T2 BỐN
Băng Đ́nh
Thời Đệ Nhị Cộng Hoà,
nhân viên nội phủ gọi vị chủ nhân dinh Độc Lập là Ông Già.
Văn bản nội lệnh xuất phát từ Văn, Vơ Pḥng th́ dùng kư hiệu T2. Cả
nước chỉ có một ghế ấy nên khỏi dùng T3 tức là Tổng Thống Thiệu. Nếu
kiểu này áp dụng cho cả nhân viên nội các, T7 sẽ là Tổng Trưởng Thông Tin
Tôn Thất Thiện.
Hàng năm
cứ vào cuối...
đông. Nghĩa là trước thềm năm mới, T2 lại vi
hành dă ngoại chúc tết các chiến sĩ tiền đồn. Mô phỏng đêm Giáng Sinh Đơn Vị của cụ Diệm. Ngày cuối năm âm lịch, T2 tiếp các phái đoàn Quốc Hội Lưỡng Viện, Tối Cao Pháp Viện,
Giám Sát Viện, Nội Các và Quân Cán Chính. Từ tết năm Dần (1974) về trước, những lễ lạc này được tổ chức thật tưng bừng tại Pḥng Khánh tiết
thênh thang. Riêng năm Măo (1975), con Mèo
là khắc tinh tuổi con chuột của T2, các nghi thức
chỉ làm lấy
lệ. Vả lại mỗi phái đoàn cũng chỉ lèo tèo dăm người. Do
đó phải dùng pḥng Đỏ của lầu hai. Căn pḥng thật khiêm nhường so với Pḥng Khánh Tiết
mênh mông. Gọi là pḥng đỏ v́ được trải thảm và lót nệm ghế bành mầu chu sa. Mầu này càng tôn vẻ
trắng muốt của cặp ngà voi vĩ
đại vào loại số một quốc tế. Cặp ngà trang trí tạo thành một viên môn, người cao lớn đi
qua không chạm
đầu.
Đối diện với Pḥng Đỏ cánh phải là Pḥng Vàng bên cánh trái. Dĩ nhiên pḥng vàng được trần thiết mọi thứ mầu hoàng yến. Đặc biệt có bức hoạ Huyền Trân Công Chúa ôm đàn tranh dạo khúc Nam B́nh Nước Non Ngàn Dặm... Pḥng Vàng là nơi Đệ Nhất Phu Nhân tiếp khách, phần lớn là các mệnh phụ của quư vị Đại
Sứ
hoặc nhân viên ngoại giao đoàn. Song huy hoàng nhất là Pḥng Tŕnh Ủy
Nhiệm Thư, nơi các sứ thần dâng quốc thư lên Quốc Trưởng Việt
Đời công gồm mọi hoạt động có quảng bá trên các
hệ
thống truyền
thông của T2 và Phu Nhân, được tạm chấm dứt từ chiều 30 tết đến một ngày tốt lành nào đó ngoài Giêng. Như vậy
T2 và đệ
nhất gia đ́nh mới có điều kiện thưởng xuân thoải mái. Và cũng
nhờ vậy Phái Đoàn Báo Chí Phủ Đầu Rồng mới được dịp xả hơi. Thông Điệp đầu xuân tuy đọc lúc giao
thừa, song thực ra được thâu
h́nh, thâu thanh từ
trước.
Chỉ có cái tết
năm Sửu (1973) Báo Chí Phủ mới bị cân hồ theo tam xui
lên Đà
Lạt đón xuân.Tam xui là chữ của T2 chỉ gia đ́nh ông Thiệu, ông Khiêm, ông Trung, Tổng Giám Đốc E Con Rồng. Họ gả cưới con cái cho nhau. Tại Biệt điện số 1, T2 nổi hứng pha chè:
-Lấy cho mỗi xui một trực thăng để ... khai xuân trên cao. Này
báo chí, cấm
phổ biến đấy nhé.
Thực ra Báo Chí Phủ với tinh thần... gia nô tận xương, lựa chữ theo kiểu thôi sao của cổ nhân. Đâu có viết ǵ, nói ǵ phương hại tới vị nguyên thủ, tới chế độ. Chỉ có chính T2 mới
... tự sát chính trị bằng cách học đ̣i sử dụng ngôn ngữ Bắc Kỳ có ít xít ra nhiều để trả lời cáo trạng tham nhũng của cố đạo Trần Hữu Thanh, một chain smoker.
Có ít... nghĩa là cũng có. Lẽ ra người phải chứng minh là hổng có nếu quả người trong sạch.
Trở lại đề tài T2 Bốn Chuột... người viết xin được tưởng mộ những vị đàn anh thực sự sinh vi tướng tử vi thần. Đó là chư tướng
Gần như một thông lệ tết nào T2 cũng đi thăm Vùng I trước. Tướng Trưởng cùng các
Tư Lệnh Sư Đoàn và Chỉ Huy Trưởng Quân Binh
Chủng nghênh đón Phái Đoàn Trung ương tại Phi Trường Phú Bài.
Từ đây Phái Đoàn dùng trực thăng bay ra tuyến đầu Mỹ Chánh. Nơi lực lượng Tổng Trừ Bị Mũ Đỏ , Mũ Xanh, Mũ Nâu bị cầm chân đóng chốt như kiểu Địa Phương Quân. Trong khi T2 cùng các ngôi sao mật nghị dưới hầm chỉ huy. Tôi bị
một ông Tá x́ tốp.
-Này
nhà báo, ông ấy ra đây làm ǵ vậy. Con cái tôi (đơn vị thuộc hạ) ban ngày cần chút nghỉ ngơi để ban đêm c̣n đánh giặc.
Tôi không thuật
câu này trong lời dẫn giải phóng sự cũng như bản tin, song bao năm qua lời c̣n văng vẳng.
Một trong những ngôi sao của vùng địa đầu, Chuẩn Tướng Nguyễn Văn Điềm, Tư Lệnh Sư Đoàn 1 Bộ Binh tử nạn trực thăng khi rút khỏi Huế ít tuần sau đó.
Ngày kế tiếp T2 thăm Vùng II. Tướng Phú cùng
thuộc hạ nghênh đón tại Phi Trường Cù Hanh.
Từ đây Phái Đoàn dùng trực thăng tới tiền đồn Pleime, nằm sâu trong dẫy
Trường Sơn. Pleime là một chiến công lớn của Vùng II dưới thời Trung Tướng Vĩnh Lộc nắm quyền Tư Lệnh. Pleime đă đứng vững tới khi miền Nam hấp hối. Tại đây,
T2 gắn sao
cho Đại
Tá Phạm Duy Tất, Chỉ Huy Trưởng Biệt Động Quân Quân
Đoàn II.
Tội nghiệp
cho ngôi
sao phải è cổ gánh cái ách di tản chiến thuật
Tướng Phú sát thân thành
nhân. Tướng
Tất ở lại cùng thuộc hạ và lănh đủ hơn mười năm cải tạo.
Rời Cao Nguyên, Phái Đoàn bay xuống chiến trường Bắc B́nh Định thăm Trung Đoàn của Đại Tá Thông, một trong ba đứa con của Sư Đoàn 22 Bộ Binh do Tướng Niệm nắm quyền Tư Lệnh. Đại Tá Thông ngày càng đen nhẻm, càng quắt đi theo thời gian. Anh thăng cấp đều đều dường như hàng năm để rồi ngừng lại với ba bông mai bạc và chức vụ Trung Đoàn Trưởng. Anh xuất thân Vơ Bị Quốc Gia. Yêu quân đội
như người t́nh.
Anh đă lo cho thuộc hạ di tản an toàn rồi mới tính đến số phận ḿnh. B́nh Định, Quy Nhơn có Quang Trung chỉ có tử thần mới buộc được rời nhung mă.
Có Vơ Tánh, Ngô Tùng Châu chọn cái chết để rửa cái nhục. Lính
ra khơi rồi, Thông một ḿnh quay về chiến trường xưa. Nơi anh từng là khắc tinh của những tướng lănh, những binh đoàn Cộng Sản. Nơi anh đă ban lệnh cho thuộc hạ cùng anh lao vào kẻ thù. Anh cô đơn t́m về lối cũ, hay anh được trở về nhà Cha-anh-ở-trên-trời. Dẫu sao anh cũng đă
hưởng ơn hồng
tẩy.
Lính anh Thông có một Tân Binh Quân Dịch cùng tên cùng tuổi với trưởng nam của T2. Có
hai cái cùng và một
cái khác. Binh Nh́ Lộc ôm M16 ở tuyến đầu,
cậu cả Lộc ôm cặp sách ở Đại Học Eton, kinh đô Anh Quốc. T2 cho Lộc
ngồi bên cùng
hô bài cḥi trong bữa
tiệc trưa dă chiến. Tốt đen Lộc ơi. Bây
giờ em ở đâu? Có lưu
vong hải ngoại không? Nếu
c̣n sống, chắc em đă có vợ con. Hẳn vợ con cùng cháu chắt em sau này sẽ
dành cho em sự tôn kính đối với phẩm cách một người lính không đào
ngũ.
Ngày chót, 30 tết,
Phái Đoàn hạ xuống Rạch Bắp thuộc Vùng III. Hoả tiễn tầm nhiệt SA7 nhắm vào trực thăng báo chí.
Vô sự nhờ tài luồn lách của Đại Úy Thông,
hoa tiêu bay bướm cho hạ cánh khẩn cấp xuống thị xă B́nh Dương. T2 vội phái Trung Tá hoa
tiêu Đặng B́nh Minh mang trực thăng số 1 đến cứu bồ. Lần cuối
cùng tôi được
gặp Tướng Vỹ trên cơi đời này.
Và Tướng
Đảo, sau
đó với trận thắng cuối cùng của QLVNCH tại tuyến Long Khánh.
Vóc dáng thư
sinh, Tướng Đảo tay đàn tay súng, chỉ cần quyết tâm, cũng khiến bọn Văn Tiến Dũng phải chùn bước. Rồi tù đầy và cuối cùng góp mặt lưu vong...
Rời Rạch Bắp, Phái đoàn đáp xuống một Căn Cứ Hoả Lực của Sư Đoàn 7 Bộ Binh thuộc lănh thổ Vùng IV. Sư Đoàn này là hậu thân của Sư Đoàn 4 Dă Chiến, đồng thời là Sư Đoàn mẹ đời quân ngũ của tôi khi vừa tốt nghiệp khoá 6 Sĩ Quan Trừ Bị Thủ Đức. Tôi từng nắm Đại Đội 1 Tiểu Đoàn 3/12. Chiến trường dạo ấy chỉ có tiếng đ́ đẹt của súng Ngựa Trời thô sơ. Hồi đó các cấp chỉ huy của tôi h́nh như tài đức vẹn toàn, tương xứng với chức vụ, từ Tiểu Đoàn Trưởng tới Sư Đoàn Trưởng như Đại Úy Nguyễn Tri Phương, Thiếu Tá Đỗ Hữu Độ, Thiếu Tá Nguyễn Hữu Duệ, và các Trung Tá Trần Thiện Khiêm, Trung Tá Huỳnh Văn Cao... Tôi không có
duyên với cây súng nên phải quay về với cây bút cùng những
cuốn phim Phóng Sự. Trong chuyến công tác cuối cùng này tôi được tái ngộ đơn vị đầu tiên của đời lính sau 18 năm
xa cách. Lần
chót Phóng Sự
Đặc Biệt được ghi
h́nh và ghi âm Tướng
Hai, Tư Lệnh Sư Đoàn 7 Bộ Binh. Hai
Tướng Tư Lệnh và Tư Lệnh Phó Vùng IV, Nguyễn Khoa Nam
và Lê Văn
Hưng. Ba năm
trước Báo Chí Phủ Tổng Thống đă theo T2 nhẩy xuống An Lộc phỏng vấn người hùng B́nh Long Anh Dũng Lê Văn Hưng. Cùng với Tướng Phú
Vùng II, Tướng Vỹ Vùng III, ba vị tướng Vùng IV góp mặt thành một thiên Anh Hùng Ca Ngũ Hổ Tướng Quân của QLVNCH. Tướng
Hẳn chư vị Ngũ Hổ Tướng đang cùng biết bao chiến hữu vị quốc vong thân, chết vinh hơn sống nhục, nương ngọn cờ vàng khóc cho Nước Việt và người Việt...
Băng
Đ́nh