LỜI NGUYỆN CẦU SAU CƠN BĂO LỬA
Lời người viết: Hoành Nguyễn TÂM HOÁN đặt tựa và viết phỏng theo lời kể của chị Đôi, đạo hữu ĐỒNG ĐỨC.

Kính thưa quư vị, tôi có niềm tin rất lớn trong cuộc đời tôi.
Tôi xin kể lại những sự thật đă xảy ra, c̣n việc tin có Phật, có Bồ Tát hay không c̣n ở phước duyên, tùy theo hoàn cảnh cùng sự suy nghĩ của từng người. Riêng bản thân tôi th́ lúc nào cũng luôn vững tin là có Phật, có Bồ Tát đă ra tay cứu độ tôi trong những cơn hoạn nạn sinh tử.
Năm đó tôi mới là cô bé 8 tuổi theo mẹ đến chùa lễ Phật, đứng chấp tay tâm niệm Quan Âm, ḷng vững tin kể từ dạo ấy, mong ngày nào mẹ thỉnh Ngài về nhà để thờ.
Thôn tôi nghèo lắm! Đất đai cằn cỗi, ai cũng lo lam lũ làm ăn, trong làng không có chùa chỉ có 1547 “bác” mà thôi. Phật tử mỗi khi muốn đi chùa phải qua làng khác. Các “bác khuôn hội” rất thương tôi, từ từ ai cũng biết tôi và cho tôi nhập đoàn Oanh Vũ để sinh hoạt. Các anh chị huynh trưởng coi tôi như viên đá quư. Tôi c̣n nhớ rơ, có một bà cụ nói với tôi rằng: Cả làng nầy được một mụn măng.
Một năm sau, tôi rất đỗi vui mừng khi thấy mẹ tôi thỉnh được tượng Quan Thế Âm về thờ. V́ gia đ́nh tôi rất nghèo nên thờ tượng Ngài chỉ có bát hương và 2 chén nước trong mà thôi. Đến ngày rằm và mùng một mới có được thêm năi chuối. Mỗi lần thắp hương là tôi lại lầm thầm vái: “Nam Mô Quan Thế Âm Bồ Tát – Nam Mô A Di Đà Phật”.
Trong gia đ́nh tôi chỉ có 3 mẹ con: Chị tôi ra làm ngoài đồng ruộng. Tôi đi học về tới nhà th́ vất tập vở chạy đi chơi. Mẹ tôi dỗ tôi, ngồi bên mẹ để bày từng chữ cho mẹ đọc kinh. Thật ra mẹ tôi không biết chữ, tôi ngồi bày từng câu một, từ chủ lễ đến cả quyển kinh. Nhờ vào ḷng nhất tâm cho nên một thời gian sau là mẹ thuộc cả quyển “Nghi thức tụng niệm”. Cũng nhờ đó mà tôi đă thuộc luôn.
Đến năm tôi 12 tuổi th́ có một trận mưa băo và gió lớn, bay cả nhà cửa. Làng tôi có chừng 500 căn nhà, chỉ c̣n sót lại khoảng 30 cái mà thôi, trong đó có nhà của tôi. Nhiều người đến núp mưa và đem theo cả son nồi tị nạn tại nhà tôi. Khi thấy gió lớn quá! Mẹ tôi làm lễ cầu an cho căn nhà, v́ sau nhà có cây Thầu Đâu rất lớn, đang đè lên mái tranh khiến tường bị rạn nứt. Tôi ngồi tại cửa sổ nh́n ra, miệng niệm Phật.
Khi mẹ tôi làm lễ cầu an sắp xong, c̣n đang hồi hướng, bổng nhiên tôi nghe cái ào, giống như là cái nhà bị bứng bay đi. Tôi nh́n ra, thấy cái cây bự và to đó, giống như bị ngài Tôn Ngộ Không hóa phép, ôm liệng ra xa cả cây liền rễ. Tôi hét to và vỗ tay miệng hoan hô, ai nấy đều nh́n ra và rất đỗi vui mừng. Sau trận băo dữ có nhiều người chết, trâu ḅ heo trôi mất hết.
Mọi người có niềm tin: Nhờ gia đ́nh bác gái nầy mở rộng cửa từ bi, nhờ có đức Phật độ tŕ mà tất cả mọi người ở đây đều được b́nh yên.
Đến năm tôi 18 tuổi, trong xă tôi bị mất an ninh, bom đạn liên miên, từ cà nông đến B52 oanh tạc. Tôi ngồi núp dưới hầm, miệng niệm danh hiệu Ngài. Có lần tự nhiên tâm động, tôi chạy ra tránh đi nơi khác. Chừng 10 phút sau đó th́ một quả đạn cà nông trúng nổ sập hầm. Hú hồn! Tôi cảm nhận được ngay là đức Phật đă cứu tôi thoát chết.
Một lần khác hai bên đánh nhau, họ không cho dân đi, ai trái lịnh không tha. Tôi cứ liều trốn bỏ làng đi mà miệng niệm danh hiệu Phật. Khi qua một đoạn đường rất nguy hiểm, có cây cầu dài 50m đă bị họ giựt sập, mực nước rất sâu, đường sá đầy chông gai ḿn bẩy. Khi tôi tới được cây cầu sập th́ trời vừa mờ sáng, nh́n xuống sông thấy có một chiếc đ̣ nhỏ đang chèo giữa ḍng, tôi vội réo gọi: “Chú ơi! Cho tôi qua”. Người Bồ Tát đó liền ghé vào cho tôi qua cơn nguy hiểm.
Tôi vào tới thành phố Huế được khoảng 3 tháng. Đến năm Mậu Thân toàn là gần cái chết. Tôi tin có Ngài đă cứu tôi nhiều lần lắm không sao kể hết. V́ lẽ đó nên lúc nào tôi cũng tin rằng có Ngài trước mắt tôi và dạy tôi tự tu, cố gắng sửa đổi làm lành lánh dữ và không sát sanh hại vật.
Tôi nguyện ngày nào c̣n sống trên cơi ta bà nầy, sẽ luôn tâm niệm tới lời Phật dạy và cố gắng tu tập niệm Phật.
Khi tôi bước chân đến Mỹ, cuộc sống cũng gặp phải rất nhiều chông gai. Một người đàn bà ôm bốn năm con c̣n nhỏ dại mà không có ai giúp đỡ, chồng th́ bỏ theo một người đàn bà khác. Tôi luôn niệm Phật, trong ḷng an vui không oán hận, thương lo cho đàn con, dù không có cha, chúng vẫn học hành tử tế đàng hoàng tới nơi tới chốn.
Tôi vững tin nơi Phật dạy, tu tập cầu nguyện cho chúng sanh an lạc,
cầu nguyện cho những người thân, cho cả kẻ phản bội ḿnh cũng được b́nh an và có
hạnh phúc.
Hoành Nguyễn tôi đọc thư và nghe băng ḷng rất cảm phục. Xin mượn những ḍng thơ đạo để tuyên dương tâm hồn cao thượng của chị Đôi:
… “Ta sống không hận thù, giữa cuộc đời thù hận.
Ta sống không rộn ràng, giữa cuộc đời rộn ràng …” do đạo hữu Phước Sam gởi đến. Và phần ca nhạc sau đây là của Thiền viện Du Mục với giọng ca Thanh Thúy, đạo hữu bác sĩ Lê Bá Quát và các thiền sinh: Nhạc sĩ Nguyễn Hữu Tân … vân vân.
… “ Nếu không có hạnh phúc một đời, ta hăy t́m hạnh phúc một năm, một tháng.
Nếu không có hạnh phúc một năm một tháng, ta hăy t́m hạnh phúc một ngày, một giờ”…
Về kiến thức đạo Phật trong tôi vẫn c̣n non kém nên không diễn đạt được phần cao siêu trong đạo Phật. Mong quư đạo hữu miễn chấp.
Cảm ơn quư vị đă đọc bài nầy của chúng tôi.
ĐỒNG ĐỨC kể chuyện
HN Tâm Hoán viết bài