Hoàng Hạc Lâu

(Nguyên Tác Hoàng Hạc Lâu, Thôi Hiệu)

 

 

Người tiên cưỡi hạc lên khơi

Lầu Hoàng Hạc nỗi nhớ người c̣n trơ

Một đi một bỏ trời mơ

Ngàn năm mây trắng dật dờ cơi không

Hán Dương tạnh mướt cây sông

Băi Anh Vũ ngát hương nồng cỏ hoa

Quê đâu chỉ thấy chiều tà

Sóng sông khói phủ ḷng ta gợn sầu

 

 

 

Băng Đ́nh lược dịch

(6-5-05)

 

 

Hoàng Hạc Lâu

 

Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ

Thử địa không dư Hoàng Hạc Lâu

Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản

Bạch vân thiên tải không du du

T́nh Xuyên lịch lịch Hán Dương thụ

Phương thảo thê thê Anh Vũ châu

Nhật mộ hương quan hà xứ thị

Yên ba giang thượng sử nhân sầu

 

Thôi Hiệu

 

 


 

Thiếu Đề Tài

(Nguyên Tác Khuyết Đề, Lưu Thận Hư)

 

 

Cuối đường trắng xóa cụm mây

Xuân dài theo suối xanh này quanh co

Hoa rơi hoa rụng lưa thưa

Xuôi ḍng nước chẩy hương đưa ngạt ngào

Cơi nhàn ngơ núi cổng vào

Xanh um hàng liễu rủ thao buông rèm

 Thư trai ngày tháng êm đềm

Âm u nắng chiếu vào xiêm áo người

 

Băng Đ́nh lược dịch

(6-5-05)

 

 

Khuyết Đề

 

Đạo do bạch vân tận

Xuân dữ thanh khê trường

Thời hữu lạc hoa chi

Viễn tùy lưu thủy hương

Nhàn môn hướng sơn lộ

Thâm liễu độc thư đường

U ánh mỗi bạch nhật

Thanh huy chiếu y thường

 

Lưu Thận Hư

 

 


Theo Dấu Nguyễn Du

 

                                            Cho Nhau

                                                                             BĐ

 

Vượt ải Nam Quan nhắm bắc phương

Dẫu không ḥ hẹn vẫn chung đường

Bắc Kinh gợi nhớ về Kinh Bắc

Quan Họ hồn quê ngoại mở hương

 

Vạn Lư Trường Thành vạn dặm xa

Đổi quân mỗi độ chớm hoàng hoa

Lệ tuôn xụp đổ thành ngăn giặc

T́m kiếm người yêu gặp xác ma

 

Ngủ trong ḷng đá ngọc chờ ai

T́nh ngọc duyên thơ nối tiếp hoài

Ngọc dưỡng nuôi người người giữ ngọc

Ǵn vàng muôn thủa ngọc khôn phai

 

Cố Cung man mác sầu vương giả

Ngự giấc ngàn thu địa huyệt lăng

Gác tía lầu son hưng phế rộn

U hồn cung lạnh kết tơ trăng

 

Di Ḥa nặng khối hờn Quang Tự

Mộng ảo c̣n trơ ảo mộng thôi

Điện Ngọc hay mồ chôn xác sống

“ Thần Nhi bái lănh án đầu rơi!”

 

Tô Châu Dạ Khúc nhạc t́nh xưa

Hôn gót hài văn đất mải chờ

Vang vọng Hàn Sơn chuông đón khách

Phong Kiều Dạ Bạc bước vào thơ

 

Hương Trang d́u dịu mùi băng phiến

Tơ dệt chăn loan ấm cơi ḷng

Má thẹn hồng lên hoa chúc dạ

Giang Nam người cũ nhớ người không

 

Hàng Châu em vẫn gái Châu Hàng

Xót măi thiên thu một lỡ làng

Sóng gợn Tây Hồ thơ lửa táp

Tiền Đường trang trắng nợ hồng nhan

 

Ngẫu Viên vai sát vai lần dạo

Lạc gót vào vương quốc giả sơn

Hiên Mỹ Nhân trơ Lầu Vọng Nguyệt

Phấn thừa hương rớt mấy nguồn cơn

 

Thượng Hải thuyền hoa rực bến bờ

Nhạc mềm khuya khoắt trúc buông tơ

Trường xưa Hoàng Phố nḥa dâu biển

C̣n lại đâu đây một thoáng mơ

 

Thâm tạ muôn bàn tay dựng xây

Thời gian dẫu để nét hao gầy

Nghe trong gió hát muôn lời đá

Gửi chút ḷng xưa đến tận nay

 

Đă Bắc Kinh quê quán Thúy Kiều

Tố Như lại nối gót lần theo

Tô Hàng Sứ Bộ năm già ấy

Nhớ biết bao nhiêu thương bấy nhiêu

 

Băng Đ́nh

Chuyến bay Thượng Hải – Nam Ninh

9-6-06