VĨNH BIỆT ĐINH TIẾN
LĂNG
(Đọc tại tang lễ
Băng Đ́nh
Kính
thưa quư vị cùng tang quyến,
Mấy anh em chúng tôi vốn cùng quê, gặp
nhau từ tỉnh lúa hoặc Hànội. Di cư, trưởng thành
tại Sàig̣n. Tự coi là vô sản hơn
cả bần cố nông. Song lại mang chất cao ngạo
qua ngôn ngữ thơ:
…Nghĩ cho cùng ma đói Thái B́nh đi
đâu cũng hách
Thằng Minh* tốt nghiệp
Dẫn Chiến Đoàn tiến sang Cao
Man theo thế chẻ tre
Thằng Chỉ** Hạm Trưởng Vũng
Tầu tục gọi Vũng Ghe
Thằng Ngữ*** Sử Gia Khảo Cổ
Thằng Lăng Thày Đồ vào tay sừng sỏ
Viết lách tưng bừng
đă Dương Hùng Cường lại có Duyên Anh…
Tôi xin được nói đôi điều
tôi biết về người quá cố. Giáo Sư Đinh Tiến Lăng.
Lăng
là con út. Được cả nhà tŕu mến gọi
là cậu. Chúng tôi, bạn cậu, nên cũng được
ăn theo danh
xưng này cho đến ngày nay, dù tuổi đă ngoài bẩy
chục.
Khi c̣n là một học sinh đang mùa gạo thi tú tài tại Hànội. Cậu bị một GMC đụng
nặng. Dấu ấn của tai nạn
để măi trên khuôn mặt hơi bị lệch. Khi hồi tỉnh, được Quân Cảnh Pháp
hỏi ư kiến, cậu đă băi nại cho tên Binh Nhất
Tài Xế lái ẩu.
“Để quân bạ khỏi tỳ vết
cho nó sớm hồi hương, cái may là ḿnh chưa chết.”
Sau Hiệp Định Geneve, cậu là một
trong những người tổ chức cho sinh viên Hànội
di cư.
Cậu đă cùng một vài người
khác cầm đầu một nhóm sinh viên, học sinh xông vào
hai khách sạn Majestic và Gallieni hỏi tội tên Tướng
Đỏ Văn Tiến Dũng cùng bộ sậu. Kết quả, cậu cùng các bạn bị
Cảnh Sát Sàig̣n tóm cổ với tội danh phá rối trị
an!
Tới
thời mạt diệp Đệ Nhất Cộng Ḥa, dù không
hoạt động chính trị, cậu cũng được
chế độ ưu ái cho nghỉ
mát tại P42 Sở Thú Sàig̣n, cho tới khi nhà Ngô xụp đổ.
Sau 1975, cậu cũng đi tù. Trong trại cậu đă
nổi điên. Cậu điên nhưng không
dại. Cậu phê Hồ, đả Mác có căn có sách.
Giặc không giết cậu cũng chẳng đả
thương. Trong khi trại viên khác chỉ viết thư chui ngỏ ư trốn trại cũng bị
kết án tử h́nh. Với tôi, cậu là một anh hùng cải
tạo.
Ra tù, ai cũng ngược xuôi kiếm đường
vượt biên. Riêng cậu được giới chủ ghe t́m đến
mời tham dự. Chẳng biết do nguồn bói toán
nào, ai cũng tin số cậu ra đi là thoát. Cậu thoát,
c̣n kéo theo được Trần Nho Mai,
một đồng nghiệp kiêm đồng hương. Giáo
Sư Lê Văn Ngọc, trưởng nam nhà văn hóa Lê Văn
Siêu kể cho tôi nghe chuyện khó tin này.
Ra hải ngoại, cậu lấy ngay cấp
bằng Kỹ Sư. Làm việc ít lâu. Người ta đ̣i cậu
phải nhập tịch. Cậu chưa
muốn bỏ gốc Việt. Cậu bèn quit job thơm,
trở lại bảng đen phấn trắng cho tới ngày
về hưu…
Trong một trang phân ưu sẽ xuất
hiện trên Bán Nguyệt San Văn Nghệ Tiền Phong số
729 phát hành vào dịp
…Đầu thập kỷ 50
tại Kẻ Chợ, cậu Tú toàn phần Đinh Tiến
Lăng, đă học giỏi lại con nhà giầu, cũng
bắt chước đám học sinh nghèo quê mùa chạy
loạn chúng tôi, kèm trẻ để kiếm sống,
kiếm chữ. Cậu cũng làm một gia
sư. Một thày một tṛ. Một hôm tṛ thấy sơ mi thày mất một
nút áo. Tṛ e lệ xin đơm. Thày
“thẹn thùng” đồng ư…
Hai điểm tạo một đường thẳng
và chỉ một đường thẳng mà thôi. Cậu đă toán học hóa t́nh yêu. Hỡi
ơi, kết quả là men rượu đốt đời,
cháy gan!
Trước
năm 1975, do công vụ, tôi thường được lui
tới các phủ bộ Trung Ương. Về lănh thổ,
tới cấp Quận. Về Quân Đội,
tới Sư Đoàn hoặc các Binh Đoàn biệt lập.
Nơi đâu tôi cũng gặp ít nhất một
người bạn hay một học tṛ của cậu.
Quả thật tôi chưa hề nghe một tiếng nào không
hay về cậu.
Suốt đời cậu là một cuộc
cho đi, đặc biệt đối với các học
tṛ nghèo của cậu. Cho quả là phúc hơn nhận. Nên chi lúc nào cậu
cũng an nhiên phiêu hốt với một
phong thái rất Đinh Tiến Lăng.
Chuyện
kể: “Trên một chuyến
bay nội địa. Hai cụ già Việt
-
Thưa cụ ở Thành Phố nào vậy?
-
Tôi ở
-
Tôi có anh bạn thân là Đinh Tiến Lăng
cũng ở thành phố này, cụ có biết không? Cụ nọ
gấp sách lại nh́n cụ kia.
-
Tao là Đinh Tiến Lăng đây, c̣n mày là
cái thằng “bù xịt” nào vậy.
-
Moa là Cao Thế Dung.”
Thưa
cậu Đinh Tiến Lăng,
Sáu cậu
ma đói Thái B́nh trong mẩu
thơ nay chỉ c̣n cậu Minh gần đất xa trời
vùng Tây Bắc Mỹ và tôi.
Cậu Minh nhờ tôi thưa với cậu rằng:
“Giáng Sinh 2006 c̣n ai để chúng tôi gửi
thiệp, kèm theo tấm check vài chục Đô
để cậu mua rượu uống lén. (Bác Sĩ và thân
nhân cấm ngặt)”
Cả chục năm nay sức khỏe
cậu suy thoái nhiều, thêm dấu hiệu hoang tưởng. Chúng tôi rất e ngại
song vẫn vui ḷng đối diện suốt ngày nghe cậu
độc thoại. Nào là cậu đánh
máy Chu Tri Lục cho Lư Đông A, trong khi cậu không biết đánh
máy. Nào là cậu uống cà phê với những nhân vật
lỡ chết trước
khi cậu ra đời…
Cổ nhân nói rằng có thời để
sinh ra lại có thời để chết đi. Lại nói rằng có nhũng
quư vật cần phải cất kỹ kẻo nhuốm bụi
bậm thế gian. Song tính người
thường, trong cơi đời thường, làm sao ngăn
được những giọt lệ của những người
bạn khóc một người bạn.
Một vái này, xin vĩnh biệt.
Băng
Đ́nh
Chú
Thích:
·
Đại Tá Trần Đức Minh, Chỉ
Huy Trưởng Trường Bộ Binh Thủ Đức.
·
Cố Hải Quân Trung Tá Trần Văn
Chỉ.
·
Cố Giáo Sư, Sử Gia Nguyễn Khắc
Ngữ.