Nhân chuyến về thăm gia đ́nh những ngày cuối tháng 6-2006

 

Bạch Ngọc Dương 

Kính gửi các bác, các chú, các anh

 
   Sau đây là một số t́nh tiết thú vị trong lần về thăm gia đ́nh của cháu (em), cháu xin chia sẻ với mọi người đọc và nhận định:
 
Nhân chuyến về thăm gia đ́nh những ngày cuối tháng 6-2006
   Chuyến về thăm gia đ́nh lần này của tôi có ba việc chính: Việc thứ nhất là thăm sức khoẻ bố mẹ đă già yếu đồng thời cũng để trấn an bố mẹ đă rất lo lắng, sau cú điện thoại của đại diện cơ quan an ninh Đặng Hồng Đức đă gọi cho bố tôi để nói với ông cụ về những việc làm của tôi và c̣n mập mờ hàm ư đe doạ ǵ đó, đó là câu mà Đức nói với bố tôi rằng: “anh Dương đang giao lưu cấu kết với những kẻ phản động lưu vong trong và ngoài nước có âm mưu lật đổ chính quyền nhân dân!”. Nghe Đức nói những lời đao to búa lớn như vậy, bố tôi và cả gia đ́nh rất lo lắng, riêng ông cụ th́ bị mất ngủ cả đêm v́ quá lo lắng mặc dù tuổi cũng đă cao và c̣n bị căn bệnh tim mạch dày ṿ. C̣n tôi th́ không hiểu rằng cán bộ an ninh Đặng Hồng Đức bằng cách nào đó đă ṃ ra số điện thoại nhà riêng của bố mẹ tôi để mà gọi điện hăm doạ??? Tôi biết Đặng Hồng Đức kém tôi những 3 tuổi, và đang nhân danh đại diện bảo vệ pháp luật của Đảng và nhà nước CHXHCN VN, cậu ta buộc phải nghe và làm theo lệnh của cấp trên. Chỉ v́ những phát biểu có tính công khai của tôi, quan điểm của tôi về hiện t́nh xă hội Việt nam hiện tại, không những tôi mà rất nhiều người khác đă bị cơ quan an ninh mời lên “làm việc” nhiều lần về những chứng kiến của ḿnh! Và rồi cũng chính những người nhân danh đại diện cho pháp luật này quay sang sách nhiễu gia đ́nh tôi, không để cho họ sống b́nh yên và làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khoẻ những người trong gia đ́nh của tôi, đặc biệt là bố mẹ tôi!

 

   Việc thứ hai đó là đón bà chị ruột và đứa cháu trai yêu quí mới được hơn hai tuổi sau hơn một tháng chị ấy đưa cháu về chơi thăm ông bà ngoại (tức là thăm bố mẹ tôi).

 

   Việc thứ ba đó là ghé qua pḥng quản lư xuất nhập cảnh thuộc công an thành phố Hải Pḥng có địa chỉ tại số 2 phố Trần B́nh Trọng, quận Lê Chân, Hải Pḥng để hỏi xem họ đă làm xong cái thủ tục cấp hộ chiếu phổ thông cho tôi chưa, hồ sơ xin cấp hộ chiếu phổ thông th́ tôi đă nộp từ ngày 15-5-2006. Tôi đă khá vất vả khi tự ḿnh đi làm việc này, thủ tục xin cấp hộ chiếu th́ nó gắn liền với hộ khẩu, hộ khẩu ở đâu th́ về đó làm. Cũng như cuốn sổ hộ khẩu này được nhà nước CHXHCN VN ban phát ra nó gắn liền với tất cả mọi việc từ giấy khai sinh, xin đi học, xin việc làm, đất đai, nhà cửa, sổ xanh, sổ đỏ, sở hữu tài sản…và hàng trăm thứ linh tinh khác ăn theo hộ khẩu. Tôi có hộ khẩu cùng với gia đ́nh tại thành phố Hải Pḥng, cho nên tôi buộc phải về Hải pḥng để làm thủ tục xin cấp hộ chiếu phổ thông. Các cán bộ pḥng xuất nhập cảnh thành phố Hải Pḥng họ bắt bẻ từng câu từng chữ một khi tôi điền vào tờ khai, thậm chí khi tôi đem tờ khai của ḿnh ra xin chữ kư xác nhận của trưởng công an phường nơi tôi có đăng kư hộ khẩu thường trú cùng với gia đ́nh th́ họ c̣n bắt tôi phải xác minh thời gian tạm trú kể từ ngày tôi bắt đầu ở Hà nội cho đến bây giờ, có nghĩa quăng thời gian là từ hơn 10 năm về trước trở lại đây. Lư do họ bắt tôi làm việc này là họ không có thấy tôi xuất hiện tại địa phương này thường xuyên? Công an phường nơi gia đ́nh bố mẹ tôi cư trú tên Toản nêu lư do: “Tao có thấy mặt mũi mày ở đây bao giờ đâu?”. Tôi đáp lại: “Th́ em c̣n phải đi làm việc, học tập ở xa nhà, thỉnh thoảng về thăm gia đ́nh, có lẽ là anh không biết đó thôi, chẳng lẽ cùng một lúc em lại có mặt ở cả hai nơi sao?” Tôi thấy cái lư do họ đưa ra rất vô lư, cũng rất bất b́nh khi công an phường bắt tôi phải xác minh thời gian tạm trú tại Hà nội trong một quăng thời gian dài như vậy, tôi th́ di chuyển chỗ ở nhiều nơi trong thời gian đó, làm sao mà tôi có thể đáp ứng được cái đ̣i hỏi vô lư kia của ông công an phường. Biết là họ đang cố t́nh gây khó dễ cho ḿnh, tôi cũng thấy không cần làm việc với công an phường nữa. Tôi đành phải viết lách xin xác nhận tạm trú dài hạn của công an phường sở tại Khương Trung, quận Thanh Xuân, thành phố Hà nội nơi tôi đăng kư tạm trú, để hoàn thành thủ tục xin cấp hộ chiếu phổ thông. Tuy nhiên đến đây th́ vẫn chưa xong, tại pḥng quản lư xuất nhập cảnh công an thành phố Hải pḥng, ở đây người ta hạch hỏi tôi rằng là: “anh có đi làm ở đâu không, nếu có th́ anh phải về cơ quan xin giấy xác nhận của giám đốc cơ quan”. Tôi trả lời rằng: “tôi làm hộ chiếu phổ thông cá nhân, không qua cơ quan nào, tôi mới nghỉ việc, hiện đang ở nhà”. Các cán bộ pḥng xuất nhập cảnh nói: “vậy th́ anh phải có giấy thôi việc của cơ quan”. Như vậy tôi lại phải lóc cóc quay lại cái cơ quan bị áp lực từ phía công an đă cho tôi nghỉ việc để xin chữ kư và đóng dấu xác nhận thời gian tôi làm việc tại cơ quan này. Sự hạch hỏi tiếp theo đó là trong tờ khai xin cấp hộ chiếu phổ thông, tôi điền vào chỗ ghi nơi sinh là Hải pḥng, vậy mà oái ăm thay, khi cán bộ pḥng xuất nhập cảnh đối chiếu với cuốn sổ hộ khẩu của gia đ́nh tôi th́ thấy ở trong cuốn sổ hộ khẩu lại không ghi nơi sinh của tôi. Tôi nói với cán bộ pḥng xuất nhập cảnh rằng đây là lỗi thiếu sót của phía công an hộ khẩu, tại sao họ lại không ghi nơi sinh của tôi vào đó, trong khi tờ giấy khai sinh của tôi ghi rất rơ ràng nơi sinh của tôi là trạm hộ sinh khu Ngô Quyền thành phố Hải Pḥng. Lại một rắc rối nữa, như vậy tôi lại phải cầm sổ hộ khẩu gia đ́nh cùng với tờ giấy khai sinh đến công an quận Lê Chân tại 122 phố Hai Bà Trưng, thành phố Hải pḥng để ở đó người ta có trách nhiệm xác nhận nơi sinh của tôi vào cuốn sổ hộ khẩu, mà do sự làm việc tắc trách của công an hộ khẩu gây ra. Tôi phải đi lại năm lần bảy lượt như vậy, suốt mấy tuần lễ chờ đợi để hoàn thành các yêu cầu của các cán bộ pḥng xuất nhập cảnh, cuối cùng th́ họ cũng chấp nhận hồ sơ xin cấp hộ chiếu phổ thông của tôi với lệ phí phải nộp là 200.000 VND, đồng thời họ cho tôi một cái giấy hẹn là ngày 3-6-2006 th́ đến xem kết quả. Tuy nhiên mọi việc không có đơn giản như vậy, sau hơn hai tuần tức là thời hạn để được cấp hộ chiếu phổ thông một cách b́nh thường, ngày 21-6-2006 tôi quay trở lại pḥng xuất nhập cảnh công an thành phố Hải pḥng để hỏi t́nh h́nh việc cấp hộ chiếu, th́ được cán bộ tên Nguyễn Văn Lợi, chức vụ trưởng pḥng trả lời: “hồ sơ của em không hợp lệ, hăy kư xác nhận vào đây là đă nhận được thông báo”. Lúc đầu anh ta đă vặn hỏi tôi rằng: “hiện nay cậu đang ở đâu?”, tôi trả lời rằng: “Hiện nay em đang ở nhà tại Hải Pḥng”. Anh ta nói: “cậu nói không đúng, người ta báo cho chúng tôi rằng cậu là kỹ sư xây dựng, làm việc tại công ty tư vấn xây dựng công nghiệp và đô thị,  hiện đang tạm trú tại số nhà 15 ngơ 86 phố Tô Vĩnh Diện, phường Khương Trung, quận Thanh Xuân, thành phố Hà nội, có đúng như vậy không?”, tôi đáp lại: “đúng là như thế, em ở cả hai nơi, tự do cư trú đi lại mà”. Anh ta nói tiếp: “như vậy là hồ sơ của cậu không hợp lệ, cậu phải xin xác nhận của cơ quan nữa th́ mới đủ”. Tôi đáp lại anh ta: “hồ sơ của em hoàn toàn hợp lệ, các anh đă thu nhận và thu cả tiền lệ phí, em đă nói là làm hộ chiếu phổ thông cá nhân, không có liên quan ǵ tới công ty cả, vậy th́ không có lư do nào để anh nói là không hợp lệ”. Cán bộ Lợi nói: “sau khi gửi hồ sơ đi xác minh, th́ cấp trên của chúng tôi nói là hồ sơ của em không hợp lệ, chúng tôi đă gửi giấy báo ngày 6-6-2006 về nhà cậu để thông báo”, c̣n tôi rất ngạc nhiên khi nh́n thấy tờ giấy thông báo đề ngày 6-6-2006 nói là gửi về gia đ́nh nhà tôi, nhưng gia đ́nh tôi lại không nhận được tờ giấy báo nào như thế cả. Cho nên tôi đă không kư nhận vào tờ giấy báo trên khi cán bộ Lợi yêu cầu, tôi dứt khoát không kư, bởi v́ tôi nghĩ rằng nếu kư vào đó tức là chấp nhận hồ sơ của ḿnh là không hợp lệ sau khi đă bỏ bao công sức và thời gian cho việc đó, tôi khẳng định với cán bộ Lợi là: “hồ sơ của em hoàn toàn hợp lệ, các anh đă thu nhận, và chỉ khi các anh gửi lên Cục xuất nhập cảnh để xác minh th́ cấp trên của các anh người ta mới ách lại, mà cũng không ách lại được đâu, bởi v́ việc đi lại là quyển tự do của người dân, các anh hăy khẩn trương, em đă phải đi lại và mất quá nhiều thời gian về việc này, xuất phát từ cái hộ khẩu!”. Lúc này cán bộ Lợi chữa cháy: “sắp tới người ta sẽ bỏ hộ khẩu thôi”, tôi trả lời anh ta: “Bỏ hộ khẩu là việc đương nhiên và phải làm, các anh hăy nh́n Trung Quốc người ta đă bỏ hộ khẩu từ lâu rồi kia ḱa”. Tôi đưa nốt cho cán bộ Lợi một tờ giấy xác nhận thời gian làm việc tại công ty tư vấn xây dựng công nghiệp và đô thị, một tờ giấy xác nhận đăng kư tạm trú dài hạn tại phường Khương Trung, quận Thanh Xuân, Hà nội để cho đủ giấy tờ thủ tục. Đến đây trưởng pḥng xuất nhập cảnh Lợi nói: “Việc này để tôi báo cáo lên cấp trên, rồi có ǵ sẽ thông báo tới cậu sau”. Tôi cho anh ta số điện thoại di động và số điện thoại nhà bố mẹ tôi để có ǵ anh ta sẽ thông báo, tôi ra về và lại chờ đợi tiếp và nghĩ rằng đây là một trong những khó dễ mà cơ quan an ninh của nhà nước CHXHCN VN gây ra cho tôi.  

   Đồng thời các cán bộ an ninh cũng nghe trộm các cuộc điện thoại cá nhân riêng tư của tôi, họ đánh hơi được việc tôi về thăm gia đ́nh tại Hải pḥng, cho nên theo sự chỉ đạo từ trung ương, các cán bộ an ninh Hải pḥng họ lại tổ chức một cuộc “gặp gỡ thân mật” với bố tôi chứ không phải là tôi. Tôi về nhà hôm trước th́ hôm sau đă thấy công an phường tên là Toản đến tận nhà bố mẹ tôi để hỏi han thăm ḍ, lúc đó có mẹ tôi và chị gái tôi ra mở cổng và tiếp, mời anh ta vào nhà, tôi th́ không có nhă ư mời anh ta. Bởi v́ chính anh ta là người đă đ̣i tôi phải xác minh thời gian tạm trú kể từ khi tôi ở Hà nội hơn 10 năm về trước cho đến bây giờ, khi tôi ra công an phường để xin chữ kư và tờ khai hộ chiếu phổ thông. Anh ta vào nhà hỏi tôi mấy câu cho có lệ: “em đă làm xong hộ chiếu chưa, có gia đ́nh vợ con ǵ chưa?”, tôi cũng trả lời qua loa rằng là: “hộ chiếu chưa làm xong, tôi hiện sống độc thân”, và tôi biết tỏng khi anh ta hỏi về chuyện hộ chiếu, chẳng qua là anh ta hỏi vờ vịt thế thôi. Thế rồi anh ta quay sang hỏi chuyện đứa em út của tôi rằng là nó đang làm ǵ, ở đâu, rồi kể chuyện bệnh tật của anh ta, nào là bệnh ngoại tâm thu, nào là bệnh thấp khớp, nếu đi mổ th́ sẽ được nhà nước đài thọ tới 60% chi phí. Tôi nói: “thế th́ tốt quá rồi c̣n ǵ, các anh bộ đội, công an bây giờ lương cao ngất ngưởng, dân làm sao sánh bằng”. Cuối cùng mục đích chính của anh ta là muốn gặp bố tôi để nói chuyện, anh ta đến nhà tôi vào buổi sáng, lúc đó ông cụ không có nhà, anh ta lại muốn gặp bố tôi vào buổi trưa, tôi không đồng ư, tôi nói: “anh Toản ạ, có việc ǵ th́ anh cứ nói thẳng ra với em, rồi em sẽ về nói lại với ông cụ, anh không việc ǵ phải dấu giếm cả, em biết hết mọi chuyện đó, em thấy không có lư do nào mà tự nhiên lại được các anh công an phường đến nhà hỏi thăm “nhiệt t́nh” và “quan tâm” đến như thế”, công an phường cười xoà: “việc công an phường đến thăm hỏi là chuyện b́nh thường chứ sao lại nghĩ thế”, rồi anh ta về. Tôi những tưởng anh ta không gặp được bố tôi th́ thôi, nhưng không, ai dè ngay cuối buổi chiều hôm đó, công an phường Toản đă phải cất công chờ đợi ông cụ nhà tôi đi đâu đó về, thấy ông cụ tôi xuất hiện ở ngay đầu ngơ nhà tôi, công an Toản đă dùng xe máy mời ông cụ và rinh ngay lên uỷ ban nhân dân phường để “nói chuyện thân mật”, có lẽ và chắc chắn là về chuyện của tôi! Bố tôi là người sống hiền hoà, chân thật và lịch sự, nên khi công an phường mời lên th́ ông cụ cũng nhận lời ngay. Tại uỷ ban nhân dân phường Dư Hàng Kênh, quận Lê Chân, thành phố Hải pḥng, nơi cư ngụ của gia đ́nh bố mẹ tôi, ngoài công an phường tên Toản vừa rồi, trong cuộc gặp c̣n có trưởng công an phường, hai công an của Sở công an Hải pḥng xuống làm việc. Như vậy cuộc gặp gỡ “nói chuyện thân mật” này không phải là một cuộc nói chuyện b́nh thường, các cán bộ an ninh trung ương Hà nội biết chuyện tôi về thăm gia đ́nh ở Hải pḥng, cho nên đă chỉ đạo cho công an Hải pḥng tổ chức cuộc gặp trên với bố tôi, chứ không phải là tôi, để thông qua ông cụ mà đánh tiếng tới tôi. Buổi “nói chuyện thân mật” của công an với ông cụ nhà tôi kéo dài hơn một tiếng đồng hồ khiến tôi rất sốt ruột, tôi định ra xem họ muốn nói cái ǵ nhưng người nhà ngăn cản lại. Tôi thật bất b́nh với cách làm việc của mấy ông công an của nhà nước CHXHCN VN, có việc ǵ th́ cứ gặp tôi mà nói, tại sao lại lôi cả người nhà tôi vào chuyện này thế nhỉ, họ chỉ là người thân ruột thịt của tôi, họ không liên quan ǵ đến công việc của tôi cả, tôi sống hoàn toàn độc lập và tách biệt với gia đ́nh, ngoài ra tôi cũng là một công dân có đầy đủ tư cách pháp nhân, có trách nhiệm trước xă hội, tôi có phải con nít đâu mà các ông làm cái tṛ đó??? Họ không buông tha đeo bám tôi đă đành, lại c̣n không buông tha cả gia đ́nh nhà tôi nữa, trước khi công an Toản vào nhà đ̣i gặp bố tôi, th́ công an Đặng Hồng Đức đă gọi điện thoại cho anh rể tôi để xin số điện thoại di động của bố tôi, nhưng anh rể tôi đă trả lời rằng là ông cụ làm ǵ có điện thoại di động! Sau “buổi nói chuyện thân mật” với bố tôi, đại ư là họ muốn thông qua ông cụ nhắn nhủ với tôi rằng là đừng có viết bài nữa, đừng có lên mạng nữa, và cũng đừng có giao du với những “người xấu” nữa, đừng có tham gia đảng phái chính trị này nọ, ư là họ muốn ḱm kẹp tôi, và rồi họ cũng biết tôi đang có ư định vào Sài g̣n để thăm bạn bè và t́m việc làm, khi bố tôi hỏi tại sao hộ chiếu của tôi chưa xong th́ các cán bộ công an nói rằng: “để chúng tôi c̣n quản lư, nếu con của bác đi ra ngoài rồi th́ làm sao chúng tôi quản lư được!”, nhưng ông cụ nhà tôi đă trả lời: “nó làm hộ chiếu như vậy là để thay mặt tôi và bà nhà tôi đi thăm ông bác nó hiện đang ở nước ngoài, ông ấy cũng già lắm rồi, ốm đau, chứ chúng tôi làm ǵ có sức khoẻ để đi đâu”, nghe thế mấy ông công an nói: “như vậy th́ cũng đúng thôi và không có vấn đề ǵ”.
 

   Sau sự việc trên tôi có thể đi đến kết luận là tất cả những việc làm trên đều là do có sự chỉ đạo từ các cán bộ an ninh trung ương tại Hà nội!
 
   Cũng trong thời gian này, tôi nhận được điện thoại của giáo sư Nguyễn Chính Kết từ Sài g̣n, tôi tṛ chuyện và thông báo cho giáo sư Kết biết việc công an mời bố tôi lên để “tṛ chuyện thân mật, và sau đó là một số cuộc điện thoại của anh bạn trẻ Lê Trí Tuệ, một người bạn mới quen qua sự giới thiệu của anh Phương Nam Đỗ Nam Hải. Chính trong lúc này Lê Trí Tuệ đang bị công an TPHCM mời lên “làm việc” liên tục trong suốt 5 ngày qua xoay quanh chuyện Tuệ đă chụp ảnh bà con tỉnh Bến Tre đi biểu t́nh khiếu kiện tại Sài g̣n trong những ngày vừa qua và nhiều chuyện khác nữa mà không có dính dáng ǵ đến chuyện chụp ảnh cả. Ví dụ như là tại làm sao mà quen biết được với các nhà đấu tranh dân chủ, các mối quan hệ…qua điện thoại Tuệ cho tôi biết như vậy, đồng thời Tuệ c̣n cho biết rằng khi anh đang có buổi hội luận với các anh chị hải ngoại th́ liên tục bị cắt ngang cuộc nói chuyện, và Tuệ có nhờ tôi nếu có thể th́ thông báo giúp cho họ biết các số điện thoại của Tuệ để mà họ liên lạc được tránh trường hợp bị cắt ngang như vậy. Tôi nhận lời và chúc Tuệ giữ ǵn sức khoẻ và giữ vững tinh thần, tôi cũng thắc mắc là làm sao Tuệ lại bị mời “làm việc” nhiều ngày liền như vậy? Sau đó tôi nhận được điện thoại của luật sư Nguyễn Văn Đài, anh hỏi tôi về chuyện hộ chiếu, tôi thông báo cho anh về việc hộ chiếu của tôi đang bị người ta lấy lư do ách lại, anh Đài tỏ ư bất b́nh với cách làm việc của các cán bộ xuất nhập cảnh và trước sau ǵ th́ họ sẽ phải giải quyết cho tôi thôi v́ đây là quyền tự do đi lại của công dân. Khi tôi nói về chuyện của Tuệ, luật sư Đài cũng nói rằng Tuệ không việc ǵ phải gặp công an “làm việc” như vậy, v́ những câu hỏi của công an không hề liên quan đến việc chụp ảnh bà con đi khiếu kiện. Câu chuyện tạm thời là như vậy và trong thời gian tới chúng ta sẽ nghe ngóng tin tức của anh bạn trẻ Lê Trí Tuệ từ Sài g̣n.
  
   Chân thành cám ơn các bác, các chú, các anh đă bỏ chút thời gian quư báu để quan tâm và đọc câu chuyện kể này của cháu (em). Chúc các bác, các chú, các anh luôn dồi dào sức khoẻ!
 
Trân trọng

Bạch Ngọc Dương

Ngày 25-6-2006
Điện thoại: 0953359738 
Địa chỉ nhà thuê để ở tại Hà nội: số nhà 15 ngơ 86 phố Tô Vĩnh Diện, phường Khương Trung, quận Thanh Xuân, TP Hà nội.