Câu Lạc Bộ Dân Chủ Việt Nam

Điện Thư - Số 36
Tháng 01 năm 2005

Điện Thư Câu Lạc Bộ Dân Chủ xin trân trọng kính chuyển đến các Diễn Đàn Điện Tử, Cơ Quan Ngôn Luận và Độc Giả trong và ngoài nước các tin tức, sự kiện và bài vở liên quan đến t́nh h́nh dân chủ Việt Nam. Như đă minh định qua bản thông cáo và thư ngỏ của Câu Lạc Bộ Dân Chủ trước đây, sự đàn áp thô bạo của cơ chế độc tài sẽ không làm chùn bước và bịt miệng được các tiếng nói tranh đấu dũng cảm cho nền dân chủ Việt Nam. Mọi liên lạc xin gửi về : caulacbodanchuvietnam@yahoo.com

Tin Ghi Nhận:

Một thông báo mới đây được phổ biến tại các cuộc họp chi bộ Đảng ở Hà Nội cho biết, Đại hội toàn quốc Đảng cộng sản Việt Nam lần thứ X sẽ được dời sang giữa năm 2006. Xin được nhắc lại là theo đúng lịch tŕnh, lẽ ra đại hội phải được tiến hành vào cuối năm 2005. Nhiều đảng viên nhận định rằng, việc dời thời gian đại hội nhiều tháng như vậy biểu hiện một sự lúng túng về mặt nhân sự cấp cao, và cuộc tranh giành gay gắt đang diễn ra giữa các phe phái trong nội bộ Đảng cũng cần phải có thời gian để đi đến một thoả hiệp chung. Ngoài ra, Bộ Chính trị cũng đang phải t́m mọi cách để chống đỡ với dư luận ngày càng lớn trong tầng lớp đảng viên về vụ bê bối chính trị T4.

----- O -----

Thư ngỏ đầu năm của Câu Lạc Bộ Dân chủ Việt Nam

Ḍng thời gian cứ mải miết trôi. Thấm thoắt đă bước sang năm 2005. Năm cũ đă từ biệt chúng ta, mang theo bao niềm vui, nỗi buồn. Tưởng như tất cả sẽ tan biến vào hư vô, nhưng không phải. Có những điều vẫn c̣n đọng lại, măi cứa vào thẳm sâu ḷng người nỗi niềm khắc khoải khôn nguôi…

Đầu năm, ngồi nhẩm nghiệm lại những ǵ đă làm được trong năm cũ, và h́nh dung về tương lai. Bao câu hỏi chập chờn trong suy tưởng. Nước Việt Nam của chúng ta bao giờ mới thoát khỏi nghèo nàn lạc hậu? Nhân dân bao giờ mới thoát khỏi cảnh khổ sở, lầm than ? Đảng cộng sản sẽ đưa con thuyền đất nước lênh đênh đến bến bờ nào ?…

Càng đau ḷng khi nhân dân măi phải sống một cuộc đời cam ḷng chịu đựng, dưới một chế độ độc tài thối nát, tham nhũng, quan liêu , hống hách, dốt nát,… Càng khát khao một ngày mai được nh́n thấy ánh sáng rạng ngời của nền Dân chủ-Tự do.

Chúng ta không thể không xót xa khi nghĩ về những con người dấn thân v́ lẽ phải đang ṃn mỏi trong ngục tù của chế độ hà khắc này. Nghĩ về họ, ta như được bồi đắp thêm sức mạnh và thầm nhắc nhở ḷng ḿnh phải tiếp tục nỗ lực thực hiện khát vọng dân chủ c̣n dang dở…

Nhân dịp đầu năm, chúng tôi xin được gửi lời cảm tạ đến tất cả quư vị, những người đă đón nhận sự hiện diện của chúng tôi trong thời gian qua. Kính chúc quư vị một năm mới “An-Khang-Thịnh-Vượng”. Chúc những người tranh đấu cho dân chủ luôn giữ trong ḿnh một trái tim nhiệt thành và một ư chí bất khuất, vững vàng bước trọn trên con đường đầy gian nan nhưng cũng rất thiêng liêng này.

Cầu chúc cho nền dân chủ sớm đến với nhân dân Việt Nam.

Hà Nội ngày 1 tháng 1 năm 2005.
Câu Lạc Bộ Dân Chủ Việt Nam

----- O -----

THẾ GIỚI VÀ VIỆT NAM NĂM 2004

Thế giới kết thúc năm 2004 bằng thảm cảnh Thiên Nhiên đau buồn bởi cơn sóng thần tràn vào đất liền từ giữa ḷng Ấn Độ Dương giết hại hơn 100 ngàn người dân vô tội Đông và Nam Á. Xin nghiêng ḿnh giành một phút mặc niệm cho hàng ngàn người bất hạnh của tại họa khôn lường này. Sự kiện này, một lần nữa nhắc nhở nhân loại bài học tôn trọng Thiên Nhiên, tôn trọng Đất Trời vốn dĩ đă được thừa nhận từ ngàn xưa trong buổi đầu h́nh thành Tôn giáo, Văn hóa, Chính trị trong đời sống con người. Đồng thời, cũng lay động sâu sắc lương tri và nhân tâm nhân loại văn minh những giá trị kinh điển về t́nh thương đồng loại vô bờ là cách duy nhất có thể làm mềm nỗi đau trần thế khi được làm người.

Năm 2004 bước qua thềm nhà nhân loại như một bước chân hụt hẫng như muốn níu kéo, giằng xé, xô đẩy những biến động năm qua và cả lẫn những hoan hỷ, những lạc quan, những niềm tin mănh liệt cho một ngày tươi sáng về thế giới chúng ta.

Thế giới vẫn c̣n tràn đầy những tội ác, những bất công muôn đời trong cách con người đối xử nhau, trong cách nô dịch dân lành của những bạo chúa chính trị độc tài tại những quốc gia tự xưng là độc lập, tự do và trong cả những qui tắc ứng xử quốc tế giữa các nước với nhau. Tuy nhiên, cũng chính v́ thế mà con người đương đại vẫn luôn luôn khác khao sống và đấu tranh cho những chân lư chân thiện mỹ ḥng mong ngày một ngày loài người văn minh càng ít đi những bất hạnh, ít đi những bất công.

Năm qua đă không có những cuộc chiến tranh nào mang tầm ảnh hưởng lớn đến thế giới như năm 2002 và 2003. Nhưng cuộc chiến chống khủng bố, chống độc tài xem ra vẫn c̣n chưa kết thúc. Sự kiện khủng bố đâu đó của Al-Qaeda vẫn c̣n treo lơ lửng trên đầu nhân loại vào bất cứ lúc nào. Thảm cảnh khủng bố qui mô ở Madrid như lời cảnh báo kinh hoàng đă minh chứng điều đó. Cuộc chiến xóa bỏ chế độ độc tài Saddam Hussein đă làm tăng thêm hệ lụy cho Hoa kỳ và đồng minh tại xứ sở dầu mỏ này khi mà vẫn c̣n nhiều cuộc đánh cảm tử của quân khủng bố vào lính Mỹ và chính phủ lâm thời Iraq nhằm chống lại "tiến tŕnh dân chủ" mà Nhà Trắng muốn gieo mầm tại Trung Đông. Thế nhưng, tổng thống Bush vẫn tin tưởng lạc quan rằng những ǵ người Mỹ làm được tại đây sẽ thúc đẩy một "thế giới tự do" với những giá trị phổ quát về dân chủ, nhân quyền sẽ ngày càng được bành trướng trên toàn thế giới. Bọn khủng bố không từ một hành động dă man nào để hành xử. Sự kiện chặt đầu con tin Nick Berg làm cả thế giới bàng hoàng v́ hành động man rợ chỉ có từ thời trung cổ này. Thế nhưng chính quyền CSVN luôn xem đây là hành động dũng cảm của những "chiến binh" của "quân giải phóng" (cách dùng từ khôn ngoan của CS) nhằm hướng dư luận người dân VN vào tinh thần sẵn sàng chiến đấu chống Mỹ và các thế lực thù địch để nhằm bảo vệ đảng và nhà nước. Cũng trong năm này, thảm họa nổ hai máy bay tại Nga và vụ Beslan giết hại hàng trăm trẻ em đă được CSVN hô hào ủng hộ Nga tiêu diệt "khủng bố" thay v́ dùng chử tiêu diệt "quân ly khai", "quân giải phóng" Chechnya. Sự lập lờ của định nghĩa "khủng bố" và "chủ nghĩa khủng bố" nếu được Hoà kỳ tận dụng tiệt để để tấn công phủ đầu kẻ thù th́ CSVN cũng biết cách khai thác khái niệm này nhằm hô hào một cuộc chiến tâm lư chóng lại sự bành trướng những giá trị Mỹ trên trường Quốc tế rất khéo léo lẫn gian manh.

Cũng trong sự kiện nổ súng tiêu diệt quân ly khai bắt cóc con tin Beslan, và cả trong sự kiện giết chết tổng thống bù nh́n Chechnya Akhmad Kadyrov thân Nga, ông Putin đă bộc lộ thói thực dân và thói muốn nô dịch các nước khác thời CS Liên sô cũ mà ông đại tá KGB này c̣n bị di chứng. Ông muốn Mỹ và thế giới ủng hộ ông chống "khủng bố" nẳm t́m kiếm sự đồng cảm, chia sẽ. Nhưng ông ta hoàn toàn không muốn bất kỳ một tổ chức quốc tế nào can thiệp vào công việc xây dựng chính quyền thân Nga do ông dựng lên bằng những cuộc bầu cử "báng bổ dân chủ" tại Chechnya. Sau sự kiện Beslan, cũng chính Putin ra sắc lệnh cho phép ḿnh trực tiếp bổ nhiệm các vị Tỉnh trưởng hệt như công tác cơ cấu và bổ nhiệm cán bộ CSVN và CS thế giới trước đây đă làm cho thế giới cười vào mũi ông ta v́ sự thụt lùi và bôi nhọ dân chủ này.

Quan hệ Nga-Việt trở nên ấm lên kể từ khi Putin lên cầm quyền mà thời Yelsin đă bị đóng băng quan hệ Nga-Việt. Sau khi Putin lên cầm quyền, CSVN thay đổi chính sách v́ hy vọng rằng với đầu óc c̣n bị di căn bởi Chủ nghĩa Cộng Sản, Putin se có chính sách ít hà khắc với VN hơn Yelsin. Quả vậy, nhờ tôn vinh lại những giá trị Nga, ủng hộ Nga chống lại thế giới đơn cực của Mỹ, tăng cường mua bán vũ khí và hợp tác khái thác dầu khí, ca ngợi Putin và ủng hộ ông ta về vấn đề Chechnya... CSVN ít nhiều nhận được sự ủng hộ của Nga. Chính ví thế mà cuộc bầu cử đầy mờ ám và phản dân chủ của Nga đưa ông Putin lên cầm quyền lần hai vào tháng 4-2004 đă được CSVN ca ngợi là công bằng, dân chủ.

Cuộc bầu cử thống thống Mỹ với chiến thắng ngoạn mục của đương kim thổng thống Bush cũng là một thất bại cay đắng của CSVN khi đặt cược hoàn toàn vào con gà đá độ Kerry, kẻ chuyên có năng khiếu d́m chết dự luật nhân quyền VN. Thất bại này khiến CSVN đưa Tôn Nữ Thị Ninh sang Mỹ ḥng nhanh chóng xoa dịu những "nhận định sai trái" khi xếp VN vào quốc gia cần quan tâm đặc biệt về Tôn giáo bởi họ thừa biết tổng thống Bush là người rất mộ đạo và e rằng ông Bush sẽ trừng phạt CS v́ vụ này.

Thế giới cũng chứng kiến những cuộc bầu cử đầy sôi động và dân chủ ở Philippines, Indonesia chấm dứt vĩnh viền những nền độc tài tại Nam Á vào tháng 3, 4 năm 2004. Đây cũng chính là thắng lợi dân chủ rất lớn cho phong trào đấu tranh dân chủ tại VN tương lai v́ sức tác động tích cực của nó trong khu vực. Đặc biệt, cuộc bầu cử tại Đài loan đưa ông Trần Thủy Biển lên làm tổng thống làm CSVN thất vọng v́ vốn xem Trung Quốc xưa nay là vua mà VN là xứ chư hầu, có bổn phận phục tùng đàn anh. CSVN luôn ủng hộ Đài loan là quốc gia của Trung Quốc theo cách nghĩ độc đoán của họ. Thật ra, Mỹ công nhận vấn đề Đài loan là Trung Quốc theo chính sách một quốc gia hai chế độ là có ư đồ chính trị. Bởi chắc chắn rằng, người Mỹ tin tưởng sâu sắc rằng thể chế dân chủ tại Đài loan, Hồng Kông sẽ thay đổi nhận thức của người Trung hoa về vấn đề dân chủ để có thể làm cách mạng thay đổi thế chế độc tài CS tại Trung quốc sau này.

Cuộc bầu cử tại Ucraina là tṛ bẩn thỉu nhất của di chứng Cộng sản khi mà đương kim thủ tướng Victo Yanukovych thân Nga gian lận phiếu bầu và cố tâm đầu độc ứng cử viên đối lập Victor Yushchenko. Cuối cùng th́ chân lư cũng chứng minh được giá trị đích thực của nó khi ông Victor Yushchenko đă được người dân lựa chọn.

Như vậy, có thể nói, thế giới năm 2004 có sức tác động rất tích cực, sâu sắc đến phong trào dân chủ thế giới hiện nay và trong tương lai nhờ những cuộc bầu cử dân chủ. Sự tác động này sẽ không nằm ngoài những trăn trở, những suy nghĩ của trí thức VN yêu nước

Năm 2004 cũng đưa tiễn cựu tổng thống Mỹ Ronald Reagan ra đi, sự ra đi này của một trong những nhân vật xuất sắc nhất thế kỷ 20 đă nhắc nhở nhân loại một lần nữa về tội ác của CS, về bức tường Berlin dơ bẩn đă cầm tù lương tri loài người suốt nữa thế kỷ. Thế giới sẽ nhớ măi người anh hùng làm sụp đổ CS Đông Âu không tốn một viên đạn với bao tiếc thương và cảm phục. CSVN đương nhiên sẽ không bao giờ xem ông ta là ân nhân mà chính là kẻ thù đáng căm hận, v́ vậy Hà nội chẳng có một chút lời chia buồn cùng nước Mỹ về sự kiện này.

Con người thứ hai không thể không nhắc đến: trùm khủng bố Yasser Arafat, ông ta đă được CSVN xem là bạn thân, v́ vậy cái chết của ông ta được CS tô vẽ như một huyền thoại, một biểu tượng đấu tranh v́ độc lập lập bất hủ dù thừa biết rằng Arafat chuyên tấn công ŕnh phụ nữ, trẻ em Israel tại những nhà ga, lẫn bến chợ !

VN đă tổ chức ŕnh rang hội nghị Aseam 5 tại Hà nội năm qua và xem đó là một thắng lợi lớn, nhưng có một chi tiết ít chú ư là sự vắng mặt của thủ tướng Anh Tony Blair v́ vấn đề CSVN bao che cho nền độc tài Myanmar, thất bại này có thể làm Hà nội mất nhiều viện trọ từ Anh quốc. Chẳng nói ra, nhưng CSVN rất bực tức v́ chỉ nhận đưọc dự thờ ơ lănh đạm của chính phủ xứ sưong mù này.

Ông Phan Văn Khải cũng gân cổ lên thều thào hô to khẩu hiệu chống tham nhũng trước diễn đàn Quốc hội vừa qua. Buồn cười thay, CSVN đang xây một cái kim tự tháp chống tham nhũng chỗng đít lên trời ! chống ai ? ai chống ? cái khẩu hiệu treo đầu dê, bán thịt chó này đưọc CS dán thành băng rôn đầy đường xá mấy chục năm rồi mà bây giờ vẫn c̣n bắt dân chúng kêu gào theo khẩu hiệu.

Dự luật nhân quyền VN HR-1587 được hạ viện Mỹ thông qua tháng 7-2004 và việc Mỹ xếp VN vào các nước cần quan tâm đặc biệt về tôn giáo làm Hà nội lên ruột và chối bai, chối bải phản đối Mỹ can thiệp vào công việc nội bộ ... của nước Mỹ. Chuyện này, ai cụng biết là công việc nội bộ của chính nước Mỹ về chính sách ngoại giao, được quốc hội Mỹ thông qua và cho phép bộ ngoại giao Hoa Kỳ hành xử v́ quyền lợi nước Mỹ và v́ chính những giá trị nhân bản Hoa Kỳ muốn được nhân rộng trên toàn thế giới, thế mà CSVN nhảy dựng đứng lên mới là chuyện lạ mà ... không lạ !. Về HR-1587, ngày 23.11.2004 công bố Đạo Luật Chuẩn Chi Ngân Sách Tài Khóa 2005 của Chính Phủ Liên Bang, trong đó, không thấy có Mục X là phần “Đạo Luật Nhân Quyền Việt Nam”, điều này có nghĩa là các điều khoản liên quan tới “Dự Luật Nhân quyền Việt Nam 2004” đă bị loại ra khỏi Đạo Luật này. Về “các nước cần đặc biệt quan tâm”, chính phủ Mỹ đă gia hạn thêm 90 ngày trước khi áp dụng các biện pháp chế tài.

Sự vụ tổng cục hai về việc giành ăn, giành chức, giành quyền của các tướng lĩnh CS chẳng có ǵ là lạ cả, bản chất CS là thế nên xem ra, dù có bị chỉ trích thâm tệ, th́ cũng như "nước đổ đầu vịt" thôi. CSVN vẫn "trơ gan cùng tế nguyệt" !. Nên nhớ CS rất có kinh nghiệm xử lư nội bộ, lẫn thanh trừng nội bộ ! đừng đánh giá qua thấp năng khiếu này của CS. "Tổng cục hai" không phải và không thể là cái ng̣i nổ để làm tan ră hay suy yếu CSVN được. Có lẽ, những nhà dân chủ nên hướng tới một mắt xích khác chăng ?

Tháng 7-2004,CSVN tổ chức long trọng chiến thắng Điện Biên, tôn vinh tướng Giáp. Tháng 12-2004 CSVN tổ chức hoành tráng kỷ niệm 60 năm ngày thành lập quân đội nhân dân VN và ngày quốc pḥng toàn dân, tướng Anh và tướng Giáp cùng ngồi ngang hàng ở hàng nghế danh dự, việc phong ông Vịnh lên hàm tướng là câu trả lời của CS: VN đang rất ổn định, đừng có mà chen vào !

CSVN cũng gia tăng kiểm soát Internet nhằm ngăn chân những phần tử chống đối nhà nước CS trong năm qua. Ở bất cứ quán cafe Internet nào cũng có câu: "nghiêm cấm truy cập vào những trang web chống phá nhà nước CHXHCNVN". Rất có thể đây là cái lợi cho phong trào dân chủ bởi v́ câu nghiêm cấm trên chỉ gợi thêm óc tṛ ṃ của giới trẻ. Điều quan trọng là thanh niên VN có c̣n biết xót xa, trăn trở cùng đất nước không khi mà hàng chục triệu đồng bào sống trong đói khổ, hàng triệu trẻ em ăn xin, bán báo, bán vé số, đánh giày, hàng trăm ngàn phụ nũ VN đi làm gái điếm, hàng chục ngàn người VN bị nhiễm AIDS/HIV khi lâm vào ma tuư, mại dâm và hơn hai triệu đảng viên CS đang ăn trên ngồi tróc, bóc lột nhân dân, đẩy tương lai dân tộc đến cảnh khốn cùng, băng hoại ?

Kính chào năm 2005 ! Kính chào Việt Nam !

Không có ǵ là trường tồn, CSVN cũng thế, sớm muộn ǵ nếu họ không biệt đặt lợi ích dân tộc lên trên lợi ích của đảng, nếu họ không dám hy sinh ḷng tham không đáy của kẻ cầm quyền để lo cho tương lai dân tộc th́ lịch sử sẽ làm đúng cái qui luật của nó : thay đổi một chế độ bất công, cường quyền v́ lợi ích của nhân dân.

BS Ngu Mặc Kha, Sài g̣n-Việt Nam

----- O -----

BỘ KHEN, VẬY ĐƯỢC RỒI !

Nguyen Hai Son

Trong cuộc họp Hội đồng nhân dân TP.HCM vừa qua; đại biểu Vơ Văn Sen chất vấn ông Huỳnh Công Minh, giám đốc Sở Giáo dục-Đào tạo, là năng lực hợp tác quốc tế trong lănh vực giáo dục của thành phố chưa tương ứng với tầm cỡ của thành phố. Ông Giám đốc Sở trả lời đốp chát lại rằng: “Bộ khen, vậy được rồi!” Đây là câu trả lời áp đảo từ trên xuống; ông ta cho rằng kết quả của công việc không phải ở chuyện được hay không, mà dựa trên lời khen-chê của cấp trên. Theo tôi, đây là câu nói gây ấn tượng nhất trong năm.

Câu trả lời của ông Huỳnh Công Minh làm nhiều đại biểu cười ồ; c̣n tôi, sau khi đọc được ḷng như se lại. Té ra, ông Minh vẫn c̣n sống trong thời bao cấp, thời mà cán bộ làm việc theo kế hoạch từ trên đưa xuống; v́ vậy ông ta cần phải làm hài ḷng cấp trên chứ không phải làm được việc. Câu nói của ông ta chứng tỏ rằng nền giáo dục VN vẫn c̣n bao cấp “dữ” lắm. Trong chế độ độc tài CS, sự hài ḷng cấp trên là cái bùa hộ mệnh trên con đường danh vọng nhưng lại là mầm mống cho sự thối rửa tinh thần. Ông Minh, một quan chức làm việc ở thành phố được coi là trung tâm văn hóa kinh tế của quốc gia mà c̣n lấy cái khen của những ông ở tận Hà Nội để bào chữa cho việc làm của ḿnh; huống hồ ǵ, những ông ở vùng sâu vùng xa; có lẽ, sẽ lấy con “ngáo ộp” CS ra để bảo vệ những sai trái của họ. Mấy ông này đe dọa dân chúng rằng: “Mày nói tao sai hả? Tao sẽ sai Công an trị mày!” Do vậy, những cái sai của quan chức đảng không ai dám đụng đến nữa!

Những lời nói như kiểu ông Minh chứng tỏ rằng quyền lực CS c̣n hoành hành dữ dội lắm! Ông ta làm việc là v́ quan chứ không phải v́ dân; dân chúng ở xứ sở này như là cỏ rác chỉ có quyền lực của Đảng là vĩ đại mà thôi. Ở VN, không có sự vừa ḷng của cấp trên th́ khó mà làm việc, chứ đừng nói ǵ đến thăng tiến. Guồng máy của Đảng đă vận hành như vậy nên phải chấp hành như vậy. Xă phải được ḷng Huyện, Huyện phải được ḷng Tỉnh… cứ như vậy làm vừa ḷng lên cho đến Thái thượng hoàng. Mỗi một ông quan tỉnh lẻ luôn có một Thái thượng hoàng ở Kinh đô đỡ đầu, v́ vậy phải thường xuyên cống nạp.

Bộ khen, vậy được rồi! Bộ ở đây chắc là Bộ Chính trị chứ không phải bộ Giáo dục- Đào tạo; v́ nếu hỏi ông Nguyễn Minh Hiển, chắc là ông ta từ chối trả lời; c̣n hỏi bộ Chính trị th́ gần hai chục con người, biết t́m ai mà hỏi. Ông Minh quả là người láu cá! Ủy viên Bộ chính trị mà muốn khen là phải lấy cẩm nang, di chúc của ông Hồ ra nói; ví dụ “Non sông VN có vẻ vang hay không. Đất nước VN có sánh vai các cường quốc năm Châu được hay không là nhờ công học tập của các cháu.” Thành tích của các cháu nhưng công lao là của đảng, v́ vậy cần phải “bơm” cái thành tích này lên. Thành tích càng cao th́ công lao đảng càng lớn. Bệnh thành tích đă nhiễm vào máu những người CS rồi. Không có thành tích th́ CS chẳng bao giờ lừa bịp được dân chúng ?

Nền kinh tế hay nói đúng hơn là thể chế chính trị-xă hội của VN đang vận hành theo hai quy tắc; một quy tắc trong Đảng và một quy tắc trong Dân. Quy tắc trong Đảng là cần phải vừa ḷng cấp trên, bất chấp cấp dưới có bằng ḷng hay không; tỷ như cái chuyện đào đường ở thành phố, dân kêu la quá trời nhưng mặt đường cứ bị đào, vẫn cứ bị băm nát… C̣n quy tắc trong Dân th́ không có cái chuyện vừa ḷng cấp trên mà phải vừa ḷng nhau, dù đối tượng này có thể là khách hàng hay hàng xóm. Một ông đến cơ quan được nhiều người xun xoe giành nhau chào hỏi, nhưng khi về tổ dân phổ th́ chẳng ai thèm nh́n mặt ông ta. Trước đây, nhiều người muốn làm quen với vợ ông ta để đến khi gặp chuyện th́ nhờ vả; nhưng từ thời mở cửa đến nay, việc đó chẳng cần nữa v́ đă có “c̣” làm. “C̣” làm c̣n nhanh hơn người trong nội bộ làm. Đưa cho “c̣” nắm tiền là xong mọi việc, số tiền ít hay nhiều là tùy vào việc dễ hay khó. “C̣” ngồi ở vỉa hè nhưng đường đi nước bước trong cơ quan c̣ rành rọt lắm. Nếu có vị nghiên cứu sinh nào làm luận án Tiến sĩ, tôi xin mách nhỏ một đề tài có tên là: “Vai tṛ của “C̣” trong nền kinh tế chuyển đổi.” Với đề tài này, quư vị tha hồ viết, chẳng cần phải copy của người khác hoặc download từ Internet (v́ làm ǵ có mà ăn cắp). “C̣” ăn chia với quan, v́ vậy “C̣” được các quan khen dữ lắm!

Một chính sách được đưa ra thực hiện th́ năm, ba năm sau mới họp tổng kết. Muốn tổng kết phải có nghị quyết từ trung ương, rồi phải có trung ương về đánh giá. Ông ta nói tốt là phải tốt, c̣n nói xấu là có chuyện rắc rối. V́ vậy, cái quan trọng là phải làm vừa ḷng cấp trên chứ không phải làm được việc. Cán bộ địa phương không muốn làm vừa ḷng dân, nhưng phải làm vừa ḷng trung ương; v́ vậy mới có chuyện báo cáo láo, thành tích giả, đến lượt trung ương về đánh giá, thanh tra… th́ họ lại xít xoa: Cái sai này là do địa phương; chứ chính sách Đảng, nhà nước không phải như vậy. Coi như huề, ai chết ráng chịu! Trong guồng máy đảng, một ṿng tṛn khen tặng khép kín từ trên xuống dưới; v́ vậy, bà con vùng sâu vùng xa thường nhắc đi, nhắc lại rằng: “Cám ơn đảng, cám ơn nhà nước! Nhờ có Đảng, nhà nước mà chúng con mới được như ngày hôm nay…” Trong những lần Đại biểu quốc hội về tiếp xúc cử tri ở địa phương, không phải ai muốn gặp “vị đại diện” của ḿnh cũng được đâu? Mặt trận Tổ quốc sắp xếp, bố trí những người của họ và những câu hỏi chất vấn cũng được gợi ư trước. Nhờ vậy, không có cái chuyện Dân hỏi một đường mà Đảng trả lời một nẻo. Ḷng Dân và ư Đảng trùng phùng ở đây!

Năm 1978, nông thôn miền Nam bước vào xây dựng Hợp tác xă nông nghiệp. Tôi may mắn được làm một chân thư kư. Công việc hàng ngày là ghi báo cáo, viết kế hoạch, tính công điểm, sản lượng… cho các đội sản xuất. Một điều làm tôi ngạc nhiên là khi mỗi đội làm ra cái ǵ ngon đều dâng lên cho ban Chủ nhiệm; từ củ khoai to cho đến con cá béo… Đến nỗi; khi lên không gặp được ban chủ nhiệm, họ viết giấy để lại là quà này của ông X đội Y… Lúc đó, tôi không hiểu tại sao bà con nông dân phải làm cái chuyện này? Đến khi xuống thăm các đội, tôi thấy cuộc sống của nông dân vô cùng khó khăn; trưa ở lại ngoài đồng phải ăn cơm ghế sắn lát mốc gói trong tàu lá chuối. Củ khoai to, con cá béo… là những cái cao sang mà họ không dám đụng đến. Lúc đó, tôi cứ nghĩ tâm lư thật thà của người nông dân là muốn chứng tỏ đội của họ đă sản xuất được những nông sản có năng suất cao, giá trị lớn; nhưng sau đó tôi mới biết là các ông đội trưởng có ư đồ xây dựng thành tích cho họ. Họ cần phải được trên khen! Họ cần phải lấy ḷng ban chủ nhiệm th́ mới thuận lợi cho công việc. Một Hợp tác xă có 8 đội sản xuất nhưng chỉ có một cái máy bơm nước, nếu không có sự quan tâm của ban Chủ nhiệm th́ đến lúc nào mới có nước để cấy cày đây?

Một kiểu làm không cần hiệu quả mà chỉ cần “trên khen là được”, vừa mới nêu hậu quả là chuyện Pacific Airlines. Đây là bài học của chính phủ VN về việc phô trương chính sách kinh tế thị trường. Ngay từ những năm 90 của thế kỷ trước, họ cũng cho rằng độc quyền kinh doanh là một việc làm không tốt, một ḿnh một chợ không thể tác động tích cực đến nền kinh tế; cho nên họ mới lập ra Pacific Airlines (PA) để cạnh tranh với Vietnam Airlines. Lúc đó chẳng ai biết công ty PA do ai thành lập; hành khách chỉ biết rằng, có thêm một hăng máy bay để họ lựa chọn. Sau hơn mười năm hoạt động, PA nợ lên đến 251 tỷ nhưng vốn chỉ có 40 tỷ; trong đó Vietnam Airlines (VN) chiếm hơn 40%, phần c̣n lại là của năm công ty khác cũng là của nhà nước. Ở đây tuyệt nhiên không có cổ phần của tư nhân hay của nước ngoài. Cuối cùng, họ rút ra bài học là không bao giờ một công ty bỏ vốn ra thành lập một công ty khác để cạnh tranh với ḿnh mà thành công cả. Điều đó là đương nhiên! VA ngu ǵ mà bỏ tiền, bỏ công sức ra xây dựng một công ty để chiếm đoạt sự độc quyền của họ. Hiện nay, PA đang đứng trước câu hỏi là nên phá sản hay bơm thêm tiền để tiếp tục hoạt động? Và ngày hôm qua, Đại hội cổ đông đă thống nhất là không giải thể, nhưng hoạt động như thế nào th́ cũng chưa có phương hướng. Đây là quyết định mà nhiều người đă đoán trước được, bởi v́ các công ty nhà nước ngu ǵ giải tán để các quan thất nghiệp. Việc c̣n lại là lốp-bi để Tổng cục hàng không, Bộ giao thông vận tải và Chính phủ chấp thuận bơm thêm tiền. Cái ranh ma của PA là đại hội cổ đông sớm để đặt Chính phủ vào chuyện đă rồi! (Bản chất của CS là luôn đặt mọi chuyện trong một kết cục đă rồi.)

Hiện nay, chính phủ VN đang đứng trước khó khăn là rót thêm tiền để cứu các công ty làm ăn thua lỗ và xây dựng các công tŕnh không có tính khả thi, trong khi ngân sách ngày càng thiếu hụt. Bỏ th́ vương thương th́ khổ! Thôi th́ sống cùng sống, nhưng chết th́ thằng nào yếu chết trước!

Trong cái ủy ban thể dục thể thao mà ông Lương Quốc Dũng làm phó chủ nhiệm, có một Vụ gọi là Vụ thể thao thành tích cao. Tôi không biết cái Vụ này làm công việc ǵ? Thể thao nào mà không muốn đạt đến thành tích cao? Thể thao nào mà không có giải, giải để biết anh xếp hạng thứ mấy mà c̣n cố gắng tập luyện chớ; do đó cần bỏ ngay cái Vụ thành tích này đi. Ở VN, không chỉ đội tuyển bóng đá quốc gia là “xây nhà từ nóc” mà những chương tŕnh, chính sách khác đều “xây nhà từ nóc”; từ việc xây dựng đội bóng đá phong trào cho đến kế hoạch năm năm… “Xây nhà từ nóc”, không sớm th́ muộn, chỉ có sụp mà thôi! Họ lấy thành tích là cái cần phải đạt được trước mắt, đến khi thất bại th́ đổ lỗi cho nhau. Đội tuyển bóng đá VN thua Indonesia; Liên đoàn bóng đá VN (VFF) đổ lỗi cho huấn luyện viên, huấn luyện viên đổ lỗi cho cầu thủ… Rồi báo chí cũng có lỗi là ém nhẹm những thông tin tiêu cực về VFF, báo chí có lỗi là không đưa những tin tức về ông huấn luyện viên có tâm tính bất thường mà khen tặng ông ta quá mức; nào là ông Tavares, một huấn luyện viên người Brazil có trái tim VN. vv và vv…

Con đường XHCN là một con đường đầy thành tích. Thành tích đưa ra trước, mọi chuyện khác tính sau… Hàng trăm hàng ngàn công tŕnh nằm chơ vơ, đội mưa chịu nắng mà chẳng ai thèm sử dụng là do cái bệnh thành tích của đảng. Đảng xúi Dân làm công việc “đội đá vá trời”, đến khi kết quả thê thảm th́ bắt đầu “vạch lá t́m sâu”, rút kinh nghiệm… Ngày ông Hồ c̣n sống, đă có t́nh trạng “tranh công đổ lỗi” này rồi! Lỗi là của ai không biết, chứ công lao chắc chắn là của đảng. Thằng nào mạnh th́ giành được “cái công”, c̣n thằng yếu th́ phải chịu “cái lỗi”; v́ vậy dân chúng đương nhiên trở thành kẻ có lỗi và phải sám hối trước bàn thờ Đảng. Viết đến đây, tôi lại nhớ đến những lần kết nạp Đoàn viên; chúng tôi phân công cho cô phụ trách văn hóa-văn nghệ của Chi đoàn chăm lo cái bàn thờ này. Một bộ đồ nghề gồm; một tấm ảnh, một lá cờ, một khăn trải bàn bằng ni-lông và vài cành hoa nhựa …

Bài học thua xiểng liểng và x́ như quả bóng không chỉ đúng trong bóng đá mà c̣n đúng trong bất cứ cuộc ganh đua nào; dù cho đó là thể thao, kinh tế hay chính trị. Thể thao là tấm gương phản chiếu bộ mặt xă hội, v́ vậy nó biến đổi theo cái bộ mặt đó. Bóng đá ở VN là niềm say mê của cả dân tộc, cho nên có thể nói chủ nghĩa dân tộc đă bị khủng hoảng và chưa t́m thấy lối ra. Khi thắng cuộc th́ dân chúng đổ ra đường la hét nhảy múa, tung hô cờ đỏ sao vàng; đây là cơ hội để đảng tuyên dương thành tích và tính dân tộc của họ. Nhưng khi thất bại th́ yểu x́u x́u, mất hết tinh thần; một sự hụt hẩng khổng lồ trong tâm trí dân chúng. Tôi c̣n nhớ năm ngoái, bóng đá VN đoạt huy chương bạc ở Sea Games 22 th́ báo chí ca ngợi rằng: “VN, từ con Rồng bóng đá đến con Rồng kinh tế.” Rồng phượng ở đâu mà đến nhanh thế nhỉ?

Cùng một thời điểm, khác nhau về hai lănh vực; một cái là thể thao và một cái là hàng không nhưng cả hai cùng thất bại trên sân nhà và phe ta lại đè bẹp phe ḿnh… Đây là những thất bại đă thấy trước nhưng chính quyền CS chẳng rút được bài học nào cả. Bản chất chế độ CS đă sản sinh ra một kiểu làm như vậy nên họ phải chấp nhận hậu quả của nó; chứ c̣n kêu ca ǵ nữa! Những người có đầu óc phán đoán thường nêu được mối liên hệ giữa hiện tượng và bản chất; không có hiện tượng nào là không báo hiệu một điều ǵ đó, và không có bản chất nào là không bao gồm các hiện tượng. Khi thắng cuộc th́ khua chiêng gơ trống, khen không biết ngượng mồm; c̣n khi thua cuộc th́ cứ chối quanh, thằng này đổ lỗi cho thằng kia… để cuối cùng phải bể tanh banh. Chính quyền CS đang gồng ḿnh chịu đựng những cú va đập từ bên trong như vậy? Một tầng lớp lănh đạo không có thói quen chịu trách nhiệm, nhưng lại có tham vọng “biến” đất nước trở thành rồng, thành cọp th́ “hơi bị” bùa phép đấy!

Tục ngữ VN có câu: “Thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho ngào” nhưng trong guồng máy của đảng lại thích khen, mới lạ. Khen mà ai không thích, nhất là những người không làm được việc càng thích được khen hơn. Phụ nữ thích được khen hơn đàn ông ? Lời khen của CSVN bây giờ sao giống những viên đạn bọc đường quá!

Chính phủ VN không có những lư thuyết về nền kinh tế trong thời kỳ quá độ, thời kỳ phải chuyển từ nền kinh tế chỉ huy sang nền kinh tế thị trường. Đây là một vấn đề hoàn toàn mới! Họ cố gắng định hướng XHCN cho một nền kinh tế thị trường, nhưng thị trường lại có những quy luật riêng của nó. Thị trường làm thay đổi những nhu cầu, suy nghĩ và dự đoán của chúng ta; v́ vậy có thể nói, thị trường là “người” làm ra chính sách kinh tế, chứ không phải bộ máy quan liêu. Không có quyền lực nào có thể áp đặt lên thị truờng được, dù cho đó là quyền lực sinh sát của đảng ?

Ở VN hiện nay, cùng tồn tại hai thành phần kinh tế rơ rệt; thành phần kinh tế bao cấp của các công ty nhà nước, và thành phần kinh tế thị trường của các công ty tư nhân. Ở chợ th́ tư nhân thắng nhà nước, nhưng vào cơ quan hành chánh th́ nhà nước lại thắng tư nhân. Các công ty nhà nước được ưu đăi đặc biệt về vốn liếng, đất đai, chính sách; nên các quan chức lấy sự khen-chê của cấp trên làm kim chỉ nam cho mọi hoạt động. Chỉ cần trên khen là được! C̣n những công ty tư nhân th́ lấy những giá trị của thị trường làm phương châm kinh doanh, lấy sự hài ḷng của khách hàng làm thước đo doanh thu của ḿnh. Khách hàng khen th́ ổn chứ chê là coi chừng bị phá sản? Hiểu được ư đồ của Đảng là luôn lấy ngọn đuốc XHCN soi đường cho những bước đi của ḿnh, nên nhiều ông quan tư bản tranh thủ giữ lại các công ty làm ăn thua lỗ để hoạt động. Đă nói định hướng XHCN mà không có các công ty độc quyền quan liêu th́ làm sao định hướng được ?

Trong nền kinh tế tập trung, cơ quan chủ quản áp đặt kế hoạch sản xuất cho cấp dưới; c̣n trong nền kinh tế thị trường, người ta phải đi t́m nhu cầu của thị trường để sản xuất. Hàng hóa do nền kinh tế tập trung làm ra là để phân phối, dù cho người dân chẳng cần thứ hàng hóa đó. C̣n trong nền kinh tế thị trường hàng hóa làm ra để bán; ai cần th́ mua, không cần th́ thôi. Tiêu xài cũng phải tính toán. Hàng hóa làm ra phải tốt, rẻ, đẹp, bền… th́ mới có người mua; c̣n không họ sẽ chọn mua món hàng khác có cùng chức năng, công dụng nhưng của một công ty khác. Trong nền kinh tế tập trung, người dân không có quyền chọn lựa mà bị ép buộc tiêu dùng những thứ do nhà nước cung cấp. Thị trường VN có nhiều hàng giả, hàng nhái, hàng lậu… là do lỗi của con đường kinh tế thị trường định hướng XHCN này ?

CSVN quyết tâm mang gánh nặng “Xă hội Chủ nghĩa” trên lưng, chạy theo con đường kinh tế thị trường. Lâu lâu, họ ngoái đầu nh́n lại để kiểm tra xem cái CNXH vẫn c̣n hay đă rơi mất rồi. Chạy trong tư thế như vậy th́ làm sao mà chạy nhanh được!

Sống trong nền kinh tế bao cấp chỉ cần Đảng khen là được. Đảng khen thằng này là thành phần bần cố nông, như vậy là tốt cho nó; c̣n ngược lại, phê lư lịch cha nó là Ngụy quyền phản động th́ coi như tiêu. Sau này, nếu ai hỏi là tại sao tôi có năng khiếu viết văn làm báo. Tôi xin trả lời là nhờ hồi trước viết lư lịch đi xin việc làm. Lư lịch cha tôi là Ngụy quyền, nên tôi phải cố nặn ra từng câu từng chữ; viết như thế nào để mấy ổng phê không phải con Ngụy quyền th́ tôi mới có cơ may xin được việc (Có việc làm là có 18 cân gạo, không có gạo là đói.} Đọc lời phê thấy nặng nề quá, đi xin việc mà nộp cái lư lịch như vậy th́ ai mà nhận; thà xé đi c̣n hơn. Về nhà viết lại, ngày mai đưa lên kư tiếp với hy vọng lần sau sẽ được phê tốt hơn. Nhưng dù có tốn bao nhiêu công sức, tôi cũng không thoát được những lời phê lư lịch hẩm hiu. Cứ viết viết măi, nhờ vậy mà hôm nay tôi trở thành… một thằng hay viết.

Để giảm bớt các công ty hoạt động theo tiêu chí “trên khen là được”, nhà nước đưa ra chính sách cổ phần hóa. Kế hoạch cải cách, sắp xếp các công ty làm ăn thua lỗ đă đề ra năm năm nay, nhưng tiến độ vẫn ́ à ́ ạch. Chính phủ cứ thúc bên đít, nhưng mấy ông quan kinh tế ngu ǵ mà cổ phần, giải thể. Làm ăn không được nhưng cứ để đó, lời ḿnh ăn lỗ đă có nhà nước chịu. Càng kéo dài thời gian quan ta càng hưởng lợi, nước càng đục th́ mới có cá để câu. Ngay cái mặt bằng, diện tích sử dụng cho các công ty tư nhân thuê lại mỗi tháng cũng bỏ túi được mấy chục triệu, cần ǵ phải tính chuyện sản xuất kinh doanh cho mệt.

Nếu Mỹ cho bộ bài năm mươi hai con, tôi sẽ chọn những vị ở Ban tư tưởng văn hóa làm con X́; Nguyễn Khoa Điềm là con X́ cơ, Hồng Vinh là con X́ rô, Đào Duy Quát là con X́ chuồn… c̣n ông Mạnh, ông Khải như vậy nhưng chỉ là những con Bồi, con Già đáng thương. Vừa rồi, họp tổng kết 3 năm thực hiện nghị quyết TW 5 về công tác tư tưởng, lư luận. Ông Nguyễn Khoa Điềm đă chỉ ra nhiều yếu kém, khuyết điểm của báo chí là; “Nhiều tờ báo bị khuynh hướng thương mại hóa, chạy theo kinh tế thị trường, hoạt động không đúng tôn chỉ , mục đích; một số tờ báo chưa tự giác chấp hành các nguyên tắc lănh đạo của Đảng, chưa làm tốt chức năng tư tưởng, văn hóa và nhiệm vụ chính trị của báo chí cách mạng; đưa tin giật gân câu khách, chạy theo thị hiếu tầm thường, nặng về thông tin những mặt trái tiêu cực, khuyết điểm của xă hội. Một số tờ báo c̣n đăng tin sai sự thật, thổi phồng, khoét sâu các thiếu sót, khuyết điểm…” Theo tôi, những chuyện như trên là đương nhiên trong một nền kinh tế chuyển đổi! Ông Điềm cho rằng; những hiện tượng trên không chỉ là phổ biến mà c̣n tồn tại rất dai dẳng trong một số cơ quan báo chí; nhiều cán bộ, đảng viên c̣n mơ hồ trong nhận thức về vai tṛ, nhiệm vụ của báo chí cách mạng. Ông ta c̣n nói rằng; báo chí không chỉ là người đưa tin mà c̣n là những người hoạt động chính trị. Ừ, câu này cũng đúng cho những nhà hoạt động dân chủ.

Chúng ta thường phê b́nh báo chí CS là những tên bồi bút, nhưng như ông Điềm đă cảnh cáo th́ họ cũng chẳng sung sướng ǵ. Họ muốn viết một bài báo theo đúng chính sách của Đảng th́ lại không đúng thực tế; c̣n phản ảnh đúng hiện thực th́ lại ngược với tinh thần của Đảng đề ra. Đường nào cũng khó cho họ, v́ thực tế cuộc sống và lư tưởng của đảng đang choải nhau quá! Đảng chê bai họ rằng, trong thời kỳ chống Mỹ đă có nhiều tác phẩm văn học xứng đáng với tầm vóc của dân tộc; nhưng trong thời kỳ đổi mới, gần hai chục năm nay, chẳng t́m thấy “thằng” nào cả. Nhiều cuộc họp báo nhưng chỉ có phóng viên của cơ quan thông tấn nhà nước mới được tham dự; c̣n những phóng viên tỉnh lẻ th́ ngồi vỉa hè uống trà đá, và chờ… lấy lại thông tin.

Làm việc trong guồng máy CS chỉ cần trên khen là được, họ có cả một Hội đồng thi đua khen thưởng nhà nước; họ có đủ thứ huy chương, huân chương, danh hiệu, bằng khen, giấy khen… từ tổ dân phố đến cấp nhà nước để khen tặng lẫn nhau. Câu trả lời của ông Minh là câu nói ngắn nhưng có nhiều dấu hỏi chấm than (?!) làm nhiều người không khỏi ngớ ngẩn. Thời trước, chẳng có ông quan Tỉnh nào dám nói toạt ra là được trung ương khen đâu, nói như vậy là không khiêm tốn; nhưng hôm nay, c̣n ǵ nữa đâu mà phải kiêng khem. Nếu ai đó hỏi rát quá th́ cứ trả lời; trên khen là được. Không tin th́ cứ lên trên mà hỏi.

Có một con đầm Cơ thích được khen là con mệ Tôn Nữ Thị Ninh. Họ Tôn ở Huế, ai mà không biết cái ḍng dơi hoàng thân quốc thích này. CSVN lấy con đầm Cơ họ Tôn làm con át chủ bài để tuyên truyền cho chính sách lôi kéo trí thức hải ngoại. Đảng nói là bà ta ăn học và làm việc ở đâu bên Châu Âu, nhưng giác ngộ cách mạng và quay về phục vụ Đảng. Thật là triệu người chỉ có một! Đây là nhân vật để Đảng tuyên truyền rằng, cứ nh́n con mệ đầm Cơ này mà các anh (chị) trở về với chúng tôi. Tôi không tin là người Huế có thể làm cách mạng theo đúng nghĩa của nó; nếu nói miền Trung là cái nôi cách mạng th́ phải chừa đất Huế. Ai đă đọc quyển “Học phí trả bằng máu” rồi? Quyển sách này nói về nhân vật Lê Công Cơ, hiện nay là hiệu trưởng trường Đại học dân lập Duy Tân. Ông ta là người Quảng Nam nhưng học ở Đại học khoa học Huế; trong những năm 1970, ông ta xây dựng phong trào sinh viên chống chính quyền ở Huế nhưng nhiều lần bị “bể” là do phản bội. Cuối cùng, ông ta kết luận một điều là; ở Huế làm cái chi th́ được, chứ làm cách mạng th́ không. Như vậy, v́ động cơ ǵ mà con mệ họ Tôn lại qua bên Mỹ tranh luận với chính khách và sinh viên Mỹ về nhân quyền và tôn giáo ?

Tôi nghĩ nước Mỹ là đất nước tự do và văn minh. Ai muốn nói ǵ cứ đến đó nói, dù có nói xấu người của họ cũng chẳng sao. C̣n ở VN đó hả, chạy qua địa phương khác nói thử coi? Có ngày bị đánh phù mỏ! Bà ta qua “bên nớ” nói cái chi không biết, miễn là về “bên ni” Đảng khen là được. Cô gái Huế dịu dàng e thẹn, nép đầu bên chiếc nón bài thơ ngày xưa; nay đă trở thành con mệ đầm Cơ. Đất Huế là đất kinh kỳ, nơi sinh ra những danh sĩ tài hoa; chứ không phải là đất của anh hùng hào kiệt. Chính trị không phải là món quà khen tặng cho tính cách Huế. Bà Ninh không hiểu con đường chính trị vô th́ dễ nhưng lại không có lối ra, nếu ráng mà ra th́ cũng thân bại danh liệt. Bà Nguyễn Thị B́nh trước đây làm chính trị có thể giải thích được, chứ bà Ninh làm chịnh trị là một hiện tượng hiếm thấy; không biết bà ta có bị “vô thế” không ?

Bộ khen là được rồi, v́ vậy báo Tuổi Trẻ mới dành một góc cho “Chương tŕnh kư tên v́ công lư” và “Góp tay xoa dịu nỗi đau da cam”. Hằng ngày đọc báo, độc giả sẽ thấy được con số người kư tên và số tiền quyên góp được. Họ đă lôi kéo hơn 1 triệu chữ kư và quyên góp trên 5 tỷ đồng. Đây là kỹ thuật tuyên truyền sặc mùi CS nhưng lại thiếu bằng chứng khoa học để thuyết phục. CS gom hết những người đui què mẻ sứt… bẩm sinh ở VN và cho đó là nạn nhân chất độc da cam; con số này ước chừng trên ba triệu. Họ không thèm xem xét cơ chế tác động của độc chất, không cần nghiên cứu là c̣n một thứ chất độc nào khác gây đột biến cho bào thai hay không? Lẽ ra, trước khi kiện các công ty Mỹ, người ta phải làm một nghiên cứu để chứng minh những di chứng này là do chất độc da cam chứ không phải là những độc chất khác. Nghiên cứu này sẽ thuyết phục được các công ty Mỹ bồi thường. Phương pháp nghiên cứu có thể là hồi cứu hoặc là đối chứng, nhưng kết quả nghiên cứu phải có ư nghĩa thống kê. Nước Mỹ là một quốc gia có nền khoa học kỹ thuật hàng đầu, cho nên mọi chuyện phải có chứng cứ đàng hoàng; chứ không phải hàm hồ là thắng.

Nếu là chất độc da cam th́ tác động trên cơ thể con người phải giảm dần theo thời gian, v́ nồng độ chất độc ngày càng giảm; đằng này, Mỹ rải chất độc gần 40 năm rồi, nhưng di chứng ngày càng nặng. V́ vậy, tôi không tin những di chứng hiện nay là hoàn toàn do chất độc da cam. Ở VN, các bà mẹ mang thai vẫn tiếp xúc với thuốc trừ sâu, chất diệt cỏ một cách “vô tư”; chưa thấy chính phủ có một khuyến cáo nào ngăn cấm chuyện này cả? Và tôi cũng tin chắc rằng, nồng độ hóa chất nông nghiệp trong tinh dịch của người nông dân cũng cao đáng kể. Ở VN, việc dùng hóa chất để chế biến, bảo quản thực phẩm là phổ biến; những hóa chất đă bị thế giới cấm đoán từ những năm 1960 nhưng vẫn được dùng để chế biến thức ăn, nước uống một cách thoải mái. Do vậy, những vụ ngộ độc thực phẩm tập thể xăy ra như cơm bữa; những vụ ngộ độc cấp tính dễ được phát hiện bằng các triệu chứng như: nôn, ói, đau bụng quằn quại, mặt mày tái xanh tái mét… c̣n những vụ ngộ độc măn tính th́ giải thích sao đây ?

Không thể nói, ở VN, không có ngộ độc măn tính; nhưng trong suốt thời gian qua chẳng có cơ quan nào nghiên cứu, phát hiện và cảnh báo t́nh h́nh này cả. Ngộ độc măn tính là t́nh trạng chất độc tích tụ từng ít một, từ ngày này sang ngày khác sẽ tác động lên nhiễm sắc thể và gây đột biến gen trong quá tŕnh sao chép. À quên! C̣n cái chuyện sử dụng dược phẩm một cách vô tội vạ nữa… V́ vậy, xin đừng ai ngạc nhiên là tần suất mắc một bệnh bẩm sinh nào đó ở VN, cao hơn các nước khác. Dù cho chiến tranh đă qua 30 năm nhưng cứ đổ hết mọi tội ác lên đầu Mỹ-Ngụy, thế là yên chuyện. Chất độc da cam: Một phát đạn ngắm bắn hai mục tiêu!

Trong cơ chế bao cấp, mọi người sống được là chờ cấp trên ban ân huệ; sự ban ân cứ như thế mà đi xuống. Vô h́nh trung đă tạo ra tầng lớp bên dưới chờ được ban ân, cái tầng lớp này chính là nhân dân. Sự ban ân đă giết dần nội lực cạnh tranh và sự áp đặt đă bóp chết tính sáng tạo. Có một cái bánh thật to, thằng trên cao lấy bớt một miếng rồi đưa cho thằng ở dưới; thằng dưới lấy bớt một miếng rồi đưa cho thằng dưới nữa… cứ thế, cho đến thằng Dân chỉ c̣n một chút chun; thậm chí không ai nhận ra là cái bánh. Nếu có ai hỏi, CS là những người như thế nào? Tôi xin trả lời họ là những con người có nhân cách phân liệt (schizophrenial personality). Họ dông dài, ngụy tạo, xa rời thực tế, nói một đường làm một nẻo… làm cho những ai tin họ, đi theo họ cũng khùng luôn. Hoàn cảnh lịch sử đă tác động đến việc h́nh thành một nhóm người có nhân cách như vậy?

CS đă thay đổi chiến thuật đối phó với dân chúng, nhưng bản chất của CS vẫn c̣n giữ nguyên. Họ không c̣n đe dọa, đàn áp mà xoa dịu dư luận, vuốt ve dân chúng… Những tṛ này, mới đầu có vẻ hay hay nhưng sau một thời gian trở nên nhàm chán.Với cái triết lư chỉ cần trên khen là được, CS đă ḱm hăm sự phát triển của cả một dân tộc. Khen th́ trên khen xuống, nhưng phá th́ dưới phá lên; Dân phá Xă, Xă phá Huyện, Huyện phá Tỉnh, Tỉnh phá Trung ương; c̣n Trung ương th́ xâu xé, đấu đá lẫn nhau. Như vậy mới gọi là diễn biến ḥa b́nh chớ! Chuyện tôn giáo, nhân quyền th́ c̣n căi chày căi cối; chứ diễn biến ḥa b́nh th́ CSVN đi đúng theo lộ tŕnh của Mỹ.

CS giành được chính quyền là phải hy sinh xương máu của nhiều thế hệ, nhưng mất chính quyền th́ dễ như trở bàn tay. Bài học sụp đổ của các nước XHCN cho thấy rằng; khi xă hội CS tích tụ đến một mức độ nào đó th́ sự thay đổi chính quyền sẽ diễn ra trong một khoảng thời gian rất ngắn, chỉ cần một đêm đến sáng mà thôi.

Để kết thúc bài viết này; tôi xin lấy hai câu thơ của ông Nguyễn Văn An, chủ tịch Quốc hội, đọc tại Hội nghị ủy ban thường vụ Quốc hội về việc chống lăng phí, hội hè, quà cáp, biếu xén: (1)

Ngày tết – ngày hội họ gia
Cấp dưới không phải đến nhà cấp trên

Ồ ố ô… Ở đây, tôi không bàn luận đến câu cú và cách gieo vần trong thơ lục bát mà chỉ nhấn mạnh đến “tinh thần” của hai câu thơ. Rất nhiều người vỗ tay khen ngợi cái tài làm thơ của ông Chủ tịch Quốc hội, trong đó có cánh nhà báo; c̣n tôi th́ nghi ngờ: Đảng nói vậy chứ không phải vậy. Ai làm trái ư Đảng, Đảng để bụng thù giặc dữ lắm!

Saigon ngày 25/12/2004

(1). Báo Tuổi Trẻ ngày 25.12.2004, trang 14.

----- O -----

Trách Nhiệm, Lương Tâm và Hiểu Biết

Cách mạng hay Dân chủ là những chủ đề lớn và không phải ai cũng hiểu hết ư nghĩa của nó. Tôi không phải là một trí thức mà là một doanh nhân, công việc kinh doanh của tôi tại Nga cũng không liên quan nhiều đến chính trị . Hiểu biết cũng hạn chế do không được đào tạo cơ bản, do vậy những điều tôi biết và nói ra hoàn toàn là những điều mắt thấy, tai nghe, bằng chính sự quan sát của bản thân sau đó đối chiếu với cuộc sống hàng ngày, với chính công việc hàng ngày của ḿnh. Nhiều khi thấy bức xúc th́ cứ viết vậy thôi, chứ không biết có lọt lỗ tai mọi người lắm không. Kinh doanh tuy là công việc rất khó khăn nhưng cũng rất ṣng phẳng và là một sân chơi rất thú vị cho những người có bản lĩnh, quyết tâm và giàu ước mơ. Để trở thành một người kinh doanh giỏi, theo tôi phải có nhiều yếu tố tổng hợp như: Nhạy bén với thương trường, dám nghĩ, dám làm, khéo léo trong giao tiếp, nh́n nhận được quy luật vận động của nền kinh tế và qui luật phát triển của xă hội nói chung v.v....

Thiếu một trong các yếu tố trên Bạn không thể giàu có được, hoặc sự giàu có đó sẽ không bền, không thể phát triển cao hơn nữa. Người Việt ḿnh sang đây hầu như 100% là từ hai bàn tay trắng, đa số xuất thân từ nông dân, từ chốn làng quê nghèo khó…Nhưng, những điều họ làm được ở đây th́ thật đáng khâm phục. Với môi trường phức tạp như ở Nga ( nhũng nhiễu của cảnh sát, sự đe dọa của bọn côn đồ), họ vẫn vươn lên để tồn tại và thành đạt! Ngày c̣n ở trong nước, nhiều người không có nổi tiền để mua xe máy “đểu” của Trung Quốc, nhưng giờ đây họ đă đi BMW, Meccedess,… trị giá vài chục ngàn đô. Thấy được khả năng tiềm tàng đó của người Việt ḿnh đă được phát huy ở một môi trường được tự do kinh doanh, tôi thường mong mỏi sao cho một ngày nào đó Việt Nam hoàn toàn có được tự do để người Việt nam ḿnh được cởi trói và bay lên. Tôi cũng mong, và tin rằng, một khi đất nước ta được thật sự tự do th́ trong một thời gian ngắn chúng ta sẽ làm được nhiều việc khiến thế giới phải kinh ngạc , như nhà báo Nguyễn Vũ B́nh đă từng bày tỏ. Chính v́ niềm tin và sự mong mỏi đó cho quê hương Việt Nam, tôi đă gạt bỏ những mặc cảm về tri thức của ḿnh, cất lên một tiếng nói, cho dù yếu ớt, để cùng với toàn thể lương tâm của Con người Việt Nam thay đổi và xây dựng lại một nước Việt Nam MỚI, một Việt Nam hạnh phúc, tự do và phú cường.

Do sang Nga từ lâu, sống và cùng làm việc với người dân Nga hiền lành và chân thật, thành ra tôi cũng bị “nhiễm” họ từ lúc nào? Biết sai mà không nói, biết đúng mà không khen, thấy bất công và ngang trái mà không có ư kiến hay thái độ ǵ, th́ lương tâm cảm thấy day dứt, áy náy. Nói ra, những người biết nhiều th́ cho ḿnh là “trứng khôn hơn vịt”, người không hiểu th́ cho ḿnh là “phản động” này nọ… với chính quyền th́ chắc chắn đă bị vào sổ đen v́ tội “chống Tổ quốc”… Biết vậy nhưng cứ phải nói, phải viết. Trước hết, cho khỏi hổ thẹn với lương tâm, thứ hai là tôi hy vọng rằng những tiếng nói từ đáy ḷng ḿnh sẽ được những người đang ưu tư với vận mệnh Đất nước cùng chia sẻ ! Và, khi nhiều tiếng nói tâm huyết cùng cất lên, nó sẽ tạo nên được một suy nghĩ, một tư duy mới và, cuối cùng sẽ có được một sự nhất trí chung để cùng hành động và làm việc, để Đất nước Việt Nam nhanh chóng thoát khỏi lạc hậu và đói nghèo, nhanh chóng hội nhập vào khu vực và thế giới một cách toàn diện.

Không phải đất nước ta chưa có sự hội nhập, nhưng có nhiều rào cản từ chính trong tư tưởng và quyền lợi của giới lănh đạo cao cấp đă làm giảm đi những kết quả rất khả quan, mà đáng ra chúng ta có thể gặt hái được.

Chúng ta đang bị lạc lơng so với thế giới, chúng ta vẫn có khoảng cách so với thế giới. Có một thứ rất mong manh và không hiện hữu nữa, nhưng người ta vẫn cố t́nh công nhận nó, coi đó như là một thực thể sống động, là “kim chỉ nam” dẫn dắt chúng ta đi, nhưng ḱ thực là nó đă “chết” từ lâu, đó chính là hệ tư tưởng cộng sản, chủ nghĩa Mác Lênin, với chủ nghĩa xă hội. Những thứ ấy không giúp ǵ cho sự phát triển của đất nước, mà chỉ làm cho chúng ta ngày càng tụt hậu, khoảng cách giữa chúng ta và thế giới ngày càng lớn.

Tôi tin rằng, ngày nay, với bất kỳ ai chỉ cần có tŕnh độ hiểu biết trung b́nh thôi cũng khó có thể đồng ư với lư luận của Chủ nghĩa Cộng sản. Đó chỉ là một cái bánh vẽ, không bao giờ có thực. Những người lănh đạo ở Việt Nam ngày nay cũng thừa biết điều đó. Miệng họ hô hào là kiên định xây dựng Chủ nghĩa Xă hội, nhưng con cái họ đều đi du học ở Anh, Mỹ, Pháp… chứ đâu có đi học ở các nước cộng sản như Cuba, Bắc Triều tiên, Trung Quốc… Hàng hóa, đồ dùng, rượu, thuốc đều phải là của tư bản chính gốc! Họ lớn tiếng là “đại diện của giai cấp công-nông”, nhưng mức sống của công nhân, đặc biệt là nông dân trong nước c̣n quá thấp. Các quan chức th́ hưởng một đời sống quá vương giả. Cho nên, những luận điệu hô hào “đường lối Xă hội chủ nghĩa”, “chuyên chính vô sản” của giới lănh đạo chỉ là sự lừa mị quần chúng. Và, không có ǵ khác hơn là để bảo vệ cho những quyền lợi cá nhân của họ.

Vẫn biết là như thế, nhưng một điều đáng buồn nhất là chúng ta cứ lừa dối nhau để sống, lừa dối chính ḿnh, lừa dối bạn bè, lừa dối con em chúng ta. Để làm ǵ mới được chứ? Chẳng lẽ v́ lỡ nói rồi nên giờ không thể rút lời lại sao? Chẳng lẽ nói thật ra sẽ xấu xa? Mất nhân cách sao? Chính việc biết sai rồi mà vẫn cố t́nh lấp liếm, ngụy biện mới đáng lên án, mới đáng xấu hổ! Biết sai rồi th́ can đảm sửa chữa mới là hành động đáng khâm phục (câu thứ 8, trong 14 điều răn của Đức Phật, có nói: “Đáng khâm phục nhất của đời người là vươn lên sau khi ngă”).

Việc cố t́nh quanh co, dùi gắng, bao biện bởi những lư lẽ cũ ṃn, sáo rỗng không thuyết phục được một ai, chỉ làm cho dân thêm khinh ghét mà thôi.

Chủ nghĩa đó đă chết, đúng hơn là nhân loại tiến bộ đă không thừa nhận nó từ lâu rồi. Tại sao giới cầm quyền ở nước ta cứ cố t́nh bám vào đấy làm ǵ? Ai cũng hiểu rằng, chính nó là cơ sở lư thuyết cho sự cai trị vĩnh viễn của đảng cộng sản. Một thực tế cho thấy các đảng cộng sản ở Đông Âu sau khi mất quyền lănh đạo một thời gian ngắn, họ đă thay tên đổi họ, thay đổi đường lối, và đă quay lại tham gia nắm chính quyền, một cách quang minh chính đại.Tại sao đảng Cộng sản Việt Nam không làm được như vậy ?

Tầng lớp lănh đạo, trong bất cứ một chế độ nào cũng phải là tầng lớp ưu tú và tinh hoa nhất của Dân tộc đó, đảng cộng sản Việt Nam cũng không là một ngoại lệ. Trong quá khứ và ngay cả bây giờ, cho dù lănh đạo tối cao có nhiều “vấn đề” nhưng họ đă qui tụ được những thành phần ưu tú nhất tham gia vào bộ máy nhà nước. Tại sao những thành phần ưu tú đó không thể làm cho bộ máy quản lư của nhà nước vận hành tốt lên? Trái lại, trong thực tế, họ đă bị “tha hoá” khi tham gia vào bộ máy đó. Nhiều người tốt, và tài năng đấy, nhưng khi trở thành quan chức họ đă tham nhũng, quan liêu, hống hách. Rơ ràng cơ chế đă làm hư hỏng con người. Những con người bị làm hư hỏng đó đă phá phách đất nước. Muốn sửa chữa, phải đi từ cơ chế, chứ không phải là sửa chữa những cái vụn vặt. Những “quy chế dân chủ ở cơ sở”, những “tự phê b́nh và phê b́nh” v.v... chỉ là tṛ hề chính trị.

Một sự lột xác thật sự, một cuộc cách mạng dân chủ là điều tất yếu sẽ xảy ra trong tương lai gần. Đây là qui luật tất yếu của cuộc sống. Ưu thế luôn thuộc về các thế lực mới, với mong muốn canh tân và xây dựng lại đất nước. Thế nhưng thế lực cũ tuy già nua, lạc hậu nhưng vẫn c̣n được ủng hộ của đa số trong giới tướng lĩnh đương chức. Vụ án Tổng cục 2 là một ví dụ, tuy biết là lănh đạo tổng cục 2 sai trái, nhiều người muốn vụ án được xét xử một cách công minh. Nhưng đến nay vụ việc vẫn hoàn toàn im hơi, lặng tiếng. Phải chăng lực lượng t́nh báo quân đội vẫn đang khống chế được nhiều người trong hàng ngũ lănh đạo cao cấp? Nếu họ thắng thế th́ một Việt Nam trong tương lai sẽ là một thể chế do quân đội nắm quyền như Miến Điện ngày nay. Và đó sẽ là một trang sử rất đau buồn cho Dân tộc ta.

Qua bản báo cáo “Việt Nam- Đông Dương từ nay đến đại hội X” chúng ta thấy được những suy nghĩ của lănh đạo tổng cục 2 cũng như lănh đạo Bộ quốc pḥng vẫn cổ hủ và bảo thủ đến mức nào? Giọng điệu và lời lẽ vẫn giống cách đây 30 – 50 năm về trước. Vẫn cứ địch – ta một cách mù quáng, vẫn Mỹ là kẻ thù số 1… nó hoàn toàn khác với chủ trương và đường lối của đảng cộng sản (chủ trương b́nh thường hóa và nâng cao hợp tác kinh tế giữa Việt nam với tất cả các nước, đặc biệt là Mỹ). Một bên th́ ch́a tay ra với Mỹ (chính quyền Việt nam), một bên th́ giương súng ra (quân đội Việt nam) ! Như vậy là giữa ḷng chính quyền và quân đội đă có sự không đồng thuận, và bất ḥa này ngày càng lớn. Sẽ đến lúc không thể sống chung với nhau được.

Thời đại mà chúng ta đang sống là thời đại của ḥa b́nh, hợp tác và phá triển, không c̣n ai là kẻ thù của ai nữa (ít ra cũng trên mặt lí thuyết) mà chỉ có các đối tác. Mỹ hay Trung Quốc, Nga,… đều là đối tác của chúng ta. Chúng ta được nhiều hay mất nhiều là do khả năng nh́n nhận đánh giá t́nh h́nh và cách ứng xử của chúng ta. Thời đại ngày nay là thời kỳ của Toàn cầu hóa, của Kinh tế và Tri thức. Chuyện một nước này đem quân tấn công bừa băi một nước khác là một chuyện vô cùng khó khăn, cho nên chúng ta không nên lớn tiếng tố cáo và lo lắng rằng Mỹ là kẻ thù, là đế quốc xâm lược, là thế lực thù địch… chúng ta rất cần giao thương, buôn bán với Hoa Kỳ. Việc qui chụp và vu khống cho rằng Mỹ có ư đồ này nọ là không khôn ngoan và sẽ gây nhiều thiệt tḥi cho nền kinh tế đất nước.

Lịch sử luôn tiến về phía trước, Việt Nam sẽ phải thay đổi dù muốn hay không? Một bằng chứng nữa đó là cuộc “cách mạng màu da cam” đang xảy ra ở nước Cộng ḥa Ukraina (thuộc Liên xô cũ). Ứng cử viên Tổng Thống Ukraina, đương kim Thủ tướng Ukrraina, Yanukovich cho dù được sự ủng hộ toàn diện của chính quyền Kuchma, cũng như giới tài phiệt, thông tấn truyền h́nh Ukrraina, cũng như sự ủng hộ rất mạnh mẽ và ra mặt của Tổng thống Nga Putin nhưng rồi đă không làm được ǵ trước khí thế mạnh mẽ của nhân dân. Ông ta sẽ thất bại đó là điều chắc chắn. Ông Yanukovich không phải là kẻ bất tài hay kém cỏi. Tuy chỉ có một điều mà ông không ngờ được đó là Lịch sử đă sang trang, ḷng dân đă quyết tâm thay đổi vận mệnh của đất nước. Đây cũng là ư Trời (bởi ư dân là ư Trời).

Việt Nam cũng vậy, sẽ phải thay đổi. Và phải thay đổi trong ḥa b́nh và êm thấm. Một tác nhân chính, mà ta hoàn toàn có quyền hy vọng, đó là sự thay đổi từ chính bên trong nội bộ đảng cộng sản. Những thành phần ưu tú trong đảng phải chủ động bứt phá và thay đổi. Cái mới phải chiến thắng cái cũ, cái tốt phải chiến thắng cái xấu, cái thiện phải chiến thắng cái ác, cái chính phải chiến thắng cái tà. Đó là điều tất yếu, không sớm th́ muộn.

Nếu nói về mức độ tàn bạo th́ không một chế độ nào man rợ và tàn bạo hơn chế độ phong kiến, kẻ nào chống đối chế độ th́ có thể bị “tru di tam tộc”, “tru di cửu tộc” dù đă kéo dài hàng ngàn năm, nhưng rồi chế độ đó cũng phải kết thúc. Chế độ do đảng cộng sản Việt Nam cầm quyền với bản chất tàn bạo và lạc hậu cũng phải thay đổi thôi. Bởi v́ lịch sử phải tiến về phía trước, cái cũ sẽ bị cái mới thay thế, dù có muốn hay không. Và điều đó cũng phù hợp với quy luật phủ định của phủ định trong triết học.

Chính v́ mong muốn thiết tha cho một sự thay đổi lớn tại Việt Nam diễn ra trong ḥa b́nh và êm thấm mà chúng ta phải lên tiếng, đó phải là tiếng nói của Lương tri và Hiểu biết. Chúng ta sẽ bỏ qua mọi điều đau buồn của quá khứ để xây dựng nên một nước Việt Nam phú cường. Để làm được điều đó phải có sự chung tay góp sức của tất cả nhân dân. Chúng ta phải đến với nhau bằng sự cảm thông và bao dung, bằng sự đối thoại thẳng thắn và chân thành. Hăy thay v́ đối đầu, dùng bạo lực để đàn áp những tiếng nói Lương tri bằng lắng nghe, trao đổi và bàn luận một cách khoa học.

Một điều rất đơn giản mà ai cũng biết không hiểu tại sao đảng cộng sản không thể làm được, đó là phải biết đặt quyền lợi của Đất nước, lợi ích của nhân dân Việt Nam lên trên hết khi làm bất cứ một việc ǵ. Hăy tạm gạt bỏ mọi thứ Chủ nghĩa, lí thuyết suông sang một bên, chỉ cần nghĩ rằng chúng ta làm thế này có ích lợi ǵ cho Dân, cho Nước không? Nếu thấy lợi th́ làm không th́ thôi. Chân lí chỉ có vậy, thật là đơn giản và thật là cao thượng biết bao!

Thay đổi thể chế chính trị sẽ là điều tất yếu, thế nhưng nó xảy ra sớm ngày nào hay ngày đấy, Dân ta sẽ được “giải phóng” sớm ngày đó, đất nước ta sẽ phát triển nhanh ngày đấy. Cho nên thay v́ thái độ e dè, ngồi nh́n và chờ đợi, chúng ta hăy bắt tay vào việc từ bây giờ, hăy nói lên những tiếng nói của Sự thật, Lương Tâm và Hiểu Biết. Một tiếng nói sẽ khó tạo nên được sức mạnh, nhưng nếu tất cả đều cất lên tiếng nói th́ chắc chắn sẽ có tác dụng tích cực, sẽ hỗ trợ và động viên cho những thành phần cải cách, tiến bộ trong xă hội và ngay cả trong đảng cộng sản Việt Nam. Thái độ im lặng là thiếu trong sáng và lương thiện.

Muốn đất nước phát triển chúng ta phải đi theo đúng qui luật của nó, cả thế giới này đă đi và đang đi theo một ḍng chảy của văn minh nhân loại, ta không thể nào tự ḿnh tách ra khỏi ḍng chảy chung để đi một con đường lạc lơng. Chủ nghĩa xă hội tuy cao đẹp về lí tưởng nhưng không khả thi.Thực tế, nó đă không những không mang lại hạnh phúc và giàu có cho đất nước mà c̣n là công cụ nguỵ biện của một chế độ đang ngày đêm tàn phá đất nước , cho nên phải đọan tuyệt với nó một cách dứt khoát. Đảng cộng sản Việt Nam nên tự thay đổi cho phù hợp với t́nh h́nh thế giới, hăy có một lộ tŕnh nhất định, rơ ràng cho dân chủ. Hăy để báo chí được tự do, hăy tôn trọng các quyền cơ bản của con người như: Tín ngưỡng, lập hội, lập đảng, tự do bày tỏ chính kiến và quan điểm ôn ḥa… Khi con người được tôn trọng đúng mức họ sẽ làm tất cả để cống hiến cho đất nước, cho chính phủ.

Sự tuân phục và sự bằng ḷng với chính quyền hiện nay chỉ là giả tạo, bằng mặt chứ không bằng ḷng . Chính v́ thế mà không ai làm việc và cống hiến hết sức ḿnh. V́ vậy mà nhiều công việc rất đơn giản nhưng không bao giờ được thực hiện đến nơi đến chốn.

Hăy giải phóng cho mọi người, bằng cách hăy lắng nghe và trao đổi. Ép buộc không bao giờ có được kết quả tốt. Sự miễn cưỡng phải nghe và làm bao giờ cũng thu được kết quả kém hơn là thật ḷng và tự giác trong công việc.

Ở Việt Nam theo tôi biết th́ có một lực lượng rất đông đảo những thành phần trí thức có hiểu biết sâu rộng. Nhưng họ vẫn đang chờ đợi và im lặng. Thiết nghĩ đă đến lúc tất cả phải nói lên tiếng nói của ḿnh. Xa th́ trên các phương tiện thông tin đại chúng, gần th́ cũng phải nói cho bà con, hàng xóm, bạn bè hiểu được những ǵ đă, đang và sẽ xảy ra trên thế giới và Việt Nam. Hăy để cho người Dân Việt Nam có được một cái nh́n tổng thể và một sự hiểu biết nhất định để họ có thể tiếp nhận được những sự thay đổi trong tương lai.

Niềm hy vọng và mong mỏi nhất của tôi đó là từ những người lănh đạo cao cấp nhất của đảng cộng sản và quân đội. Hăy nh́n xa trông rộng, hăy v́ quyền lợi của đất nước và Dân tộc để có những bước đi và hành động dứt khoát, để huy động được toàn bộ sức mạnh của nhân dân. Hăy cùng nhau chung sức, chung ḷng xây dựng lại nước Việt Nam.

Việt Nam sẽ thay đổi và phát triển, cuộc sống sẽ tiến về phía trước v́ vậy có muốn làm khác đi cũng không được. Cái ǵ đến nó sẽ đến, dù có muốn hay không.

Hăy quyết tâm để làm từ bây giờ, hăy để cho hậu thế ḷng biết ơn và khâm phục. Nhân dân bao giờ cũng công bằng và độ lượng, hăy xứng đáng là người lănh đạo của nhân dân.

Hăy v́ hạnh phúc của nhân dân, v́ quyền lợi của đất nước mà hành xử cho quân tử, đừng v́ quyền lợi của bản thân mà để tiếng xấu cho muôn đời sau.

Hăy để lại cái tốt cái đức cho con cháu sau này, đừng để cho chính con cháu ḿnh phải xấu hổ v́ ḿnh. Bia miệng của người đời không bao giờ rửa sạch được, cho dù hàng ngàn năm có trôi qua:

Trăm năm bia đá cũng ṃn
Ngàn năm bia miệng vẫn c̣n trơ trơ…

Tôi nói và viết cũng khá nhiều nhưng nhận thấy t́nh h́nh vẫn chưa thay đổi được nhiều, đành cứ viết tiếp, mong muốn cũng chỉ có bấy nhiêu thôi, đó là làm sao Việt Nam có được những quyền tự do như bao nhiêu nước khác. Tại sao những điều rất đơn giản với thế giới (mà chúng ta cảm nhận thấy như là không khí, cứ thoải mái hít thở), như tự do báo chí, tự do ngôn luận, tự do bày tỏ quan điểm và chính kiến của mỗi người, tự do Tín ngưỡng, lập Hội, lập đảng v.v. mà với Việt Nam vẫn là những điều cấm kỵ và khó khăn đến thế?

Tại sao đảng cứ bắt người Dân phải im miệng và phục tùng như một thần dân của thời phong kiến. Thử hỏi con cái trong nhà mà không bao giờ được phép nói và hỏi bất cứ một điều ǵ? Dù đúng dù sai? Th́ những đứa con đó có thể nào yêu thương và kính trọng người Cha, người Mẹ đó được không?

Tại sao chúng ta không được trao đổi một cách thẳng thắn và công bằng, khách quan và dân chủ để người Dân phán xét xem ai sai, ai đúng?

Tại sao chúng ta vẫn cứ có một suy nghĩ là không nghe ta th́ là địch, tại sao cứ bất đồng quan điểm th́ đều là địch? Con cái, anh em trong một nhà, vợ chồng đầu gối, tay ấp vẫn có khi căi cọ, xô xát huống hồ ǵ là một đất nước? Xă hội Việt Nam với hơn 80 triệu dân với hơn 50 dân tộc Anh Em, cùng biết bao nhiêu là Tôn giáo, cho nên quan điểm sống, cách nh́n nhận và suy nghĩ sẽ không bao giờ giống nhau. Xă hội nào cũng vậy, đa nguyên vốn vẫn luôn luôn tồn tại trong mọi cuộc sống dù ta có công nhận hay không công nhận. Việc áp đặt chủ nghĩa cộng sản lên trên 80 triệu dân Việt Nam là điều khó khăn, không tưởng và cho rằng ai chống đảng tức là chống tổ quốc th́ thật đáng buồn cười. Giả sử như sau này có một lúc nào đó những người theo Đạo Tin Lành lên nắm quyền, họ cũng tuyên bố rằng ai không theo Tin Lành, chống lại Tin Lành tức là chống lại tổ quốc th́ chúng ta có nghe được không?

Có một điều nữa mà tôi cũng muốn nói từ lâu, đó là vai tṛ của lực lượng Công an và Quân đội trong hoàn cảnh hiện nay. Tôi rất lấy làm tâm đắc với câu nói: Quân đội (và Công an) đều từ Nhân Dân mà ra và đều v́ Nhân Dân mà phục vụ. Câu này rất đúng và đầy đủ ư nghĩa cao đẹp, quân đội hay công an th́ cũng là người dân Việt Nam, do những người Mẹ Việt Nam đẻ ra và nuôi dưỡng, khi lớn lên là phải phục vụ tổ quốc, phục vụ nhân dân. Thế nhưng họ có làm được như vậy không? Thật đáng buồn khi phải thừa nhận là họ chưa làm tṛn bổn phận của ḿnh. Ở đây đă có một sự nhầm lẫn rất lớn mà tôi tin rằng nhiều người trong quân đội và công an chưa nhận ra (vô t́nh hay hữu ư) đó là Đảng khác, Tổ quốc khác! Đó là hai thực thể và khái niệm khác nhau hoàn toàn. Đảng có thể có rất nhiều, đảng này mất đi sẽ có đảng khác thay thế, nhưng Tổ quốc th́ chỉ có một và chỉ một mà thôi, Tổ quốc là măi măi và duy nhất. Cho nên đảng là đảng, Tổ quốc là Tổ quốc.

Trong hoàn cảnh hiện nay nếu quân đội và công an tham gia vào việc đàn áp những người đấu tranh cho dân chủ ( những con người đơn độc, không một tấc sắc trong tay, chỉ có một trái tim yêu Quê hương tha thiết, nồng nàn) th́ đấy là một tội ác lớn. Họ không c̣n là bảo vệ nhân dân nữa mà họ đang chống lại nhân dân. Họ phải làm “nhiệm vụ” do đảng giao cho, nhưng không thể không biết rằng những người đấu tranh cho dân chủ đâu có mong muốn ǵ cho bản thân?

Những người dân chủ chỉ mong cho cả Đất nước này, Dân tộc này sớm được mở mày, mở mặt và ngẩng cao đầu với thế giới. V́ mong ước tốt đẹp và cháy bỏng đó họ đă phải chịu bao nhiêu thiệt tḥi, hy sinh và mất mát.

Những người công an có học thức và hiểu biết phải chia sẻ, cảm thông và phải t́m cách bảo vệ (dù gián tiếp hay trực tiếp) những người Dân chủ. Những người đang đấu tranh cho hạnh phúc và tự do của mọi người trong đó có cả con em của lực lượng quân đội và công an.

Hăy làm những ǵ tốt và đúng đắn dù chỉ thật nhỏ để cho lương tâm thanh thản c̣n hơn cố t́nh tiếp tay cho những cái ác, cái xấu hoành hành để rồi một lúc nào đó phải sống trong nỗi ăn năn muộn màng!

Tất cả chúng ta sẽ chung sức, chung ḷng cùng nhau xây dựng lại Đất nước Việt nam.

Rồi Việt nam sẽ cất cánh và bay lên.

Tổ Quốc Việt Nam Quang Vinh và Muôn Năm.

Việt Hoàng

----- O -----

TỪ THỦ ĐOẠN TUYÊN TRUYỀN SUY NGHĨ VỀ ĐẠO ĐỨC NGƯỜI CẦM QUYỀN

Tôi là một học sinh được học hành và giáo dục dưới mái trường Việt Nam xă hội chủ nghĩa. Từ nhỏ tôi đă rất yêu Liên Xô và các những xă hội chủ nghĩa anh em khác. Tôi yêu lắm, yêu Lăng Lê Nin, quảng trường Đỏ, cây bạch dương và những cánh đồng Nga…

Đến tận ngày nay, tôi vẫn rất yêu nước Nga, v́ h́nh ảnh của nó được khắc vào tâm trí trẻ thơ của tôi là quá đẹp. Liên Xô, hiện thân của Hoà B́nh và những ǵ tốt đẹp nhất mà loài người đang ước vọng.

Hàng tuần, có Báo Văn nghệ là thứ báo mà tôi mong chờ nhất, chỉ để xem những tranh vui ở trang cuối. Lúc đó c̣n rất nhỏ, tôi thấy rất thú vị khi xem những bức tranh vui đó. Các nhân vật thường được đề cập tới trong các tranh này là:

Chú Sam, một lăo già gày đét, trông độc ác mặc chiếc áo đuôi tôm kẻ sọc, hay cầm batoong, bộ râu nhọn hoắt và một chiếc mũ cao thành có nhiều sao và sọc…

Chú Bành, một lăo to béo, lùn tịt, mắt híp, đội mũ vải lưỡi trai có ngôi sao, về sau tôi mới biết lăo này hao hao giống… Đặng Tiểu B́nh!

Một nhân vật nữa hay gặp, đó là “nhân vật” ASEAN. Tuỳ thuộc vào từng tác giả mà tay này được thể hiện như một thằng du côn, một ả gái điếm…

Tôi xin tả lại một bức tranh như thế này. Cảnh một, chú Sam ra hồ quăng câu, thấy có con cá tḥ đầu lên khỏi mặt nước. Con cá có ḍng chữ chú thích ASEAN trên trán. Cảnh hai, chú Sam giật được “con cá” ASEAN lên, nhưng té ra có mỗi cái đầu với bộ xương cá. Bây giờ nhớ lại thấy chúng vô duyên và kỳ quặc hết sức, thế mà thể loại này tuần nào cũng có, suốt trong thời kỳ đó và chúng dù sao cũng đem lại cho lũ nhóc chúng tôi những niềm vui ngớ ngẩn con con.

Tôi c̣n nhớ một lần, khi bố tôi nghe một băi xă luận đọc trên đài Tiếng nói Việt Nam hẳn hoi, nhưng lại nói về một tên Ma cô nào đó măi tận Phi-líp-pin. “Ma cô”, hẳn loại ma này rất nguy hiểm, cần phải đề pḥng! Bố tôi sau khi nghe tôi hỏi, chắc cũng không biết nên giải thích với thằng nhóc này thế nào cho ổn thoả, cũng đành phải giải thích một cách chung chung như vậy. Tay ma cô Phi-líp-pin này được tôi đem đi doạ lại những đứa trẻ khác và thêu dệt thêm không biết bao chi tiết rùng rợn về hắn. Măi đến gần đây, khi Bố tôi nhắc lại câu chuyện cũ, mới nói với tôi rằng, tay ma cô đó là Tổng thống Mác cốt của Phi-líp-pin. Chẳng hiểu ông ta đă làm ǵ nên tội mà bị mạt sát ghê thế!

Đi học đại học, khi học môn lịch sử quan hệ quốc tế tôi mới biết lúc đó ASEAN được Việt Nam coi như là kẻ thù, tay sai của đế quốc Mỹ, tức là Chú Sam. Hồi đó chú Bành “can tội” sang thăm Mỹ, đội mũ cao bồi chụp ảnh đă bị các phương tiện thông tin đại chúng Việt Nam coi là phản động, bắt tay đế quốc, thôi th́ chửi như hát hay… Chúng tôi cũng v́ thế ghét “bọn” ASEAN này lắm, ghét đến tận bây giờ.

Ở Việt Nam có ông nhà thơ Bút tre. Ông này có những bài thơ kiểu:

Anh Thanh [1] ơi hỡi Anh Thanh
Anh về phân bắc phân xanh đầy chuồng…

về sau có nhiều bài thơ được “dí” cho ông Bút tre, nhưng tôi dám chắc là do dân gian nghĩ ra:

Trên rừng có khỉ đánh đu
Thằng Ngô Đ́nh Diệm mút c… Cụ Hồ

Dân Việt Nam ta là hóm lắm. Bố tôi kể, lúc đó hai miền Nam Bắc phân chia, xung quanh đầy rẫy mật thám ḍm ngó. Đó là các anh Công an áo vàng, ngày nào cũng nghe ngóng, thậm chí vào nhà từng gia đ́nh dân chúng, mở lồng bàn xem hôm nay ăn ǵ. (Ông nội tôi, một công chức quèn thời Pháp thuộc đă từng tát vào mặt một anh công an trong hoàn cảnh đó). Lúc đó chỉ cần mở mồm ra mà không ca ngợi không nói điều hay điều tốt cho Đảng, cho Nhà nước th́ toi. Câu thơ trên chẳng phải để chửi Ông Diệm, mà sâu xa hơn để giễu cái kiểu tuyên truyền thô thiển đến mức ngu xuẩn của mấy ông quan cách mạng trong ngành văn hoá – tuyên truyền mới được “hô biến” từ nông dân. Nhân tiện, tôi xin kể một chuyện nữa cho quư vị thư giăn. Sau giải phóng, nhà tôi được một người họ hàng gửi từ Pháp về tặng một chiếc đài bán dẫn SANYO rất quư. Ông tôi suốt ngày ḍ ḍ vặn vặn để t́m những làn sóng tận đâu đâu. Một ngày đẹp trời anh áo vàng vào bắt quả tang. Anh quát to:

- A! Nhà này tích trữ cái “ét x́ a en nờ i ô” này để nghe đài địch phải không ? tịch thu!

Máy rađiô của gia đ́nh bị tịch thu như vậy, để lại trong tôi một cảm giác kinh khủng, v́ tiếc; nhưng lúc đó tôi có lúc nghĩ rằng, có lẽ ông tôi nghe đài địch như vậy bị thu mất rađiô, là đúng chăng ?

Nghe đài đọc báo của ta
Chớ nghe đài địch ba hoa tuyên truyền…

Câu khẩu hiệu kẻ rơ ràng, to đùng trên bức tường chỗ máy nước đầu phố, chẳng nhẽ sai? Nhưng một con người đáng kính như ông tôi tại sao lại nghe đài địch? Chết thật! Nghe bọn chú Sam, chú Bành, bọn BBC… này tuyên truyền là sai quá rồi c̣n ǵ! Bây giờ kể lại chuyện th́ thấy buồn cười nhưng thời đó th́ tiếc cái đài lắm, nhưng nỗi sợ c̣n lớn hơn. Anh công an đă đe, may mà ông tôi già rồi, không th́ cho đi cải tạo án cao su mục xương!

Lại nói về các nước anh em. Thời kỳ Trung Quốc c̣n “Môi hở răng lạnh” với ta th́ tôi c̣n nhỏ quá, không biết. Nhưng đến thời môi bị răng cắn chảy máu th́ chửi như hát hay, song song với ca ngợi Liên Xô và các anh em xă hội chủ nghĩa Đông Âu hết lời. Liên Xô là nhất, là đỉnh cao. Nhưng với trẻ con chúng tôi th́ đâu có thế. Chỉ biết chúng tôi học những câu đồng dao rất nhanh:

Ông Liên Xô, bà Trung Quốc, ông đi guốc, bà đi giầy, ông nhảy dây, bà đá bóng…

Măi đến sau này tôi mới biết trên thực tế ngay cả ở Liên Xô cuộc sống của người dân cũng không như những ǵ mà chính quyền Việt Nam đă tuyên truyền. Nhưng vào lúc đó th́ chúng tôi đâu có những nguồn thông tin khác. Tất cả chỉ là những tin đồn, cả về các cuộc chính biến tại các nước xă hội chủ nghĩa Đông Âu.

Liên Xô đưa quân vào Ápganixtan. Việt Nam cũng đưa quân vào Campuchia làm nghĩa vụ quốc tế. Đây là lúc mà bộ máy tuyên truyền của Nhà nước Việt Nam làm việc hăng say nhất. Tôi nhớ có một bức tranh đả kích trên báo Văn nghệ, vẽ Chú Sam ḥ hét: Liên Xô phải rút quân khỏi Ápganixtan, c̣n Chú Bành th́ hô: Việt Nam rút quân khỏi Campuchia. Thật đúng là mùa nào thức ấy, gió chiều nào che chiều ấy, điều này không sai cả với báo chí Cách Mạng!

Ngày xưa đọc những truyện về biệt động trừ gian, chúng tôi ghét bọn Việt gian bán nước lắm. Các nhà văn tả chúng là những kẻ xấu xa, gió chiều nào trở cờ theo chiều ấy, theo Pháp theo Nhật theo Mỹ… lung tung cả. Đâm ra chúng tôi cũng thấy bọn trở mặt như trở bàn tay này đáng ghét thật. Không ngờ…

Liên Xô sụp đổ, cùng với một loạt anh em khác ở Đông Âu, bụi bay mù mịt bay đến tận nước đàn em Châu Á, làm cho những nhà cầm quyền phải hắt hơi… Một nỗi cô đơn to lớn đè nặng lên toàn đất nước. Đang là con tốt đen trên bàn cờ địa chính trị thế giới, đóng chốt ở Đông Nam Á, đóng vai tṛ thằng Chí Phèo hay mụ hàng tôm hàng cá, hơi tí th́ chửi váng cả lên, bỗng dưng hội bảo kê… biến mất. Làm ǵ bây giờ nhỉ? Cái bọn ma cô đĩ điếm ASEAN h́nh như chúng nó cũng không xấu đến như thế th́ phải ? Mà sao chúng nó giàu hơn ḿnh, ḿnh th́ nghèo kiết xác. (Quư vị không biết lúc đó dân chúng khổ cực như thế nào đâu. Thậm chí đến lúc “đồng chí” Tổng Bí thư Lê Duẩn ốm nặng, lũ trẻ chúng tôi cũng chờ đợi cái chết của “Cụ” như là một tín hiệu cho cái sự đỡ khổ. Đó chính là những thay đổi đầu tiên trong tâm lư của chúng tôi).

Những năm 90 của thế kỷ 20 là những năm náo loạn về tư tưởng. Kẻ thù ma cô trước đây bỗng trở nên quá quan trọng. Không được chúng nó cho vào hội th́ chí nguy. Thế là cuống cuồng cuồng cả lên, bộ máy tuyên truyền hoạt động cật lực, ca ngợi bọn cựu du thủ du thực đó hết lời. Chúng tôi bỗng trở nên hoang mang. Chẳng nhẽ các nhà lănh đạo của chúng ta lại trở mặt như trở bàn tay như thế được sao? Như thế th́ có khác ǵ bọn Việt gian bán nước đâu ?

Biến mất hẳn giọng điệu thù địch. Bây giờ th́ “Việt Nam muốn làm bạn với tất cả các nước”, quan hệ Việt Trung qua cơn mưa trời lại sáng… (dân chúng th́ cười, bảo nhau, không khéo mai lại mưa nữa, thời tiết mà…) chẳng biết thế nào mà lần. Bây giờ, mỗi lần thấy đưa tin, Việt Nam tổ chức thượng đỉnh nọ, hội nghị kia, phát mấy cái ngôn to như cái đ́nh, đưa ra hàng đống sáng kiến cứ cuống quít cả lên, chúng tôi đem so sánh với những giọng điệu trước đây, thấy nực cười. Cái lưỡi đă không có xương th́ chắc cái mặt cũng phải dày cộp.

Bệnh thành tích phục vụ công tác tuyên truyền càng ngày càng nặng, ăn sâu đến tận xương tuỷ của các cấp cán bộ. Cách đây vài năm có cuộc thi t́m hiểu Công đoàn ngành Giao thông Vận tải, một ngành cực lớn và đông, nhiều bê bối của Nhà nước Việt Nam nhân kỷ niệm mấy chục năm thành lập. Cuộc thi được phát động đến từng công ty con, từng xí nghiệp của ngành. Để lấy thành tích các cơ quan bị ép chỉ tiêu từ tận trên Bộ, là phải có 100% cán bộ công nhân viên tham gia. Và thế là các cô cậu nhóc mới đi làm ngồi chép thục mạng từ những đáp án có sẵn, chép thay cho cả Giám đốc, trưởng phó pḥng lẫn chép cho bản thân, chép không kịp đem về nhà nhờ người nhà chép tiếp. Một cuộc thi thành công mỹ măn với hàng tấn bài thi. Lănh đạo Bộ sung sướng v́ cuộc thi được hưởng ứng nhiệt liệt. Nhưng quả thực, bài thi của Cụ Bộ trưởng có khi cũng là do người khác làm hộ. T́nh trạng đó không phải Cụ không biết nhưng có lẽ Cụ cũng không muốn nghe những ǵ trái tai, mà thích nghe thành tích. Điều này chắc đúng cả với các vị lănh đạo Đảng và Nhà nước. Không chỉ muốn loè bịp nhân dân mà muốn loè bịp cả chính ḿnh, không muốn nghe về những căn bệnh ung thư của chế độ.

Bố tôi bảo, chẳng thể tin được cái loa tuyên truyền Cộng sản! (mà ông cũng là một đảng viên, đau thế). Hệ thống thông tin của Nhà nước cộng sản Việt Nam thực không hơn cái trôn trẻ là mấy, các Cụ nhà ḿnh có câu “miệng quan trôn trẻ” thực là hay. Thông tin ở Việt Nam cũng phải phân phối. Cán bộ cấp càng thấp th́ càng được ít thông tin, như Đảng viên sinh hoạt ở chi bộ cấp Phường Xă th́ mù tịt, có chăng chỉ được hơn dân đen một chút. Độc quyền thông tin là một đặc điểm không thể chấp nhận được của chế độ hiện hành tại Việt Nam. Nhân dân có thể chịu đói, chịu khổ nhưng không thể chịu được sự bịt mắt, bịt tai, thậm chí bóp hầu bóp cổ không cho phát ngôn.

Nhưng t́nh h́nh bưng bít thông tin đó không thể tiếp tục được măi. Mạng Internet đă đem tất cả những tư tưởng dân chủ v́ một nền dân chủ thực sự của nhân dân và v́ nhân dân toàn thế giới xích lại gần nhau.

Vườn hoa Chí Linh có ông Lê-nin đứng nh́n sang cột cờ Hà Nội. Dân Hà Thành hóm hỉnh:

Ông Lê-nin ở nước Nga
Cớ sao ông đến vườn hoa nước này
Ông nhăn trán, ông cau mày
Chủ nghĩa xă hội chúng mày c̣n lâu!

Dù có sống trong môi trường bưng bít đến mấy th́ nhân dân vẫn có những tư tưởng và chính kiến của ḿnh, chẳng ai có thể lên mặt dạy đời, giao giảng tư tưởng và loè bịp được măi.

Vũ Huy Phan

(1) Đại tướng Nguyễn Chí Thanh

----- O -----

THƯ NGỎ GỬI ÔNG NGUYỄN THẾ HỒNG

Nhân đọc báo CAND ra ngay 9/12/2004 có bài “Hành vi phi đạo lư cần phải lên án" của ông, tôi chợt nghĩ: Vết xe bê bết bùn nhơ từ thời Cải cách ruộng đất, "Nhân Văn - Giai Phẩm" … đến bây giờ vẫn làm bẩn con đường của lương tri nên có vài lời cùng ông.

Có câu chuyện tếu táo như thế này: Nhân có cuộc họp của các cụ bô lăo thời c̣n nội chiến Bắc Nam, một cán bộ văn nghệ lên nói chuyện cùng các cụ. Mở đầu, anh hành văn theo kiểu Tây: Thưa các cụ! Như con chó cắn càn… thế là một anh xă Điêu hối hả đạp xe lên gặp ông Bí thư Đảng ủy và cụ Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc lắp bắp báo cáo: "Dạ…bẩm, nó láo quá. Giữa thanh thiên bạch nhật tại hội nghị của các cụ, một thằng văn nghệ "dởm" nó dám bảo các cụ như con chó cắn càn!…". Loạn thật rồi. Bí thư Đảng ủy cùng Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc vội cưỡi “tự động xa” xuống xem thực hư. Vừa đến thềm hội nghị đă nghe vang vang trên loa: “Đế quốc Mỹ điên cuồng ném bom ra miền Bắc…”. Đây chỉ là chuyện tiếu lâm nên khoảng cách thời gian là hơi vô lư.

Vâng! Nguyên câu mở đầu của anh cán bộ văn nghệ nọ như thế này: “Thưa các cụ! Như con chó cắn càn, đến quốc Mỹ điên cuồng ném bom ra miền Bắc!…”.

Ông Bí thư Đảng ủy và cụ Chủ tịch lắc đầu thất vọng nh́n anh xă Điêu hóng hớt nọ.

Tự nhiên tôi có liên tưởng thú vị là anh xă Điêu ngày xa xưa sao giống ông Nguyễn Thế Hồng ngày nay thế. Nhưng ông c̣n tệ hơn dùng lời kích động kiểu xă hội đen cho mấy ông Cựu chiến binh “giả hiệu” nào đó.

Nào hăy đàng hoàng đăng công khai toàn bộ bài viết của tiến sĩ Nguyễn Thanh Giang cho bàn dân thiên hạ coi chơi và b́nh luận. Chớ có làm kiểu cắt xén “Đầu thằng Ngô, đuôi cái đĩ” nghe hơi “bị đểu” đấy! Dùng chữ hơi “bị đểu”, tôi phải thành thực xin lỗi tác giả của bài “SỨC NÉN CỦA NGÔN TỪ”, v́ với tôi và các bạn tôi đều cùng nghĩ như tác giả dùng chữ “Hơi bị đểu” là lời khen ngợi thực ḷng và vô giá đấy. Cái tṛ khen, khen th́ hết lời bốc lên chín tầng mây, mà chửi th́ chửi đến tông ti ba đời nội, ngoại. Chửi đúng th́ đă đành, nhưng vu khống, bịa đặt thường là sở trường của các vị chân gỗ, c̣ mồi là không c̣n là điều lạ nữa.

Tôi biết lư sự với ông là vô nghĩa nên tôi không dài ḍng. Nếu dám, ông hăy bảo báo CAND đăng bài này của tôi cho thiên hạ phân rơ ngô, khoai ông Hồng ạ! Tôi ở xa và già rồi nên đi lại khó khăn. Giá được gặp ông trực tiếp đàm đạo bên tách cafe, ph́ phèo điếu thuốc th́ hay quá! Lúc đó:

Oeil pour oeil, dent pour dent!

… th́ đàng hoàng và quân tử hơn.

Liệu ông Thanh Giang có đồng ư thế không ? Th́ xin cùng đến ngồi cùng bàn với tôi và ông Nguyễn Thế Hồng. Tha thiết mong không mang theo đá củ đậu!

Hải Pḥng ngày 15 tháng 12 năm 2004

Người lính già
TỄU.

----- O -----

Thư ngỏ
Gửi ông Tổng biên tập báo Công An Nhân Dân.

V/v: Ban biên tập báo đăng bài: “Hành vi phi đạo lư cần phải lên án” của tác giả Nguyễn Thế Hồng đăng trên số báo 148 ra ngày 9-12-2004; trang 5.

Thưa ông! Khi số báo trên phát hành tại Huế. Là độc giả, cựu chiến binh chúng tôi không thể không bàn tới bài viết rất đáng chê trách của tác giả Nguyễn Thế Hồng

Không tŕnh bày xuất xứ, nội dung bài viết của Tiến sĩ Nguyễn Thanh Giang và rằng ông đă viết trong hoàn cảnh nào, đă gửi cho những ai để tŕnh bày quan điểm, nhận thức của ḿnh.

Thế mà tác giả Nguyễn Thế Hồng cứ ba hoa suốt cả gần trang báo kích động dư luận xă hội. Nhất là kích động tư tưởng anh em thương binh, cựu chiến binh như chúng tôi. Những cựu chiến binh cũng đă từng vào sinh ra tử, có người xông trận từ ngày ông Hồng c̣n để chỏm hay chưa ra đời.

Để ḥng mong chúng tôi phụ hoạ, vu khống theo kiểu đấu tổ thời cải cách ruộng đất với một người trí thức hiện sống ở Hà Nội mà chúng tôi chỉ mới “văn kỳ thanh, bất kiến kỳ h́nh”. Đó là tiến sĩ khoa học Nguyễn Thanh Giang.

Việc chủ ư đưa lên báo của ngành Công an vấn đề trên chỉ làm mất thêm uy tín của tờ báo mà thôi. Chẳng hạn như số báo An ninh thế giới số 132 ngày 29 – 11- 2004 đăng bài: “Hồi ức chiến tranh và cuộc gặp gỡ xúc động sau nửa thế kỷ” nhằm ca tụng đại tướng Lê ĐứcAnh của tác giả Hồ Thủy mà ngay số báo sau đó, Ban biên tập đă phải lật đật đính chính xin lỗi độc giả v́ có qúa nhiều lầm lỗi như:

bullet Năm 1950, bộ đội ta không hề đánh sân bay Tân Sơn Nhất (mà báo lại nói rằng ông Lê Đức Anh chỉ huy đánh trận này).
bullet Kháng chiến 9 năm chống Pháp chưa có Trung ương cục miền Nam mà lại nói LĐA là Trung ương cục Miền Nam.
bullet Ông Lê Đức Anh bị chột mắt do bị bệnh đậu mùa từ năm lên 7 tuổi chứ không phải như tác giả Hồ Thuỷ viết rằng ông bị thương ở mắt trong trận chiến đấu này …. Để đến nỗi đại tá CCB Trần Bá. Một con người trung thực, ngay thẳng ở Thủ đô Hà Nội phải viết thư phản đối quyết liệt tới tờ báo An ninh thế giới.

Ban biên tập báo Công An Nhân Dân (CAND) – An ninh thế giới đăng bài viết về “con chuột Trecnobin” cũng vậy. Dư luận phải đặt lại vấn đề với báo CAND – An ninh thế giới.

Báo chí là diễn đàn chung cho dư luận xă hội và có trách nhiệm phản ánh trung thực ư kiến công dân từ các góc độ.

Xuyên tạc, bôi bẩn với dụng ư xấu nhằm quy tội cho người chân chính là tội ác xấu xa. Chẳng biết ông Hữu ước, tổng biên tập các tờ báo này, có nhớ những ngày ông bị ta bỏ tù ở khám Chí Hoà và sau đó là thời gian dài phải lang thang kiếm sống ngoài chợ trời Hà Nội không ?

Ngày nay đường đường là một tổng biên tập một tờ báo lớn của ngành Công An, ông nên có cái nh́n khách quan, trung thực. Không nên v́ áp lực của những cá nhân nào đó cho đăng những bài viết mà sau này lại phải hối tiếc v́ bị người thân, bị đồng nghiệp khinh bỉ, kết tội.

Theo lẽ công bằng, anh em cựu chiến binh Huế chúng tôi (Cựu chiến binh chống Mỹ ít tuổi nhất cũng đă trên dưới 50 tuổi) có trách nhiệm phải nêu lại sự việc cho độc giả cùng quan tâm tới nhân vật Nguyễn Thanh Giang mà tác giả Nguyễn Thế Hồng viết bài đăng báo CAND định kích động dư luận đấu tố ông.

Tiến sĩ Nguyễn Thanh Giang là nhà khoa học địa chất làm việc tại Tổng cục địa chất cùng thời với kỹ sư Trần Đức Lương (nay là Chủ tịch nước).

Ông Nguyễn Thanh Giang cũng đồng thời là nhà hoạt động đấu tranh cho dân chủ không mệt mỏi ở nước ta. Đó là con người đáng quư biết bao. Những quan điểm tiến bộ dân chủ của ông thể hiện trong các tác phẩm “ Khát vọng ngàn đời ” và “Suy tư và ước vọng” nổi tiếng trong và ngoài nước. Được dịch ra tiếng Anh, Pháp ở Hoa Kỳ, Canada, Pháp, và gần đây nhất được dịch ra tiếng Đức tại Muy Ních.

Tháng 8 – 2004, nhân kỷ niệm ngày khởi nghĩa toàn quốc, tiến sĩ Nguyễn Thanh Giang có gửi một bản kiến nghị tới các vị lănh đạo Đảng, Nhà nước, Quốc Hội, Chính phủ yêu cầu đưa ra xét xử vụ án chính trị siêu nghiêm trọng liên quan tới Tổng cục II Bộ Quốc pḥng.

Bản kiến nghị 8 trang thực sự tâm huyết của ông đă gây được tiếng vang trong dư luận trong và ngoài nước. Nếu ai chưa được đọc xin mời xem trên mạng Internet. Trong các Website:

www.Danchu.net, www.Ykien.net, www.danchimviet.com
..v v và nhiều địa chỉ khác trên mạng thông tin toàn cầu.

Nội dung của bản kiến nghị có thể tóm tắt ba phần.

Mức độ nghiêm trọng của vụ án chính trị
Nguyên nhân của vụ án
Từ những quan hệ cá nhân và từ những chủ trương đường lối sai lầm, lộng quyền của những người lănh đạo cao cấp trong bộ chính trị.

Kiến nghị - Để xử lư vụ án, tiến sỹ Nguyễn Thanh Giang yêu cầu:

  1. Mở phiên toà đại h́nh xét xử công khai các đối tượng liên quan tới vụ án chính trị này. Chủ yếu là các ông Lê Đức Anh, Nguyễn Chí Vịnh, Đặng Vũ Chính …
  2. Huỷ bỏ pháp lệnh t́nh báo của Quốc hội kư ngày 14 - 12 - 1996 và nghị định 96/ CP của chính phủ kư ngày 11 - 9 – 1997.
  3. Thanh lọc về nhân sự ở Tổng cục II Bộ Quốc pḥng.
  4. Tổ chức trưng cầu dân ư về đối ngoại đặc biệt về mối bang giao Việt Nam – Trung Quốc – Hoa Kỳ.

Bản kiến nghị của ông dài 8 trang như vậy gửi tới các vị lănh đạo Đng, Nhà nước, Chính phủ, Quốc hội. Trách nhiệm trả lời kiến nghị của công dân Nguyễn Thanh Giang, theo tinh thần luật pháp phải là những cơ quan trên trả lời kiến nghị bằng văn bản – công khai thể hiện tính dân chủ, minh bạch chứ đâu có thể uỷ nhiệm cho báo CAND xuyên tạc những kiến nghị rất thẳng thắn v́ nhân dân, v́ đất nước của ông Nguyễn Thanh Giang. Sao báo CAND không dám bàn chút ǵ về những kiến nghị đó mà chỉ trích đăng một vài ḍng với dụng ư xấu, chẳng những thế lại c̣n moi móc lư lịch cá nhân khi chưa được ông cho phép. Ông Tổng biên tập báo CAND Hữu Ước có biết như vậy là vi phạm luật báo chí cần phải bị truy tố không ?.

Nước ta hiện nay có hơn 400 tờ báo các loại do Đảng quản lư. Chưa có được một tờ báo tư nhân được phép ấn hành để thể hiện ư chí nguyện vọng của công dân trong mọi lĩnh vực xă hội.

Việc báo CAND đăng bài “Hành vi phi đạo lư cần phải lên án” của tác giả Nguyễn Thế Hồng là điều rất đáng trách và cần phải lên án.

Cựu chiến binh Huế chúng tôi mong rằng ông Tổng biên tập báo CAND không nên để xảy ra những việc tương tự.

Huế ngày 22 tháng 12 năm 2004
Ngày hội Quốc pḥng toàn dân
Cựu chiến binh Huế
Ngự B́nh

----- O -----

Nh́n

Một đêm anh ngồi bên em dưới vầng trăng, mà anh muốn lưỡi liềm.
Có phải bây giờ em mới biết
Những ngẫu nhiên nuôi hờ ta sống
Và những đương nhiên giết dần ta chết ?
Sẽ đến một ngày em biết thêm

Những t́nh cờ có nanh vuốt đen

Và ṿm sáng quanh đường viền hy vọng
Cái bay bổng trong đời, cái ḅ lê trong mộng
Những xấu xa độc ác tấy phồng lên khi tai nghe kể lại
Và những cao cả nhân ái ch́m sâu, khi chính mắt ta nh́n…

Lời tục tĩu trên môi cô gái hai mươi như tiếng trẻ chơi tṛ trốn t́m.
C̣ng số tám mới tinh bóp vào tay tên trấn lột.
Trong lồng nắng giữa đường chợt báo từng tia chớp
Chuỗi cười lanh lảnh ở một đầu suối Trường Sơn.
Trong chuyến xe ca chật ních móc ngoặc, hối lộ, ăn cắp, buôn lậu, chửi thề…
Chợt lung linh một khuôn mặt yêu thương
Trong ánh vàng mùa thu sóng sánh.

Sự sa đoạ bẩn thỉu của một cán bộ mấy chục năm tuổi Đảng,
Sự tráo trở nhăn nhở của một con phe
Sự phè phỡn láo xược của một gă đầu cơ đĩ thoă
Sự bệ rạc của một người đàn bà đă đủ cả cháu nội, cháu ngoại
Sự nịnh bợ hèn hạ của một thanh niên khôi ngô tuấn tú
Sự dối trá bịp bợm của một nhà thơ tài kỹ sảo
Sự lừa đảo trắng trợn của một trí thức gọng kính vàng
Tất cả ... giả nồng nặc, giả tanh tưởi, giả ... như một bộ phim con lợn quay quá dài, như một tṛ đùa dai tai hại, vô duyên.
Chỉ đôi má xanh gầy thiếu ăn, sạm lại, tái tê của em rất thật.
Chỉ đôi mắt từng trải đau đớn, thơ ngây, to đen của em rất thật.
Cuộc đời này
        rất thật
                như em …

Việt Phương

Câu Lạc Bộ Dân Chủ Việt Nam

Điện Thư Câu Lạc Bộ Dân Chủ Việt Nam