Từ Trịnh
Hội đến dân chủ cuội? (2/4)
II/- Đối với các vị lănh đạo Cộng đồng Úc Châu:
Người viết rất trân trọng và thông
cảm sâu xa ở cương vị của quư vị
cần phải có sự tỉnh táo và cảnh giác cao
độ về âm mưu văn hóa vận của CSVN
để đi đến một quyết định
tẩy chay các buổi văn nghệ có sự hiện
của các nghệ sỹ từ quốc nội sang. Đây là
một chọn lựa không dễ dàng, không tránh được
sự mất mát ngoài ư muốn dựa trên kinh nghiệm
xương máu đă đổ ra v́ sự gian manh lừa
lọc của chế độ cộng sản trong quá khứ như
là:
-
Hàng
loạt người quốc gia bị thủ tiêu mất
tích như Trương Tử Anh (Đại Việt) Huỳnh
Phú Sổ (Ḥa Hảo)... ở thời kỳ trước
1954.
-
- Hiệp định
http://www.saigonbao.com/hiepdinhparis/vietnam/trang14.htm
Thực tế cộng sản Bắc Việt đă
tráo trở đem toàn bộ lực lượng đánh
cướp miền
-
Cộng sản từng đưa ra chính sách
không dụng đến “cây kim sợi chỉ của nhân
dân” thế mà thực tế tất cả tài sản
chũa nhân dân bị đánh cướp trong cái gọi là
cải tạo công thương nghiệp là một thực
tế không cối cải được.
-
Chính
sách học tập ba hay mười ngày đối với
những người liên quan đến chế độ
củ trở thành trên dưới hai mươi năm có
lẽ, không thể nào xóa mờ trong tâm trí của
người việt tỵ nạn hải ngoại.
Với kinh nghiệm đau thương chồng
chất theo tuổi đời của mỗi người,
không cho phép những người lănh đạo cộng
đồng mất cảnh giác cao độ đối
với người cộng sản,
nhất là những hoạt động văn hóa vận
nhằm thực hiện nghị quyết 36 từng
được tuyên truyền quảng cáo trên báo đài.
Do vậy tôi hoàn toàn đồng ư với khẩu
hiệu hành động của cộng đồng là “Sáng
suốt - Cảnh giác - Đoàn kết” ngoài ra nếu c̣n có
thể thêm vào từ “Tỉnh táo” lại càng tốt.
Thế nhưng tôi hoàn toàn thất vọng về mục
tiêu và biện pháp thể hiện sự chống
đối của cộng đồng trong thời gian
vừa qua là “Thiếu sáng suốt, có cảnh giác nhưng
lại không đoàn kết”.
Để rộng đường suy luận, có
lẽ cũng nên b́nh tâm đi vào chi tiết của mọi
vấn đề:
1)- Mục tiêu chống đối : là ba
nghệ sĩ từ Việt
Cộng
sản
từng bị lên án và bị phản đối về
phương cách “thà giết lầm hơn bỏ sót”.
Vậy khi cộng
đồng Úc châu nổi lên chống đối
người nghệ sĩ Việt
Có người từng lập
luận rằng cộng đồng phải làm vậy v́...
từ
trước đến giờ là vậy. Không thể làm khác được. Vậy phải chăng sự
việc chống đối này đă trở thành một
quán tính, một phản xạ tự nhiên của một
cổ máy, một sinh vật không có sự suy nghĩ
chứ đâu phải là một tập thể lănh
đạo sáng suốt trong hành động như khẩu
hiệu hô hào?
Từ sự việc thiếu sáng suốt này
đưa đến sự bất đồng ư kiến
trong hành động có nên biểu t́nh phản đối hay
không, “đă có 28 phiếu đồng ư và 4 phiếu
chống, điều khá đặc biệt là đă có 3
vị đại diện giới truyền thông đă không
đồng ư (là đài phát thanh 2VNR, Tuần báo Nhân Quyền
và Nhật báo Triêu Dương) với BCH.CĐ khi cho rằng:
“Việc huy động một cuộc biểu t́nh
để đối phó với hai anh hề là điều
phí phạm nhân lực, trong khi Cộng đồng c̣n quá
nhiều việc quan trọng khác phải làm...”
http://www.calitoday.com/news/view_article.html?article_id=7270eb56792571526da6298f448c444a
Cũng từ sự bất đồng ư kiến
này phải chăng đă đưa đến việc
mất đoàn kết và mục tiêu chống đối
nghệ sĩ Việt Nam, vô h́nh trung đă chuyển
hướng sang chống đối MC. Trịnh Hội là
một việc làm vô t́nh hay cố ư gây chia rẽ sự
đoàn kết không những trong cộng đồng người
Việt Úc châu mà c̣n có thể chia rẽ giữa cộng đồng Úc châu và cộng
đồng Hoa Kỳ trong tương lai sắp
đến. Nếu trung tâm Thúy nga tổ chức
chương tŕnh ca nhạc với chủ đề
“Mẹ”, với sự có mặt của các ca sĩ
“lừng danh” đến từ trong nước như
Hồng Nhung, Quang Dũng, Mai Đức Huy, Hồng Vy, tại
Knott's Barry Farm. Nếu không có sự nổi lên chống
đối như ở Úc châu theo bài viết “Cộng đồng anh ở đâu “
của Tôn Vĩnh Hồng
http://www.namuctuanbao.com/590_pg11_01.htm#2
Một vết thương rướm máu đă
xảy ra do thiếu sáng suốt, người viết không
mong nó sẽ tái diễn một lần nữa trong cộng đồng
người Việt tại Hoa Kỳ.
Những người nghệ sỹ này theo bảo đảm của ông bầu
Thuần họ sang Úc với tư cách cá nhân, làm nghệ
thuật v́ kinh tế không dính dáng đến chính trị. Bây giờ giả sử rằng họ là
người dối trá và hiện thân là người làm công
tác văn hóa vận. Một câu hỏi được
đặt ra là chúng ta có cần thiết phải tổ
chức biểu t́nh qui mô để chống đối hay
không?
Trong quá khứ chiến tranh Việt Nam, từng
xảy ra cảnh chỉ v́ một vài phát đạn
của một tên du kích VC ẩn náu trong xóm làng, đă
đưa kết quả dân lành vô tội phải chịu
bao chết chóc thương vong của bom đạn do
sự đánh trả đích đáng không c̣n sự chọn
lựa nào khác của người lính trận, đây là
một sự việc đáng tiếc. Sự
kiện này có thể biện minh tha thứ được
bởi quy luật sinh tồn của chiến tranh.
Thế nhưng trong ḥa b́nh và
đấu tranh dân chủ chúng ta có thể nào chấp
nhận phương cách “Đánh trả vô tội vạ,
bất chấp có sự oan t́nh hay không?” Tất nhiên là không! Thế th́
tại sao ban đại diện cộng đồng không thể
tỉnh táo để nh́n lại chính ḿnh để t́m
phương cách hành động uyển chuyển, năng
động và sáng tạo đem lại hiệu quả
hơn là hành động theo phản xạ có điều
kiện như đă từng xảy ra trong quá khứ
chiến tranh?
Mỗi năm đă có hằng trăm ngàn
người Việt về thăm quê nhà, cả một
guồng máy nhà nước cộng sản đă không thuyết
phục họ được trong công tác văn hóa vận
theo nghị quyết 36, vậy có thể nào một vài
người nghệ sĩ Việt Nam cứ tạm cho là
những “biệt kích” trong công tác văn hóa vận sẽ
làm được cái ǵ qua một vài show tŕnh diễn đă
được chọn lọc? Đến nỗi cộng đồng
cần phải tổ chức biểu t́nh chống
đối. Phải chăng ban lănh đạo đă sai
lầm đánh giá tŕnh độ dân trí của người
Việt hải ngoại quá thấp để không thể
nhận định đâu là sự tuyên truyền dối
trá của Cộng
sản hay chăng?
Một kinh nghiệm nữa, để đối
phó với những tên du kích đánh lén, có cần thiết
huy động toàn bộ xe tăng
thiết giáp, tất cả lực lượng vào cuộc
chiến hay không? Người lính trận
từng có kinh nghiệm chiến đấu chắc
chắn trả lời là không. Lời
giải đáp chính xác là phải tùy hỏa lực và
lực lượng của đối phương
để quyết định phương cách đánh
trả cũng như huy động lực lượng
tương xứng.
Đối với ba người nghệ sĩ
Việt Nam giả dụ như họ là cán bộ văn
hóa vận đi nữa, cũng chỉ là những tên du kích
tép riu mà thôi, cộng đồng
có cần thiết huy động toàn bộ nhân lực và
vật lực để biểu t́nh chống đối
hay không? Phải chăng không c̣n phương
pháp khác, đỡ tốn kém mà lại hữu hiệu
hơn?
Trên vơ đài, phương cách
hạ gục đối phương nhanh nhất không ǵ
bằng cách đánh vào yếu huyệt. Đối với người cộng sản
yếu huyệt của họ là ǵ? Đó chính là
sự đối thoại công khai trước công luận
báo chí.
Nhà nước cộng sản luôn luôn rêu rao là
một nhà nước do dân, v́ dân và của dân, nhưng khi
gặp dân th́ trốn chui trốn nhủi, rất sợ
đối thoại công khai với người dân. Ba mươi
hai năm qua, cộng
đồng hải ngoại đă từng thách
thức đảng cộng sản
đối thoại nhưng họ đă phải sợ hăi
không dám đối đầu. Vậy tại sao cộng đồng
không tạo điều kiện để cho những tên
đặc công văn hóa vận này (nếu đúng là sự
thật) phải lộ diện công khai ra đối thoại
với cộng đồng,
với công luận quốc tế. Sự thật sẽ
được sáng tỏ, cộng đồng có thể danh
chánh ngôn thuận đă đánh đúng người đúng
chỗ vậy.
Trong cuộc chiến vừa qua, từng xảy ra
cảnh “chiếm đất dành dân” nhất là sau khi
hiệp định Paris được kư kết, vào
thời điểm đó là một quyết định
đúng, nhưng giờ đây đă tỉnh táo có thể
nào đánh giá lại quyết định đó hay không?
-
Chiếm
đất nhiều để làm ǵ trong khi Quân lực VNCH
không có khả năng bảo vệ lâu dài, v́ theo tinh
thần hiệp định Paris sức mạnh của
QLVNCH sẽ teo dần theo đồng tiền viện
trợ, và vũ khí chiến tranh chỉ có được
thay thế hạn chế trong qui định một
đỗi một (đ.7 hiệp định Paris), trong khi
lực lượng vũ trang VC tại miền Nam lại
được tăng cường dồi dào một cách bí
mật bởi miền Bắc không bị ràng buộc của
hiệp định này về việc nhận viện
trợ và trang thiết bị chiến tranh của khối Cộng Sản, đây chính là điều
thua thiệt.
-
Dành
dân để làm ǵ, trong khi không chiếm lĩnh
được trái tim và khối óc của họ th́ có ích
ǵ, để rồi phải chứng kiến cảnh
“đồng sàng đa mộng” địch ở đâu
chưa thấy, mà chỉ thấy phe ta đánh phe ḿnh
tại quốc hội lưỡng viện trong những
ngày tháng cuối cùng để đi đến quyết
định tan hàng là điều không tránh khỏi. Trong khi cộng sản chiếm dân giữ dân
bằng cái bao tử , bằng chính sinh mạng của
họ, kể cả những thành phần trong mặt
trận Giải Phóng Miền Nam trở thành một khối
vững chắc trong đấu tranh chính trị chính là
một yếu tố thắng lợi trong chiến tranh.
Từ kinh nghiệm trên nh́n lại cuộc
đấu tranh tự do dân chủ hôm nay, không c̣n là cuộc
chiến chiếm đất giành dân, mà là cuộc chiến
mở đường cho trái tim và
khối óc của người dân tự hướng về
trào lưu dân chủ của thế giới. Vậy có
thể nào cộng
đồng măi măi theo phương sách cũ
dựa trên kinh nghiệm đau thương của ḿnh
để đi đến thắng lợi mà không cần
phải thay đổi hay không?
Nếu là người Việt Nam có cơ hội
ra nước ngoài, chúng ta có cần đặt câu hỏi
đầy cảnh giác “họ có là cộng sản hay không?” mà tại sao chúng
ta không đặt ngược lại câu hỏi rằng:
“Không cần biết họ là ai, chúng ta làm cách nào để
cấy hạt nhân dân chủ tự do vào trong ḷng họ
mới được?” bằng phương cách tạo
điều kiện thuận lợi cho họ tự so sánh
thấy được sư ưu điểm của
một chế độ tư bản tự do th́ hạt
giống dân chủ sớm muộn sẽ nảy mầm
sinh trưởng trong ḷng họ, và họ sẽ tự t́m
đường đến phong trào dân chủ khi có cơ
hội có phải tốt hay không?.
(C̣n tiếp)