tuyên truyền, khủng bố nhằm thực hiện chính sách Vô Sản Hóa, tóm thâu toàn bộ tài sản của nhân dân vào tay nhà nước, gọi là xóa bỏ giàu nghèo để tiến lên Xă Hội Chủ Nghiă- làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu!”. Thế nhưng cái thiên đuờng cộng sản này lại trở thành một “Nông trại khổng lồ, hay đúng hơn là một trại tế bần, của một ông chủ là Đảng CSVN. Mọi quyền sanh sát đều nằm trong tay Đảng và bọn tay chân, bưng bợ.” Thế rồi cái gọi là cuộc “Đổi Mới” của Nguyễn Văn Linh năm 1986, theo tác giả “ Với chiêu bài Đổi Mới, cộng sản lấy quyền lợi làm miếng mồi để chiêu dụ bằng cách ban ân huệ, khen thưởng cho bè đảng tay chân hưởng những đặc quyền, đặc lợi to lớn để thắt chặt vây cánh, tạo thành một mạng lưới cầm quyền độc tài, độc đảng. Chỉ những người trong phe phái, những kẻ qú gối, cong lưng bưng bợ mới được tự do buôn bán làm ăn. Những người có tinh thần dân tộc, độc lập, tự quyết, những nhà tôn giáo thuần tuư, những nhà dân chủ khác chính kiến th́ vẫn tiếp tục bị ngăn chặn, cô lập, bao vây kinh tế. Năm 2006, Đảng Cộng Sản công khai cho đảng viên kinh doanh làm giàu theo thị trường Tự Do kiểu Tư Bản nhưng vẫn kiên định theo chủ thuyết Marx-Lenin, chỉ là để có lư do ôm giữ cái chế độ độc tài, độc đảng, v́ quyền lợi phe nhóm riêng tư mà thôi chứ thật sự không c̣n lư tưởng ǵ nữa. Các quan chức chính quyền vừa lănh đạo vừa làm kinh tế, vừa giám sát, vừa kiểm tra, hành pháp, tư pháp đều nắm trong tay, không có sự phân biệt rơ ràng. Dẫn đến kết quả cho những người cộng sản, chỉ trong một thời gian ngắn đă trở thành những nhà Tư Bản Đỏ. Ngược lại toàn dân nghiễm nhiên trở thành những người “vô sản”. Và như đă nói ở trên, phải đi làm thuê, làm mướn, thậm chí phải bán ḿnh làm vợ, làm đầy tớ, làm nô lệ t́nh dục tại nước ngoài !!!” Để xác định tính cách bất chính hay tà quyền của nhà cầm quyền CSVN, tác giả đă có nhận định thật xác đáng “Năm 1975, Đảng CSVN đă cưỡng chiếm Miền Nam bằng bạo lực và từ đó độc tài, độc trị cho đến nay, không qua một cuộc bầu cử tự do nào cả. Nhân dân Việt Nam chưa bao giờ bỏ phiếu cho Đảng Cộng Sản cả. Như năm 2006 vừa qua, là năm bầu lại những người mới lên nắm giữ các chức vụ quan trọng trong chính phủ như chủ tịch nước, thủ tướng v.v… vậy mà người dân Việt Nam cũng chỉ đứng nh́n, giống như người ngoại quốc, xa lạ hững hờ, chờ xem kết quả chứ không có ư kiến hay can thiệp ǵ được. Bầu cử người lănh đạo đất nước, nắm vận mệnh cả quốc gia, dân tộc ḿnh mà giống như chuyện của của nước khác vậy.” Trong phần cuối bài viết, TT. Thích Viên Định đă làm người đọc rùng ḿnh khi nhắc lại những cái chết oan khuất của cố Hoà Thượng Thích Thiện Minh, sư cụ Thích Đức Chính, cùng các vị khác đă bị tra tấn chết đi sống lại trong vụ án gọi là “ Đánh Cắp Vật Cổ Ở Bắc Giang.” Chúng ta hăy nghe tiếng la hét hăi hùng của nạn nhân đang bị hành h́nh “…Tôi thảng thốt kêu lên: Ôi máu, máu ḱa Ông Túc, máu, cứu tôi với, đừng đánh nữa!!!, (nghe kêu) chúng c̣n đồng thanh bảo: Đánh cho mày chết luôn, đánh người là nhiệm vụ của chúng tao. Mày chết đă có bệnh viện chôn. Pháp luật đứng về phiá chúng tao. Mày biết chứ ? “ Tôi bị chúng lột trần truồng, trong khi hai tay bị trói cánh khuỷu, treo lơ lửng trên trần nhà. Tên Túc cầm điếu thuốc lá đang cháy liên tục dí vào bên mông của tôi, mặc tôi oằn người né tránh, cho đến lúc ngất đi v́ đau đớn, gào thét. Tỉnh dậy, chúng lại tiếp tục dùng nhục h́nh từ Thời Trung Cổ, buộc sợi dây vải vào phần b́u của tôi, chỗ sát hai “ḥn cà” để giật mạnh khiến dương vật tôi đau điếng. Nỗi đau không chỉ ngấm vào da thịt mà xoáy vào con tim, khối óc khi biết ḿnh bị chúng coi như một con thú, đem ra làm tṛ tiêu khiển với nhau. Trong lúc tôi đau đớn chết lặng, tưởng cả bộ phận sinh dục bị đứt rời cơ thể th́ chúng cười hềnh hệch bảo nhau: Đă là sư th́ cần đếch ǵ cái ấy, vứt mẹ nó đi. Nào, để chúng tao giúp. (Thích Tâm Thương - thế danh Lê Văn Thương trong Đơn Tố Cáo Địa Ngục Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam – Đập Dập Tim, Gan, Lá Lách). Những tên công an làm nhiệm vụ tra tấn kia đích thực là quỉ hiện h́nh, chúng nó là sản phẩm “Một Trăm Năm Trồng Người” của Hồ Chí Minh. Nó là sản phẩm đặc thù của xă hội Xă Hội Chủ Nghiă. Chúng nó chỉ sống bằng khổ đau và sự rên xiết của người khác mà các cảnh khổ năo này không một bút mực nào tả hết.
Là một tăng sĩ có địa vị cao trong hàng giáo phẩm: Phó Viện Trưởng kiêm Tổng Thư Kư Viện Hóa Đạo, trong một thông điệp quan trọng nhân Lễ Vu Lan, thế mà sư không hề đề cập đến giáo lư của Phật Đà cũng như ư nghiă cao đẹp của ngày lễ mà lại nói về nỗi thống khổ của cả dân tộc - điều đó chứng tỏ sư đă chọn lựa con đường nhập thế. Sư đă coi nhẹ nhu cầu truyền bá giáo lư mà đặt nặng nhu cầu chia xẻ và đưa vai gánh chịu những đau khổ chung của dân tộc. Khi bài viết này được phổ biến rộng răi ở hải ngoại, tính mệnh của sư có thể sẽ lâm nguy. Hoặc sư có thể bị tra tấn chết đi sống lại bởi các “cháu ngoan Bác Hồ” nay đă khôn lớn và đang biến thành loài quỷ Nhất Xiển Đề (cùng hung, cực ác và không tin vào luật luân hồi, nhân quả). Lịch sử cận đại Việt Nam đă ghi một nét son cho Sư Trạch – một nhà sư có tinh thần nhập thế. V́ cảm phục tinh thần ái quốc và việc làm cao cả của Nguyễn Thái Học - Sư Trạch đă gia nhập Việt Nam Quốc Dân Đảng. Vốn giỏi vơ, sư đă theo làm vệ sĩ cho vị đảng trưởng. Trong một trận phục kích sư bị lính khố đỏ tay sai Thực Dân Pháp bắn gẫy chân và bị bắt cùng với Nguyễn Thái Học. Sau khi 13 Liệt Sĩ Yên Bái lên đoạn đầu đài, sư bị lưu đầy sang Y-ni-ni và tự sát tại đây. Chắc chắn khi gia nhập cuộc khởi nghiă chống Thực Dân Pháp, sư không hề có ư nghĩ đấu tranh cho quyền lợi của Phật Giáo. Nh́n vào chính sử của Phật Giáo Việt Nam chúng ta không hề thấy Đạo Phật “khoe” về thành tích của sư, bởi v́ sư đă có chỗ đứng riêng: Chỗ đứng trong ḷng dân tộc, chỗ đứng trong Việt Sử. Dù ở trong hàng ngũ tôn giáo, đoàn thể, đảng phái nào, chúng ta chỉ lưu lại trong ḷng dân tộc khi chúng ta đấu tranh cho quyền lợi chung của đất nước. Hiện nay trong nước, đứng về hàng ngũ tu sĩ, chúng ta đă có những Ḥa Thượng Huyền Quang, Ḥa Thượng Quảng Độ, LM Nguyễn Văn Lư trong nhiều năm qua đă gian khổ đấu tranh, chắc chắn không phải chỉ riêng cho tôn giáo của quư ngài mà cho sự tồn tại và lẽ sống của dân tộc. Và ngày hôm nay, chúng ta lại có thêm Thượng Toạ Thích Viên Định, bằng tinh thần Vô Uư, bằng bản cáo trạng đanh thép, đă cảnh báo cho mọi người biết về một chế độ bạo tàn quá đỗi và nỗi thống khổ cùng cực của mọi tầng lớp nhân dân dưới chế độ bất nhân này. Đó là một tin và sự kiện thật đáng mừng v́ mặt trận đấu tranh cho Dân Sinh, Dân Chủ ở trong nước dù đang bị bách hại vẫn một ngày một lan rộng.
Nhưng đấy là về mặt đấu tranh ở trong nước. Đó là những con người dũng cảm ở trong nước. C̣n hải ngoại chúng ta th́ như thế nào? Nh́n vào sinh hoạt chính trị tại hải ngoại chúng ta không khỏi buồn ḷng khi thấy bao nhiêu nỗ lực đoàn kết khối ba triệu người Việt lưu vong đều thất bại, trong khi đó khuynh huớng phân liệt, chia rẽ, hiềm khích, xé lẻ mỗi ngày mỗi trở nên phồn thịnh. Cứ thử nh́n vào hằng trăm, có khi hằng ngàn điện thư phổ biến trên mạng lưới toàn cầu mỗi ngày, chúng ta thấy phân nửa đều là các điện thư chửi bới, chụp mũ, đánh đấm và bôi lọ nhau. Nguời ta đă “quốc gia hóa” hay “cộng đồng hóa” những tranh chấp nhỏ nhặt của cá nhân hay của các tổ chức riêng tư không có ảnh hưởng chi đến cuộc đấu tranh lớn lao. Chính v́ thế mà người Việt hải ngoại không bao giờ có thể tập trung sức mạnh. Sự đoàn kết nếu có chỉ như bọt nước, bập bùng được vài tháng rồi tan. Không ai bảo được ai. Ai cũng là lănh tụ, là “số một”, ai cũng đúng 100% cả. Ai cũng vỗ ngực nhận ḿnh là “chống cộng” nhưng lại không thể ngồi chung với những người chống cộng khác! Do không có kế hoạch hành động thống nhất, do không có đầu năo chỉ huy cho nên sức mạnh chính trị không có. Sức mạnh kinh tế khổng lồ trở thành viện trợ trá h́nh cho cộng sản- mỗi năm gần 3 tỷ bạc - hay đúng ra là bầu sữa nuôi sống đảng cộng sản. Đó là về mặt nội bộ. Trên mặt trận quốc tế, một đồng minh quan trọng và thân thiết nhất mà chúng ta nghĩ là có thể giúp chúng ta đem lại dân chủ, tự do cho Việt Nam là Hoa Kỳ. Thế nhưng Hoa Kỳ đang nghĩ ǵ và làm ǵ đây? Tháng 11 tới đây Tổng Thống Bush sẽ thăm Việt Nam. Trước nhu cầu sinh tử đối đầu với quân khủng bố Hồi Giáo trước mắt và hoạ da vàng lâu dài, Hoa Kỳ có thể hy sinh mọi lư tưởng và đạo đức chính trị để bắt tay với Việt Cộng để h́nh thành thế ngăn ngừa Trung Cộng tại Đông Nam Á. Cho nên việc lên án hoặc chê trách Việt Cộng về nhân quyền do Hoa Kỳ đưa ra – có thể chỉ là biện pháp “sức dầu cù là” khối người Việt chống cộng hải ngoại. Trước thực tế đau ḷng như thế, chúng ta phải làm ǵ đây? Trong khi quốc nội lúc nào cũng trông chờ và kỳ vọng vào hải ngoaị. Mà hải ngoại th́ không cách nào có thể chung sức với nhau để làm công việc lớn lao. Ai có ḷng yêu nước, muốn yên thân th́ phải chui vào bóng tối, làm việc âm thầm riêng lẻ. Ló đầu ra ngoài nói chuyện đoàn kết, mưu đồ chuyện to lớn là bị đánh tả tơi và chụp cho hằng trăm thứ mũ. Vậy th́ ai sẽ tới cứu dân tộc chúng ta đây nếu như hải ngoại cứ t́nh trạng manh múm như thế này? Hay đó là nghiệp chướng của dân tộc ta mà không cách nào gỡ ra được? Không, tôi vẫn không tin như thế. Cùng cực của đêm tối là khởi đầu của b́nh minh. Khi phải dùng hổ báo ăn thịt người và róc mía lên đầu nhà sư là lúc suy tàn của triều đại Lê Long Đĩnh. Khi cả thế giới can thiệp để xin đừng dùng ḿn phá hai pho tượng Phật khổng lồ ở A Phú Hăn – di sản văn hóa của nhân loại mà không được - là lúc diệt vong của Talaiban. Khi sự độc ác lan tràn, khủng bố, tra tấn, thủ tiêu, hăm hiếp để lăng nhục đàn bà đối lập… trở thành quốc sách tại Iraq - th́ cũng chính là lúc Sadam Hussein bị lật đổ và chờ ngày đền tội. Chính v́ thế mà tôi vẫn tin, tin vào chính nghiă và tin vào ḷng người. Người tranh đấu trong t́nh thế khó khăn này phải tự vực ḿnh dậy, tự thắp đuốc lên mà đi và nhất là phải tự vỗ về an ủi ḿnh. Trong phần cuối cùng của bài viết, T.T. Thích Viên Định đă nhắc lại câu nói lạc quan và tự tin của Hoà Thượng Quảng Độ trong Thông Điệp Đầu Năm Ất Dậu 2005 “Hạnh phúc có thể tái tạo, tự do có thể thiết lập, nô lệ có thể chấm dứt. Xin quư vị hăy ra tay ngăn chặn nẻo dữ, dóng lên tiếng chuông cảnh tỉnh, đánh lên hồi trống Đại Hùng khai mở Đường Lành trong năm Ất Dậu…”
Trong tinh thần đó, tôi xin viết ra bài thơ dưới đây để “tự vực ḿnh dậy” để niềm tin về ngày toàn thắng của chính nghĩa, của dân tộc- không chết trong tôi và cũng xin chia xẻ với tất cả những ai c̣n một ḷng với đất nước, nhưng phải nhẫn nhục và ẩn náu trong giai đoạn đấu tranh khó khăn này:
Hăy Đứng Lên !
Hăy đứng lên để nói lời thống thiết.
Cộng sản c̣n tổ quốc sẽ lâm nguy.
Đồng bào ơi hăy thức dậy ngay đi.
Nền dân chủ phải xây bằng xương máu.
Đừng chời đợi đừng e dè tính toán.
Nh́n Đông Âu ta vững bước lên đường.
Dù xe tăng , dù đạn pháo súng gươm.
Tim quyết thắng sẽ san bằng chúng nó.
Đại Việt ta nào phải dân nô lệ ?
Sao để phường hung bạo cưỡi lên trên ?
Năm mươi năm sự thực đă hiển nhiên.
C̣n cộng sản muôn dân c̣n thống khổ.
Hăy bước đi như cuồng phong băo tốù !
Hăy bảo nhau hô dơng dạc một lời :
Loài quỷ kia mau bước xuống đi thôi,
Để dân Việt tô bồi tranh sử mới.
Đào Văn B́nh
(23-8-2006)
Cước chú: Các chữ in nghiêng là phần trích dẫn bài viết của TT. Thích Viên Định