NĂM “CÚM GÀ”, NÓI CHUYỆN ÁI T̀NH TUỔI DẬU

Chu Tất Tiến

Người ta nói con gà có đủ “Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín” th́ cũng đúng. Này nhé, “Nhân” là khi con gà mái chịu nuôi thêm một bầy vịt con mà không càm ràm, phân chia chủng tộc. Ở nhà quê, nhà nào mà không nuôi vừa gà vừa vịt, nhưng bản tính vịt mẹ th́ lười, đẻ con xong lại không chịu nuôi con, tối ngày đi lang chạ lung tung, nên vịt con phải tháp vào với gà con, ăn chĩa. Gà mẹ thấy vậy, cũng không nỡ đuổi, cứ lẳng lặng đào bới xới lộn cho cả gà con và vịt con ăn chung. “Nghĩa” của gà th́ ai chả biết, từ khi mở mắt chào đời mà nh́n thấy ai đứng gần nâng niu là cứ thế bám theo riết, không bao giờ chịu rời xa. Mấy anh chủ gà chỉ việc kêu “chíp chíp” là gà chạy lại liền, đôi khi không cần kêu nữa, cứ nhác thấy bóng chủ đi tới, là gà chạy ra “tóc tóc” quấn quít bên chân. Gà lại biết “Lễ” nữa, gà trẻ nhường gà già, gà mái nhường gà trống, khi chủ tung thóc ra, gà con và gà tơ thường đứng xa mổ hạt văi, ít dám nhào vô dành ăn với gà cao niên, nếu lỡ ham mà xấn tới, chị gà già chỉ xịt một tiếng, là gà nhỏ vội lùi ra liền. Mấy anh gà trống muốn tán tỉnh gà mái th́ phải đi vài ṿng làm điệu bộ, múa may mấy đường quyền rồi mới xáp lại. “Trí” của gà th́ khỏi nói, gặp mấy chú diều hâu, hay chồn cáo, gà mái thường gom con lại đứng dưới cánh, trông to lớn hẳn ra, làm các chú tham ăn kia hoảng mà bỏ đi. Chú chồn cứ lanh quanh măi mà không dám xấn tới, v́ chị gà mái cứ luôn xoay ḿnh theo hướng đi của chồn mà gầm gừ cho đến khi chủ tới th́ chồn chạy. Chữ “Tín” của gà lại vô địch, cứ đúng giờ là gáy lên, đánh thức mọi người dậy đi làm, không bao giờ trễ nải, khi nào gà bị bệnh th́ cũng ráng nằm trong chuồng “̣ ó o” vài tiếng mệt mỏi.

Kể ra nghe vậy th́ hách thật, nhưng với con người mà mang tuổi gà th́ lại cơ khổ. Phải lận đận, cực khổ đào bới suốt ngày, cứ sáng tinh mơ là chồm dậy đi làm, không “phè cánh nhạn” như tuổi Heo, hay tuổi Rồng. Về t́nh yêu cũng phải vất vả trăm bề, nghĩa là ái t́nh đến thật nhanh và ra đi cũng lẹ y như ái t́nh của gà vậy.

Thành là một người mang tuổi gà như thế. Năm nay đă đúng sáu bó rồi mà vẫn cực như gà. Nghĩ lại cả đời toàn là chuyện đào bới liên tục tay chân cả t́nh lẫn tiền.

Vừa mới sinh ra th́ gặp nạn đói. Cả miền Bắc đói triền miên, đói ră rượi, nên mặc dù nhà Thành ở quê thuộc loại khá giả, cũng phải thắt lưng buộc bụng. Ngoài việc nấu cháo cho người đói ăn hàng ngày để làm phước rất tốn gạo, bố mẹ Thành phải lo đối phó với việc người làm bỏ lên tỉnh v́ sợ hăi, v́ đi kiếm người thân, lại thêm trộm cướp triền miên, nên bỏ bê Thành, ít lo tới. Thành được giao cho chị vú là người có bầu sữa tốt, nhưng lại có ḷng riêng tư cho người nhà ḿnh nhiều hơn là lo cho Thành, nên chị hay lén lút bớt cơm của ḿnh, dành lại gửi về nhà nuôi đứa con gái cũng vừa tuổi Thành. Chị ăn ít cơm, bớt thịt, cá, có đồ ăn ngon là dấu diếm đem về cho con ḿnh. Cho nên, dần dần sữa Thành bú có mùi nhạt nhạt làm Thành chán bú luôn. Cậu bé gầy đi thấy rơ. Mẹ Thành không hiểu nguyên nhân, cứ cho thằng bé đi hết ông lang này sang ông thầy thuốc khác. Măi sau mới khám phá ra việc chị vú ăn kiêng để dành phần ăn cho con ḿnh, mẹ Thành mới cho chị nghỉ việc, th́ cũng là lúc Thành biết ăn cơm rồi. Và cũng từ độ ấy, đời Thành long đong luôn, v́ cả nhà phải chạy tản cư. Việt Minh tràn vào, đấu tố tư sản. Mẹ thuê một anh người làm gánh Thành và chị kế của Thành trong hai quang gánh, chạy giặc như điên. Vừa chạy Việt Minh, vừa chạy Tây, cả hai lực lượng vơ trang này đều nhắm người dân vô tội chạy loạn mà bắn giết không thương tiếc. Cho đến khi vào được Hải Dương, rồi Hải Pḥng th́ hết chạy, nhưng lại phải di cư vào Nam.

Ở khu Vườn Lài, mẹ Thành gói bánh nếp đem bán cho các chợ. Thành đi học được ít tháng th́ bỏ v́ bị kỳ thị kinh người. Mới vào học lớp Nh́, thầy giáo đọc bài toán: “Cô tôi có mười đồng, cho vay năm đồng, hỏi cô c̣n được mấy đồng?” Thầy đọc giọng Nam kỳ quốc, nên Thành trả lời mà viết theo âm của thầy: “ Cô lấy tiền cho giai năm đồng, nên cô chỉ c̣n có năm đồng!” Thầy lôi Thành ra đánh cho mấy cái thước bảng. “Thằng này láo! Viết tầm bậy tầm bạ!”

Làm bài toán thứ hai, Thành cũng bị đánh nữa. Thầy hỏi:

-Người khách mua hai đồng bánh chuối chiên, đưa cho cô bán hàng sáu đồng, hỏi ông khách nhận được mấy đồng tiền thối?

Thành hỏi:

-Thưa Thầy, ông khách không nhận đồng nào v́ cô bán hàng ăn gian, không đưa tiền lành, lại đưa tiền thối! Tiền thối th́ không ai lấy!

Thành lại bị Thầy giáng cho mấy thước bảng vào lưng, đau thấu trời xanh. Măi sau mới biết “tiền thối” không phải là tiền hư mà là tiền trả lại. Mấy đứa học tṛ Nam kỳ cười diễu Thành như điên cho đến khi Thành nổi cục lên, đấm một thằng, thế là chúng xúm lại ném Thành xuống cái giếng cạn gần cửa lớp. Thành khóc la um xùm, Thầy ra, kêu chúng thả giây xuống cho Thành rồi kéo lên. Hôm sau, mẹ Thành đến cửa lớp, la ông Thầy chói lói rồi dắt Thành về, không cho học nữa.

Thành ở nhà không có việc ǵ làm, đứng ngó cô bé hàng xóm chơi ô quan. Thấy Thành ngó lom lom, cô bé vẫy tay:

-Qua đây chơi, làm chi mà đứng lấp ló!

Thành lớ quớ bước qua, tập chơi, rồi mê luôn cả tṛ ô quan và cô hàng xóm có đôi mắt tṛn xoe như hai hột nhăn. Tết năm ấy, Thành nhận được tấm thiệp của cô bé, trong có h́nh vẽ quả dưa hấu và chai ruợu. Bên cạnh có hàng chữ viết nắn nót rất to và rất đẹp:

Tặng nhau hai đĩa muối gừng

Gừng cay, muối mặn, xin đừng quên nhau.

Kư tên: Út Ngọc.

Cầm tấm thiệp mà ḷng Thành hoang mang, run rẩy. Mắt Thành như nḥa đi, phải đọc đi đọc lại măi mới hiểu hết ư. Cậu bé đứng dựa vào hàng rào gỗ mà tưởng như đang lên Tiên.

Mối t́nh đầu của Thành bắt đầu từ tuổi ấy. Nhưng ái t́nh tuổi con gà không thọ. Mẹ Thành dọn về Khánh Hội, Thành run run nh́n đôi mắt tṛn như hột nhăn bên kia hàng rào đang dơi theo mẹ con Thành dọn đồ đi ra đầu ngơ. Cho đến nay là năm mươi năm, Thành vẫn nhớ như in con ngơ nhỏ có bụi tre c̣ng quèo, cây “tôma”, cây tầm ruộc, và đôi mắt của Út Ngọc. Nàng bây giờ ở đâu? Con cháu đùm đề rồi, mà có nhớ tên Thành gầy nhom di cư năm 54 không?

Con gà Thành về Khánh Hội, ở trong một căn nhà có gác lửng, dựng trên những cây cột đầy x́nh. Nhà Thành ở là nhà sàn gỗ, ở trên con kinh đen thùi. Đường đi là những tấm ván long lanh. Dưới sàn là nước śnh thúi kinh khủng khi triều xuống. Mùi thối toả ra từ phân người, nước tiểu, phân heo, rác, chuột cống, đồ ăn dư... đầy rẫy trên bùn. Chuột cống to bằng bắp chân người leo lên sàn nhà ở chung với người rồi lại leo xuống ăn phân. Những cái đuôi chuột dài hơn cái đũa ngó ngoáy trên nắp chạn. Một hôm Thành lấy dao chặt một phát, con chuột đứt đuôi không thèm chạy, cứ đứng đó nh́n máu nhỏ xuống tanh tanh. Thành phát lộn mửa, phải bỏ dao chạy ra ngoài đường, đứng thở măi mới dám trở vào nhà.

Ở Khánh Hội chưa được một năm, Thành lại có một mối t́nh mới. Đi học lớp Nhất, Thành cũng bị Thầy trù, đánh đ̣n hoài, nhưng Thành nghiến răng chịu v́ trong lớp có một đôi mắt tṛn xoe khác hay nh́n Thành. Đôi mắt này lại có vẻ Tây lai, vừa trong vừa xanh xanh, là lạ. Mới đầu, Thành c̣n ngượng v́ bị Thầy đánh, nhưng sau lại ĺ đ̣n, v́ được cô bé an ủi. Ngẫu nhiên, cô bé lại là con cậu Tám, một ông cậu họ, vào Nam từ xưa, mở tiệm sửa xe Vespa. Hôm đó, mẹ đưa Thành qua ông cậu chơi, thấy cậu gọi “Diệu ơi, Diệu à! Ra ba biểu!” Thành đang phân vân th́ Diệu ra, đúng là cô bé có cặp mắt xanh như Tây lai trong lớp. Từ đó, mỗi khi tan học, Thành đứng lăng quăng chờ Diệu ra, đi một quăng mới chia tay. Có hôm Thành đứng lại nh́n măi theo một góc chiếc áo bà ba trắng bay bay về phía đường cái rồi mới lững thững về nhà.

Số con gà Thành vất vả nên ái t́nh chưa kịp lên ngôi đă phải chia tay. Lần này, mẹ dọn về Vườn Xoài. Thành lên học đệ Thất ở trường Lê Bảo Tịnh. Học sinh lớp này phần lớn là con nhà “di cư Bắc Kỳ ăn cá rô cây” nên con gái lớn xộn, 16, 17 là thường, trong khi Thành c̣n nhỏ quá, đi học vẫn mặc quần “xoọc” nên chả có mối t́nh nào bén lửa. Măi đến năm đệ Tứ, th́ t́nh ái mới bắt đầu nẩy nở. Cô bé tên Mỹ, nhà ở ngay ngă tư Trương Tấn Bửu và Trương Minh Giảng. Nhan sắc không chim sa cá lặn, nhưng đặc biệt có đôi mắt (số Thành khổ v́ các cặp mắt) t́nh tứ không chịu được. Mỹ không nh́n ai th́ thôi, hễ nh́n là nh́n chăm chăm. Thành lại được Mỹ nh́n hoài, v́ hai đứa ngồi cùng một hàng, Thành ngồi gần cửa ra vào, Mỹ ngồi trong cùng, nên muốn nh́n ra cửa th́ phải liếc qua Thành. Một hôm, Thành vô t́nh nh́n vào phía trong, thấy Mỹ nh́n ḿnh đăm đăm, tự dưng gai lưng Thành nổi lên. Từ lần ấy, Thành hay bỏ nh́n thầy giảng để nh́n về phía Mỹ. Bất ngờ một hôm, thầy phát giác ra hành động ấy, thầy tiến lại, đập vào gáy Thành một cái nhẹ, mắng yêu:

-Thành! Bây giờ hư quá rồi!

Mỹ nh́n thấy, bưng miệng cười khúc khích, làm trái tim Thành rộn lên. Một hôm, cơ duyên đến, nhà thờ Vườn Xoài tổ chức đi hành hương Long Xuyên hai ngày hai đêm. Thành và Mỹ cùng ghi tên đi chơi. Tới nơi, hai đứa có rất nhiều cơ hội đi gần với nhau, nói chuyện linh tinh. Thành muốn hụt hơi, v́ mỗi lần nh́n lại Mỹ là thấy cặp mắt Mỹ cứ như tia lửa phóng tới cuốn lấy Thành. Cậu bé chưa đủ 15 tuổi, c̣n gầy g̣, nên thân thể lao đao như đi trên sóng, đầu óc th́ bồng bềnh, nên chẳng nhớ đă nói những ǵ, đă làm những ǵ, chỉ biết rằng thời gian ấy, Thành mê muội v́ hạnh phúc quá sức, đến nỗi đánh rơi hết tiền mẹ cho mà không biết, trước khi về, Thành đói mê man, v́ không có tiền mua bánh ḿ, nhưng Thành vẫn mường tượng rằng cơn đói làm cho người ta yêu nhau hơn.

Trở về trường, hai đứa chỉ lo nh́n nhau say đắm, nên cả hai đều thi rớt, và cả hai đều phải học “đúp” lại lớp đệ Tứ, nhưng chả đứa nào buồn cả, dù bạn bè bốn năm đă đi qua trường khác hết rồi. Những lá thư nhỏ nhỏ, những bức h́nh vẽ đơn sơ mà Thành tặng cho Mỹ là những bài học yêu đương thấm sâu hơn những câu mệnh đề Toán, Lư Hóa. Nhưng v́ c̣n quá nhỏ, nên qua hết một năm, cường độ ái t́nh vẫn dậm chân tại chỗ, chẳng có kỷ niệm ǵ lớn hơn là vài lần Thành đến nhà Mỹ chơi, nói chuyện linh tinh lang tang, để cuối cùng, con gà Thành lại phải chia tay mối t́nh này, sau khi thi đỗ Trung Học, lên đệ tam ở trường khác. Đến nay, Thành vẫn không nhớ tại sao hai đứa lại không c̣n liên lạc với nhau nữa, măi cho đến khi Thành lấy vợ, bất ngờ gặp Mỹ ở nhà thờ, bốn con mắt nh́n nhau tê tái khoảng mấy phút, Thành mới ấp úng mở lời:

-Mỹ có khỏe không?

Người thiếu phụ không trả lời chỉ nh́n Thành với những tia lửa năm nào làm Thành run chân muốn khuỵu xuống, dù bên cạnh là bà vợ, cũng với những tia lửa bắn sang Mỹ và những ngón tay bấu vào Thành muốn đứt thịt ra. Vài phút im lặng nặng nề trôi qua, những tia lửa bên kia tắt ngóm, Mỹ cúi đầu nh́n xuống chân, thở dài, nhích miệng cười, rồi quay đi, không một lời từ biệt, để lại cho Thành những cơn đau tim và mấy dấu cấu của vợ cũng đau thấu trời xanh.

Ái t́nh của gà lại đeo theo Thành năm đệ Nhị. Thành ngồi cuối lớp, “xóm nhà lá”, với mấy thằng bạn trời đánh thánh đâm. Trên dẫy bàn đầu là Minh, người đẹp như “một quả xoài tượng xanh” theo lời thằng Bằng, c̣n với Thành, Minh là “cặp mắt Liêu Trai Chí Dị”, lại một cặp mắt đưa hồn Thành bay cao. Thành hồi đó phá như giặc, một hôm đi học bằng guốc, thay v́ xăng đan. Tụi bạn phóng guốc của Thành lên chỗ Minh ngồi, Thành chới với tiến lên, xin lại. Minh đưa cho Thành chiếc guốc, miệng cười mím chi. Mấy thằng “xóm nhà lá” gào lên:
-Tây! Hôn chiếc guốc đi!

Thành được biệt danh là Tây v́ mắt Thành hồi đó nâu nâu, da trắng, tóc cũng nâu, mũi cao, giống Tây lai. Thành nghiến răng lại, cầm chiếc guốc trong tay, rồi đưa lên miệng... hôn! Cả lũ quỷ cười ầm vang. Minh cũng cười hích hích. Thế là từ ngày hôm ấy, mỗi lần Thành buớc vào lớp, là tụi nhà lá lại gào lên:

-Minh ơi! Tây vô!

Khi Minh thon thả bước vào, tụi nó lại la lớn:

-Tây ơi! Minh vô!

Tuy ḥ la như vậy, nhưng ái t́nh không tiến được bước nào. Thành hay quậy, nhưng lại nhát gái vô địch. Không hiểu sao, đến tuổi 17, 18, Thành lại đâm sợ gái một cách kỳ lạ, chỉ biết phá phách tung người. Hôm học Vạn Vật, thầy Hoàng Cầm, một bác sĩ thần kinh, kêu Thành lên trả bài:

-Tây! Lên đây vẽ cho tôi cái rễ cây xem! Ngồi dưới phá quá!

Tính thầy hay vui, thấy bạn Thành gọi Thành là “Tây”, thầy cũng gọi “Tây” luôn .

Thành tửng tửng tiến lên trong tiếng ḥ của mấy thằng quỷ, rồi vẽ luôn một cái rễ méo như y cái đầu thỏ, hai cái lông hút th́ to như tai thỏ, mấy ṿng libe, mộc bị Thành biến thành cái mặt người có đủ mắt mũi miệng. Thầy Cầm cười hô hố:

-Tây! Sao cái lông của anh to qúa!

Thế là cả lớp nổ ra một tràng cười tưởng như vỡ cả kính. Minh th́ gục mặt xuống bàn, rung vai lên.

Thành đi xuống trong sự khoái chí của lũ bạn, mấy thằng sau đó, bắt Thành phải viết thư cho em bằng được. Run rẩy như sắp bị chặt đầu, Thành thảo ra một bức thư đầy những gịng cải lương rồi... nhờ Năng đưa giùm! Thằng này tỉnh bơ, chặn đường Minh (cô bé đi bộ về nhà), một tay đút túi quần, một tay đưa ra cái thư, trong khi Thành th́ núp ở một con hẻm gần đó, trái tim đập trên trăm nhịp. Minh nhận thư, cười, rồi nói với Năng:

-Bảo anh Thành cứ gặp Minh ngày mai, sau giờ học.

Ngày mai, ôi ngày mai dài hơn thế kỷ, Thành đứng đợi Minh ở chỗ để xe đạp, c̣n Minh chờ cho bạn bè ra hết rồi mới ra cửa. Chiếc áo dài bay bay vẫy gọi ngay cửa lớp. Cặp mắt Minh th́ đảo khắp hướng t́m Thành, trong khi Thành đứng chết trân ở chỗ để xe, hai chân muốn quỵ xuống! Minh cứ đứng măi ở cửa mà không thấy Thành đến, th́ buồn bă đi về. C̣n Thành cứ riu ríu dắt xe theo một quăng khá xa, miệng ngậm chặt, tay run rẩy, tim đập thất nhịp, cho đến khi bóng chiếc áo dài của Minh biến sau khung cửa nhà! Chỉ măi cho đến sau khi hết niên học, Thành mới dám bước vào nhà Minh, lúc ấy Thành đă rớt Tú Tài một lần. Hai đứa ngồi nh́n nhau, say đắm, nhưng Thành cứ ấp úng hoài măi những lời trời mưa, trời gió.

Rồi thời gian trôi qua, mối t́nh gà cứ dậm chân ở đó, chưa một lần nói yêu nhau, làm sao mà có nụ hôn nào kỷ niệm! Đến khi Thành đi lính, một hôm dẫn quân về Thủ Đô, bảo vệ an ninh Tết, Thành đóng quân ở trường tiểu học Xóm Củi. Thấy khung cảnh trường nên thơ với nhiều tàng cây cổ thụ, che phủ các lớp học rêu phong, Thành lửng thửng đi dạo một ṿng trong hành lang, nh́n vào các mái đầu trẻ thơ đang cắm cúi chép bài. Tới một lớp kia, chợt Thành khựng lại, ngỡ ngàng, tim của chàng sĩ quan trẻ lại đập thất nhịp nữa. Trên một bục giảng là cô giáo Minh, vẫn chiếc áo dài tím nhạt bay bay. Lúc ấy, Minh cũng vừa nh́n thấy Thành, cô giáo đi thật nhanh ra cửa, cặp mắt to tṛn xoáy vào tim Thành những luồng sóng vô h́nh nhưng mạnh cả tấn làm Thành lảo đảo muốn té lùi ra sau. Hai đứa nh́n nhau một khoảng thời gian không rơ là bao lâu, rồi hỏi thăm vài sau xă giao. Sau chừng một phút im lặng, Minh nói một câu làm Thành phải lùi thật sự, tay vịn vào tường lớp học:

-Giá ngày xưa anh đừng nhát quá, th́ làm chi có ngày hôm nay!

Thành ấp úng:

-Sao vậy?

Minh nói từng lời chậm răi:

-Minh ... lấy... chồng... rồi!

Thành nhắm mắt lại, lắc lắc đầu cho tỉnh cơn mê. Minh lại bồi thêm một câu nữa khiến Thành càng choáng thêm:

-Nh́n phù hiệu của anh, Minh biết là chồng Minh ở cùng đơn vị với anh đó!

Măi một lúc sau, Thành mới lắp bắp hỏi tên chồng Minh và sự thật làm Thành càng hốt: chồng Minh là đàn em của Thành trong cùng đơn vị thật! Tê tái, Thành lê gót giầy bốt ra đi, biết rằng đôi mắt lửa của Minh đứng dơi theo Thành rất lâu.

Về đơn vị, mới đầu Thành hận đời quá, định gọi chồng Minh lên, t́m cách “đ́” cho cu cậu một phen, nhưng khi chồng em tới tŕnh diện, Thành lại bối rối nói:

-Nghe nói anh có con nhỏ, mà lâu chưa thăm nhà, tôi cho anh về thăm vợ con hai ngày nhé!

Rồi lục bàn lấy ra tờ giấy phép, kư cái cụp. Anh chàng đớ người ra, chẳng hiểu ất giáp ǵ, chỉ biết rung rung cầm tờ giấy rồi chào, đập gót quay ra. Thành vật người ra ghế, nhắm mắt lại, thở dài.

Nhưng những mối t́nh “gà” này chưa nặng kư bằng một cuộc t́nh khác hồi Thành học lại Tú Tài. V́ thi rớt, nên Thành phải học lại tại một trường đạo. Số phận làm sao sắp xếp cho Thành ngồi ngay sau dẫy bàn con gái, ngay sau lưng Dung-Ba-Tê, người đẹp nhất của lớp. Dung-Ba-Tê có thân h́nh ngon lành, mái tóc dài vừa phải, cặp mắt tṛn đen, dáng đi điệu điệu, làm mấy cậu tá hỏa tam tinh, x́ xào hoài mỗi khi em bước vào lớp, dù ngoài em ra, c̣n nhiều em cũng ngon không kém. Thanh “điệu”, lúc nào cũng đi vêlô sô lếch, áo dài trắng toát, mũ trắng toát. Em này điệu quá, coi tụi con trai như cỏ rác, nên một hôm bị khích tướng, Thành lấy cục phấn trắng thấm đẫm mực tím ném vào cái mũ trắng của em, làm em khóc mất hai ngày. Thành cũng ân hận lắm, nhưng lỡ rồi. Em Dung-Vêlô cũng nơn nà lắm, nhưng con trai không ai ưa, v́ em chỉ lo “cua” thầy giáo dậy Toán. Riêng Dung-Ba-Tê, tụi con trai đặt tên em là Ba-Tê v́ em trông ngon như miếng Ba-Tê. Em cũng coi bọn con trai chẳng ra kí lô ǵ, trừ Thành, v́ Thành có ngón nghề vẽ. Một hôm, Thành vẽ h́nh em từ sau lưng, xong bỏ vào trong ngăn kéo của em. Nhận được tấm h́nh, em cứ quay đằng sau, thắc mắc hoài. Thành cứ lờ đi rồi lại vẽ tiếp. Lần thứ ba, em chịu không được, hỏi thẳng Thành. Thành cười h́ h́, rồi tống thêm cho em một bài thơ nữa. Thế là em “chịu” Thành. Chưa hết, một hôm, Thành c̣n bầy ra coi bói chỉ tay cho mấy cô nữa. Dung nghe Thành thao thao mà cặp mắt em ươn ướt.

Mối t́nh này chưa nở măi cho đến khi Thành thi rớt lần thứ ba! Buồn quá, Thành liều mạng đến t́m em ở Hàng Dầu, Ngă Ba Ông Tạ. Dung bước ra, cặp mắt ướt như hột nhăn vừa mới bóc. Hai đứa ngồi nh́n nhau măi không nói, rồi lại bầy ra coi bói chữ nữa. Đếm tên em, rồi đếm tên Thành, góp lại thấy .. Yêu Nhau! Thế là Thành điên đảo ngắm đôi mắt hột nhăn ướt của em mà lịm đi. Từ đó, Thành thỉnh thoảng lại nhà em, nhưng lại .. lén lút v́ má của em ghét Thành thậm tệ. Bà điều tra ra Thành là một tên nghèo rớt mùng tơi, chưa đỗ Tú Tài, nên đuổi Thành như đuổi ..gà. Hoặc là bà gọi Dung vào, bắt đi chợ, hoặc là gào lên từ trong nhà:

-Dung! Tắt đèn đi! Tối rồi! Đi ngủ!

Dung không thèm nghe, kéo tay Thành ra ngoài cửa, nói vọng vào trong:

-Mẹ cứ tắt đèn đi! Con không cần đèn!

Đến khi bà nổi cọc lên, bà ra nói thẳng:

-Cậu đi về đi! Đừng đến đây nữa! Con tôi c̣n phải học!

Thành buồn bă đi về, vừa đi vừa nghiến răng. Nhưng nhất định phải đỗ Tú Tài và đỗ thật, lại đỗ cao nữa: hạng B́nh! Năm ấy, toàn quốc chỉ có đâu trên trăm người đỗ B́nh trên tổng số hai ba chục ngàn thí sinh. Dung vỗ tay khen Thành làm Thành thấy như đang đi trong mây, dù sự gặp gỡ càng ngày càng gián đoạn,v́ mẹ Dung càng ngày càng khó chịu.

Bẵng đi một thời gian, Thành đi làm, có tiền rủng rỉnh, Thành cứ liều tới thăm Dung, rồi lần hẹn nhau đầu tiên là ở nhà thờ Thánh Têrêsa, nơi Dung và Châu, chị Dung đi lễ. Châu có bồ là anh sinh viên Dược, hai người hẹn nhau ở đó luôn. Tới nơi, Châu đi với Hùng, c̣n Thành đi với Dung. Hai cặp đi trước sau trên con đường vắng đầy lá me ở khu Cường Để. Thành nhớ măi tà áo Dung bay bay trắng xóa cả con đường. Những sợi tóc em bay bay qua mắt Thành làm Thành choáng váng, bước chân muốn nhũn ra. Cuộc đi chơi chỉ có những câu nói linh tinh, không đầu không đuôi, nhưng lại ăn sâu vào hồn Thành như những tảng đá ch́m, cả đời không quên được.

Mối t́nh kéo dài vài năm, không tiến triển, v́ Thành vẫn chưa làm nên sự nghiệp ǵ. Cho đến khi Thành đi Sinh Viên Sĩ Quan, một sáng Chủ Nhật, Dung lên thăm Thành. Nghe gọi tên qua loa phóng thanh, Thành tung chân chạy ra, và sững người khi thấy Dung mặc áo dài vàng hoàng hậu đẹp quá trời! Dung chỉ tay vào người bạn trai đi cạnh và giới thiệu:

-Đây là Hanh, tài xế của tui.

Anh ta bắt tay Thành xong là lủi đi, mặc cho Thành và Dung đưa nhau vào bóng mát, tâm sự. Sau vài câu mưa nắng nắng mưa, Dung vào đề ngay:

-Sao? Bạn có thể trả lời tui được không? Bạn có “lấy” tui bây giờ được không?

Thành đớ người, lắp bắp:

-Anh ... anh chưa biết! C̣n đang học.. Chưa biết ra trường đi đâu, làm sao nói...

Dung nghiêm giọng:

-Ít nhất, cũng nói cho tui biết, có lấy được nhau trong năm nay không chứ?

Càng đớ lưỡi hơn, Thành trả lời một câu mà sau này mới thấy là quan trọng vô cùng:

-Dung.. phải để cho anh từ từ chứ! Sau khi ra trường, yên ổn ở đơn vị mới, anh mới nhờ người cưới em. C̣n bây giờ, anh không trả lời được.

Dung yên lặng. Cặp mắt hột nhăn ướt của em có hơi rung rung vài giọt lệ. Thành chẳng hiểu ǵ, chỉ cầm tay em, năn nỉ:

-Dung.. cho anh qua năm nhé...anh sẽ trả lời em sau...

Thế là hết. Hai đứa ngồi uống nước chanh, nói chuyện linh tinh lang tang măi đến chiều, khi hết giờ thăm viếng, Thành đưa Dung ra cổng, thấy chàng tài xế đứng chờ đó.

Thành tiến lại... cám ơn Hanh, nhưng không biết rằng anh đă cám ơn một kẻ tử thù!

Chừng ba tuần sau, thấy một đám tân khóa sinh mới vào đang chạy lúp xúp với mớ quân trang mới lănh, tóc tai c̣n dài thọng, quần áo xivin xốc xếch, Thành đi tới và vô t́nh nhận ra có Hanh trong đám đó. Thành vui vẻ tiến lại, đỡ giùm cho Hanh mấy món đồ và đưa Hanh vào tận chỗ ngủ mới. Thành hỏi:

-Anh có muốn nhắn tin cho gia đ́nh lên thăm không? Cho họ biết đơn vị của anh?

Hanh vui mừng, lập cập lấy tấm thiệp nhỏ ra, viết tên đơn vị mới của ḿnh, địa chỉ nhà và mấy hàng chữ như sau: “Dung em! Lên thăm anh nhé! Anh cần nhiều đồ ăn khô.”

Thành có hơi ngạc nhiên v́ tên vợ của Hanh lại cũng là Dung! Nhưng anh không thắc mắc lâu v́ địa chỉ ở Trương minh Giảng, trong khi Dung lại ở Hàng Dầu. Ngay thứ Bẩy kế, được đi phép, Thành phóng ngay tới nhà Hanh là một căn nhà ba tầng lộng lẫy ngay mặt đường. Hỏi thăm th́ bà xă Hanh, chị Dung, đi vắng. Thành để giấy lại rồi đi chơi với mấy thằng bạn, định bụng sáng mai Chủ Nhật sẽ đến thăm người yêu và trả lời em về vụ cưới xin.

Chủ Nhật. Thành đi lễ ở nhà thờ Vườn Xoài, Trương minh Giảng. Bất ngờ, thấy Dung lên chịu lễ, Thành thắc mắc, chặn em ngay sau lễ. Vừa nh́n thấy Thành, Dung hơi luống cuống, mặt đỏ lên. Thành hỏi ngay:

-Dung, sao em lại đi lễ ở đây? Dọn nhà về đây hồi nào?

Dung không nói ǵ, chỉ lẳng lặng ch́a tay cho Thành thấy.. chiếc nhẫn cưới vàng óng! Thành lảo đảo, muốn té xỉu xuống. Đột nhiên, anh hiểu ra tất cả. Hanh, người tài xế hôm đó, đưa Dung lên thăm Thành theo yêu cầu của Dung trước khi em về nhà chồng. Hanh chấp nhận mối t́nh đầu của Dung, và vẫn chiều em một lần chót cho hai đứa tâm sự với nhau. C̣n Dung, muốn ư kiến dứt khoát của Thành, lấy hay không lấy, để Dung định liệu, nhưng Thành đă trả lời lửng lơ con cá vàng, nên Dung chấp nhận lấy chồng theo ư của mẹ em. Hanh th́ giầu sang, Thành th́ nghèo khổ, tương lai mù mịt...

Thành lặng người nh́n Dung, hỏi nhỏ:

-Phải... phải.. Hanh không?

Dung lặng lẽ gật đầu, nước mắt em tuôn ra làm ướt đẫm khuôn mặt đẹp như tượng của em. Thành cũng lặng lẽ rút túi ra chiếc mùi xoa đưa cho Dung, kỷ niệm cuối cùng, để em lau mắt, rồi quay bước đi.

Dung gọi nhỏ:

-Thành!

Tiếng gọi của em lẫn trong tiếng chân người ra lễ ồn ào. Thành lảo đảo đi suốt con đường Trương minh Giảng, cho đến khi mỏi chân quá, th́ tạt vào một tiệm ăn gần đó, kêu một lúc năm chai bia lớn, uống ừng ực rồi .. cho chó ăn chè ngay trong tiệm...

Tỉnh lại, Thành ú ớ xin lỗi bà chủ rồi kêu xe lên lại Trường Thủ Đức... Những ngày sau đó, Thành cố chống lại ư tưởng kêu tên đàn em Hanh kia ra, “đ́” cho nó hộc máu ra, cho nó ra trường Trung sĩ luôn, cho nó rớt đài, cho nó ḅ không được, bước không lên...

Thằng khốn nạn! Cướp người yêu của ta! Lại c̣n làm bộ nhân nghĩa, đưa vợ sắp cưới đi thăm bồ cũ... Nhưng rốt cuộc th́ Thành lờ đi, cho Hanh nó ra trường, lại c̣n biệt phái sang Không Quân.

Các buổi tối cuối tuần nghỉ phép, Thành hay lang thang đi bộ đến trước căn nhà Hanh, đứng bên này đường, nh́n qua căn pḥng nhỏ sáng đèn trên lầu hai, tưởng tượng ra hai đứa nó đang vui vẻ với nhau, rồi chờ đến khi chúng tắt đèn, lên giường, ân ái với nhau, Thành mới thở dài, quay bước.

Hai năm sau, đang phóng Vespa trên con đường Thọai Ngọc Hầu, Thành nghe tiếng gọi giật giọng:

-Thành!

Quay lại, Thành chới với khi nh́n thấy Dung đang đi bộ trên đường. Em giơ tay vẫy Thành, rồi khi Thành vừa thắng gấp, Dung leo ngay lên phía sau, ôm eo ếch Thành, và ra lệnh “Đi về cổng Tân sơn Nhất”. Chẳng hiểu ất giáp ǵ, Thành cứ phóng xe đi theo lệnh em, mà ḷng lâng lâng. Bộ ngực ấm của Dung áp vào lưng Thành như bốc lửa. Hai đứa không nói ǵ măi đến khi tới cổng, Dung lại ra lệnh:

-Bồ vào nói với Quân Cảnh cho vào trại lương Không Quân.

Lúc ấy, Thành đang mặc quân phục, nên vào cổng không khó. Dung tiếp tục ngồi bám chặt Thành cho tới khi tới sở hành chánh Không quân, th́ nói:

-Bồ ngồi chờ đấy, tui vào lănh lương chồng!

Thành ngồi trên xe, đợi và uống cảm giác va chạm bộ ngực của Dung sau lưng măi cho đến khi Dung ra lệnh nữa: “Về nhà!”

Lẵng lặng chạy xe về đến Thoại Ngọc Hầu, Thành theo Dung vào một căn nhà mới và biết đây là nhà của Dung ở với mẹ, v́ Hanh đi công tác tận miền Trung. Dung chỉ tay vào thằng nhỏ đang chạy lon ton về phía bà ngoại:

-Thấy giống bạn không? Y hệt mắt mũi... Giống ông Thành dễ sợ! Không sai một mẩy!

Thành lại tá hỏa tam tinh, “xịt” Dung:

-Nói ǵ kỳ vậy! Làm ǵ có...

Mẹ của Dung cũng nhăn nhó:

-Mày nói cái ǵ vậy? Nó mà nghe được có khổ không?

Dung tỉnh bơ:

-Giống th́ nói giống, chứ có ǵ mà sợ!

Thành chỉ ú ớ, vẫy thằng nhỏ lại, bế nó lên ḷng và công nhận rằng Dung nói đúng. Thằng bé đúng là Thành-con! Không có một tí nào giống thằng bố Hanh nhà nó, xí giai, mặt nhăn nhó như khỉ!

Có lẽ v́ vậy, mà rồi Dung và Hanh, sau nhiều năm chịu đựng, ghen tuông, đă ly dị! Mặc dầu biết chắc rằng thằng bé không phải là di sản của Thành, chỉ v́ trí tưởng tượng của Dung thôi, nhưng cứ nh́n cái bản mặt nó... không giống con ḿnh, Hanh lại nổi cơn lên. Sau khi qua Mỹ, Thành đi t́m măi th́ gặp lại Dung, hai đứa ngồi kể chuyện ngày xưa, cười h́ h́! Hanh đă bỏ vợ chạy sang Mỹ năm 75 với một cô khác, nhưng cũng ráng bảo lănh Dung và các con qua. Ngày mẹ con Dung xuống phi trường, cô vợ nhỏ của Hanh nhào đến, đ̣i ăn thua đủ với Dung! Nhưng rồi Hanh cũng vẫn lo cho mẹ con Dung chỗ ở, mỗi lần thăm Dung lại kiếm chuyện ghen tương với Thành ra để lấp liếm... Thành cũng gặp lại Hanh một lần trong đám cưới con của Dung. Vừa nh́n thấy Thành đến, Dung chạy ra, nắm tay Thành lôi lại chỗ Hanh:

-C̣n nhớ ông này không? Ông ấy đi t́m tôi đă mấy chục năm nay rồi đó!

Hanh ú ớ bắt tay Thành xong lảng đi.

Thành chỉ biết đứng chết trân, cuộc đời đă định vậy, biết làm sao?

Đời Thành sau đó gồm toàn những mối t́nh gà. Không cuộc ái t́nh nào để lại dấu ấn vĩ đại cả. Măi cho tới khi cưới vợ th́ tính Nhân Nghĩa của gà, nên t́nh vợ chồng bền hoài. Mặc dù hai vợ chồng cũng “cục te cục tác” qua lại nhiều lần, và dù anh đă gặp lại những đôi mắt bốc lửa của các mối t́nh gà năm xưa, nhưng Thành chỉ cười vui, v́ đứa nào cũng con, cháu đầy nhà. Sang đến Mỹ, v́ chuyện xếch xiếc dễ như ăn phở, nên mấy cô Mễ mập trong sở cứ liếc t́nh anh hoài, có cô c̣n chúm miệng hôn gió Thành mỗi buổi sáng vừa bước vô cửa. Thành cứ phải khép cánh “gà” lại, lờ đi cũng như anh đă từng cố gắng lờ những đuôi mắt lá răm sắc như muốn cứa đứt tim anh ra làm đôi của mấy bà, mấy cô mà anh gặp trong các sinh hoạt cộng đồng. Dĩ nhiên cũng khá vất vả, bộ cánh “gà” của anh mới khép kín lại được.

Năm nay vừa chẵn lục thập, ngồi trong sở, nhớ đến Năm Tuổi, Năm “Con Gà Mắc Cúm” Thành mỉm cười, nhấc điện thoại gọi về nhà:

-Em hả! Chiều nay anh về sớm, em muốn đi chợ không? Có một cái Súp-pe mác két mới mở, chắc nhiều hàng “seo” lắm! Tự dưng anh thèm mua một con gà thật bự cho đă thèm. Tính làm tiết canh vịt nữa, nhưng sợ cúm gà, đành thôi. Em có đi mua gà Tây vói anh không?

Chu Tất Tiến.