Thư Cho Con

Giáo Già

 

Ánh Sáng Từ Buổi Thôi Nôi

 

Ngày 5 tháng 4 năm 2007

 

H.,

 

Sau chuyến đi Vatican để “xưng tội” trước Đức Giáo Hoàng Benedict XVI của Thủ Tướng Cộng sản Việt Nam Nguyễn Tấn Dũng, vào ngày 25 tháng Giêng năm 2007; và sau chuyến viếng thăm của Phái Đoàn Ṭa Thánh Vatican tại Việt Nam, từ ngày 5 đến 11 tháng 3 năm 2007; nhiều người dân Việt Nam mau quên khổ nạn, và cũng dễ quên những thủ đoạn trí trá của Việt cộng, v́ bản thân chẳng những hết thấy bị đe dọa, lại c̣n được hậu đăi bằng nhiều thứ quyền danh, tưởng như được trọng vọng, qua nhiều loại ‘giao lưu’ hoan lạc khác nhau; đă vội vàng lên tiếng là họ “hy vọng rằng Nhà Nước Việt Nam đă biết tôn trọng tự do tín ngưỡng”.

 

Nhưng hy vọng đó chỉ là chỉ là chiếc áo khoác ngoài của thứ tuyệt vọng rợn người. Nó chỉ là cách đánh tráo sự thật của những kẻ gian manh chuyên tráo bài ba lá. Nó là miệng cá mập chớ không phải là phao cứu nguy trước mắt các thuyền nhơn bất hạnh, giữa biển cả bao la.

 

Bằng chứng là những diễn biến xảy ra ngay sau đó, chỉ xét riêng phần Thiên Chúa giáo, Đảng và Nhà nước Cộng ḥa Xă hội Chủ nghĩa Việt Nam sẵn sàng áp đặt những biện pháp trấn áp thô bạo, lộ liễu, bất chấp dư luận quốc tế vừa dành cho chúng quá nhiều biệt đăi.

 

Chỉ xét riêng hai sự kiện gần nhứt; chỉ trong ngày 30 tháng 3 năm 2007; một trên khía cạnh Hành chánh Xă hội Chủ nghĩa, và một trên khía cạnh Ṭa án Xă hội Chủ nghĩa; không ai không thấy:

 

1. Ngày 30 tháng 3 năm 2007, Ủy Ban Nhân Dân Huyện Tu Mơ Rông, thuộc tỉnh Kon Tum, đă gửi văn thư số 76/UBND cho Ṭa Giám Mục Kon Tum, thông báo “Không thống nhất tổ chức lễ Phục Sinh vào các ngày Chủ nhật (ngày 1/4/2007); thứ năm (ngày 5/4/2007) và thứ sáu (ngày 6/4/2007)”. Phải hiểu nghĩa “không thống nhất” ở đây là “không cho phép”, tức bị “ngăn cấm” và sẽ bị “đàn áp” nếu cứ tổ chức; và nên nhớ, các ngày “không thống nhất” đó là những ngày quan trọng của Tuần Thánh trong mùa Phục Sinh năm nay của người Thiên Chúa giáo. Đó là các ngày bắt đầu vào ngày Chúa Nhật Lễ Lá [1-4-2007], và đặc biệt các Ngày Thánh: chiều Thứ Năm Tuần Thánh (kỷ niệm ngày Chúa Giêsu lập Phép Thánh Thể) [5-4-2007], chiều Thứ Sáu Tuần Thánh (Kỷ niệm ngày Chúa Giêsu chịu chết) [6-4-2007]. Chúng chỉ cho phép tổ chức vào chiều Thứ Bảy Tuần Thánh (kỷ niệm ngày Chúa Giêsu sống lại), và sáng Chủ Nhật lễ Phục Sinh, để cho dư luận trông vào đó mà nói rằng... có tự do tín ngưỡng.

 

2. Cùng ngày 30 tháng 3 năm 2007, Ṭa án của chúng tại Huế đă bày ra chuyện xét xử Linh mục Nguyễn Văn Lư với sự chuẩn bị hết sức chu đáo và tŕnh diễn cũng vô cùng ngoạn mục.

 

Đầu tiên, với sự chấp thuận của Đức Tổng Giám mục Nguyễn Như Thể, chúng cho biến “pḥng thánh” của Nhà thờ Bến Củi làm “nhà tù” giam giữ Cha Lư, với sự canh pḥng vô cùng cẩn mật của công an.

 

Sau đó, biết trước Cha Lư sẽ mặc áo ḍng đen ra ṭa vào ngày Thứ Sáu 30-3-2007, để cho công luận quốc nội, hải ngoại, và quốc tế nhận diện những “tội phạm đỏ” của dân tộc ngồi xử những “người tù không tội”, trong đó có một Linh mục tha thiết yêu dân tộc, tận hiến cuộc đời cho cuộc đấu tranh Dân Chủ Hóa Việt Nam; chúng đă bất ngờ bắt Cha Lư ra khỏi “nhà tù pḥng thánh”, đem đi biệt giam ở một nơi khác, để cưỡng bức không cho Ngài mặc áo ḍng đen, và thay vào đó bằng áo thường dân, trước khi đẩy Ngài vào pḥng xử.

 

Sau đó nữa, cũng được biết trước, nếu không cho Ngài mặc áo ḍng đen th́ Ngài sẽ cởi trần trước mặt các cán bộ xét xử, để cho công luận nhận diện thực cảnh trần trụi thê thảm của những người tù không tội, trong chế độ độc đảng độc tài Cộng sản Việt Nam; nên chúng đă c̣ng tay Ngài để Ngài không thực hiện được ư định nầy.

 

 

Đến khi ra ṭa, để kịp thời ngăn chặn các biến cố có thể xảy ra mà chúng chưa biết trước, chúng đă cho hai công an sắc phục lôi kéo “người tù không tội” vào ṭa, đồng thời cho công an mặc thường phục tên Nguyễn Minh Tân đứng sẵn phía sau Ngài, để sẵn sàng trấn áp khi có chuyện bất thường xảy ra.

 

 

Đúng như chúng tiên liệu, chuyện bất thường xảy ra, tên công an mặc thường phục Nguyễn Minh Tân lập tức bịt miệng Ngài, nhưng không kịp ngăn mấy tiếng “Đả đảo Cộng sản Việt Nam” thoát ra khỏi miệng Ngài, không ngăn được các hăng thông tấn quốc tế thu h́nh cảnh Ngài bị bịt miệng giữa ṭa, không ngăn được cảnh Ngài bị chúng tức tốc bị lôi ra khỏi pḥng xử, để đưa qua pḥng khác... nghe “xử qua loa”.

 

Văn bản ngăn cấm người Thiên Chúa giáo huyện Tu Mơ Rông, thuộc tỉnh Kon Tum, tổ chức các ngày lễ quan trọng trong Mùa Phục Sinh của Nhà nước Cộng ḥa Xă hội Chủ nghĩa Việt Nam mọi người đă được đọc; đồng thời toàn bộ âm thanh, h́nh ảnh, phiên xử Linh mục Nguyễn Văn Lư tại ṭa án Huế mọi người cũng đă nghe và đă thấy qua các hệ thống truyền thanh, truyền h́nh, và qua Internet toàn cầu. Phải chăng đó là hệ quả có được từ sự im lặng đến lạnh người của Đức Tổng Giám Mục Nguyễn Như Thể, của Vatican và của cả Hoa Kỳ.

 

Cái giá của sự im lặng đó như thế nào. Có thể có nhiều lư do tế nhị khiến chúng không được nói ra, nhưng sự coi như thành công của Vatican trong cuộc thương lượng với Cộng sản Việt Nam trên các lănh vực “truyền đạo” và “hành đạo”, riêng cho Thiên Chúa giáo, chắc không che giấu được ai. Riêng phần Hoa Kỳ kết quả của những hợp đồng giao thương và cung cấp vơ khí cho Cộng sản Việt Nam, đặt Việt Nam trong thế đối đầu chiến lược với Trung cộng ở vùng Á châu Thái b́nh dương, ngăn hải tŕnh đỏ nhộn nhịp từ Trung quốc thông qua eo biển Malacca, là niềm hân hoan cho Chánh quyền Tổng thống Bush và các con buôn có “lương tâm” rẻ hơn “lươn lẹo”, những con buôn có tâm địa hèn hạ hơn cả người “thương nữ bất tri vong quốc hận” thời xưa bên Tàu.

 

Do đó, dư luận có thể nói “im lặng” ở đây nếu không đồng nghĩa với “đồng lơa” th́ cũng là “một cách trả lời rồi vậy”. Nó khiến người ta nghĩ tới sự im lặng của Kissinger trong việc để cho bộ đội Cộng sản Bắc Việt ở lại Miền Nam Việt Nam, khi kư Hiệp định Paris năm 1973, để cho Cộng sản Bắc Việt phấn khởi, xua thêm quân tràn qua vĩ tuyến 17, tấn công các lực lượng Việt Nam Cộng Ḥa, bất kể nét mực trên các chữ kư chưa kịp khô. Sau đó, nó cũng khiến Cộng sản Bắc Việt yên tâm xua quân chiếm trọn Miền Nam Việt Nam khi trận đánh “thử lửa ḍ đường” ở Phước Long, vào tháng Giêng năm 1975, được Hoa Kỳ trả lời cũng bằng sự im lặng lạnh người.

 

Nhưng, theo lời ông Trần Phong Vũ, một nhà b́nh luận nổi tiếng, khi trả lời cuộc phỏng vấn của đài RFA, nói rằng “...phần đông người công giáo, trong đó có cả các Giáo sĩ, các vị Giám mục đă có những cách hành xử làm cho cá nhân tôi là một người công giáo phải băn khoăn, và đôi khi không khỏi đặt ra trong lương tâm ḿnh những câu hỏi rất là nhức nhối...” Chắc chắn, tới một lúc nào đó, cái “nhức nhối” được ông Trần Phong Vũ đề cặp tới phải được trả giá, và cái giá của im lặng phải được coi như đă đủ.

 

Phần Hoa Kỳ, tại Hoa Thịnh Đốn, các Dân biểu Chris Smith của New Jersey; và Dân biểu Frank Wolf của Virginia đă mạnh dạn lên tiếng đ̣i hỏi Đại sứ Hoa Kỳ Michael Marine ở Hà Nội phải vận động trả tự do ngay cho Linh mục Nguyễn Văn Lư. Kết quả là mới hôm qua, ngày 5-4-2007, ông Đại sứ đă phá vỡ sự im lặng. Tin được đài RFA loan đi cho biết, trong một bài viết về “Nhân Quyền Ở Việt Nam”, phổ biến đến tất cả các cơ quan thông tấn trong và ngoài nước Việt Nam, ông Đại sứ đă đưa ra lời kêu gọi nhà cầm quyền Hà Nội hăy trả tự do cho các tù chính trị và bất đồng chính kiến. Ông viết:

 

Ngày nay, đáng tiếc là ngày càng có nhiều người bị bắt hay giam giữ tại Việt Nam mà tội lỗi duy nhất của họ là bày tỏ quan điểm một cách ôn ḥa. V́ triển vọng hội nhập và phát triển mạnh mẽ trong cộng đồng quốc tế, Nhà nước Việt Nam nên thả những người đó ngay”.

 

Đại sứ Hoa Kỳ Michael Marine

 

Văn bản của Ṭa đại sứ Hoa Kỳ có nêu tên một vài tù nhân chánh trị như nhà báo Nguyễn Vũ B́nh, hai luật sư Nguyễn văn Đài và Lê thị Công Nhân, luật sư Bùi thị Kim Thanh, luật sư Lê Quốc Quân và đặc biệt là trường hợp Linh mục Nguyễn Văn Lư.

 

Dịp nầy, ông Michael Marine cũng không quên khuyến cáo Cộng sản Việt Nam nên duyệt lại hoặc hủy bỏ những quy định pháp luật, để cho công dân hưởng quyền tự do bày tỏ quan điểm một cách ôn ḥa, dù là có chỉ trích Nhà nước hay chăng nữa.

 

Ngoài ra, trong một bản tin khác, cùng ngày 5-4-2007, đài RFA cũng cho biết thêm là một phái đoàn các Dân biểu, Nghị sĩ Hoa Kỳ đă đến Hà Nội, trong số nầy có nữ Dân biểu Loretta Sanchez, đại diện cho tiểu bang California, nơi có đông đảo cộng đồng người Việt cư ngụ; người đă nhiều lần bị nhà cầm quyền Việt Nam từ chối cấp visa nhập cảnh... với lư do bà “hoàn toàn thiếu khách quan và thiện chí đối với Việt Nam” và chuyến thăm của bà sẽ “không có lợi cho quan hệ Việt Mỹ”.

 

Dân biểu Loretta Sanchez

 

Tuy nhiên, có điều đáng lưu ư trong vụ việc này là, theo tin RFA, công an Cộng sản Việt Nam đă ngăn chận không cho người thân của các nhân vật bất đồng chánh kiến đến dự tiệc trà do ông Đại Sứ Hoa Kỳ Michael Marine khoản đăi ở nhà riêng, nhân dịp đón tiếp phái đoàn Dân Biểu Hạ Viện Mỹ, diễn ra vào lúc 5 giờ chiều nay tại Hà Nội. Được biết, trong số khách Việt Nam được ông Đại sứ mời có bà mẹ của Luật Sư Lê Thị Công Nhân, các bà vợ của các ông Lê Quốc Quân, Nguyễn Văn Đài, Phạm Hồng Sơn và Nguyễn Vũ B́nh... Nhưng, ngay từ buổi trưa, tất cả đă bị công an mời đi làm việc hoặc ngăn cản không cho rời khỏi nhà.

 

Điều đáng lưu ư thêm là có hai người đến được trước cửa nhà ông Đại Sứ Mỹ là Bà Vũ Thúy Hà [vợ của Bác Sĩ Phạm Hồng Sơn] và Bà Bùi Thị Kim Ngân [vợ của ông Nguyễn Vũ B́nh], nhưng cả hai đă bị công an chận giữ không cho vào, và sự việc này xảy ra ngay trước mắt của ông Đại Sứ Mỹ và Bà Dân Biểu Sanchez. Đến hơn 8 giờ tối một người quen với Bà Nguyễn Thị Thu Hiền [vợ của Luật Sư Lê Quốc Quân] cho biết Bà Thu Hiền vẫn c̣n phải làm việc với công an.

 

Mặt khác, tổ chức “Phóng Viên Không Biên Giới” cũng lên tiếng kêu gọi Liên Hiệp Âu Châu hăy ngưng ngay các chương tŕnh hợp tác với Cộng sản Việt Nam, và cũng yêu cầu Hoa Kỳ hăy đặt Việt Nam trở lại vào danh sách các quốc gia cần quan tâm về vấn đề đàn áp tự do tôn giáo [CPC].

 

Phần tổ chức “Ân Xá Quốc Tế”, Phát ngôn viên Tim Parritt đă nói rằng “vụ án này cho thấy Hà Nội tăng cường đàn áp đối lập, và đây là điều không thể chấp nhận được”.

 

Đồng thời, tổ chức “Human Rights Watch” cũng lên án phiên ṭa xử Cha Lư và nói rằng “đây là một phiên xử vô cùng bất công và bạo lực, và cho thấy Hà Nội không hề tôn trọng những ǵ đă kư kết trong bản Tuyên ngôn Nhân quyền, và tiếp tục là một trong những quốc gia đàn áp nhân quyền nhất trên thế giới”.

 

Báo Le Monde, tuần báo L'Express ở Pháp, các nhật báo New York Times, Wall Treet Journal, tuần báo Time ở Mỹ, các đài vô tuyến truyền h́nh ở Anh, Pháp đều chiếu cảnh phiên ṭa, với h́nh ảnh một viên công an mặc thường phục đưa tay bịt miệng Linh mục Nguyễn Văn Lư ngồi trong vành móng ngựa, ngay lúc ông vừa mở miệng ra! Thật, không có lời tố giác chế độ cộng sản nào hùng hồn như vậy! Nó khiến người ta nhớ tới 77 năm trước, năm 1930, Nguyễn Thái Học và các đồng chí trước khi lên máy chém c̣n được hô lớn “Việt Nam muôn năm!” mà không phải bị kẻ thù bịt miệng, như Cộng sản Việt Nam vừa làm.

 

Nó đă khiến tuần báo The Economist ở Anh Quốc đưa ra nhận xét, “Chánh quyền Việt Nam vẫn hoảng sợ trước bất kỳ sự thách đố nào về chế độ độc quyền chánh trị của họ.”

 

Một điều nữa cũng khiến Cộng sản Việt Nam sợ hăi, là theo tin của AP, đánh đi từ Thái Lan, cho biết th́ Ṭa Kháng án Thái Lan, vào trưa ngày Thứ Ba 3-4-2007, đă công bố phán quyết hủy bỏ quyết định dẫn độ ông Lư Tống về Việt Nam để bị ra ṭa với tội danh vi phạm không phận Việt Nam bằng cách đánh cướp phi cơ và thả 50,000 tờ truyền đơn trên không phận thành phố Sài G̣n, theo yêu cầu dai dẳng và sự ráo riết vận động của Đảng và Nhà nước Cộng ḥa Xă hội Chủ nghĩa Việt Nam; và tuyên bố trả tự do cho ông Lư Tống. Đây là cái tát mạnh vào mặt Cộng sản Việt Nam và cũng là ṿng hoa vinh danh người Quốc gia Việt Nam hải ngoại đă kiên tŕ tranh đấu cho anh hùng Lư Tống, suốt 7 năm qua. Ông sẽ trở về Hoa Kỳ vào ngày Thứ Bảy, 7-3-2007 tới đây; và người Quốc gia Việt Nam hải ngoại đang chờ tiếp đón người anh hùng từng có mấy phen làm Cộng sản Việt Nam kinh hoàng.

 

Bây giờ, đă tới lúc người dân bớt sợ Cộng sản, nhiều người hết sợ, và sẽ tới lúc họ không c̣n sợ nửa. Trái lại, càng ngày Cộng sản Việt Nam đang sợ, sợ đủ thứ sợ.

 

Năm 2005 chúng đă bộc lộ sự sợ hăi qua việc ... sợ các oan hồn của các các thuyền nhân bỏ ḿnh trên đường vượt biển t́m tự do. Chúng đă theo đuổi những người quá cố để trả thù một cách hèn hạ bằng cách yêu cầu các nước Malaysia và Indonesia phá bỏ những tấm bia kỷ niệm được dựng lên ở các hải đảo tỵ nạn, nhằm mục đích phi tang tội lỗi chúng đă gây ra cho dân tộc Việt Nam, thứ tội lỗi đă và c̣n gây kinh hoàng cả thế giới.

 

Nay, chúng ... sợ Linh mục Lư, ... sợ tiếng nói của Ngài, và sợ h́nh ảnh phiên xử Ngài được truyền đi khắp thế giới, âm thanh lồng lộng qua các loa của các máy truyền thanh, truyền h́nh, các máy computer...; qua đó chúng đă tự tố cáo ḿnh, nên chúng rất ... sợ.

 

Ở trong nước, chúng sợ người dân theo gương Linh mục Lư, theo gương các nhà đấu tranh Dân Chủ Hóa Việt Nam đ̣i hỏi nhân quyền; đ̣i hỏi tự do, dân chủ; đ̣i hỏi công bằng trong các hăng xưởng, qua Công đoàn Độc lập mới được thành lập; đ̣i hỏi quyền lợi từ lâu đă bị cán bộ cướp đoạt qua cuộc tranh đấu của vô số dân oan khiếu kiện; đ̣i hỏi tự do tôn giáo, tự do ngôn luận...; đ̣i hỏi tẩy chay mọi cuộc bầu cử lấp liếm theo kiểu “đảng cử dân bầu”, nhứt là cuộc bầu cử vào tháng 5 tới đây.

 

Trên trường quốc tế, chúng sợ Hoa Kỳ trừng phạt, sợ các quốc gia trong Liên hiệp Âu châu trừng phạt, sợ Na Uy, sợ Đan Mạch, sợ Thụy Điển, sợ Ba Lan, sợ Nhựt, sợ Pháp, sợ Anh, sợ Úc... trừng phạt, sợ Liên hiệp quốc trừng phạt, sợ các tổ chức quốc tế lên án, sợ dư luận lên án... Nh́n đâu cũng thấy ... sợ.

 

Tại hải ngoại, chúng sợ chạm mặt với người Quốc gia Việt Nam hải ngoại, sợ lá cờ nền vàng ba sọc đỏ, sợ các cuộc biểu t́nh không chỉ những khi có các phái đoàn công du mà c̣n sợ cả những khi chúng có những hành động xúc phạm tới các nhà đấu tranh Dân Chủ Hóa Việt Nam, đàn áp công nhân, vi phạn nhân quyền...; nhứt là sợ các cuộc vận động quốc tế trừng phạt chúng về tất cả mọi tội lỗi chúng vấp phạm...; sợ đến độ “ướt quần”, đi làm chuyện bá láp là khủng bố gia đ́nh Giáo sư Nguyễn Chính Kết, lúng túng truy tầm người mà chúng biết hơn ai hết là đang chu du khắp thế giới vạch trần tội lỗi của Đảng và Nhà nước Cộng ḥa Xă hội Chủ nghĩa Việt Nam, phát huy chánh nghĩa đấu tranh Dân Chủ Hóa Việt Nam của các nhà đấu tranh cho dân chủ ở quốc nội, và vận động người Quốc gia Việt Nam hải ngoại cùng quốc tế tích cực yểm trợ cho cuộc đấu tranh đang từng bước tiến mau nơi quê nhà.

 

Do đó, chúng ta, bằng mọi cách, cần làm mạnh thêm tiếng nói của Cha Lư, làm mạnh thêm tiếng nói của Nguyễn Văn Đài, Lê Thị Công Nhân... làm sáng thêm hào khí của các nhà đấu tranh Dân Chủ Hóa Việt Nam đang khiến Cộng sản Việt Nam run sợ từng ngày, theo đúng ước nguyện của họ khi c̣n bên ngoài nhà tù hay đang bị giam cầm.

 

H́nh ảnh Linh mục Lư bị bịt miệng giữa phiên ṭa của “tội phạm” xử “người vô tội” đang là bia miệng măi măi tồn tại theo thời gian. Có thể việc so sánh có nhiều khía cạnh không nên, nhưng hệ quả chắc sẽ giống y như những bức h́nh chụp cảnh Ḥa thượng Thích Quảng Đức tự thiêu, hay như h́nh ảnh Tướng Nguyễn Ngọc Loan xử tử tên Việt cộng bị bắt quả tang đă tàn sát nhiều người giữa chiến trận. Nếu h́nh ảnh Ḥa thượng Thích Quảng Đức tự thiêu đă góp phần làm sụp đổ chế độ Nguyễn Đ́nh Diệm; nếu h́nh ảnh Tướng Loan xử tử Việt cộng cũng đă góp phần làm suy yếu nền Đệ Nhị Cộng Ḥa Việt Nam; th́ h́nh ảnh Cha Lư bị bịt miệng giữa ṭa chắc chắn sẽ là tấm vải liệm chôn Cộng sản Việt Nam, dọn đường Dân Chủ Hóa Việt Nam trong thời gian tới.

 

Sau cùng, cũng trong mấy ngày cuối tuần qua, xin được nói chút chuyện riêng của gia đ́nh. Nh́n h́nh ảnh Hà Liên trong ngày “thôi nôi” [31-3-2007] Ba nghe vui thêm và có thêm hy vọng.

 

 

Trước bàn cúng, khói nhang nghi ngút, theo truyền thống chọn lựa vật tiêu biểu trong ngày tṛn tuổi của đứa bé, ngày “thôi nôi”, Hà Liên đă đảo mắt, đưa tay mặt bốc cục xôi, trước khi cầm lấy máy tính nhỏ, khiến cả nhà cười x̣a, tiên đoán tương lai của nó ít nhứt cũng sẽ không thiếu ăn, hay diễn rộng hơn là sẽ không thiếu “lộc”.

 

Ngày “thôi nôi” của Hà Liên, ngày nó rời cái nôi bé bỏng, rụt rè tập đứng trên đôi chân non nớt, chập chững vào đời, hướng về phía ánh sáng, soi rọi trên đại lộ b́nh minh dân tộc, cũng là ngày phá vỡ sự im lặng lạnh người của một số người vẫn c̣n có lương tâm biết nhức nhối v́ tṛ đời lươn lẹo của Cộng sản Việt Nam.

 

Đúng ra, im lặng chỉ mới bị phá vỡ phần nào. Thư nầy được viết với ư mong góp phần cất lên tiếng nói ủng hộ, tiếng nói đấu tranh, rọi thêm chút ánh sáng vào cuộc chiến sanh tử bất bạo động, ít nhất cũng theo yêu cầu của Lê Thị Công Nhân gởi ra hải ngoại, qua đường điện thoại viễn liên, đến cuộc biểu t́nh ở trước khu vực Thương xá Phước Lộc Thọ, vùng Little Saigon, Westminster, California, Hoa Kỳ, lúc 12 giờ trưa Chúa Nhựt, 25-2-2007, trước khi cô bị Cộng sản Việt Nam đưa vào nhà tù:

 

Cộng sản đă hết sức thành công trong một việc làm cho dân tộc Việt Nam sống ch́m trong nỗi sợ hăi hàng chục năm trời. Nhưng nếu tất cả chúng ta đều sợ hăi như vậy th́ tôi e rằng chúng ta đă sợ quá mức cần thiết. Như tôi đă nói đó, nhập ngục cứu quốc vẫn chưa là điều tội tệ nhất có thể xảy ra... Mỗi người một bàn tay, mà bàn tay của tôi c̣n nhỏ hơn bàn tay của quư vị... Chúng ta hăy góp phần một cách mạnh mẽ, kịp thời, hầu mong cho công cuộc đấu tranh của chúng ta sẽ đi đến thắng lợi một cách sớm hơn là những ǵ mà CSVN hiện nay đang tuyên truyền, với một nền dân chủ bố thí, một nhân quyền theo định nghĩa riêng của CSVN, và một nền dân chủ trong ṿng tay của satan”.

 

Hẹn con thư sau

Giáo Già