Không tự nâng ḿnh lên bằng cách đạp kẻ khác xuống !
 
Du Lam,
người biết nói KHÔNG trước cám dỗ Thế-Quyền...
Du Lam - Tân Vĩnh Phát bên chiếc máy xẻ gỗ cũ kỹ (Phùsa 9.08.2006)
Tôi biết anh qua đường truyền internet trên trạm www.phusa.net, rồi thư đi, tin lại giữa một bên là người điều hợp trang tin, bên kia là độc giả, dần dần anh biến thành một trong những cộng tác viên tự nguyện, không vụ lợi, mượn trạm thông tin toàn cầu để truyền đi suy tư, ước vọng của một con NGƯỜI (viết hoa); một công dân yêu nước, thương người như mọi công dân b́nh thường.
V́ yêu nước, thương người nên anh đă từ chối mọi cám dỗ của Quyền-Thế từ chối lời mời gia nhập vào đoàn quân tham quan bán nước đày dân ngay khi giải ngũ sau nhiều năm tháng cầm súng chiến đấu cho cái gọi là " nhiệm vụ quốc tế vô sản " mà thực chất là thực hiện ước mơ " lănh chúa khu vực " trong đế quốc vĩ đại Xô Viết thời bấy giờ. Chỉ cần một cái gật đầu anh có thể trở thành cán bộ Đảng và Chính quyền cấp tỉnh một cách dễ dàng, mà một khi có được " quyền " th́ " tiền " cũng sẽ đến ngay sau đó. Nhưng, anh đă chấp nhận cuộc sống thiểu dục, tuy có khó khăn, lao khổ trong cái ăn, cái mặc nhưng đầy tự do, và nhất là lương tâm không bị cắn rứt mỗi lúc đêm về.
Anh cũng đă từng tâm sự với tôi rằng, vào những năm đầu sau 1975, cả nước sống dưới chế độ bao cấp, ngăn sông cấm chợ, tự tôn, say sưa với " chiến thắng " đến độ ngu xuẩn, Đảng và Nhà nước đă tự cô lập ḿnh với thế giới văn minh, đẩy toàn xă hội lùi vào thời kỳ đồ đá. Bịnh không có thuốc chữa, bệnh ǵ cũng chỉ một thứ rễ/lá/thân cây Xuyên Tâm Liên đóng thành viên màu xanh lục, được mệnh danh là thuốc trị bá bệnh, trên thế giới không nơi nào có. Thực phẩm th́ được Đảng thổi câu thần chú " rau muống bổ hơn thịt ḅ ", và ưu ái dành riêng cho Nhân dân, chủ nhân ông của đất nước. C̣n thịt ḅ, trứng, sữa, ... th́ để cho bọn nô bộc, tức cán bộ Đảng và Nhà nước tiêu dùng, cho nên ông chủ ( Nhân dân ) nào cũng có thân h́nh của bộ xương cách trí xanh xao, và nô bộc th́ người nào cũng phương phi hồng diện v.v... Trong khi đó, thân phụ của anh lại bị bệnh nan y cần nhiều loại thuốc đặc trị cao cấp mà chỉ có thể mua hay chia lại từ những gia đ́nh có thân nhân ở ngoại quốc gửi về mà thôi. Và dĩ nhiên những loại thuốc " quư hiếm " này đă bị Nhà nước liệt kê vào danh sách " quốc cấm " do đó mọi sự lưu hành đều nằm trong hệ thống bí mật, nếu không quen thân th́ khó có thể t́m ra. Trớ trêu thay Du Lam lại là Bộ đội CS vừa phục viên, một cựu Thanh niên Xung phong ngay những ngày đầu 30.04.1975 trên công trường Đường sắt Thống nhất mà anh đă kể cho chúng ta nghe trong bài Du Lam vĩnh biệt Phạm Duy ! th́ khó mà mua được những thứ hàng " quốc cấm " ấy dù anh có thể trả giá cao hơn nhiều lần so với giá b́nh thường. Buộc ḷng anh phải nhờ cậy những người gốc " ngụy " mới có được ít thuốc cầm hơi cho cha già.
Du Lam cùng gia đ́nh gồm : Mẹ, vợ và 4 con (Phùsa 9.08.2006)
Cần mẫn như loài kiến, loài ong, dần dần anh đă tự tạo được một trại cưa khiêm nhượng làm phương tiện kinh tế chính của gia đ́nh. Gia đ́nh anh gồm có một mẹ già tuổi trên chín mươi, một người vợ hiền cùng bốn đứa con thảo. Tuy cuộc sống gia đ́nh anh có đạm bạc nhưng tràn đầy thương yêu, và hạnh phúc. Là lao động chính của gia đ́nh bảy miệng ăn, anh chị Du Lam đă phải khéo léo gói gém thế nào để cho bốn cháu được cấp sách đến trường. Hiện thời, hai cháu lớn đă vào đại học, một học ở Sài G̣n, và một th́ học tại Đà Nẵng.
Tuy phải rời ghế nhà trường vào những năm đầu ở trường Luật Sài G̣n v́ nhiều lư do, nhưng anh đă không ngừng tự trao dồi kiến thức, luôn t́m học bằng mọi phương cách cho dù rất khó khăn tiếp cận được nguồn tri thức vốn dư thừa ở các xă hội Tây phương, nhưng lại cực kỳ khan hiếm ở các xă hội độc tài toàn trị c̣n sót lại trên quả địa cầu. Và ḷng anh th́ luôn luôn bất an sôi sục với những tiến bộ vượt bực về mọi mặt của một vài nước láng giềng được thế giới đặt cho cái tên rất hănh diện là " Những con Rồng Á Châu " mà trước năm 1975 đă bị chúng ta ( Nam Việt Nam ) bỏ xa phía sau cho dù đất nước đă phải xây dựng trong sự tàn phá không ngừng của chiến tranh. Những suy tư, trăn trở này đă theo anh trong nhiều thập niên.
Kịp gần đến ngày tiền Đại hội đảng CSVN lần thứ mười ( X ) tim anh chừng như muốn nổ tung trước những bài góp ư chân thành của mọi thành phần trong xă hội, từ nhà báo Phan Thế Hải, đến các ngài Cố vấn chính phủ như Nguyễn Trung ; Lê Đăng Doanh, ... Đại biểu quốc hội Dương Trung Quốc, Nguyên thủ tướng Vơ Văn Kiệt, các Cựu tướng lănh như Chu Huy Mân ; Đồng Văn Cống, các vị Lăo thành Cách mạng, v.v... và v.v... Nhiệt huyết của tuổi Hai mươi đă bừng dậy trong anh sau ba mươi năm chật vật với miếng cơm manh áo.
Từ đó, anh xuất hiện trên internet với những bài góp ư, thảo luận ngắn trên các diễn đàn điện tử, sau đó anh viết dài hơn. Bài đầu tiên anh gửi www.phusa.net đúng vào ngày 15.04.2006 với tựa đề Kỳ vọng và Thất vọng ! để bày tỏ bức xúc của ḿnh trước nạn mua quan, bán chức trong " cái chợ " Đại Hội X. Cũng v́ nhiệt t́nh với đất nước, mà anh đă đề cập đến mọi lĩnh vực của xă hội, đất nước, con người, chỉ riêng với Phù Sa anh đă có tới 25 bài [1] và c̣n rất nhiều bài khác đăng ở các trạm internet bạn như Đối Thoại, Ư Kiến, Phong Trào Dân Chủ Việt Nam, Tập Hợp Thanh Niên Dân Chủ, v.v... và v.v...
Xưởng cưa, phương tiện kinh tế duy nhất của gia đ́nh anh đă bị ngưng hoạt động từ nhiều tháng nay. (Phùsa 9.08.2006)
Cũng chính ḷng yêu nước, thương người nhưng không yêu xă hội chủ nghĩa của anh đă làm anh phải điêu đứng mọi bề : Trại cưa ( phương tiện kinh tế duy nhất của gia đ́nh anh ) bị buộc phải ngưng hoạt động với lư do che đậy bên ngoài là " làm ô nhiễm môi trường trong khu phố " ; máy computer cá nhân, phương tiện tiếp cận thông tin bị công an " mượn " CPU ; Điện thoại, điện thư bị nghe/xem lén ; Không ngừng bị công an, chính quyền " mời " đi " làm việc " một cách tuỳ tiện. Hậu quả : suốt nhiều tháng trường không có lấy một đồng thu nhập cho gia đ́nh ; họ hàng, thân hữu, xóm giềng xa lánh v́ bị công an đe dọa liên lụy. Giờ đây, ngày nhập học đă gần kề mà anh/chị cũng không đủ điều kiện chuẩn bị tiền học phí cho các cháu...
Với ngần ấy khó khăn mà anh vẫn kiên gan, không một lời than văn, ngược lại anh c̣n tỏ ra không oán trách những người cán bộ, công an bị buộc phải làm nhiệm vụ ăn lương. Thư cho tôi anh luôn luôn ngợi khen cung cách làm việc có chừng mực của họ, xin trích : " hiện tại tôi vẫn c̣n bị mời tùy thích, tuy nhiên ở miền Trung thái độ làm việc rất ôn tồn, có văn hóa, chứ không giống hai đầu đất nước " và anh luôn luôn bị thôi thúc bởi những bất công xă hội nhưng phương tiện để anh nói thay cho những nạn nhân, những con người cùng khổ ấy không c̣n nữa. Ngoài ra, một trong những trao đổi gần đây nhất, anh đă chia sẻ với tôi một hoài bảo đầy thương yêu khi phải chứng kiến hàng ngày cảnh khổ của các em, các cháu kém may mắn ở miền Trung, vùng đất cày lên sỏi đá, không đủ ăn, không đủ mặc, cố nhiên là không được cắp sách đến trường. Mộng ước của anh là làm sao để cho các em, các cháu đó được quyền ăn no, mặc ấm, quyền cắp sách đến trường, quyền được bảo đảm về vệ sinh, sức khỏe, được xem hát, xem phim, nói chung là quyền được làm NGƯỜI cho ra NGƯỜI như mọi em bé khác trên quả địa cầu này.
Với tôi, anh đă đong đầy tiêu chuẩn của người Trí thức, một tinh thần Yêu nước sáng ngời, và trên hết, trong anh luôn đong đầy T́nh thương. Thật vậy, yêu nước mà không thương được người th́ không thể nào yêu được nước. Yêu nước mà bị buộc phải yêu chủ nghĩa xă hội / tư bản  th́ " Yêu nước " chỉ c̣n là tấm b́nh phong che đậy tham vọng Lợi - Quyền bất minh mà thôi.
Tôi không muốn kết thúc bài này bằng một lời kêu gọi tinh thần trách nhiệm ở những người đang cổ suư cho Tự do, Dân chủ, B́nh đẳng, Yêu nước, Thương ṇi, ... cùng nhau tỏ ḷng tương thân với anh nói riêng hay những chiến sĩ Dân chủ quê nhà nói chung. Tôi chỉ xin anh cho phép tôi ghi lại ở đây địa chỉ liên lạc của anh để mọi người có thể chia sẻ tâm t́nh với anh mà thôi : Tân Vĩnh Phát / tổ 24 / phường Ḥa Thọ Đông / quận Cẩm Lệ / thành phố Đà Nẵng / Việt Nam.