30 tháng 4 – 1975
CHÔN SÚNG, NUỐT VÀNG
(Bài đă được đăng trên tuần báo Thằng Mơ Sacramento)
(Hồi kư của Hoành Nguyễn)
Quận Long Phú, tỉnh Ba Xuyên đă hoàn tất mấy dăy nhà lá lợp tranh để chờ đón nhận đồng bào chiến nạn từ miền Trung vào tạm cư, nhưng việc đó không tới măi cho đến ngày miền Nam Việt Nam sụp đổ.
Khi quyền Tổng thống Dương Văn Minh phát thanh kêu gọi Quân Cán Chánh Việt Nam Cộng Ḥa buông súng bàn giao chính quyền cho quân cách mạng Cộng Sản, th́ quận Long Phú không c̣n bóng dáng những vị lănh đạo như Quận trưởng, Phó Quận trưởng, Chi Khu Phó, Trưởng Chi Cảnh sát Quốc gia.
E rằng t́nh trạng hỗn loạn xảy ra, chiều 30 tháng 4/75, Hoành Nguyễn ra lịnh mở máy đèn, cho phát thanh huấn thị điều hành do chính ḿnh soạn và đọc trước máy, nội dung:
“Cho đến giờ phút nầy, tôi – Trung úy Nguyễn Văn Hoành, Trưởng Trung Tâm Điều Hợp Quận Long Phú tỉnh Ba Xuyên, cùng với Quân Cán Chánh Quận Long Phú vẫn c̣n ở lại đây để chia sẻ cùng đồng bào những phút hiểm nguy gian khó.
Trước t́nh h́nh đất nước thay đổi cực kỳ mau lẹ, mọi sự nổ súng bừa băi sẽ gây ra cảnh thương vong thê thảm cho cả hai bên, ảnh hưởng đến sinh mạng và tài sản của người dân vô tội.
Một toán an ninh hỗn hợp sẽ được thành lập tức khắc, để tuần tiểu bảo vệ dân. Mọi hành động cướp bóc sẽ bị trừng trị tại chỗ.
Chi khu do Đại úy Phạm Na, Trưởng Ban Chiến Tranh Tâm Lư điều hành.
Văn pḥng Quận do tôi phụ trách.
Cảnh sát Quốc gia do Thiếu úy Hậu chỉ huy.
Thi hành lịnh của Tổng thống Dương Văn Minh, yêu cầu phía bên kia cữ người đại diện vào Quận nhận bàn giao trong tinh thần ḥa hợp ḥa giải dân tộc.
Phía Quận Long Phú, do ông Trịnh Văn Cụi, Trưởng nhà máy đèn đại diện”.
Chiều tối, một chiếc trực thăng quân đội hạ cánh v́ thiếu xăng, được Chi Khu canh giữ. Toán tư sản ôm theo quư kim tan hàng.
Bên Chi Khu, một Sĩ quan phát lương của tỉnh vẫn c̣n ôm 2 bao tiền, chưa kịp đi các đơn vị đồn phân phát.
Bên ngoài t́nh h́nh vắng lặng, chỉ thấy thấp thoáng từ xa, vài vị mặc áo tu màu vàng.
Bóng đêm buông xuống, Hoành Nguyễn phát thanh phụ bản:
“Trời tối, chúng tôi không bảo đảm an ninh cho quư vị khi vào tiếp thu. Yêu cầu đợi sáng”.
Sáng hôm sau 01 tháng 5-1975, khi mặt trời đă lên cao mới thấy hai toán quân Giải Phóng ô hợp tiến vào Chi Khu từ hai ngă đường:
1.- Do Tư Minh, Chủ tịch huyện ủy.
2.- Chính trị viên Hai Dũng.
Không dễ ǵ một sớm một chiều mà quên được màu cờ sắc áo.
Hoành Nguyễn t́m chỗ kín đáo chôn vũ khí cá nhân là một khẩu Colt 45 có đạn, rồi tới chỗ họp, bàn giao xong là đưa ngay vợ con về Cần Thơ chạy máy rửa xe sống đời dân giả, cho tới cuối tháng 5/75 tŕnh diện tù cải tạo gần 6 năm. Khẩu súng kỷ vật chập chờn trong giấc ngủ, không rơ có c̣n nằm yên đợi chờ người chủ cũ trở về?
Tiết lộ nầy trả lời cho thái độ HN tôi không bao giờ trở vềViệt Nam dưới bạo quyền Cộng Sản.
Bắt đầu một cuộc hành tŕnh t́m tự do:
Khi người ta chưa tin vào chế độ th́ phải pḥng ngừa sự lừa gạt.
C̣n khi người ta đă không tin vào chế độ, th́ một là chống đối, hai là đào thoát.
Tháng tư năm đó, tàu vượt biên của chúng tôi bị bắt tại đảo Ḥn Chuối, ngoài khơi biển Cà Mau. Tôi kịp cất giấu cặp kính cận thị vào khe núi để giả dạng dân khờ với một lư lịch giả, c̣n chiếc nhẫn vàng 24k nặng một chỉ tháo vội cắn dẹp rồi cố nuốt vào bụng.
Đảo Ḥn Chuối không có dân, chỉ có Bộ đội biên pḥng và chó săn. Chúng tịch thu hết vàng của những người vượt biên, nhưng lại gian xảo ghi vào biên bản là nhẫn màu vàng, để rồi tráo thay vàng giả vào đem nộp người và vật cho Công an trại “Cây Gừa”, trên đường từ Bạc Liêu gần tới thị xă Cà Mau.
Liên tiếp trong nhiều ngày, tôi chỉ đi vệ sinh về đêm để kín đáo t́m chiếc nhẫn đă nuốt. Đến ngày thứ ba th́ tôi t́m được. Lại đem nhẫn nhét vào cục xà bông đá rẻ tiền, rồi bôi nước ướt nhẹp để chúng chê không thèm tịch thu cướp đoạt. Hai tháng sau, người bạn trẻ cùng chuyến vượt biển tên Huy lo tiền được thả, tôi bèn lén gởi nhẫn cầm theo.
Sau đó, Huy trích 5 phân mua thực phẩm gởi vô tù tiếp tế cho tôi, c̣n 5 phân gởi bà chị giữ cho đến 2 tháng sau tôi về th́ trả lại làm vốn sinh nhai.
Quốc gia và Cộng sản là hai phía nghịch thù. Tuy Cộng sản gian xảo thắng được bước đầu, v́ ngay như Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam bao nhiêu năm sống gần Cộng sản vẫn c̣n bị lừa; Nhưng khi chúng ta đă biết đề cao cảnh giác, th́ sự lừa dối không c̣n hiệu quả, mà kẻ lừa dối ngày càng không c̣n chốn dung thân.
28 năm mất nước, cộng đồng người Việt tị nạn ngày càng giàu mạnh, cờ vàng ba sọc đỏ đă vững vàng giương cao tại tiểu bang California và rất nhiều nơi khác.
28 năm cướp nước rồi cắt đất dâng biển cho Trung Cộng, ngày nay cả một tập đoàn Cộng Sản lănh đạo đă bị băng đảng mafia Năm Cam khuynh đảo, chia rẽ rối ren, chờ ngày sụp đổ theo gót Liên Xô. Các quan chức Cộng Sản yếu thế bị đưa ra ṭa xét xử trong vụ án Năm Cam gồm có:
- Phạm Sĩ Chiến, Phó Viện Kiểm Soát Tối Cao, bị đề nghị từ 5 đến 7 năm tù.
- Trần Mai Hạnh, Ủy viên Trung Ương Đảng, Tổng Giám Đốc đài Tiếng Nói Việt Nam, Tổng Thư kư Hội Nhà Báo Việt Nam, 13 đến 15 năm tù.
- Bùi Quốc Huy, UVTƯĐ, Trung tướng Thứ trưởng Bộ Công An, 3 – 5 năm tù.
- Dương Minh Ngọc, Trưởng Pḥng Cảnh sát H́nh sự Công an Sàig̣n, bị đề nghị từ 9 tới 11 năm tù.
- Nguyễn Mạnh Trung, Phó Thủ trưởng Cơ quan Cảnh sát Điều tra Sàig̣n, bị đề nghị từ 5 đến 7 năm tù.
- Nguyễn Thập Nhứt, nguyên Trưởng Pḥng Cảnh sát Giam giữ Viện Kiểm Sát Hà Nội, 6 tới 8 năm tù.
- Vũ Quang Thắng, nguyên Thư kư báo Công an Sàig̣n, 10 – 12 năm tù.
- Hồng Linh, phóng viên báo Tuổi Trẻ, 18 đến 20 năm tù.
- . . . . . . . . . . . .
Sau nầy, xác Năm Cam và những tên Mafia giàu có đă biến mất, do thân nhân của những người nầy bí mật mua chuộc và thuê mướn bốc mộ.
Kể từ tháng Giêng năm 1996, Hoành Nguyễn sống đời ly hương tị nạn chính trị, để dấn thân tiếp nối con đường quang phục quê hương, mà năm xưa người chiến sĩ đă không làm tṛn trọng trách. Gian khó hy sinh chấp nhận, c̣n việc danh lợi bọt bèo cùng những tiếng thị phi gièm pha đều để ngoài tai.
Sacramento California, Kỹ niệm 28 năm Quốc Hận vẫn c̣n!
TƯỢNG ĐÀI CHIẾN SĨ VIỆT & MỸ
Những Kỷ Niệm Không Quên
Vào khoảng đầu năm 1970, Đại úy Nguyễn văn Tánh đươc Thủ tướng Trần thiện Khiêm kư Quyết định bổ nhiệm làm Quận trưởng Quận Thạnh Trị, tỉnh Ba Xuyên, nằm trên Quốc lộ 4, giữa hai thị xă Sóc Trăng và Bạc Liêu, những vựa lúa của miền Nam Việt Nam trù phú.
Quận trưởng Tánh gốc ngành Công Binh, mang mặc cảm thiếu kinh nghiệm chiến trường, nên thường muốn biểu lộ ra sự can đảm trong hành quân và siêng năng ở văn pḥng. Tính người miền Nam b́nh dân dễ dăi, nên được cảm t́nh của mọi người.
Hơn năm sau, Quận trưởng Nguyễn văn Tánh đưọc lên Thiếu tá.
Quận Thạnh Trị có 6 xă, mà xă Gia-Ḥa hắc ám nhứt, v́ nằm sâu bên trong với những đám lá tối trời, sông rạch chằng chịt, tiếp giáp hai tỉnh Ba Xuyên - Bạc Liêu, vài nơi Việt Cộng kiểm soát ngày đêm thuộc vùng oanh kích tự do, đường chuyển quân chủ lực miền của Việt Cộng. Muốn đến thăm xă nầy phải đi bằng trực thăng vũ trang hoặc ghe xuồng nhỏ. Xă trưởng là một sĩ quan biệt phái; Bảo vệ an ninh xă, ngoài Nghĩa Quân, c̣n có cả một Tiểu đoàn Địa Phương Quân trấn đóng và hành quân thường xuyên hỗ trợ. Tất cả đồn trong xă thường bị tấn công về đêm, một đường bộ độc nhứt vào xă nầy cũng bị VC chôn ḿn, thường gây thương vong cho lực lượng mở đường hoặc công xa chuyển quân.
Vào một sáng cuối tuần, Thiếu tá Quận trưởng kiêm Chi Khu trưởng Nguyễn văn Tánh cùng Thiếu tá Cố vấn Mỹ, mở một cuộc hành quân vào thăm một vài đồn Nghĩa Quân & Địa Phương Quân, đóng ở vùng sâu của xă Gia Ḥa.
Cuộc hành quân phải di chuyển bằng một chiếc hobord và các xuồng máy nhỏ. Khi đoàn quân tiến gần tới một vùng rừng lá âm u rậm rạp, dễ bị phục kích hoặc bắn sẻ, Trung úy Lâm Quang Luận trực từ Trung tâm Hành Quân Chi Khu, góp ư Quận trưởng và Cố vấn Mỹ nên đợi tiền quân bung rộng kiểm soát hai bên cẩn thận rồi hăy tiếp đi, với xuồng máy lớn chỉ huy ở giữa đội h́nh.
Cũng v́ thói quen mặc cảm, Quận trưởng Tánh không nghe theo lời khuyên, đă vượt lên đi hàng đầu, cách đoạn với các xuồng nhỏ chạy chậm nên bị tụt lại phía sau.
Một chốt du kích VC đă chớp được thời cơ, bất thần nổ súng tấn công ngay xuồng lớn chỉ huy, trên có cố vấn Mỹ cao lớn và người lính đeo máy truyền tin PRC-25 cạnh bên, rất dễ nhận ra. Xuồng máy chở Quận trưởng và cố vấn Mỹ bị lật, Quận trưỏng trọng thương, c̣n Thiếu tá Mỹ cố vượt chạy lên phía bờ không bị phục kích. Thừa thắng xông lên, tổ du kích VC đă bắn tử thương cố vấn Mỹ, trước khi đội h́nh phía sau kịp tiến lên đẩy lui địch và giữ lại. được hai xác chết.
Chi Khu được tin xôn xao, văn pḥng cố vấn Mỹ la khóc ồn ào báo tin lên cấp Tỉnh, về sự thiệt hại đau xót nầy.
Thiếu táNguyễn văn Tánh được vinh thăng cố Trung tá, linh cữu quàng làm tang lễ trọng thể tại Hội trường tỉnh Ba Xuyên. Người vợ gầy ốm, tang phục đen với vành khăn trắng bi thương, vật vă ngất xĩu bên quan tài chồng.
Lại một kỹ niệm khác trong cuộc chiến sôi sục sau mùa Hè đỏ lửa 1972 – 1973. Chính phủ Nguyễn văn Thiệu gọi động viên giảm đi một tuổi, đối với các sinh viên đang theo học bậc Đại học. Sinh viên Văn Khoa Nguyễn Ngọc Đông (tự Khá), sinh ngày 8 tháng 12 năm 1952 (Nhâm Th́n), cùng một số bạn học đành xếp bút nghiên vào Quân trường Sĩ quan Bộ Binh Thủ Đức Khóa 9/72, để đáp lời núi sông réo gọi.
Măn khóa ngày 4 tháng 8 – 1973, Sq. 72/151.557. Trong quyển nhật kư để lại, thấy có những ḍng ghi vội:
* 16-8-73: soạn đồ lên đường, thương mẹ đứt ruột. Chiều ở Tiểu đoàn 516 ĐPQ…
* 17-8-73: nhận Sự vụ lệnh ra Đại đội, thấy cô đơn lạc lỏng.
* 18/8 nhận Trung đội 3 tiền đồn. Nhớ nhà + mẹ + em + người yêu Loan.
* 19/8 dậy 5 giờ sáng, ăn cơm hột vịt với nhóm lính già, nhớ nhà khó ngủ.
* 22/8 Mer, hành quân vào Vĩnh Hựu, 5 chết. ấp Giồng Chùa, qua cù lao.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Tử trận ngày 7 tháng 6 –1974 (nhằm 17 tháng 4 năm Giáp Dần) tại xă Long Định, quận Sầm Giang, tỉnh Định Tường.
Được truy tặng Đệ Ngũ Đẳng Bảo Quốc Huân Chương + Anh Dũng Bội Tinh với Nhành Dương Liễu.
An táng tại Nghĩa trang Mạc Đỉnh Chi lúc 11 giờ sáng ngày 11-6-1974
Vào một ngày cuối Hè tại Chi Khu Thạnh Trị thuộc tỉnh Ba Xuyên, nằm trên Quốc lộ 4, giữa Sóc Trăng - Bạc Liêu, hai vựa lúa của miền Hậu Giang trù phú Việt Nam Cộng Ḥa, Hoành Nguyễn đau xót đọc lại thư báo hung tin tử trận của cháu ruột ḿnh: cố Chuẩn úy Nguyễn Ngọc Đông (tự Khá), được vinh thăng Thiếu úy.
Một lá thư khác vừa mới nhận từ tuần trước, với những nét chữ xinh đẹp thương thương cũng của cháu, cùng tấm ảnh khuôn mặt bạch diện thư sinh của trường Đại học Văn Khoa Sài G̣n ngày nào, trong bộ quân phục sương nắng chiến trường tiền đồn Sầm Giang: … “Nhớ mới ngày nào chú c̣n dạy kèm cháu từng bài luận văn, toán học để thi tuyển đậu vào trường Trung học Pétrus Trương Vĩnh Kư; giảng cho cháu từng cách sống ứng xử với đời; Đâu ngờ có ngày hôm nay ḿnh lại phải sống tại một tiền đồn heo hút, chung quanh toàn là lau sậy …”.
Tội nghiệp cháu chết thảm trong lúc vẫn c̣n độc thân, tuổi đời quá trẻ. Tên tuổi của cháu cùng bao chiến hữu sẽ được khắc vào bên cạnh Tượng Đài Chiến Sĩ Việt & Mỹ ở Công Trường Tự Do của Thành phố Wesminster California, Thủ đô của người Việt tị nạn chính trị., để cho thế hệ nầy và đời sau thương tiếc và tri ân.-
Viết trong mùa lễ khánh thành Tượng Đài Chiến Sĩ Việt Mỹ 27- 01 – 2003
HOÀNH NGUYỄN
(Bài nầy đă được đăng trên tuần báo “Thằng Mơ” Sacramento)
Đời Sống Người Già Ở Mỹ
HOÀNH NGUYỄN
E-mail: hoanhnguyen5@yahoo.com Tel. (916) 392 – 4223)
Năm mới đến Mỹ (1996), tôi có viết bài “Những Nhận Định Khác Nhau Về Cuộc Sống” đăng trên báo Việt ngữ Sacramento; Nguyên do từ câu nói của một bạn học tại trường Sacramento City College:
“Nước Mỹ là Thiên Đường của tuổi thơ; Là Chiến Trường của thanh niên, và là Địa Ngục của người già”.
Lúc bấy giờ tôi cũng như người bạn tị nạn chính trị, do chưa hội nhập với cuộc sống mới lạ ở xứ người nên có nhận định không chính xác lắm.
Mười năm sau, tôi đủ tuổi 65 nên xin được nhà dành cho chung cư người già: Eskaton President Thomas Jefferson Manor, nằm ở phía Nam Sacramento, gần khu thương mại Florin Mall, Trung tâm Medical và Thư viện.
Khu nầy tổng cộng có 104 căn, gồm 52 ở từng dưới và 52 từng lầu 2. Đa số là Mỹ trắng, cũng có vài ba người Mỹ đen, khoảng chục vợ chồng người Hoa và chừng 8 người Việt. Nhiều người lănh trợ cấp già, nhưng cũng có người là Dược sĩ, Worker lănh tiền hưu trí; Có vị là Tướng Tá ngày xưa, người khác có con cháu là dược sĩ, thương gia, công chức giàu có. Chung quanh khu nhà là vườn hoa dạo chơi, có hàng rào trắng bao bọc, có nhà để xe và có nhân viên an ninh túc trực ngày đêm; Cứ vào khoảng gần 12 giờ trưa mỗi ngày, th́ nhân viên an ninh sẽ đi một ṿng kiểm soát xem các người cao niên nầy có được khoẻ không, qua cái nút dấu hiệu trước cửa: Nếu đă được kéo qua màu trắng là khỏe, c̣n vẫn để nguyên màu đỏ mà an ninh tự động làm dấu lúc nửa đêm, th́ họ sẽ gơ cửa kiểm soát, nếu không có người trả lời th́ ngay lập tức, nhân viên an ninh sẽ mở cửa để xem coi có người bịnh th́ gọi xe cứu thương đến chở vào bịnh viện điều trị khẩn cấp.
Nhà người độc thân như tôi th́ có một pḥng khách rộng răi để TV và Computer, có gắn loa để liên hệ với văn pḥng. Pḥng nầy liền với nhà bếp đủ tiện nghi, có cửa lớn mở ra hành lang và cửa sổ ngắm cảnh trời mây hay xe và người qua lại. Một pḥng ngủ cũng rộng không kém, có cửa ra hành lang và cửa khác thông với pḥng khách, pḥng vệ sinh tắm rửa. C̣n có một nút đỏ để khi tắm lỡ có trợt té hoặc bị bịnh đột xuất th́ giựt sợi dây báo động nầy, sẽ có an ninh đến tiếp cứu ngay tức khắc.
Hàng ngày, chúng tôi có thể đến pḥng sinh hoạt để uống cà phê free, xem TV đọc báo, đánh bài bingo giải trí, gặp nhau chào hỏi tṛ chuyện thân mật; Hoặc đến pḥng đọc sách có dụng cụ thể dục, có bàn billard và computer. C̣n có cô giáo dạy ESL và dạy Sitersite thể dục ngồi cho người già yếu. Có pḥng cắt tóc nam nữ. Tất cả đều sát bên văn pḥng Manager. Trên lầu hoặc dưới đất đều có pḥng giặt đồ và nơi đổ rác ra bồn chứa bên ngoài, rất tiện nghi vệ sinh.
Mỗi tuần có 2 ngày xe chở đi chợ hoặc mua sắm đồ, thường là ở Wal-Mart, Alberson, Raley’s, Mall và Dollars tree. Những ngày lễ và Tết, có đăi tiệc và xổ số rất vui. Có một buổi khám bịnh theo hẹn. Khách đến thăm đậu xe trước văn pḥng, nhắc phôn trước cửa gọi mở, phải ghi vào sổ trực giờ vào và giờ ra.
Quan sát và suy ngẫm cuộc sống ở Mỹ, ta sẽ hiểu được tại sao người già chọn vào ở chung cư mà không ở nhà ngoài với con cháu?
* Trước hết là được chăm sóc chu đáo hơn, đầy đủ mà ít tốn kém; Lại có nhiều bạn cao niên để tâm t́nh thích hợp, nhất là được yên tĩnh.
* Nếu ở ngoài, con cái bận đi làm; Cho dù có mướn người giúp việc săn sóc cũng không bằng. Nếu trông coi cháu chắt th́ ồn ào bận bịu.
* Người ở chung cư, vẫn được con cháu đến thăm và rước về nhà hoặc đi chơi trong những ngày cuối tuần hoặc nghỉ lễ.
Tôi đă sống hơn 3 năm ở chung cư người già, ban đầu th́ cũng cảm thấy lẻ loi buồn tủi và hơi lo sợ vẩn vơ về bịnh cao huyết áp; Sau quen dần th́ lại rất thích thú và chẳng muốn di chuyển ra bên ngoài ồn ào kém an ninh.
Cái thoải mái nhứt là tự do mà khi đến nhà khác, dù là bà con hoặc thân hữu cũng khó có được. Chẳng hạn như, bất cứ lúc nào, dù ngày hay đêm, nếu thích th́ tôi đều có thể mở TV, Computer để sưu tầm tin tức giải trí hoặc viết bài mà không ngại làm phiền ai. Đồ đạc dụng cụ th́ trang trí bày biện thế nào tùy ư thích của ḿnh, nhất là đang dùng mà mơi mệt buồn ngủ hoặc có việc cần đi gấp th́ cứ bỏ bừa ra đó, không sợ mích ḷng ai hoặc có người thấy được cười chê.
Tuy nhiên, cũng phải công tâm nh́n nhận, nhạc sĩ Trịnh Hưng cũng có lư khi diễn tả cảnh sống của một người độc thân qua những vần thơ mà tôi nhớ lơm bơm:
… “Một ḿnh nấu, một ḿnh ăn
Một ḿnh ḿnh nói, một ḿnh ḿnh nghe
Một ḿnh nhiều lúc cười kh́
Hai ḿnh có phải diệu kỳ hơn không? ”
Phước duyên thay cho những ai có bạn tri âm, nếu không th́ đừng mang gông vào cổ mà chắc lưỡi hối tiếc. Nước Mỹ không chỉ là “Địa ngục” của tuổi già như có nhiều người tự ti mạc cảm và hoang tưởng một cách quá đáng.
Chuyện kể trên Diễn đàn internet mới đây: Có một cụ già 92 tuổi động ḷng cố quốc, tuyên bố về Việt Nam CS ở luôn. Được vài năm sau lại phải trở qua Mỹ để có đủ phương tiện điều trị bịnh; Xong rồi lại vào sống trong Nursing Home để có bác sĩ và y tá chuyên môn chăm sóc mỗi ngày, mà khỏi tốn kém tiền của thân nhân; Sống đến trăm tuổi thọ. Cũng đành ngậm ngùi qua 2 câu thơ:
“Muôn dặm hồn thiêng về cố quốc,
Trăm năm xương trắng gởi quê người!”
Tiền trợ cấp xă hội cho người già hoặc bịnh tại Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ cũng được chiết tính vừa đủ, nếu lỡ vướng mắc nợ như làm mất hoặc hư đồ vật có giá của người khác, hoặc chuyển housing quên không báo nên bị cúp trợ cấp tiền nhà, th́ theo luật pháp, mỗi tháng chỉ phải trả dần $50 theo mức thu nhập lương hàng tháng của tiểu bang Ca-li cao nhứt là 836 Mỹ kim. Bởi chiết tính chi tiêu b́nh dân th́ gồm có: Tiền nhà $200 + tiền xăng và bảo hiểm xe cũ 200. + tiền điện thoại và internet 100. + tiền ăn 200. + mua sắm và giao tế 100 cũng vừa đủ lương. Khi xe hư nhiều cần tu sửa hoặc mua xe cũ khác vài ba ngàn đô là một vấn đề suy tính đau đầu. Những ai không cần xe và cell phone hoặc ở nhà free của con cháu, th́ có dư để đi du lịch hoặc giúp đỡ người thân ở quê nhà, nhưng đó cũng là du di ngoài luật. Vấn đề hậu sự cũng là một nỗi nặng lo, nếu muốn giữ được tro cốt và làm tục lễ cho phần hồn th́ phí tổn trên dưới 5 ngàn đô. C̣n những ai chết mà không có thân nhân thừa nhận, th́ Sở xă hội sẽ thiêu hủy luôn hài cốt.
Những người già hẩm hiu ở nước ngoài, nếu như thân nhân từ Việt Nam không thông hiểu mà thường than thở thúc bách tiền bạc, th́ thật là tội nghiệp cho cuộc đời xa xứ cô độc bơ vơ khi bịnh hoặc tuổi đă về chiều.
Sacramento California, những đêm trăn trở tháng 05/2006
Hoành Nguyễn: 5959 66th Ave. Apt. #250 Sacramento, CA. 95823 U.S.A.
Anh có thể nhờ Hào dẫn đi để chọn một vài món có giá lấy thêm tiền đi G̣ Dầu t́m anh Bảy Sừng (chú của Quang). Mười năm đến Mỹ bận rộn chưa trả được ơn nghĩa th́ thật không an tâm. Anh viết dùm cái thư gởi về d́ Sáu và Út Mỹ Dung, đường Mậu Thân Cần thơ. Nếu cháu Dung cho đúng tên và địa chỉ cô Ḥe, Kỷ sư Nông Lâm Súc, quê Phụng Hiệp Cần thơ, th́ chú Út Hoành sẽ gởi qua đường Bưu điện C/T liền tức khắc 50 đô về với lời nồng nhiệt cảm ơn, cùng với 50 đô lần đầu tiên, nhờ trao lại cô Hồng; Có thể Ḥe sẽ tặng thêm sau. Nếu Hồng đứng ra lo xây mồ mả cho chị Bảy Sừng ở gần Phụng Hiệp th́ cho biết chi phí khoảng bao nhiêu? Út Hoành sẽ gởi về lo và đền ơn khi làm hoàn tất. Út Hoành c̣n có bạn Văn Công Tỷ ở đường Trần Hưng Đạo Cầnthơ. Nếu chịu đi Mỹ H/O th́ H. sẽ giúp. Điều kiện là muốn đem ai đi tùy ư, nhưng phải có 2 đứa con của người vợ lớn, đến Mỹ nếu không thuận thảo với Tỷ th́ sẽ sống với H. như người cha đỡ đầu.@
VUI BUỒN TRONG NGHIỆP VIẾT BÁO
Hoành Nguyễn
( ảnh HN chụp chung với kư giả NGUYÊN HUY & nhà báo THANH THƯƠNG HOÀNG)
Qua hơn 9 năm tị-nạn chính-trị tại Hoa-Kỳ, Hoành-Nguyễn tôi đă miệt-mài ngày đêm, đem hết tâm trí viết báo phục-vụ cộng-đồng và quê-hương Việt-Nam, cùng với quyết-tâm làm tṛn lời thề hứa với ḷng: “Không Quên Bạn Tù, Không Quên Đồng-Bào Đau Khổ”. Kết-quả cụ-thể an-ủi với vài trăm bài viết ngắn, chọn-lọc in thành hai tuyển tập để phục-vụ người và đời:
1).- Tuyển tập đầu đời: TÂM-SỰ VỚI QUÊ-HƯƠNG, gần 300 trang, đă phát-hành vào mùa Hè 2002.
2).- Tuyển tập II: LY HƯƠNG QUƯ MỘT CHỮ T̀NH, dày khoảng 300 trang, dự-trù phát-hành vào dịp sinh-nhật lần thứ 65 của tác-giả 08–05–2005.
Lân múa hay nhờ tiếng pháo nổ ḍn-dă, Hoành-Nguyễn viết được liên-tục bền với thời-gian là nhờ cộng-đồng người Việt quan-tâm thưởng-thức khích-lệ, và các báo Việt-ngữ nhiệt-t́nh đón nhận, đăng tải.
Nhiều người cho rằng, phàm làm việc ǵ mà hợp với năng-khiếu th́ dễ thành-công. Riêng cảm-nghĩ của tôi khi tập viết báo mà ngay tháng đầu tị-nạn (01/1996), được các tuần báo Mơ, Việt-Nam Tự-Do & Sàig̣n Nhỏ nhận rồi cùng đăng bài “H.O, Đời Ly Hương”, do từ những xúc-cảm thiêng-liêng chân-t́nh của ḿnh khi viết, đă truyền-cảm được đến tâm người đọc, c̣n việc gọt dũa từng lời văn cũng có, nhưng không phải là yếu-tố tạo nên cảm-t́nh từ độc-giả.
Rồi đến khi gởi bài cho những báo lớn, phát-hành rộng đi nhiều nước có đông người Việt, và được trả tiền nhuận-bút như Văn-nghệ Tiền-Phong, Diễn-Đàn Phụ-Nữ … , tôi rất đỗi vui mừng, nhưng vẫn luôn giữ quyết-tâm cùng phục-vụ cho địa-phương Sacramento California, tuy nghèo tiền bạc nhưng chan-chứa những kỷ-niệm ân-t́nh.
Cuối năm 2004, trong dịp tôi và đứa con bị bịnh tật, được Bethany church đón đưa dự lễ Thanksgiving để viết bài tường thuật, khi về nửa đêm bị mất xe đậu gần nhà. Tôi gởi ngay bài cho bán tuần báo Dân-Việt, nhờ đăng gấp với hy-vọng sớm được cộng-đồng giúp phát hiện ra xe bị mất, đỡ tốn nhiều tiền Police tow xe; V́ xe cũ, đóng bảo-hiểm 1 chiều ½, hăng Farmer không thường đồng nào.
Thật bất ngờ, khi thấy bài lễ Thanksgiving được phóng ngay lên mạng internet của nhật-báo Calitoday, tiếp theo sau c̣n có bài “Bảo-Tồn & Phát-Triển Pḥng Đọc Sách Việt-Nam”, giúp nhắc-nhở người Việt ly-hương giữ-ǵn ngôn-ngữ gốc.
Vào hạ tuần tháng 3/2005, khi mở đọc tin-tức trên mạng Saigon Báo, thấy nơi mục Điện-báo ÁNH-DƯƠNG, vài bài mới được báo-hiệu bằng ánh đèn chớp liên tục, có đăng bài: “Điểm Lại Quốc-Nạn 30/4/75, T́m Chữ Nhơn-T́nh” của Hoành-Nguyễn. Tôi thật sự vui mừng cảm-động, v́ những mong ước được góp mặt cùng chiến-hữu và những người có ḷng, phơi bày sự thật lịch-sử và những ngược-đăi tàn-ác, trong các trại tù “Cải-tạo khổ-sai” của Cộng-sản Việt-Nam sau ngày nắm trọn quyền cai-trị đất nước, gây ra biết bao cái chết oan-khuất của Quân-Dân-Cán-Chính miền Nam, sẽ được loan báo rộng-răi tới khắp toàn-cầu để góp phần thúc-giục những Đảng-viên Cộng-Sản c̣n lương-tâm, mau lên tiếng xác-minh sự sai-lầm trầm-trọng của “Chính-sách Cải-Tạo”, như nước Nga đă can-đảm nói lên sau ngày Liên-Xô sụp-đổ. Đây cũng là niềm an-ủi với những chiến-hữu đă hy-sinh, cùng gia-đ́nh họ, quả-phụ cô-nhi của tử-sĩ Việt-Nam Cộng-Ḥa.
Nỗi buồn của người say mê nghiệp viết báo cũng không kém.
Trước đây, vào những tháng đầu năm 1996, đă có một nhà văn trẻ Việt-Nam tại Nhựt, thường viết bài gởi cho các báo Việt-ngữ xuất-bản tại Hoa-Kỳ, đă lâm vào cảnh túng thiếu nên quẩn-trí tự-tử, sau khi chết vẫn c̣n nợ 2 tháng nhà không có tiền trả. Nhiều người khác mê tập viết báo viết văn, mà phải chấp-nhận những đay-nghiến bất-ḥa thường-xuyên với người bạn đời không thông-hiểu.
Viết tường-thuật hay chính-luận thường dễ va-chạm. Nếu viết mà cứ phải “lách”, đă khổ tâm c̣n hỗ-thẹn với giới cầm bút chân-chính về những tránh né hèn-nhát của ḿnh, khi đă chấp-nhận dấn thân vào nghiệp viết báo, một nghề mà người đi trước đă kinh-nghiệm trải qua: “Vinh-quang th́ ít, gian-nan th́ nhiều!”
Hoành-Nguyễn đem tâm-t́nh và sinh-mạng viết báo đấu-tranh, cũng phải đành quên lờ bớt đi những thân-nhân và bạn-bè nghèo khó nơi quê nhà: Có khi phải khui ra cả bí-ẩn “30/4/75, chôn súng nuốt vàng”, để không bị xao-xuyến về những lời thúc gọi trở về Việt-Nam của thân bằng yếu ḷng, nghĩ suy nông-cạn, khi thấy tướng Nguyễn-Cao-Kỳ, nguyên Phó Tổng-thống Việt-Nam Cộng-Ḥa, trở về vô hại bản thân, nhưng danh-dự ô-uế, lưu-xú ngàn năm, đă v́ tiền và danh hảo, mà tuyên-bố những lời không thật, để lấy ḷng bạo-quền Cộng-sản Việt-Nam, để chế-độ Cộng-sản lợi-dung tuyên-truyền. Vậy mà vẫn bị báo Công-an thành-phố Hồ-Chí-Minh sỉ-nhục bằng câu: “Nguyễn-Cao-Kỳ, Đứa Con Hư Trở Về”.
Viết báo v́ tiền-tài danh-vọng th́ ng̣i bút bị cong rồi bị lên án là văn-nô bồi-bút, c̣n trong một chế-độ Cộng-sản độc-tài như Việt-Nam, viết báo dám nói khi cần, như luật-sư trẻ Lê-Chí-Quang, th́ chỉ một bài “Hăy cảnh-giác đối với Bắc-triều”, đă bị tước mất quyền tự-do ngôn-luận mà c̣n bị giam tù dài hạn.
Trong niềm hạnh-phúc tinh-thần khó thấy nhưng cảm nhận được, một nhà thơ “Hồ-Trường” Nguyễn-Bá-Trác, khẩu-khí nổi tiếng với những lời thơ: … “Chí ta ta biết, ḷng ta ta hay. Nam nhi mộng ước như hồ thỉ, hà tất cùng sầu với cỏ cây”… Trong một phút mềm ḷng với bă vinh-hoa phú-quư, đă chấp nhận đầu phục để được làm quan Tổng-đốc dưới trào Pháp-thuộc, tự biết xấu-hổ cúi đầu khi gặp lại chiến-hữu cách-mạng của ḿnh bị tù lại dám lớn tiếng xỉ-vả; Và Nguyễn-Thái-Học ung-dung bước lên đoạn-đầu-đài Yên-Bái, hănh-diện chấp-nhận cái chết v́ nước v́ dân: “CHẾT V̀ NƯỚC, CÁI CHẾT VINH-QUANG. L̉NG TA SUNG-SƯỚNG, TRÍ TA NHẸ-NHÀNG”. Chưa biết trong nội-tâm, ai sướng ai khổ??
Con người có đức tính vị-tha cao-quư, hạnh-phúc là sự xă-thân vong-kỷ, là mong sự lành cho tha-nhân. Nếu nghiệp say mê viết báo đem đến những giải-trí cho người và lợi-lạc cho đời, th́ người chiến-sĩ văn-hóa không bao giờ hối-tiếc, dù có phải túng thiếu thường-xuyên hay thiệt thân chăng nữa.
Những ai bước chân vào cái nghiệp nầy mà mơ-ước nhiều đến tiền-tài danh-phận, sẽ sớm đau khổ thất-vọng mà thôi. Ngay một cuốn sách muốn chọn-lọc bài vở rồi in ra, đă tốn biết bao nhiêu công sức tâm trí, mà thu vào không được là bao. Chẳng hạn như, một quyển sách dày khoảng 300 trang, in tại Sacramento 100 quyển, tự ḿnh layout mọi mặt, tiền công và giấy in phải mất gần 13 Mỹ-kim cho mỗi quyển, trong khi được ũng-hộ cũng khoảng 20 USD. C̣n in 1.000 cuốn th́ đến các nhà in lớn ở xa giá sẽ rẻ hơn, nhưng bán được 1/3 tổng số sách nầy cũng là chuyện khó-khăn. Những trường-hợp hiếm-hoi như quyển “Tôi Phải Sống” của Linh-mục Nguyễn-Hữu-Lễ … chỉ là cá-biệt, nhờ ở bối-cảnh lịch-sử xă-hội và uy-tín việc làm của ông, được nhiều người trong đạo ngoài đời hết ḷng ũng-hộ người tốt việc tốt. Những ai viết văn viết báo tài-tử th́ không quan-tâm đến việc in thành sách nầy, nhưng đă dốc hết tâm trí để phục-vụ đời, nếu để tan biến mai-một sau khi ḿnh chết, th́ cũng uổng tiếc lắm thay!
(Bài nầy đă được đăng trên Điện báo ÁNH DƯƠNG, Hải Vân online, nhật báo NGƯỜI VIỆT tại Hoa Kỳ)
Hành Tŕnh Tị Nạn Của Một H.O
Tự thuật của HOÀNH NGUYỄN
Lịch sử đă minh chứng, nước Việt Nam vẫn tồn tại vươn lên cùng thế giới, dù có bị 1.000 năm nô lệ giặc Tàu & 100 năm đô hộ của thực dân Pháp, ấy cũng nhờ dân tộc Việt Nam ư thức được lời dạy của tiền nhân:
“Quốc Gia Hưng Vong, Thất Phu Hữu Trách”
Sau ngày quốc nạn tháng Tư đen 1975, người dân Việt Nam không chịu nổi sự cai trị độc tài bạo ác của Cộng Sản, nên nhiều triệu người đă phải bỏ nước ra đi, một số lớn đă bỏ ḿnh trên biển Đông mênh mông buồn thảm.
Hoành Nguyễn tôi là một nạn nhân của cuộc chiến Quốc – Cộng và của bàn cờ chính trị thế giới đầy nham hiểm.
Sau 2 lần vượt biển không thành, tôi đưa gia đ́nh vá víu đi xuất cảnh đến Hợp chủng quốc Hoa Kỳ theo diện tị nạn chính trị H.O 33/809, vào ngày 09 tháng 01 – 1996 & định cư tại Sacramento California.
Trước khi quyết chọn cảnh đau xé ḷng rời quê hương, gia đ́nh tôi đang có mức sống trên trung b́nh nhiều năm, nhờ thành công trên thương trường quẹt gas và đồng hồ – máy tính, từ Sàig̣n đi các tỉnh miền Tây, với danh thiếp Út Hoành, dịch vụ đa dạng, rất được doanh gia khắp nơi nồng nhiệt hỗ trợ hợp tác.
Ra đi, tôi mang nặng ân t́nh của quê hương đau thương, của các bạn tù bị bức tử, của bao chiến hữu c̣n đang xă thân trên nhiều trận tuyến khác nhau, từ khắp miền của thế giới & những nỗi thống khổ uất hờn nầy đă biến thành hành động không ngừng nghỉ trong suốt 9 năm tị nạn vừa qua, sẽ vẫn c̣n tiếp nối măi cho đến ngày quang phục quê hương Việt Nam yêu giấu trong tim óc kẻ ly hương.
Những người ra nước ngoài, phần lớn lo kiếm tiền và nuôi dạy con cái học thành tài; C̣n lại thời gian tham gia ít nhiều vào việc hỗ trợ cho những sinh hoạt hữu ích của cộng đồng và chính nghĩa quốc gia. Cũng có thiểu số chao đảo, bị VC dẫn dụ gài bẩy, v́ thiếu cảnh giác và quyết tâm dấn thân v́ đại nghĩa.
Trong 7 tháng đầu tị nạn được hưởng trợ cấp, tôi đi học ESL và bắt tay ngay vào tập viết chính luận cho các báo Việt ngữ tại California, với bút hiệu duy nhất là Hoành Nguyễn, lấy từ tên thật nhưng đảo ngược theo ngôn từ của người Mỹ.
Bài viết đầu tay là “H.O, Đời Ly Hương” được các báo Mơ, Việt Nam Tự Do & Sàig̣n Nhỏ nồng nhiệt đón nhận và phát hành ngay, đă khích lệ tôi rất nhiều để mạnh dạn tiếp tục dấn thân qua các bài kế tiếp: Vang Vọng Đổi Mới - Hăng Điện Thoại AT&T Là Bạn Hay Thù? – Sự Chọn Lựa Nhức Nhối - Thuật Dùng Người - Niềm Đau Nỗi Lo Con Cháu Mất Gốc - Cuộc Sống Diệu Kỳ - Giết Người Diệt Khẩu - Kiếm Sống Ở Mỹ Dễ Hay Khó? - Dung Hoà 3 Thế Hệ - Xuân Nhớ Chiến Hữu Đă Hy Sinh (vang xa tới tạp chí Văn Nghệ Tiền Phong ở Arlington Virginia) vào dịp tất niên 1996 và đón Xuân 1997 . . . . .
Hết 7 tháng trợ cấp th́ tôi đi bỏ báo quảng cáo, rồi báo Sacramento Bee; Mùa Xuân năm 1997 tôi ghi danh theo học tại trường Sacramento City College để có tiền financial aid tạm sống, sau làm thêm Work Study của Cafeteria trong trường nầy, khuya c̣n bỏ báo Bee, giờ chờ chuyển lớp th́ vào library ngồi đọc tin & viết báo.
Với cương vị người cựu quân nhân Việt Nam Cộng Ḥa đi tị nạn chính trị, tôi đă tận lực của người chiến sĩ trên mặt trận văn hóa truyền thông; Nhưng đối với gia đ́nh và thân nhân c̣n kẹt ở quê nhà, tôi thật t́nh không giúp được bao nhiêu dù đă hết sức tiết kiệm,v́ chính tác phẩm đầu đời“Tâm Sự Với Quê Hương”của tôi, không sao dành dụm đủ tiền để tự phát hành, phải đến năm 2002 được hai vị Mạnh thường quân hỗ trợ, mới có sách tặng chiến hữu và đồng hương khắp nơi.
Trong các sinh hoạt đảng phái chính trị của ta và địch có khi mù mờ lẫn lộn, nên tôi giữ tính độc lập “Wait & See” để không bị rơi vào những cuộc phiêu lưu nguy hiểm. Cũng v́ vậy mà thiếu sự cổ động ũng hộ để phát hành tác phẩm kế tiếp “Ly Hương Quư Một Chữ T́nh” dự trù vào năm 2003, do yếu kém tài chánh.
Trong Hội Chợ Tết ở quận hạt Stocton California cuối năm 2002, tôi cùng đi với nhà văn Dương Phan & Hoàng Ngọc Liên đến tham quan, gởi cho ông Nguyễn Tấn Đức là chủ hội chợ Tết nầy, 20 quyển TSVQH với lời giao kết, chỉ lấy lại tiền in ấn mỗi quyển là 5 Mỹ kim sau khi đă bán được; Nhưng Nguyễn tấn Đức đă thiếu trách nhiệm bảo quản, để kẻ xấu lấy cắp mất cả trọn 20 quyển sách mà không một chút đền bù thiệt hại cho tác giả.
Tiếp đến Đại Hội VIII của H.O tổ chức ở San Jose, tôi gởi đến 2 thùng sách gồm 120 quyển, cũng chỉ lấy sau mỗi quyển $5. dành in tác phẩm 2. Tiếc rằng chỉ 2 quyển đầu được ủng hộ $20. do anh B́nh trao, tôi móc tiền túi thêm $30. ũng hộ Đại Hội nầy. Những ngày kế tiếp, khách văng lai đến Khu Hội CTCT San Jose lấy sách, mà không một ai ũng hộ thêm được đồng nào.
V́ vậy việc in tác phẩm hai vẫn c̣n xa vời, nhất là sau khi tôi bị mất hẵn luôn xe bảo hiểm 1 chiều ½ nên insurance không bồi thường, trong đêm được mời dự lễ Thanksgiving 2005, và mất máy ảnh nghề nghiệp tài tử khi mua batteries tại Best Buy.
Cái số lận đận th́ suốt đời cứ lận đận cũng không buồn phiền lâu. Chỉ cốt sao giữ được tâm lành cùng vững tâm chu toàn trọng trách của một công dân, nhất là một chiến sĩ, khi nước nhà nguy biến.
Một người H.O khi đi tị nạn chính trị, cá nhân thường không làm được việc ǵ to lớn, nhưng cũng có những người đă làm rạng rỡ sắc dân Việt Nam: Như Lư Tống bao lần bay vào đất địch rải truyền đơn chống Cộng, Trần Hồng ủi sập cổng Ṭa Đại sứ VC tại Paris, Nguyễn Hữu Luyện phản kháng WJC dùng VC đánh giá người tị nạn chính trị; Như g/s Đinh Việt khi giữ chức Thứ trưởng Bộ Tư Pháp Hoa Kỳ, đă soạn thảo luật ngăn chặn được khủng bố trên đất Mỹ; Nữ khoa học gia Dương Nguyệt Ánh chế ra bom áp nhiệt giúp Mỹ chiến thắng khủng bố mà ít hao tốn sinh mạng chiến binh…; Những người khác th́ tạo lập nên sự nghiệp cho ḿnh và giúp con cái thành đạt trên đường thi cữ tốt nghiệp tại các trường Đại học.
Tập thể H.O lại làm được những chuyện quan trọng lớn lao hơn: Như giữ vững ngọn cờ chánh nghĩa Quốc Gia, nền vàng ba sọc đỏ, và phát triển lan rộng trên nhiều tiểu bang Hoa Kỳ, sang tận Canada, Pháp, Úc. Xây dựng được Tương Đài Chiến Sĩ Việt Mỹ ở Nam California; Thực hiện được khu Sàig̣n Nhỏ không đón tiếp VC; Thành lập được Tổ chức Tập thể Chiến sĩ Việt Nam Cộng Ḥa Hải ngoại …
Tất cả chuẩn bị sẵn sàng đáp ứng cho một sự chuyển ḿnh của cả mộït dân tộc.
Muốn đánh giá một người, hăy so sánh với những người khác trong cùng một môi trường sống, một thời gian và hoàn cảnh xă hội. Muốn thành bậc vĩ nhân, anh hùng rất khó, nhưng muốn làm một công dân hữu ích cho xă hội, một chiến sĩ bền ḷng thủy chung với chánh nghĩa th́ cũng không khó ǵ, chỉ cần ḷng vị tha tận tụy làm việc và ít tham vọng cá nhân; C̣n phải làm ǵ th́ tùy ở tŕnh độ suy nghĩ và bản lănh của mỗi người, trước nhiều sự việc phức tạp và đa dạng, có khi mập mờ khó hiểu.
Nếu chưa quyết đoán về sự thật hay giả của một tổ chức chính trị, hoặc một lời phịa sử, th́ hăy quan sát nghe ngóng phối hợp và suy nghĩ kỹ, có khi c̣n phải chờ thời gian làm sáng tỏ mọi việc, nhất là qua những cuộc tranh luận công khai. Sự thật muôn đời vẫn là sự thật; Lừa dối chỉ có tính cách tạm thời và có tác dụng với những ai nhẹ dạ dễ tin. Cái “đa số thầm lặng”, tuy không nói mà suy nghĩ nhiều, khi cần họ sẽ làm hoặc bày tỏ thái độ. Có tin tưởng vào lẽ phải và chính nghĩa tất thắng th́ mới không bị lợi lộc dẫn dụ cám dỗ vào đường sai trái, khi biết ra th́ đă muộn rồi.
Giữa hai thế đối kháng, hăy chọn đứng hẳn về một phía có chính nghĩa. Nếu chưa nhận định phân biệt được phải trái mà lân la, chỉ bị văng miểng chuốc họa vào thân, mà không có bên nào cưu mang ḿnh như một chiến hữu gắn bó với tổ chức.
Nhà văn quân đội Phan Nhật Nam, khi phát hiện và bạch hóa hồ sơ những tên VC chui vào hàng ngũ Quốc gia, sau 30/4/75 đă xuất đầu lộ diện, đến khi có chương tŕnh H.O lại đội lốt người tị nạn để qua Mỹ nằm vùng hoạt động. Khi ông tố giác có bằng chứng rơ ràng, Sở Di trú chưa động thủ th́ bọn tay sai VC lại chụp cho Phan Nhật Nam là thành phần thân Cộng.
Ngay như ở Việt Nam Cộng sản, Nguyễn Chí Vịnh bị thưa dùng Tổng Cục T2 để vu oan hăm hại các đồng chí của ḿnh. Ngỡ rằng Vịnh sẽ bị đưa ra pháp luật kết tội làm gương, nhưng trong lễ Quân lực của CSVN vừa qua, không ai ngờ, kẻ có tội là Nguyễn Chí Vịnh lại được thăng cấp, từ Thiếu tướng lên Trung tướng.
Sau khi phản tướng Nguyễn Cao Kỳ về Việt Nam tuyên bố tâng bốc Cộng sản để thủ lợi, nhiều người thân kêu gọi tôi hăy về thăm lại quê hương và thân nhân sau 9 năm xa cách. Biết có phân trần cũng khó, tôi đành phải khui ra cái bí mật ngày 30/4/75 “Chôn Súng – Nuốt Vàng”, để từ đây những người thương tôi không c̣n nhẹ dạ dễ tin xui tôi trở về tử địa Việt Cộng giăng bẩy đón chờ.
Sống có lư tưởng và làm việc tận tụy với ḷng tin, ai bảo là không có hạnh phúc? Cái hạnh phúc thanh cao đó, những kẻ thấp hèn làm sao hiểu được.@@