TÊ “LO”, THƠ CỦA NHẠC
Băng Đ́nh
Làng tôi, làng Nại
huyện Hưng Nhân (nay là Hưng Hà). Một trong những
làng nhỏ và nghèo nhất tỉnh Thái B́nh, luôn cả toàn quốc
lúc chưa và khi đă thống nhất. Nghèo
th́ đương nhiên là dốt. Trước
năm 1945, cả làng qua bao nhiêu đời chả có lấy
một vị khoa bảng nho lẫn tây.
Vớt vát lại,
có thế chứ, làng tôi lại cùng một ít làng khác miền
Bắc dám đối nập với
cả lước từ
khai thiên lập địa cho tới ngày nay và hứa hẹn
măi măi. Này nhé,
người Việt nói th́ dân làng tôi, trong đó có tôi lói! (khi
chưa đi học). Nghĩa nà như vầy:
Điển h́nh gia
đ́nh tôi gồm tám nhân khẩu. Bố mẹ và sáu
con. Bố tôi làm
việc quan có lên huỵên, xuống tỉnh. Mẹ tôi gốc làng Bùi Quang Chiêm. Chị Loan,
chị Ngà tôi lấy chồng vùng khác. Đám con trai
được đi học. Nên bẩy người chúng
tôi thoát nạn n,l. Nhưng
người thứ tám, chị Yến tôi đă không
được đi học lại lấy chồng làng Bùi
Tịp. Cũng nà nàng đối
nập, nên sau năm 1975, từ quê nhà, thư chị viết
có câu:
“…Chị thương em nắm…Thôi
em ráng cải tạo cho thành người nương thiện…”
Tôi bỏ làng từ
năm 1950. Thoát ngọng
nhưng chưa
hết dốt. Và dốt đến bây giờ, 2006!!!
Trong một mẩu nhớ tựa đề Biệt Đoàn
Văn Nghệ đăng trên Văn Nghệ Tiền Phong số
725 từ ngày 01 đến ngày 15-03-2006. Tôi
đă viết về Tiểu Đoàn Chiến Tranh Tâm Lư vào
những năm cuối thâp niên 60. Đặc biệt
về Đơn Vị Trưởng và Đại
Đội Văn Nghệ cùng các anh chị em văn nghệ
sĩ, ca sĩ, vũ công. Dĩ nhiên báo
phát hành trước thời gian ghi trên b́a.
Trong bài này tôi muốn
nói thêm về vị Đại Đội Trưởng
Đại Đội Văn Nghệ, Trung Úy Trần Quang
Trường, (cựu Trung Tá Trường đă măn phần
tại Úc Châu). Anh Trường gốc Thanh Hóa, sinh năm 1923.
Là một tay vĩ cầm trác tuyệt, lừng
danh xứ Bắc. Bar Thiên Thai của anh là Dancing đầu
tiên của người Việt tại Hànội. Phạm Duy từng hát ở đây và thi sĩ Nguyễn
Bính ăn dầm nằm dề tại nhà anh nhiều
năm. Mới hai mươi, anh đă lập
gia đ́nh. Vợ chồng cùng tuổi,
đều là con nhà giầu có. Anh chị
ở riêng và anh sống rất nghệ sĩ. Có lần
đem bạn bè đi hát cô đầu, ở lỳ nhà hát cả
tháng không về. Nguyễn Bính đi t́m gíup cũng
không nhổ rễ. Chị phải làm cỗ,
nấu chè cho người làm bưng tới xóm yên hoa.
-
Mợ
sợ cậu ở nhà hát ăn uống
thất thường không được ngon nên làm cơm
đem đến mời cậu và các bác xơi…
“Các bác” nghe vậy
“nhột” quá, đuổi cậu về với mợ.
Xin được
tôi làm phó. Anh Trường khoán trắng mọi việc từ
văn pḥng cho tới bầu
gánh trong các buổi lưu diễn Quân Khu.
Anh thường
khen tôi.
-
Cậu
văn gừng văn nghệ vậy mà nhà binh ra phết. Lính ḿnh tuy vậy ưa ngọt,
ưa phỉnh. Nghệ sĩ mà. Ḿnh cứ phiên phiến rồi
việc ǵ cũng xong.
Nhờ lối làm
việc quan nhất thời dân
vạn đại như vậy mà 46 năm chúng tôi c̣n có
ǵ để nói với nhau. Đêm
-
Phải
BĐ đó không?
-
Dạ
chính hắn. Xin nói to. Tôi nghễnh ngăng rổi. Xin lỗi ai
đầu giây.
-
Đố
ông đoán ra ai nào? Tôi là người được ông nhắc
đến trong Biệt Đoàn Văn Nghệ. Biết là ai
chưa?
-
Già rồi,
vả lại xa nhau lâu quá, lại nhắc tới khá nhiều
anh em. Xin chịu.
-
Phạm
Nghệ đây…
-
Ối
giời ơi Phạm Nghệ! Làm sao tôi quên được
con người tốt nghiệp nhạc viện
-
Dễ
ợt mà. Vẫn theo dơi các bài báo của
ông. Tới bài này, có một sơ sót cần góp ư.
-
Cảm
ơn nhé, ai chê ta mà chê phải
người ấy là thày ta. Thế là ông vừa là bạn
vừa là thày tôi. Chỉ cái sai của tôi đi.
-
Ông
bảo giọng soprano của Vân Sơn là sai. Soprano là giọng
cao nữ. Gịong cao nam là Tenor.
-
Chết
cha tôi rồi. Đây là dốt chứ đâu phải sai.
Thêm lười nữa. Nếu biết ḿnh gốc loạng
quạng, thấy chữ ǵ ngờ ngợ th́ từ điển
Anh, Pháp, Hán đó. Thêm Bách Khoa Từ Điển dàn hàng
chơi sách, mắc ǵ không tra cứu. Đúng là dốt hay
nói chữ. Nẽ ra tôi phải
viết là Têlo th́ mới nêu
rơ được gốc gác chữ nghĩa của tôi.
Kế đó chúng
tôi bù khú cả tiếng đồng hồ. Dĩ văng 46 năm
hiện về với bao kỷ niệm. Phạm Nghệ
nổi hứng đọc cho tôi nghe bài thơ trường
thiên của anh về những văn nghệ sĩ bạn
bè của chúng tôi đă qua đời. Anh không chơi E Mail
nên ngày
Ngày
Ông
Vũ Băng Đ́nh thân mến ơi,
Tôi gửi ông bài thơ như đă hứa và để
ông tùy nghi xử dụng. Tôi sẽ
phôn cho ông sau. C̣n nhiều truyện muốn
nói lắm. Nếu ông có phôn cho tôi th́ xin gọi vào Thứ
Bẩy hoặc Chủ Nhật v́ ngày thường tôi hay
đi đánh bài giải trí ở ṣng bạc
Nay là lúc ḿnh đang hát bài Chanson du soir rồi.
Mong
có dịp mời ông ghé chơi miền Đông, tôi rất
được hân hạnh tiếp đón và đưa ông
đi chơi cho vui.
Tôi
vẫn lái xe phom phom trên xa lộ.
Chúc ông và gia đ́nh vui mạnh thắng lợi.
Thân
mến,
Phạm Nghệ.
Những
Nghệ Sĩ Tôi Quen Biết Đă Qua
Đời
(Thơ Phạm Nghệ)
Vũ
Thành theo Giấc
Mơ say
Đâu
c̣n chờ đợi đến ngày Hồi Hương
Văn
Phụng Đi Giữa Hoàng Hôn
Suối Tóc để
lại nhớ thương cho đời
Hoài
Bắc trảy Hội Trùng
Dương
Rượu mừng c̣n
đó vẫn thương xuân về
Nhật
Bằng ôm cả Thuyền Trăng
Về
miền miên viễn chị Hằng mang theo
Hoài
Trung hay hát Con Mèo
Cây
cau cao quá có trèo được đâu
Thi
Thơ Trăng Rụng Xuống
Cầu
Bao
nhiêu vũ điệu theo mầu thời
gian
Hoàng
Trọng ông vua Tango
Tiếng Tơ Đồng vẫn
c̣n mơ mộng nhiều
Dương
Thiệu Tước Áng Mây Chiều
Sông
Hương Núi Ngự vẫn yêu dạt dào
Canh
Thân lúc tuổi chưa cao
Túi Đàn để
lại xiết bao ngậm ngùi
Nguyễn
Cầu lặng lẽ ra đi
Cái
quạt phe phẩy mỗi khi dạy đàn
Hùng
Lân Minh Châu Trời Đông
Khỏe V́ Nước cũng
theo gịng thời gian
Thẩm
Oánh nhớ Trưng Nữ
Vương
Hai
Bà tuẫn tiết tấm gương anh hùng
Ngọc
Bích Đôi Chim Giang Hồ
Đă
nằm yên nghỉ bên bờ nương xanh
Lê
Thương ba Ḥn Vọng Phu
Ngoài
tám mươi tuổi vác dù ra đi
Nguyễn
Hiền Hoa Bướm Ngày
Xưa
Hút
thuốc nhiều quá có chừa được đâu
Trọng
Khương Bánh Xe Quay Nhanh
Nhanh
hay quay chậm cũng thành người xưa
Y
vân nào phải tay vừa
Ḷng Mẹ như
biển vẫn chưa báo đền
Vũ
Huyến Bỏ Quên Cây Đàn
Để
Cô Hàng Nước sang ngang
năm nào
Mạnh
Phát có Ban Thần Kinh
Có
Trần Văn Lư một ḿnh múa tay
Trần
Văn Nhơn cũng thật hay
Hànội 49 ngày
nay đâu c̣n
Vơ
Đức Thu tuổi khá cao
Phổ
nhạc Tống Biệt dạt
dào hồn thơ
Trường
nhạc có Nguyễn Huy Chương
Rủi
ro mất xác trên đường vượt biên
Hải
Linh đă bay về trời
Hang Bê Lem vẫn
để nơi nhà thờ
Duy
Linh Về Tổ Ấm xa
Là
ông linh mục hiền ḥa dễ thương
Nhật
Trường khoác áo treillis
Bài
ca của lính cũng vi vút rồi
Đ́nh
Nghĩa thổi sáo tuyệt vời
Sáo
tre sáo trúc gọt nơi Thiên Đường
Phạm
Trọng Cầu Trường
Làng Tôi
Sáu
mươi lăm tuổi về nơi niết bàn
Duy
Khánh đă lên bàn thờ
Bài
ca xứ Huế c̣n mơ núi B́nh
Nguyễn
Văn Nghị dân Hiến Binh
Violon
cũng xách đi tŕnh Diêm Vương
Nguyễn
Trí Nhường cây cello
Chẳng
may tai nạn mô tô qua đời
Nguyễn
Văn Diệp có một thời
Vĩ
cầm Hànội bao người nhớ thương
Ngô
Mạnh Thu cũng gian nan
Để
bao ca khúc c̣n vang khắp miền
Viết
Chung nhạc sĩ áo đen
Điều
khiển hay thế cũng bèn ra đi
Chợ
Quán có Nghiêm La Mi
Chơi
bass, nhiếp ảnh đă đi mất rồi
Thái
Hằng lúc đă sáu con
Vậy
mà tiếng hát vẫn tṛn vẫn duyên
Đoàn
Chuẩn mê Tà Áo Xanh
Bẩy
mươi tám tuổi cũng đành ra đi
Phạm
Gia Nghị đeo ba hoa
Chiến
Tranh Tâm Lư đă xa lánh đời
Lê
Như Hải tay violin
Whisky
nhậu quá thôi nh́n anh em
Viola
có Đoàn Mạnh Quân
Nghỉ
nơi Đức Quốc lúc gần sáu mươi
Duyên
Anh bỏ lại Nhà Tôi
Tuổi Ngọc để
lại cho đời tiếc thương
Tạ
Tỵ mang hết tranh đi
Thơ,
Văn, Họa chẳng c̣n ǵ vấn vương
Nguyên
Sa Áo Lụa
Hà Đông
Văn Học để
lại không mong đợi ǵ
Mai
Trung Tĩnh dân Hát Ô
Tro
tàn đă để bên bờ biển xanh
Phạm
Huấn Triệt Thoái Cao Nguyên
Đă
bỏ cây bút về miền xa xăm
Thi
bá là Vũ Hoàng Chương
Ra
đi để lại thơ Đường tuyệt hay
Đinh
Hùng có ban Tao Đàn
C̣n
trẻ đă vội Niết Bàn dạo chơi
C̣n
chàng thi sĩ Thanh
Ngoài
bốn mươi tuổi đă sang bến đ̣
Mai
Thảo thật lắm văn tài
Martel
ít nhất một chai mới vừa
Trần
Cao Lĩnh cũng tài ba
Là
một tay nhiếp ảnh gia khác thường
Nguyễn
Mạnh Côn tính kiên cường
Vào
tù tuyệt thực chửi hàng ngựa trâu
Vũ
Khắc Khoan Thần Tháp Rùa
Chọn
miền đất lạnh gió đưa về trời
Tuổi
già nhớ được thế thôi
Nhớ
bao bạn hữu một thời thanh xuân
Nhớ
quê nhớ bạn xa gần
Gọi
là một nén hương trầm tiễn đưa
(
Xin cảm ơn bạn
già 78 tuổi vẫn hồn thơ lai láng (chất thơ của
nhạc). Để chúng ḿnh ôn lại chuyện xưa.
Càng cảm ơn nhiều về cái dốt Tê lo của
le nhaque VBĐ.
Vậy ta đi đến kết
luận nhé, một kết luận rất Phạm Nghệ:
Cố quá sớm
thành ra quá cố
Trời cho
xin cứ việc…tṛ chơi.
Băng Đ́nh
(