Bệnh Tật Trong Trại Cải Tạo
Forgive : Yes
Forget : Never !
BS Trần Mộng Lâm
Montreal, 20.09.2005
Cố Bác Sỹ Trần Vỹ, cựu bộ trưởng Bộ Y Tế thời Đệ nhất Cộng Ḥa, người thầy rất đáng kính của tôi, viết trong cuốn hoi kư Tù Nhân Chính Trị của ông về cái chết của một người bạn đồng đội , chết trong trại tập trung 52-A ngoài Bắc : Đại Tá Đỗ Kiến N, cựu quận trưởng một quận Saigon. Người khá vạm vỡ, anh ấy thuộc thành phần những người chịu đựng rất khó khăn việc ăn uống thiếu thốn. Anh ấy ph́ ra, bị phù tất cả người và đi đứng khó khăn. Cán bộ y tế ngây thơ cứ tưởng rằng chỉ cần kiêng muối cho cơ thể là làm biến mất bệnh phù, đă cho anh ăn đường. Điều này đă làm cho anh suy yếu thêm. Một buổi sáng, sau một đêm lạnh hơn thường lệ trong mùa, không thấy anh cử động khi tới giờ thức dậy, nhiều bạn bè nằm gần đến đánh thức anh nhưng anh không trả lời dù c̣n thở một cách yếu ớt ! Đại Tá Đỗ Kiến N đă chết sau đó.
Thầy Trần Vỹ viết tiếp : V́ sao N chết ? V́ đói, Tất cả các bạn tù th́ thầm. V́ bệnh phù thủng, cán bộ công an tuyên bố.
Ba chục năm đă qua đi kể từ cái chết đó. Ngày hôm nay, chúng ta hăy nh́n lại giai đoạn bi thảm này để suy nghĩ về những bệnh tật trong trại cải tạo.
Người tù cải tạo suy yếu từ thể xác đến tinh thần nên rất dễ mắc bệnh.Sức đề kháng của cơ thể họ xuống thấp một cách trầm trọng nên một cơn gió, một sự thay đổi thời tiết tầm thường cũng là một lư do đủ để làm người tù bỏ mạng hay liệt giường liệt chiếu nhiều tháng trời. Một cách tổng quát, ta có thể chia ra những bệnh tật trong tù ra làm ba nhóm bệnh chính:
1) Nhóm bệnh thứ nhất gây ra bởi sự thiếu dinh dưỡng.
Tôi đă ở trong trại cải tạo nhiều năm trời nên đă hiểu một cách rất rơ thế nào là cái đói trong những ngày tháng đen tối đó. Hăy nghe BS Trần Vỹ kể chuyện tù tội của ông : Một buổi xế trưa, khi đến bệnh xá để lấy thuốc cho các bạn tôi, tôi đă thấy cách một vài thước trước cửa vào, một người thường phạm đă suy ṃn, ngồi ngay dưới đất bụi bậm, năn nỉ không ngừng với giọng rên rỉ:
-Ối ông cán bộ ơi, xin hăy thương sót tôi, hăy cho tôi ngay bây giờ chén cơm và cái trứng mà ông sẽ để lên quan tài khi tôi chết. Tôi đói quá, tôi không cần chúng sau khi tôi chết.
Quả đúng là như vậy, cái đói đưa tới cái chết một cách dễ dàng. Người Y Sỹ nào cũng biết được là sự thiếu sinh tố B1 có thể làm người ta chết. Một sự thiếu sinh tố A có thể làm người ta mù, thiếu sinh tố B12 sinh ra thiếu máu, vân vân và vân vân. Nếu sự thiếu thốn đó ngắn hạn, người ta có thể chịu đựng được nhưng nếu bị cải tạo năm này qua năm khác, làm sao tránh được những cái chết thê thảm như cái chết của Đại Tá Đỗ Kiến N như đă mô tả ở trên.
2) Nhóm bệnh thứ nh́ cũng rất quan trọng là những bệnh nhiễm trùng:
Khi bị đưa vào U Minh để cưỡng bách lao đông vào năm 1976, hai chân tôi nổi đầy những vết ghẻ lở. Vết thương này chưa lành th́ lại có các vết thương khác nổi lên. Cho đến nay những vết thẹo vẫn c̣n đầy nơi hai cẳng chân của tôi.
Cuối năm 1976, tôi được chỉ định làm y sỹ cho những người tù đồng bọn. Một đàn anh của tôi, cựu dân biểu của một tỉnh mà tôi quên mất tên, Kiến Phong th́ phải, hai mắt và da bỗng trở nên vàng khè, nước đái sậm đen như nước mắm. Tôi biết anh bị đau gan nặng mà đề nghị gửi đi bệnh viện cán bộ không cho nên cứ phải nh́n anh thoi thóp giữa đồng không mông quạnh của rừng núi Ca Mau. Không hiểu v́ sao mà anh ta không chết và bênh đau gan cũng không gây nên một cơn dịch đau gan như tôi sợ. Có lẽ v́ đa số chúng tôi đă có được kháng thể trong người từ lâu rồi mà không hay, không biết.
Thầy Trần Vỹ kể lại trong sách đă nêu: Trong số những bệnh nhân có một cựu thiếu tá đă làm việc tại phủ Thủ Tướng. Anh ấy đă sốt nhiều ngày và bị đau ở ngực. Tôi đă áp tai vào lưng anh. Lúc bấy giờ tôi nghe rơ những dấu hiệu của chứng viêm phổi nhưng người ta nói không có ǵ trầm trọng và chích cho anh sinh tố B1. Tôi khuyên anh nên hỏi xin các bạn tù vài viên thuốc kháng sinh. Tôi không bao giờ biết được anh ta có t́m được kháng sinh hay không nhưng anh ta tiếp tục đi tới cái cḥi nhỏ « bệnh xá » và vài ngày sau anh ta qua đời.
Thật sanh mạng một người tù cải tạo rẻ như bèo.
Người chỉ huy cũ của tôi, cựu Trung Tá Y Sỹ chỉ huy trưởng Quân Y Viện Phan Thanh Giản Cần Thơ trong thời gian bị cải tạo ngoài bắc đă phải mổ gấp một trường hợp sưng ruột dư cấp tánh cho một bạn tù trong những điều kiện rất là trung cổ, khi nghe kể lại trong lần anh ghé Montréal thăm chúng tôi, tôi c̣n rợn tóc gáy, nổi da gà. Nghĩa là chẳng có dao mổ, có khử trùng ǵ cả. Biết làm sao hơn, không mổ th́ cầm chắc cái chết. Ông thầy của tôi mát tay nên đă cứu được bệnh nhân tuy anh khiêm nhường nói là :Thằng ấy số nó chưa chết .
3) Nhóm bệnh thứ ba là nhóm bệnh thuộc về tâm thần.
Sự tuyệt vọng gây nên những chứng bệnh mà chúng tôi gọi là Depression majeure. Người bệnh không c̣n thiết sống nữa. Những trường hợp tự tử tôi nghe kể lại rất nhiều tuy không chứng kiến, lư do là thời gian cải tạo của tôi tương đối ngắn, chỉ không bằng một phần nhỏ thời gian tù tội của những người khác.
Tuy nhiên có một trường hợp mà tôi là nhân chứng đàng hoàng. Một cựu đại úy được đưa vào cưỡng bách lao động với tôi tại Kim Quy, Đá Bạc thuộc tỉnh Cà Mau. Anh ta vốn là lính kiểng, con nhà giàu, học xong bị động viên và vào quân đội mà thôi chứ tôi nghĩ cũng chưa từng giết ai bao giờ. Vào tù được ít lâu th́ vợ bỏ theo cán bộ CS trung úy công an ǵ đó. Cha mẹ già yếu lo buồn sau đó cũng qua đời. Ít lâu sau anh lại nhận được tin đứa con trai 5 tuởi cũng chết luôn không hiểu tại sao.
Một đêm cuối tháng 12 chúng tôi đang nằm ngủ trong những cái cḥi dựng tạm bợ giữa núi rừng Cà Mâu th́ bỗng thấy tiếng ai gào lên trong đêm trường tịch mịch « ĐM HCM, ĐM HCM »
Anh bạn đồng tù của tôi đă phát điên lên v́ đau khổ.
Ba mươi năm đă qua đi từ những kỷ niệm đau thương đó. Ḷng tôi bây giờ giá lạnh. Tôi không c̣n hận thù ǵ những người đă từng làm cán bộ quản giáo của tôi. Tôi biết là họ cũng như tôi chỉ là những phần tử thụ động .Tôi sẵn sàng tha thứ cho những khuôn mặt một thời hét ra lửa mửa ra khói đó nhưng làm sao quên được những người bất hạnh ? Sinh ra không đúng thời, sống không đúng chỗ.
H́nh (KQN Images): BS Trần Mộng Lâm.