Thử bàn về hậu quả sau ngày Đại hội Đảng Cộng sản X.

Lê Hùng Bruxelles.

Trước ngày Đại hội Đảng X, trong bài “Vấn đề nhân sự và lộ tŕnh tương lai của Cộng sản Hà nội” người viết đă bàn về những đấu đá giữa hai phe phái “đổi mới” và “bảo thủ”. Phe đổi mới của Phan văn Khải phải về nhà đuối gà thay vợ và phe “bảo thủ” của Nông đức Mạnh sẽ chủ động chiếm quyền cai trị nhân dân. Sự thắng thế của hai phe nhóm nầy sẽ cho mọi người biết trước cộng sản Hà nội đi theo lộ tŕnh Trung cộng hay lộ tŕnh Tự do tây phương. Tác giả đă báo trước tên tuổi 2 người có vị thế trong bộ máy chính quyền cộng sản Hà nội phải ra đi là ông Chủ tịch quốc hội Nguyễn văn An và ông Thủ tướng Phan văn Khải. C̣n số người ở lại chỉ là đám hậu cần của đồng chí Tổng bí thư Nông đức Mạnh. Trong đó phải kể đến các ngài Nguyễn Phú Trọng, Phan Tấn Dũng và Lê Hồng Anh. Nếu đúng, th́ phe thân Bắc triều Trung cộng đă thắng thế, và trên sân tuồng chính trị Việt nam sẽ có rất nhiều chuyện xẩy ra sau kỳ đại hội đảng cộng sản Việt nam lần thứ 10 nầy. Đây cũng là sự kiện quan trọng buộc người dân Việt nam trong nước cần phải biết chọn lựa trước, để may ra tránh được nạn thanh trừng đẫm máu khó thoát trong ngày tháng sắp đến.

Chiến thuật của phe theo Tàu.

Theo tin tức báo chí trong những ngày gần đây, th́ cuộc bầu bán tại cung đ́nh Hà nội đă có những thay đổi nội quy trong chương tŕnh nghị sự, nhất là về cách bầu cử và ứng viên vào Ban Chấp Hành Trung ương đảng. Chẳng hạn như việc chọn lựa vị Tổng bí thư không c̣n do cuộc bỏ phiếu của toàn thể Đại biểu. Và Ban Chấp Hành trúng cử sẽ giới thiệu hai ứng cử viên chức vụ Tổng bí thư. Người được bầu chính thức th́ trở thành Tổng Bí Thư thực thụ, c̣n người bị loại sẽ làm Chủ tịch nước. Như vậy, th́ có khác ǵ h́nh thức Đảng đă chọn trước vị Tổng bí thư trong những kỳ đại hội Đảng lần trước? Một loại chiến thuật mới của phe theo Tàu hầu che dấu cái kiểu “đảng cử, đại biểu bầu” xưa nay không hơn không kém.

Tại Việt nam, Quốc gia đồng nghĩa với Đảng. Trên danh nghĩa công luận th́ nói là bảo vệ Quốc gia, nhưng thực chất là bảo vệ Đảng. Mà Đảng là ai nếu không phải là những vua quan trong Bộ Chính Trị, Ban Bí thư? Suy ra bảo vệ Quốc gia rút cuộc là bảo vệ các vua quan trong Bộ Chính Trị, Ban Bí thư Đảng. Trên danh nghĩa bảo vệ Quốc gia, điều trước tiên là Đảng phải cũng cố một lực lượng nhân sự gồm các đảng viên nồng cốt sống chết nắm lấy chính quyền. Nhưng thử hỏi sự sống chết của đảng viên hôm nay c̣n nguyên vẹn như trước 4/1975 nữa hay không? Thực ra, sau 20 năm chính quyền Hà nội cố đổi mới theo đuôi tư duy thị trường thế giới, nhưng v́ thiếu thực chất nên hầu hết các đảng viên cộng sản đă biến chất. Lư thuyết cộng sản đă dần dà bị bơ sữa tư bản rĩa ráy tiêu tan. Nói khác, toàn bộ tư duy về chủ thuyết Mác Lê và tư tưởng Hồ chí Minh đă trở thành một cái vơ bọc cho những mưu kế dể dàng bóc lột lớp người bị trị, kể cả thành phần cơ bản vô sản. Từ đây chế độ cộng sản tự tạo ra những bộ mặt mới trước nhân dân, những bộ mặt siêu tư bản núp sau những từ ngữ và những hành động mới.

Thật vậy, vừa trong hơn 20 năm đổi mới, chính quyền cộng sản đă biến đổi được đất đai ruộng vườn mầu mỡ và nhà cao cửa rộng nhân dân, từ thành thị đến thôn quê, trở thành tư hữu của các đảng ủy, thành ủy, tỉnh ủy. Khác hẳn với trước 4/75, trên toàn đất nước Việt nam tiếng đồn người Hà nội chỉ cầu mong suốt đời đủ tiền mua được chiếc xe đạp, mà tôi chẳng dám tin. Nay nh́n lại, tôi thấy tất cả các đảng viên cầm quyền, ai ai cũng ô-tô, dù lộng, bát phố nghênh ngang. Đảng viên càng cao th́ quyền hành tham nhũng càng lớn. Tôi đă gặp những đảng viên Hà nội tậu villa nhà lầu tại Úc (Sydney). Tôi đă thấy nhiều du sinh con cái đảng viên cao cấp tiêu tiền phung phí (Banstown). Tôi đă nghe chuyện đảng viên từ thành phố Hồ chí Minh sang Londres mua khách sạn để rửa tiền. Bên cạnh đó, tôi đă nghe bà con từ trong nước đi ra, trăm người như một, cho rằng tầng lớp công nhân vô sản vẫn vô số đang ở lại vị trí thiếu ăn thiếu mặc! Tôi tự hỏi biết bao giờ dân Việt nam thoát cảnh khốn nạn nầy? Biết bao giờ chính sách cai trị của Đảng sẽ đưa dân nước Việt nam ra khỏi chốn tối tăm nầy? Rồi tự trả lời cách ngượng ngạo rằng chỉ đến ngày nào toàn dân chọn lựa được một lộ tŕnh ngoài lộ tŕnh Tàu cộng. C̣n khuya!

Những cuộc thăm viếng Việt nam của các phái đoàn cao cấp Trung cộng trong thời gian Đại hội Đảng khai trương đủ cho mọi người biết trước rằng con đường đảng cộng sản Hà nội sẽ theo đuổi. Ngoài chức TBT Đảng, ghế Chủ tịch Quốc hội sẽ nằm trong tay Nguyễn phú Trọng, ghế Thủ tướng thuộc về Nguyễn tấn Dũng và ghế Bộ trưởng bộ Công an phải nhường cho quan chánh tổng Lê Hồng Anh. Tất cả đều được bài bản bởi hai thái thượng hoàng Anh-Mười, quần thần dưới trướng Trung cộng. Nếu đúng vậy, th́ theo tôi, đây cũng là sự báo trước cảnh sống bất ỗn sẽ diễn ra trên đất nước Việt nam, v́ giữa hai phe “ra đi và ở lại” không tài nào tránh khỏi những đố kỵ trên lộ tŕnh. Và đây là lư do tạo nên những buổi “trời đất gió bụi” sắp tới. Có thể nói đây là cuộc thanh lọc Đảng không khác ǵ những cuộc thanh trừng dưới triều đại Mao trạch Đông và Staline. Bởi lẽ, tại Việt nam, trước sau chính sách kiên tŕ “chủ nghĩa Mác Lê và tư tưởng Hồ chí Minh” cũng phải đi đến. Danh nghĩa bên ngoài là lư luận “của thế lực thành tŕ công nhân vô sản”, bên trong là “cương quyết bảo vệ những tư hữu” cướp được sau ngày chiến thắng miền nam Saigon 30/4/75.

Cơ hội vàng cho thành phần mất quyền lợi.

Sau ngày Đại hội X sẽ tạo nên nhiều phản ứng ngầm có lợi cho phe phái đối lập, mà trước hết phải là phe đổi mới đang bị “cho về vườn”. Một chuyện thông thường không tránh khỏi là phe “mất quyền lợi” nầy sẽ đem theo một số đảng viên đang có ít chức quyền thừa hưởng mấy năm qua. Chính việc nầy sẽ tạo ra một cơ chế lỏng lẻo. Chính quyền cai trị chỉ là một loạt quan chức èo ọp cho trong 5 năm tới và Đảng cũng sẽ mất một số đảng viên đáng kể. Từ đây trong sinh hoạt chính trị sẽ mọc ra một xu hướng “bám trụ” của các quan chức mới. V́ thiếu kinh nghiệm nên bọn “bám trụ” cố t́m cách gây thêm bè cánh với số quan chức cũ hầu tiếp tục chống chế nắm giử chức vụ. Và v́ thế nạn xách nhiểu bóc lột và tham nhũng sẽ thiếu người kiểm soát.

Muốn lấy lại vị thế cai trị, trước hết Đảng phải áp dụng chính sách áp đăo cho mọi tầng lớp nhân dân phải sợ hăi, và sau đó đến chiến thuật thu phục nhân tâm. Với hiện tại và dể dàng nhứt là Đảng thúc dục chính quyền mới tạo ra những cuộc thanh trừng lớp người tham nhũng cũ. Việc nầy không thể làm khác hơn, bởi lẻ Đảng không thể dấu diếm được, ngay cả đối với thông tin báo chí quốc tế. Nhưng những cuộc thanh trừng nhắm vào các thành phần tham nhũng nầy là những vụ việc nhạy cảm trong thời điểm rất quan trọng. Đây là một cuộc chạy đua giữa thông tin báo chí và những người có trách nhiệm trực tiếp. Khi chính quyền được lệnh rà sát sẽ không tránh khỏi những chân tướng tham nhũng khác ló dạng, trong đó ắt phải có những cựu Đảng ủy, Thành ủy, Ủy viên và các viên chức trong Ban Chấp hành trung ương. Do đó, cuộc thanh trừng tham nhũng như mọi người mong đợi hôm nay cũng sẽ được “khoanh lại” hoặc cố giử không cho đi xa hơn. V́ vậy, trước hoạt cảnh chấn động hôm nay chỉ có thành phần “mất quyền lợi” là yếu tố sẽ làm khuynh đăo chính quyền mới tại Hà nội.

Ngược lại, khi thành phần “mất quyền lợi” nầy là số người hèn nhát, vị kỷ, chỉ muốn co núm để thụ hưởng những ǵ đă thu lượm được trong mấy năm cầm quyền, th́ cũng là yếu tố tốt rất khách quan để người dân Việt nam xác minh rằng “đừng nghe những ǵ cộng sản nói, mà phải nh́n vào những ǵ cộng sản đă làm”. Lớp “mất quyền lợi”, một lần nữa đánh mất lương tâm và nhân dân ngàn đời sẽ phỉ nhỗ. Nếu quả thật lớp “mất quyền lợi” là thành phần c̣n dũng khí, c̣n nuôi dưỡng được tấm ḷng v́ dân v́ nước th́ đây là cơ hội ngàn vàng. Họ sẽ được nhân dân tuyên dương công trạng và kính nể. Họ sẽ gặt hái kết quả tốt, bởi lẻ trong tay họ c̣n nắm đủ quyền chủ động mọi lực lượng quân sự và công an. Với một tổ chức chính quyền hành chánh có sẳn, họ rất dễ liên kết thành lực lượng nhân dân trọng yếu đủ sức chặn được lộ tŕnh Tàu cộng, và đưa đất nước thoát cảnh nghèo khỗ, tŕ trệ, lầm than. Chính họ là ch́a khoá đóng và mở cho người dân trong nước, hoặc được Tự do Dân chủ, hoặc bị giử nguyên vị trí nô lệ. Chính họ là người thức tĩnh Việt kiều hải ngoại nhận lấy trọng trách chuyễn tiền về giúp Đảng hay giúp cho Đồng bào và Gia đ́nh ruột thịt. Tôi trân trọng cầu xin họ hảy đứng lên nhận lấy trọng trách lịch sữ làm thế nào cho người dân trong nước khỏi tiếp tục cảnh sống hôm nay thêm 5 năm nữa.

Cơ hội thức tĩnh thành phần đối kháng.

Trong những tuần đầu Đại hội Đảng X, thành phần đối kháng chưa có lúc nào dấy lên cách rộng rải từ trong nước như hôm nay. Những cuộc đ́nh công tại các xí nghiệp của các công nhân nói lên sự bất tuân chính quyền, tức là bất phục Đảng, đă lan tràn gần khắp nước. Tiếp theo là những diễn đàn báo chí trong và ngoài nước được quảng bá rộng đến mọi tầng lớp nhân dân về các vụ tham nhũng và vụ án “siêu chính trị T4” của các quan chức chế độ. Đặc biệt nhất là Phong trào đ̣i Tự do Ngôn luận, Dân chủ và Nhân quyền của 118 chiến sĩ dân chủ trong nước đă công khai trước công luận thế giới. Hơn mấy chục năm nay, chưa có một tờ báo nào xây dựng Đất nước bằng tờ báo Tự Do Ngôn Luận công khai xuất bản đ̣i quyền tối thiểu một người dân trong một nước tự hào là Độc lập thống nhứt như tại Việt nam. Hơn mấy chục năm nay chưa có một Phong trào nào được người dân Việt nam ủng hộ và theo dỏi như Phong trào của 118 chiến sĩ dân chủ hiện tại. Xin xác quyết: “Chưa có và chưa có!”. Giả thiết rằng Phong trào nầy và các tổ chức đối kháng công nhân tại các xí nghiệp liên kết chặt chẻ với nhau, th́ đây là một sức mạnh vũ băo để chuyễn ḿnh chế độ cộng sản. Tôi vái xin cho Phong trào sẽ thành công.

Cơ hội thức tĩnh thành phần hải ngoại.

Người Việt hải ngoại, kể cả những người hàng năm được về thăm Việt nam, hầu hết 99% không ưa thích ǵ cộng sản. Đó là chuyện rất thật. Sở dĩ có một vài tiếng nói của một bọn trí thức “chùm gởi” hét lên giữa cánh đồng không mông quạnh làm một vài kẻ yếu bóng viá, sẳn đầu óc cơ hội chủ nghĩa huà theo. Đây chỉ là những hạt cát rơi vào tách nước, một hạt bụi nhỏ bé chỉ đủ làm cho mặt nước gợi lên một âm thoa khoảnh khắc. Bên cạnh đó, một số chính trị gia chỉ vin vào một vài thế lực, mà theo tôi, cho đến hôm nay những thế lực đó đang bị giằng co bởi chính sách thị trường chung thế giới, nên rất “cầm cự hơi”. Bằng chứng là những ǵ mà thế giới tự do Tây phương chưa có quyết nghị dứt khoát với Iran trong lănh vực sản xuất Uranium. Báo chí 2 ngày gần đây, nói về cuộc đối mặt giữa TT Bush với Hồ cẩm Đào, cũng chẳng thu hoạch được điểm lợi nào cho chính quốc gia Mỹ. Vậy c̣n ai có thể đủ sức giúp chúng ta trong vấn đề chuyễn hướng chế độ cộng sản tại Việt nam, nếu người Việt hải ngoại không căn cứ vào thực lực của ḿnh?

Từ đây, Việt kiều hải ngoại không nên trách cứ một vài tiếng nói rất “chống cộng” hay là “chống cộng theo cảm tính” để rồi đưa ra những lời bất lợi cho đại cuộc. Một lời nói của Việt kiều hải ngoại sẽ là một sức lôi kéo đoàn kết. Một hành động của Việt kiều hải ngoại sẽ là một cử chỉ tương thân tương trợ. Những cuộc vận động của Việt kiều hải ngoại sẽ là sinh lực tiếp sức cho những phong trào đối kháng trong nước. Chúng ta không cần chống cộng theo kiểu “chụp mũ”, nhưng chúng ta cũng phải thẳng thắn nhận rằng nhờ có ư kiến “rất chống cộng” đó, mới có những cuộc so sánh hữu ích thiết thực giữa phe “cộng sản” và phe “không cộng sản” cả trong và ngoài nước. Song le, chúng ta cầu mong rằng thành phần “rất chống cộng” tại hải ngoại cũng nên suy nghỉ kỷ để tránh những lời ḿnh phát biểu có tầm mức thiệt hại cho đoàn thể cộng đồng.

Tóm lại, vấn đề thiết thực hôm nay là chúng ta nên cùng nhau làm ǵ và sẽ làm ǵ? Nhất là đối với Phong trào đang đ̣i quyền Tư do Ngôn luận và Dân chủ của 118 chiến sĩ dân chủ cho mọi người dân trong nước, tôi xin cúi đầu bái phục.

Lê Hùng Bruxelles