KHÓI THUỐC LÀO
Băng
Đ́nh
Viết cho Trần Văn Đức
Mày xấp xỉ tuổi tao
ông cụ mày với ông cụ tao là hai ông cụ
kỳ mục kỳ hào
đường Băm Chín Dốc Văn Cầu Nại
ngày Tư ngày Chín nhằm phiên chợ Mẽ
ngồi xe cao xu theo bố về phố huyện ăn thang
người lớn bận việc quan
mặc tụi nhóc phá vườn cô giáo
Dĩ
tao chơi với anh mày Trần Đức Minh cầm tinh con khỉ
nên suốt cuộc đời nó cũng leo cây
lớn lên trong khói thuốc lào say
nước sông Hồng ṣng sọc khua điếu bát
huyện Hưng Nhân ḿnh diễu là hưng hột
thái lọ nhại Thái B́nh
băi mía ngọt mật đường
đồng xanh thơm lúa gạo
dẫu chiêm mùa hai vụ
người quê ta chẳng ấm áo no cơm
năm Một Chín Bốn Lăm
đói Ất Dậu cùng đê Đ́a Nga vỡ
vẫn chưa hết c̣n thêm Giặc Cờ Đỏ
tịch thu gia tài bắn chú biệt giam cha
mấy đứa chúng ḿnh bỗng đổi thịt thay da
thành chó ghẻ giữa quê hương Mười-Hai-Phủ-Huyện
người lớn lăn vào toàn dân kháng
chiến
quang gánh oằn vai mẹ dẫn trẻ sang tề
ánh điện thị thành soi dọi gót chân quê
mười sáu tuổi tao đă qua đủ thứ nghề kiếm sống
không đến nỗi cao bồi du đăng
song thích ngao
du hơn chăm chỉ học bài
nên chẳng giống ai
sau mấy năm
Ngàn Chín Trăm Năm Tư chia cắt
thằng Minh khoá Ba đang chống giữ cứ điểm Đông Việt Tŕ
chiến thuật biển người hoả lực đan dầy thủng nách áo
treillis
đỏ rực bộc pha Vẹm công đồn đả viện
phúc ông bà
"gáo" lành "súng" "sắc" c̣n nguyên vẹn
lần cuối dong chơi Hànội Hồ Gươm
tầu há mồm "ngoạm" cả lũ vô
rồi trước sau cũng móc lon Chuẩn Uư
hết Sư Đoàn lại Chiến Tranh Chính Trị
đoạn cuối dừng
chân
phải đâu ngồi mát
Phủ Đầu Rồng
anh em mày Cao Học mới cầy xong
đứa mộng nghè văn chương Anh Mỹ
đứa mơ ghế luật khoa tiến sĩ
bớt mặc cảm vơ biền
cho vợ mày cô hàng xóm ngoan hiền
bơ công gái
Sàig̣n lựa thằng cha Bắc Kỳ di cư khố rách
nghĩ cho cùng ma đói Thái B́nh đi đâu cũng hách
thằng Minh tốt nghiệp
dẫn Chiến Đoàn tiến sang Cao Man theo thế chẻ tre
thằng Chỉ hạm trưởng Vũng Tầu tục gọi vũng ghe
thằng Ngữ sử gia khảo cổ
thằng Lăng thày đồ vào tay sừng sỏ
viết lách tưng bừng đă Dê Húc Càn lại có Thương Sinh
mày lúc nào cũng giữ lễ đàn em
khí phách cùng
ḿnh chẳng bao giờ thèm kư đơn xin xuất ngoại
chú rể đă năm con cứ cắm dùi bên nhà gái
nắng Sàig̣n bẩy mạng mái tôn hâm
cuối tháng Tư năm Một Chín Bẩy Lăm
thằng Minh c̣n tử thủ Long Thành Thủ Đức
với đám sinh viên phần đông chưa qua giai đoạn Một
mà cũng thổi bay được mấy cỗ tăng
phủ bông hoa cuối cùng cho trường mẹ Bộ Binh
dẫu kẻ đầu hàng đang vén môi ỏn ẻn
dẫu trực thăng rộn ràng tháo chạy ra tầu biển
cả miền
mày định nổ vào đầu
nếu tao không lẹ tay đánh văng khẩu súng
rồi lất lây kiếp sống
trong những trại tù cải tạo Bắc
ba đứa tay c̣ng mỗi đứa một phương
mong chi ngày gặp lại
lũ vợ nghèo con dại
bớt cơm ăn nuôi bố nuôi chồng
mặc người ta đổi trắng thay hồng
thoáng chốc mười năm có lẻ
mả trại viên rừng hoang không mộ chí
ch́m dần trong xác lá mưa rơi
Trần Văn Đức em ơi
trở lại Sàig̣n răng long tóc bạc
lũ cầy cáo tàn dân hại nước
năm chục tuổi đầu bụng trống tay trơn
chữ nghĩa hôm nay ngày một hao ṃn
càng bất lực nói làm sao hết
Tổ Quốc Gia Đ́nh Bản Thân chua xót
ba mươi sáu đường chỉ một lối ra đi
trang sách đời lại hoen nét chia ly
năm Một Ngàn Chín Trăm Chín Chục
sau mấy lần chui tao mới thoát thân hoả ngục
chưa đầy mười tháng lưu vong
đă kéo cầy tṛn tám con trăng
bởi chất đắng tiết ra từ đồng tiền xă hội
vừa gánh job ngày vừa gồng job tối
lăng xăng như vũ nữ chạy bàn
khác chi nàng Kiều luân lạc mười lăm năm
trả nợ vượt biên nuôi gia đ́nh kẹt lại
phổi thằng Minh ruỗng trùng lao từ những ngày ở trại
tháng Tư đi diện "Hát Ô"
bắt tay nhau vui muốn rụng "Cụ Hồ"
ê thái lọ Thái B́nh
này Hưng Nhân hưng hột
miệng toe toét mà ḷng sao ủ dột
mới nhăi nhóc năm nao đă khú đế bây giờ
đành chịu ṣng đời thua nhẵn láng ngây thơ
thằng Minh gả chồng cho con sau nhiều năm chờ đợi
tuần kế tiếp được tin bà cụ
mịt mùng bến nước làng
mây
nước sông Hồng hết khua sợi khói thuốc lào say
đêm đêm tao lái xe về đường đen tuyết trắng
áo rất ấm mà sao có chút ǵ
lành lạnh
cứ thẩm thấu tim gan
đơn vị đợi chờ tính tháng tính năm
ai tính được cái gọi là mệnh số
Bà cụ mất chưa đủ một trăm ngày tang trở
mày lại ra đi
ung thư phổi dẫu là chứng hiểm nguy
với mày nó chỉ là di căn bệnh chân trí thức
bệnh liêm sỉ bệnh sống trong sống sạch
sau hết bệnh nghèo
vất vả và vất vưởng gieo neo
chạy đủ gạo là may lấy đâu mà vượt biển
Mạnh Thường Quân
cơi đời này khó kiếm
đành trông mong "bạn cũ" Hoa Kỳ
mượn tṛ nương tay của bọn đô tuỳ
trong ư đồ xuất cảng người kiếm cháo
thông hành cầm tay nét mực chưa kịp ráo
mày vội vàng theo mẹ theo cha
một vợ năm con vẫn chẳng có nổi mái nhà
giữa Sàig̣n Chín Mươi cay cực
nước mắt thương ơi thằng em Trần Văn Đức
xe cao xu con
ngựa tía điếu gióng tráp trầu
và giới kỳ mục kỳ hào vắng bóng từ lâu
lũ chúng ḿnh tha hương thủa quê nhà điên đảo
Hưng Yên Hànội Sàig̣n Cải Tạo
trường học lẫn trường đời
với khuôn mặt dài thắp sáng nụ cười tươi
dẫu súng ngắn chưa bao giờ mày một ḿnh một jeep
chưa bao giờ hưởng quả ngon dẫu gieo nhiều nhân đẹp
tao ở
năm nay đông về sớm và tuyết đổ nhiều thêm
trên thân phận những con người chiến bại
c̣n rên xiết giữa cố hương hay
vênh vang nơi hải ngoại
thằng Minh gậm tuổi già vùng Tây
Bắc hẳn cũng như tao
thèm một điếu thuốc lào
cho khói say chắp cánh
Cầu Nại Dốc Văn con đường Băm Chín
phố huyện ngày xưa
những h́nh bóng qua c̣n phảng phất đến bao giờ?
Băng Đ́nh
Ghi chú vềlũ ma đói Thái B́nh:
-Đại Tá Trần Đức Minh
-Hải Quân Trung Tá Trần Văn Chỉ
-Giáo Sư Nguyễn Khắc Ngữ
-Giáo Sư Đinh Tiến Lăng
-Dê Húc Càn tức Nhà Văn
Dương Hùng Cường
-Thương Sinh một bút hiệu khác của Nhà Văn Duyên Anh Vũ Mộng Long
-Đại Úy Trần Văn Đức, ngạch Chuyên Viên Phủ Tổng Thống (Giám Đốc ít sở).
Lẽ ra Đức đă là vị tuẫn quốc cần thiết cho cơ quan tối cao của Hành Pháp VNCH. Quả thật tôi đă làm lỡ chuyến đi vào lịch sử của người anh em.
Rút cục
chỉ có mấy vị Tướng Tá biên
khu cùng một
số chiến sĩ vô danh đạt được vinh
quang đó.