Kính thưa quư vị và quư thân hữu:
Nhân ngày Quốc Hận 30-4 xin quư vị, quư thân hữu đọc truyện ngắn Đêm Lạnh
Trùng Dương- chỉ có bốn nhân vật thôi nhưng đă nói lên được tất cả những đau
thương, nghiệt ngă, trớ trêu và bi thảm của cuộc chiến tranh Việt Nam:
1) Người đẹp Hoàng Nhung - cựu sinh viên Đại Học Văn Khoa, thông dịch viên cho
cơ quan USAID, điển h́nh cho sự đau thương của một người Việt Nam rất b́nh
thường.
2) Trung Úy Lê Hoàng Hoa, sau trở thành trung đ̣an trưởng của một trung đ̣an
tan hàng từ Miền Trung, tiêu biểu cho sự chiến đấu của QL/VNCH.
3) Jimmy, một vị giám đốc trẻ tuổi, đẹp trai của cơ quan USAID Vũng Tàu, tiêu
biểu cho người Mỹ.
4) Và sau hết chiếc mặt nạ “Giải Phóng Dân Tộc” của cộng sản đă rớt xuống -
qua nhân vật Tư Sang -Thượng Tá Công An Việt Cộng – ngay khi Cộng quân chiếm
được Miền Nam.
Đào Văn B́nh
Đêm Lạnh Trùng Dương
Truyện ngắn Đào Văn B́nh
Trời phú cho Hoàng Nhung một vẻ đẹp quyến rũ nhưng lại có nét thoáng buồn.
Chính v́ sự phối hợp kỳ lạ này mà Ḥang Nhung bề ng̣ai mang dáng vẻ một con
người lạnh lùng khó khuất phục giống như hoa hồng đẹp ai cũng muốn hái nhưng
lại sợ gai đâm. Do đó hầu hết những người quen biết nàng, yêu nàng đều ngần
ngại bộc lộ t́nh cảm của họ.
Năm 1968 nàng là cô nữ sinh viên năm thứ ba Đại Học Văn Khoa Sài G̣n. Như thế
là chỉ c̣n một năm nữa nàng sẽ lấy nốt một số chứng chỉ c̣n lại, sau khi tốt
nghiệp xong, nàng có thể nạp đơn xin làm giáo sư Anh Văn. Năm đó nàng mới hai
mươi ba tuổi. Ai cũng nghĩ cả chuỗi ngày c̣n lại của nàng sẽ thật êm đềm,
phẳng lặng bởi v́ cuộc đời của một cô giáo th́ làm ǵ có nhiều sóng gió. Thế
nhưng cũng năm đó, do luật lệ mới, ông cụ thân sinh phải về hưu. Ông cụ là
nguồn cung cấp chính cho gia đ́nh. C̣n bà cụ th́ suốt đời lo việc nội trợ,
phục vụ chồng con cho nên gia đ́nh lâm vào cảnh túng thiếu. Không nỡ nh́n cảnh
đó, Ḥang Nhung quyết định xin làm thông dịch viên cho cơ quan USAID với số
lương ngang với số lương của ông trung tá lúc bấy giờ, nhưng cũng hy vọng dù
có phải kéo dài thêm năm nữa th́ cũng lấy xong bằng cử nhân thôi. Thế nhưng
không ngờ sáu tháng sau nàng có lệnh thuyên chuyển ra ng̣ai Vũng Tàu.
Kể từ năm 1965 là năm quân Mỹ ào ạt đổ vào Miền Nam, Vũng Tàu trở nên một hải
cảng tiếp vận quan trọng. Cơ quan USAID đóng tại một khách sạn lớn mà vị giám
đốc tên là Jimmy mới có hai mươi bảy tuổi, đẹp trai, độc thân. Chàng là con
của vị Đại Sứ Hoa Kỳ tại Venezuela, Nam Mỹ. Hoàng Nhung được phối trí thông
dịch cho Jimmy. Nàng có một pḥng làm việc bên cạnh văn pḥng của Jimmy. Jimmy
rất hănh diện có một cô thông dịch viên trẻ đẹp như thế. Từ đó Ḥang Nhung
thường đi sát với Jimmy trong các buổi họp của tướng tá Việt-Mỹ cũng như các
giới chức hành chánh cao cấp của Vũng Tàu. Jimmy có tác phong rất lịch sự đối
với nhân viên. Sau một ngày làm việc mệt nhọc, Jimmy thường lái chiếc Bronco
màu trắng đưa Ḥang Nhung tới một nhà hàng sang trọng ở Băi Dứa để ăn cơm
chiều. Rồi hai người uống cà-phê, nh́n ra ng̣ai băi biển xa xa. Trong khi
thưởng thức hương vị cà-phê, Jimmy thuờng chăm chú lắng nghe Ḥang Nhung kể về
đời ḿnh, quê hương ḿnh, đất nước và con người Việt Nam. Mỗi lần như vậy,
Jimmy thường nh́n Ḥang Nhung với vẻ vừa tŕu mến vừa xót xa cho một con
người, cho một đất nước tươi đẹp, đôn hậu nhưng đang phải chịu sự tàn phá của
chiến tranh. Cũng chính qua những lần ăn cơm chung nói chuyện như thế mà t́nh
cảm nảy nở giữa hai người. Vào những ngày cuối tuần, Jimmy thường đích thân
lái ca-nô để cùng Ḥang Nhung lướt trên sóng nước, rồi hai người tắp vào một
ghềnh đá vắng. Lúc đó họ như đôi bạn trẻ hồn nhiên. Có lần Jimmy hỏi Ḥang
Nhung:
- Thế ước mơ của Ḥang Nhung là ǵ?
Hoàng Nhung đáp:
-Ước mơ của Nhung là đất nước hết chiến tranh, Nhung sẽ là cô giáo dạy Anh Văn
và sẽ lấy một người chồng tương đối có học thức, không cần địa vị cao và cùng
biết xây đắp hạnh phúc chung.
Jimmy dí dỏm hỏi:
-Thế anh chàng diễm phúc đó có cần đẹp trai không?
Ḥang Nhung đáp:
-Dĩ nhiên phải có khuôn mặt dễ ưa rồi.
Jimmy hỏi tiếp:
-Thế anh chàng đó có cần nói tiếng Anh giỏi không?
Hoàng Nhung cười khúc khích đáp:
-Không cần nói tiếng Anh giỏi, nhưng nếu biết tiếng Anh th́ Hoàng Nhung sẽ cho
thêm điểm.
Trả lời xong, Ḥang Nhung hỏi lại:
-Thế c̣n ước mơ của Jimmy?
-Ồ, Jimmy muốn có một người vợ Á Đông v́ Jimmy thích văn hóa Á Đông. Đó có thể
là cô gái Tàu, Thái Lan hoặc Việt Nam. Nhưng có lẽ Jimmy thích các cô gái Việt
Nam hơn.
Rồi như thể được khơi đúng mạch, Jimmy nồng nàn nói:
-Jimmy sau này sẽ kế tục cha theo ngành ngọai giao. Làm đám cưới xong Jimmy sẽ
đem cô đó về Washington D.C. giới thiệu với bạn bè, bà con. Jimmy sẽ đưa nàng
đi đây đi đó, chân trời góc biển. Jimmy thích câu truyện Phạm Lăi-Tây Thi của
Trung Hoa lắm.
Nghe vậy Hoàng Nhung lại khúc khích cười, nói:
-Jimmy là học tṛ giỏi lắm nhé. Mới nghe người ta kể chuyện Phạm Lăi-Tây Thi
có một lần mà đă nhập tâm rồi đấy. Nè, nghe nói người Mỹ thực tế lắm, sao
Jimmy lăng mạn qúa vậy?
Sau một vài giây suy nghĩ, Jimmy đáp:
-Người Mỹ nào cũng cần thực tế để sống c̣n và vươn lên, nhưng không phải họ
không có đầu óc lăng mạn. Muốn lăng mạn th́ phải thực tế trước. Bây giờ Jimmy
đă có căn bản rồi th́ cũng phải cho phép Jimmy lăng mạn chứ?
Ba năm sau, trong một dịp nghỉ Hè, ba mẹ của Jimmy xin được phép từ Venezuela
bay qua thăm con. Jimmy mở tiệc lớn để mừng ông bà và đồng thời cũng để giới
thiệu Hoàng Nhung. Qua thư của con, ông bà đă được biết về nàng nhưng khi gặp
mặt ông bà lại càng thương mến hơn. Trong hai tuần lễ nghỉ Hè, ông bà rất
thích Việt Nam nhất là món phở và chả gị. Ông bà lại được Hoàng Nhung dẫn đi
Thủ Đức, Lái Thiêu ăn trái cây cho nên ông bà cứ than thở là không đủ phước
đức để làm đại sứ tại Việt Nam. Nhân dịp này ông bà cũng ngỏ ư xin cưới Ḥang
Nhung cho Jimmy, nhưng Hoàng Nhung lễ phép đáp là xin về Sài G̣n để hỏi ư kiến
song thân xong sẽ phúc đáp ông bà rơ. Mặc dầu nói vậy nhưng thâm tâm nàng dằng
co dữ dội. Nàng hiểu mối chân t́nh của Jimmy nhưng nếu lấy Jimmy th́ sớm muộn
ǵ cũng phải rời xa quê hương - điều mà nàng không muốn. Ng̣ai ra c̣n cha mẹ
th́ sao? Do đó mà nàng cứ dùng dằng, không dứt khóat từ chối, cũng như không
nhận lời cầu hôn của Jimmy.
Vào năm 1973 khi Hội Nghị Paris mở ra, và cũng do chính sách “Việt Nam Hóa
Chiến Tranh”, cơ quan USAID Vũng Tàu bị giải tán và Jimmy có lệnh trở về Mỹ.
Đó là tin sét đánh cho cả hai người. Nhưng đó là định mệnh cho nên biết làm
thế nào bây giờ? Trước khi về Mỹ, Jimmy đă chuẩn bị cho Hoàng Nhung thật chu
đáo. Jimmy mua cho Hoàng Nhung một căn nhà. Rồi do ảnh hưởng cũng như quyền
hạn của ḿnh, Jimmy để lại cho Ḥang Nhung một vài chiếc xe hơi, bán đi, cộng
với số tiền trợ cấp thất nghiệp, Hoàng Nhung đă gom được một số tiền lớn. Ngày
cuối cùng trước khi rời Việt Nam, Jimmy đưa Ḥang Nhung đi ăn, lái ca-nô một
ṿng bờ biển Vũng Tàu để giă từ những ghềnh đá mà hai người đă có lần ghé thăm
và có chỗ Jimmy đă khắc tên chàng và Ḥang Nhung lên đó. Rồi chiều hôm đó hai
người đi bộ dọc theo Băi Dứa. Jimmy đă ôm sát lấy vai Hoàng Nhung rồi xúc động
nói:
-Như thế là ngày mai anh đă vĩnh viễn xa em. Không biết rồi đây cuộc đời của
em ra sao? Anh không nghĩ là Miền Nam có thể chịu đựng được thêm vài năm nữa.
Em chưa thể rời xa quê hương trong lúc này nhưng vào một lúc nào đó…nếu quê
hương này là quê hương bất hạnh th́ em hăy nhớ rằng lúc nào anh cũng dang rộng
cánh tay để chờ đón em.
Ḥang Nhung không nói ǵ mà chỉ khóc vùi. Rồi hai người cứ ngồi yên, sát vào
nhau như thế cho đến khi biển Vũng Tàu chợt ngả về chiều, chợt tím thẫm rồi
chợt tối. Rồi trùng dương kia bắt đầu trở lạnh. Sao khuya và những ánh đèn của
những con tàu bỏ neo ng̣ai xa lấp lánh như những giọt lệ long lanh của đôi
t́nh nhân trong buổi chia ly đẫm lệ.
* *
*
Sau khi Jimmy lên đường về Mỹ, với số tiền gom góp được nàng đă mở một nhà
hàng khá sang trọng và đặt tên cho nó là Quán Hoàng Hoa. Với công việc như thế
chắc chắn đời sống của nàng phải hết sức bận rộn. Rập ŕu tài tử giai nhân đến
tiếp xúc với nàng, mai mối cũng có nhưng nàng vẫn chưa chọn được ai và vẫn
sống độc thân cho tới Tháng 3, 1975.
Đây là thời điềm Ban Mê Thuột thất thủ, Cao Nguyên di tản và sau đó là cuộc
rút bỏ Cam Ranh, Đà Nẵng …và Vũng Tàu trở thành địa điểm tiếp thu cả một đạo
quân tháo chạy về từ Miền Trung. Trong những ngày đầu lính, sĩ quan đủ các sắc
phục đổ về c̣n ít, Quán Ḥang Hoa tràn ngập người và đồ ăn làm không kịp để
bán cho khách mà hầu hết là quân nhân. Nhưng sau đó từng tàu tiếp nối từng tàu
đổ tới, Vũng Tàu không c̣n sức chứa rồi biến thành một thành phố hỗn lọan, nhà
hàng phải đóng cửa và thành phố cũng phải giới nghiêm vào lúc sáu giờ chiều để
duy tŕ an ninh trật tự. Trong số thực khách, có một người mà khi nhận ra,
Hoàng Nhung không nén được xúc động và bao kỷ niệm cũ hiện về…
Năm 1966 là năm Hoàng Nhung mới đậu Tú Tài xong và chập chững bước vào ngưỡng
cửa đại học. Giống như các nữ sinh viên năm thứ nhất khác, Ḥang Nhung vẫn c̣n
rụt rè, e lệ. Trong lớp văn chương Anh, hầu hết nam sinh viên đều là dân sự.
Nhưng có một chàng, mới đầu Hoàng Nhung nghĩ cũng là dân chính, nhưng có lần
chàng ta mặc nguyên bộ đồ nhà binh cho nên mới vỡ lẽ ra chàng ta là một trung
úy tên Lê Hoàng Hoa. V́ bận rộn công vụ cho nên thỉnh thỏang Ḥang Hoa vắng
mặt và mỗi lần đi học lại đều tíu tít hỏi thăm Hoàng Nhung về bài vở. Thấy
chàng là một quân nhân hiếu học Hoàng Nhung vui vẻ giúp đỡ và từ đó hai người
quen nhau. Năm đó Hoa hai mươi bốn tuổi, điển trai, ăn nói lịch sự. Mới đầu sự
tiếp xúc thường xuyên cũng làm Hoàng Nhung e ngại, sợ các bạn cùng lớp xầm x́.
Nhưng rồi thời gian sáu tháng qua đi, mọi việc cũng trở nên b́nh thường trước
mắt mọi người. Hoa cho biết trong tương lai người Mỹ sẽ can thiệp sâu vào Việt
Nam cho nên Bộ Tổng Tham Mưu đă tuyển một số sĩ quan theo học Trường Sinh Ngữ
Quân Đội để sau này thành các sĩ quan liên lạc đồng minh. Lợi dụng cơ hội được
về Sài G̣n, chàng xin phép đơn vị trưởng mỗi tuần vài giờ để lấy nốt văn bằng
Cử Nhân Văn Khoa mà khi nhập ngũ chàng đă có một số chứng chỉ. Biết Ḥang
Nhung thích kẹo chocolate, mỗi lần hỏi thăm bài vở, Hoa thường “hối lộ” nàng
một hộp kẹp Ḥa Lan thật ngon. Những lần giáo sư vắng mặt, hai người rủ nhau
vào thư viện làm bài hoặc cũng có khi Hoa mời Hoàng Nhung đi ăn kem ở Lê Lợi.
Có một lần sau khi tan học, trời mưa rất lớn, chiếc xe Honda của Hoàng Nhung
bị chết máy. Trong khi Hoàng Nhung lúng túng không biết làm sao th́ Hoa đề
nghị giúp nàng bằng cách Hoa và chú tài xế khiêng chiếc xe Honda cột ở phía
sau xe Jeep rồi Hoa đích thân lái đưa nàng về nhà. Chiều mưa hôm đó thật hú
vía. Lần đầu tiên ngồi chung xe với một thanh niên, Hoàng Nhung cảm thấy thế
nào ấy…vừa e thẹn vừa lo sợ nhưng cũng có một cái ǵ nôn nao, kích thích ở bên
trong. Sau cái vụ đi xe chung này th́ hai người trở nên thân mật hơn nhưng Hoa
cũng không bao giờ thổ lộ t́nh cảm của chàng cho Hoàng Nhung biết. Cho đến một
ngày Hoa liên tục vắng mặt rồi chàng trai đó chẳng bao giờ quay trở lại sân
trường Đại Học Văn Khoa nữa. Việc bỏ đi của Hoa làm Ḥang Nhung vương vấn một
thời gian dài. Khung trời Đại Học Văn Khoa từ đó đối với nàng trở nên quá
trống trải và Hoàng Nhung nghĩ rằng ḿnh không bao giờ có dịp gặp lại Hoa nữa.
Nào ngờ ngày hôm nay nàng gặp lại Hoa. Nhưng người mà Hoàng Nhung gặp lại
không c̣n là một trung úy nữa mà là trung tá trung đ̣an trưởng của một trung
đ̣an đă tan hàng ở Miền Trung. Theo lời Hoa th́ hiện nay chàng chưa biết phải
tŕnh diện đơn vị nào.Vả lại các căn cứ quân sự Vũng Tàu đều không c̣n sức
chứa cho nên chàng xin Hoàng Nhung t́m cho chàng một nơi tạm trú vài ngày để
xem t́nh h́nh như thế nào và lệnh lạc như thế nào. Chiều hôm đó, đóng cửa nhà
hàng xong, Hoàng Nhung lái xe đưa chàng về nhà. Sau khi tắm rửa, cạo râu, thay
bộ đồ Pyjama, Hoa trông tỉnh táo trở lại nhưng nét mặt phong sương vẫn c̣ đầy
nỗi ưu tư, lo lắng. Hoàng Nhung pha cho Hoa một ly cà-phê sữa rồi lấy ở trong
ví ra một bao thuốc lá Pall Mall. Nh́n bao thuốc, Hoa hết sức ngạc nhiên rồi
mặt tươi lên như một đứa trẻ. Chàng cảm động nói:
-Trời ơi! Hoàng Nhung c̣n nhớ “gu” thuốc lá Pall Mal của anh sao?
Hoàng Nhung hơi chút e thẹn cười đáp:
-Nhung quên làm sao được. Những lần đi ăn kem chung, anh đều mở bao thuốc Pall
Mall hút rồi ngắm nh́n ḿnh, kem chảy hết lúc nào không hay. Cứ mỗi lần anh
cho Nhung kẹo chocolate, Nhung đều nghĩ đến chuyện mua thuốc Pall Mall để biếu
lại anh, nhưng Hoàng Nhung sợ làm như thế th́ bạo dạn quá nên lại thôi.
Hoa trong ḷng vui sướng khi được biết năm xưa Ḥang Nhung đă có cảm t́nh đặc
biệt với ḿnh nhưng cũng vừa nuối tiếc v́ những ngày đó không c̣n nữa. Chàng
lên tiếng hỏi Hoàng Nhung nhưng cũng như để tra vấn cả chính ḿnh:
-Tại sao lúc đó chúng ḿnh cái ǵ cũng sợ cả Hoàng Nhung nhỉ?
Sau phút tư lự Hoàng Nhung nói:
-Phải, tuổi trẻ lúc t́nh c̣n trong trắng người ta lo sợ đủ thứ cả. Khi người
ta bạo dạn và không c̣n chút lo sợ th́ t́nh không c̣n đẹp nữa đâu anh. Anh thử
nghĩ xem một người con gái ở tuổi hai mươi và trong nề nếp của xă hội Đông
Phương như thế làm sao dám thổ lộ trước tâm t́nh của ḿnh cho người con trai
biết?
Khẽ buông tiếng thở dài, Hoa lấy muỗng quậy ly cà-phê sữa rồi châm điếu thuốc.
Khi cà-phê đă thấm giọng và điếu thuốc mà chàng thèm đến chết sau gần bốn ngày
căng thẳng vật lộn với bao hiểm nguy trong cuộc di tản bằng tàu Hải Quân, đă
làm đầu óc chàng tỉnh táo trở lại. Chàng chậm răi kể cho Hoàng Nhung cuộc đời
ḿnh từ khi chàng rời sân trường Đại Học Văn Khoa. Chàng nói:
-Năm đó anh vẫn c̣n độc thân. Mới đầu anh nghĩ dù là một quân nhân nhưng vẫn
cần kiến thức đại học để sau này khi hết chiến tranh mới có thể giúp ích cho
đất nước. Nhưng Hoàng Nhung cũng thấy đó, chiến tranh mỗi lúc mỗi lan rộng,
đời sống người dân thật điêu linh, bạn bè từng đứa gục ngă trên chiến trường.
Anh thấy ḿnh không thể ngồi yên để lấy nốt văn bằng cử nhân. Rồi một ư nghĩ
khác cũng chợt đến. Giả thử chúng ta thua cuộc chiến này th́ với kiến thức đại
học kia, liệu có giúp ích ǵ cho bản thân hoặc cho đất nước không? Thế là anh
quyết định xin với cấp trên, t́nh nguyện ra vùng hỏa tuyến. Khởi đầu với chức
vụ đại đội trưởng, sau chín năm tác chiến, cũng do may mắn c̣n sống sót, anh
đă leo lên tới chức vụ trung đ̣an trưởng của một trung đ̣an. Dĩ nhiên với cuộc
sống hiểm nguy nay sống mai chết như thế anh cũng cần có một chỗ để an ủi tinh
thần và anh đă làm đám cưới với một cô gái Miền Trung lúc c̣n mang cấp bậc
thiếu tá. Hai đứa sống với nhau đă được ba năm và sinh được một đứa con gái.
Tới đây th́ Hoàng Nhung ngắt lời Hoa:
-Thế chị ấy với cháu bây giờ ở đâu?
Khẽ nhắm mắt lại để hồi ức, Hoa đau đớn nói:
-Hai mẹ con di tản chung với gia đ́nh binh sĩ, không rơ bây giờ phiêu bạt nơi
nào và sống chết ra sao.
Sau phút giây yên lặng, Hoàng Nhung lên tiếng:
-Năm đó anh nghĩ ǵ về Hoàng Nhung mà tại sao anh không ngỏ ư ǵ cả?
Nh́n vào đôi mắt của Hoàng Nhung, đôi mắt vẫn đẹp như xưa, Hoa nói:
-Tuổi trẻ thường có những liều lĩnh nhưng tuổi trẻ lại có những ngây thơ và
mâu thuẫn. Nếu như Hoàng Nhung xấu bớt đi một chút tí th́ anh đă có can đảm
ngỏ ư rồi. Chính vẻ đẹp của Nhung làm anh đắn đo chùn bước. Anh cứ sợ nếu
Hoàng Nhung trả lời một tiếng “Không” th́ giấc mơ của anh tan vỡ. Thà cứ nuôi
một ảo ảnh như thế để được c̣n sống trong một giấc mơ đẹp. Hơn thế nữa thời
buổi bấy giờ lương của một ông trung úy không nuôi nổi bản thân huống chi là
vợ con. Từ lúc mới lớn anh đă chứng kiến bao cảnh vợ con nheo nhóc ng̣ai đời.
Phải chăng nghèo mà lấy nhau là làm khổ nhau, Nhung có thấy như vậy không?
Nghe nói vậy Hoàng Nhung hiểu được tấm ḷng của Hoa, điều đó giải tỏa được bao
nhiêu thắc mắc đă đeo đuổi nàng chín năm trời qua. Giờ đây tất cả đă vào dĩ
văng nhưng nàng vẫn cứ hỏi như thể hờn trách:
-Nếu vậy những cuộc t́nh nghèo đều không có hạnh phúc? Anh không nghĩ rằng
người ta có thể hy sinh lẫn cho nhau sao?
Khẽ nhấp ngụm cà-phê, Hoa cười nói:
-Theo anh thấy các cuộc t́nh nghèo chỉ đẹp trong thi ca, phim ảnh và tiểu
thuyết. Anh không bao giờ muốn nh́n thấy Hoàng Nhung phải sống một cuộc đời
bôn ba, vất vả. Đấy là tấm ḷng của anh đối với Hoàng Nhung.
Tới đây th́ Hoàng Nhung không giấu được nữa, nàng bộc lộ t́nh cảm sâu kín của
ḿnh:
-Thế anh không biết rằng chỉ v́ anh không muốn người đó vất vả mà anh đă làm
khổ người đó suốt đời sao?
Nói xong Hoàng Nhung bật khóc tấm tức. Thấy Ḥang Nhung khóc, Hoa cũng chỉ
ngồi ngây ra như tượng đá mà không biết phải phản ứng thế nào. Giây lát sau,
như thể đă trấn áp được cơn xúc động, Hoàng Nhung hỏi:
-Bây giờ anh tính sao?
Hoa ngao ngán đáp:
-Trước t́nh thế này anh không biết tính sao nữa. Anh nghĩ rằng Miền Nam trước
sau ǵ rồi cũng mất. Nhưng là một quân nhân, dù t́nh thế nào anh cũng phải
chiến đấu. Anh mong gặp lại vợ con rồi được tái phối trí để trở lại mặt trận.
Tới đây giọng Hoa hơi nghẹn lại nhưng sau đó đă trấn tĩnh lại được, chàng ái
ngại hỏi Hoàng Nhung:
-C̣n em, em tính thế nào? Có định di chuyển về Sài G̣n cho an ṭan không? Nh́n
em thân gái một ḿnh giữa thời buổi lọan ly như thế này anh thật không yên tâm
tí nào.
Sau một vài giây suy nghĩ Hoàng Nhung đáp:
-Em nghĩ chạy đâu rồi cũng thế. Sống ở Sài G̣n nhiều năm em sợ bầu không khí
ngột ngạt của các buổi giới nghiêm. Em đă mua sẵn một bao gạo, ḿ gói và một
ít đồ hộp, cá khô để dự trữ sẵn trong nhà, ít ra cũng có thể chịu đựng được cả
sáu tháng. Nếu t́nh h́nh tệ hơn nữa th́ cũng đành phó thác cho số mệnh.
Sau khi Hoàng Nhung nói hết câu này th́ Hoa cũng không hỏi ǵ thêm và sự yên
lặng tràn đến. Rồi sự yên lặng bị phá tan bởi tiếng đại bác đặt ở sân bay bắn
đi để yểm trợ cho mặt trận Bà Rịa – Long Khánh vọng về, làm rung rinh cả những
tấm cửa kính. Lúc này hai người ngồi ḥan toàn bất động, chỉ có làn khói thuốc
bay lững lờ trong căn pḥng. Ư nghĩ của Hoàng Hoa như thế nào th́ không biết,
nhưng riêng Hoàng Nhung, dù với t́nh h́nh nguy ngập của đất nước, sự rối lọan
của thành phố với bao hiểm nguy có thể bất thần đổ tới, và dù với tâm trạng
rối bời…sự hiện diện của ly cà-phê, khói thuốc và bóng dáng của người đàn ông,
đă làm cho căn pḥng ấm lại, điều mà bao năm qua nàng vẫn ước mơ, thèm khát.
* *
*
Ngày hôm sau, loa phóng thanh của lực lượng an ninh tăng cường từ Sài G̣n và
Quân Trấn Vũng Tàu loan báo: Để bảo đảm an ninh cho thị xă, để tránh đặc công
VC trà trộn, tất cả quân nhân di tản vào từ Miền Trung phải di chuyển ra Phú
Quốc để chịu sự thanh lọc và tái phối trí. Theo đám tàn quân hỗn độn đó, Hoa
xuống tàu ra Phú Quốc và kể từ đó Hoàng Nhung không gặp lại cũng như không
nghe nói ǵ về Hoa nữa.
Sau khi đoàn quân di tản vào từ Ḿền Trung đă rút đi, Vũng Tàu tạm yên được
vài ngày rồi mặt trận Long Khánh tan vỡ, thành phố lại tái diễn cảnh hỗn loạn
như trước. Nhưng lúc này th́ t́nh thế ḥan toàn vô phương cứu chữa cho đến
ngày 30-4 Dương Văn Minh tuyên bố đầu hàng và cộng sản Bắc Việt chiếm ṭan bộ
Miền Nam.
Sở dĩ Hoàng Nhung quyết định không xuống tàu để chạy ra Biển Đông v́ cha mẹ
già vẫn c̣n ở Sài G̣n, nhà cửa vẫn c̣n đó. Ng̣ai ra chính mắt nàng cũng đă
từng chứng kiến cảnh di tản hăi hùng khi người ta giết nhau để giành sự sống:
Lính ở trên bờ bắn vào đoàn tàu khi tàu vừa mới rời bến v́ họ nghĩ rằng bị bỏ
rơi. Rồi những chiếc ghe nhỏ bị đẩy ra hoặc bắn ch́m v́ tàu lớn đă đầy nhung
nhúc những người. Rồi cảnh chồng vừa leo được lên tàu th́ vợ rớt lại. Con chưa
kịp trao tay mẹ th́ đă rơi ṭm xuống biển. Rồi cảnh cộng quân pháo kích dọc
theo bờ biển Vũng Tàu để ngăn chặn ḍng người đang liều chết tiến ra Biển Đông
khiến băi biển, bến tàu trở thành vùng tử địa.
Ngày đầu khi cộng quân tiến vào Vũng Tàu th́ Hoàng Nhung khóc vùi. Khóc để
thương cho đất nước và xót xa khi nghĩ tới phận ḿnh. Trưa hôm đó thân thể,
đầu óc nàng đau như rần, rồi tối hôm đó nàng phải uống vài viên thuốc an thần
để được thiếp đi vào một giấc ngủ nặng nề. Măi tới chiều ngày hôm sau nàng mới
chập chờn tỉnh dậy, vội vă lục hết các giấy tờ có liên quan đến cơ quan USAID
đem ra đốt hết. Rồi sáng hôm sau nàng hối hả tạm mở cửa nhà hàng để tránh cái
cảnh “Đội quân 30- 4” đeo băng đỏ, hướng dẫn công an, bộ đội tới tịch thu các
nhà, các cửa hiệu đang c̣n đóng cửa với cái tội “Bỏ chạy theo Đế Quốc Mỹ”. Rồi
giữa trạng thái hoang mang, lo sợ, chán chường tột độ, Hoàng Nhung chợt thấy
rằng đây không phải là lúc ngồi than khóc nữa mà phải chuẩn bị đối đầu với
cuộc sống mới, với chế độ mới, với những con người mới đầy xa lạ và cũng thật
đáng sợ. Để xem t́nh h́nh diễn ra như thế nào và cũng để sống cầm chừng, nàng
cho một số nhân công nghỉ việc, chỉ c̣n giữ lại những người cần thiết và chính
nàng bây giờ cũng phải vừa làm chủ vừa làm công việc bồi bàn, tính tiền. Rồi
cả cái h́nh hài của nàng cũng chẳng c̣n giống như xưa nữa. Nàng nhờ chị bếp ra
ng̣ai chợ Vũng Tàu mua cho nàng một bộ đồ bà ba nâu mặc vào cho xấu bớt đi, để
ḥa ḿnh với khung cảnh mới đầy dép râu, mũ tai bèo, nón cối, áo bà ba đen, xe
đạp và radio transistor hát inh ỏi trên đường phố.
Mặc dầu có loa kêu gọi của Ủy Ban Quân Quản yêu cầu người dân sớm trở lại cuộc
sống b́nh thường nhưng phố xá phần lớn vẫn đóng cửa im ỉm. Người dân của thị
xă chỉ ra ng̣ai trong trường hợp thật cần thiết rồi mau chóng trở lại tụ họp ở
nhà, trong hồi hộp, lo âu. Trong những ngày đầu Quán Hoàng Hoa thật vắng người
v́ giữa buổi giao thời như thế này ai c̣n bụng dạ nào để ăn nhậu, đăi đằng.
Nhưng rồi nhà hàng của nàng mỗi lúc mỗi đông khách mà phần lớn là công an và
bộ đội. Hoàng Nhung ngạc nhiên là tại sao họ lại có nhiều tiền như vậy và ṭan
là tiền mới. Có thể đó là tiền phát trước lúc c̣n ở bưng biền. Song cũng có
thể đó là tiền lấy được từ những xác chết nằm vương văi trên Tỉnh Lộ 7, trên
các phi trường, bến băi là nơi người ta quăng bừa các va-li, túi xách để chạy
thóat thân. Đặc điểm của các cán binh cộng sản là gầy ốm, xanh xao, má hóp,
răng hơi hô, ăn uống dữ tợn như người bị bỏ đói lâu ngày. Họ không mang phù
hiệu đơn vị, bảng tên cũng như cấp bậc cho nên không biết họ là ai. Trong số
thực khách có một người mà Hoàng Nhung phải chú ư v́ ông ta ở lại rất lâu sau
bữa cơm chiều. Ông ta khỏang ngoài bốn mươi tuổi, có đôi môi mỏng lúc nào cũng
bĩu ra như thể đang căm ghét hay bất măn chuyện ǵ. Tóc húi cao, mắt đanh ác,
răng hơi vẩu làm cho ông ta mang dáng vẻ của một người đầy thủ đoạn và đáng
sợ. Sở dĩ Hoàng Nhung đóan ông ta là tay tổ của nghành công an v́ ông ta đội
nón cối nhưng lại mặc áo sơ-mi trắng, tay có đeo đồng hồ. Ông ta đi xe
Molotova lúc nào cũng có hai vệ sĩ đi kèm.
Bây giờ mới khỏang sáu giờ chiều, Hoàng Nhung đang loay hoay ở quầy để kiểm
điểm lại tiền nong th́ ông ta bước tới, lên tiếng:
-Chào cô.
Ḥang Nhung ngửng đầu lên. Khi nhận ra ông ta, nàng vội vă đáp:
-Không dám, chào ông.
-Ấy chết, tại sao lại gọi tôi bằng ông? Tiếng “Ông” nghe có vẻ Thực Dân Phong
Kiến lắm. Bây giờ “giải phóng “rồi, mọi người đều b́nh đẳng, cứ gọi tôi là Anh
Tư…Anh Tư Sang là được rồi.
Hoàng Nhung hơi ngạc nhiên về lư luận của ông ta. Nàng lên tiếng như để giải
thích:
-Chữ “Ông” đâu có ǵ Thực Dân Phong Kiến. Nó chỉ là tiếng nói thông thường và
lịch sự để xưng hô với một người đàn ông thôi.
Nghe nói vậy ông ta nghiêm nét mặt nói:
-Đấy! Người dân sống trong “Vùng Bị Tạm Chiếm” lâu ngày tư tưởng lệch lạc lúc
nào không hay. Đă nói bây giờ người dân được làm chủ tập thể rồi …làm ǵ c̣n
“ông” với “con”nữa!
Ḥang Nhung mở tṛn đôi mắt trước vẻ nghiêm nghị một cách tức cười của ông ta.
Nhưng tự nhiên nàng linh cảm thấy nếu c̣n giải thích lằng nhằng thêm nữa chỉ
làm phật ư “cách mạng” và rắc rối to, cho nên nàng cố im lặng, tiếp tục thu
xếp lại tiền bạc. Trong lúc Hoàng Nhung lo đếm tiền, ông ta vói tay lấy tập
hóa đơn tính tiền, lật tới lật lui rồi đưa mắt ngắm nghía Hoàng Nhung từ đầu
đến chân, rồi gật gù hỏi:
-Thế cô quản lư nhà hàng này bao lâu rồi?
Ḥang Nhung có vẻ bỡ ngỡ trước danh từ “quản lư” của ông ta nhưng cũng ngửng
đầu lên đáp:
-Tôi mở nhà hàng này đă hai năm rồi.
Tư Sang lại hỏi tiếp:
-Thế cô có biết ǵ về chính sách cải tạo công thương nghiệp của Cách Mạng đối
với “Vùng Mới Giải Phóng” không?
Hoàng Nhung thành thực đáp:
-Không.
Mặt vênh vênh nh́n hếch lên trời, mỗi bĩu ra, ông ta nói như một nhà thuyết
giáo:
-Cửa hàng này là điển h́nh của lối làm ăn cá thể, manh múm. Muốn xây dựng Xă
Hội Chủ Nghĩa th́ phải theo phương thức “làm ăn lớn xă hội chủ nghĩa”. Rồi đây
tất cả sẽ phải vào hợp tác xă hết.
Nghe tới ba chữ “hợp tác xă” th́ Hoàng Nhung giật thót ḿnh. Nhưng v́ muốn t́m
hiểu thêm cho nên nàng hỏi:
-Hợp tác xă là ǵ ? Có phải là hùn vốn để làm ăn không?
-Hợp tác xă có nghĩa là người dân làm chủ tập thể, nhà nước quản lư. Tất cả
tài sản này là của nhân dân, phải trả về cho nhân dân.
Nghe nói vậy Hoàng Nhung lo lắng hỏi tiếp:
-Thế tôi c̣n được làm chủ nhà hàng này nữa không?
Bằng một cử chỉ rất thân mật, ông ta vỗ vai Hoàng Nhung nói như thể trấn an:
-Đừng có lo. Đảng và Nhà Nước ta lúc nào cũng sáng suốt cả. Nếu cô có lư lịch
tốt. Nếu như công nhân cũ của cửa hàng này đồng ư b́nh bầu th́ cô có thể ở lại
phục vụ như một công nhân. Bây giờ công nhân là giai cấp cao quư, c̣n chủ nhân
là giai cấp bóc lột, xấu xa lắm!
Đối với Hoàng Nhung lời nói của ông ta như tiếng sét nổ ngang tai. Mồ hôi
trong người nàng rịn ra. Nàng run run nói:
-Như thế có nghĩa là tôi phải hiến cái nhà này cho “Cách Mạng” rồi nạp đơn xin
được làm công nhân, có phải vậy không?
Lại nhếch mép cười, Tư Sang nói:
-Ấy chết! Nhà Nước đâu có lấy của ai…mà chỉ là…vào hợp tác xă thôi. Rồi đây
Phường, Khóm sẽ có lệnh thi hành chỉ thị của Đảng và Nhà Nước.
Cùng với câu nói đó, ông ta một lần nữa lại thân mật vỗ vai Hoàng Nhung rồi
quay trở lại chiếc bàn ăn, xách chiếc cặp, cùng hai người cận vệ bước ra ng̣ai
xe.
* *
*
Ngày hôm sau, Hoàng Nhung nhận được giấy báo của Ủy Ban Nhân Dân Cách Mạng
Thắng Nhứt cho hay tuần tới phải lên Phường để “học tập” về chính sách hợp tác
hóa. Cầm tờ giấy báo trên tay, Hoàng Nhung choáng váng cả mặt mày. Nàng nghĩ
tới lời nói của Tư Sang hôm qua, rồi đưa mắt ngắm nh́n Quán Ḥang Hoa, nơi mà
nàng đă tự tay xây dựng, điểm tô và gắn bó với nó hơn hai năm trời, rồi nàng
gục xuống bàn, bật khóc. Chiều hôm đó nàng ra lệnh cho nhân viên tạm nghỉ ít
ngày v́ tự nhiên đầu nàng nhức như búa bổ và nàng cũng chẳng c̣n tâm trí nào
để điều khiển nhà hàng nữa. Vả lại từ ngày “Cách Mạng” về mọi thứ đều do nhà
nước quản lư cho nên thịt, cá, rau cỏ trở nên khan hiếm. Nếu mua chợ đen th́
giá rất cao cho nên nhà hàng có mở cửa cũng chỉ thua lỗ. Lợi dụng mấy ngày
đóng cửa, Hoàng Nhung lục lọi lại mấy băng nhạc cũ, mở thật nhỏ vừa đủ nghe để
đầu óc bớt căng thẳng. Nhưng trong ḷng đang buồn rười rượi cho nên nhạc cũng
chẳng giải khuây được cho nàng. C̣n đang chập chờn với mấy bản nhạc th́ có
tiếng gơ cửa ở bên ng̣ai. Tắt vội chiếc cassette radio, Hoàng Nhung hối hả ra
mở cửa. Trước sự ngạc nhiên của nàng, người đang đứng ch́nh ́nh ở đó không ai
khác hơn Tư Sang.
Vẫn chiếc quần bộ đội màu cứt ngựa truyền thống, hôm nay Tư Sang trông bảnh
bao hơn một chút nhờ chiếc áo sơ-mi màu cháo ḷng của Miền Bắc đă được thay
bằng vải Tetoron trắng của Miền Nam. Nhưng cặp kính râm tṛn đen ng̣m làm cho
y trông giống hệt ông thày bói mù ngồi ở cổng Lăng Ông Bà Chiểu. Có khác chăng
là ông thày bói này lại đội nón cối, sao vàng. Nh́n thấy y, Hoàng Nhung vừa
bực ḿnh vừa tức cười. Nàng sẵng giọng nói:
-Ông t́m ai?
Tư Sang nhe răng cười đáp:
-Đến t́m bà chủ Quán Hoàng Hoa, người đẹp nhất Vũng Tàu.
Nghe y nói thế Hoàng Nhung đỏ cả mặt, muốn xáng cho y một bạt tai nhưng nàng
cố dằn:
-Ở đây không có người đẹp nhất Vũng Tàu mà chỉ có người khổ nhất Vũng Tàu!
Làm ngơ trước lời nói móc của Hoàng Nhung, y gỡ cặp kính râm xuống, vừa lau
vừa nói:
-Hôm nay tôi đến đây không phải là khách ăn của Quán Hoàng Hoa mà là đại diện
của chính quyền cách mạng.
Hoàng Nhung lạnh lùng nói:
-Cũng vậy thôi.
Tư Sang cười nói:
-Không phải vậy đâu.
Nói xong y quay lựng lại, lấy tay ngoắc. Từ phía bên kia đường, một gă vệ sĩ
hối hả lấy chiếc cặp da để trong chiếc xe Molotova, chạy băng ngang đường và
lễ phép trao chiếc cặp cho y. Khẽ kéo chiếc khóa vải, lấy tay chỉ vào xấp giấy
bên trong, Tư Sang nói:
-Theo tin t́nh báo nhân dân th́ căn nhà này có liên hệ tới Đế Quốc Mỹ. Theo
quy định của chính quyền cách mạng th́ tất cả sẽ bị tịch thu để trả lại cho
nhân dân.
Nghe y nói thế Hoàng Nhung điếng cả người. Nhưng bản năng sinh tồn trổi dậy,
nàng phản ứng:
-Căn nhà này là do mồ hôi nước mắt của tôi! Các ông thử vào bên trong xem có
người Mỹ nào sống ở đây không? Các ông định tịch thu nhà của tôi phải không?
Nói xong nước mắt nàng rươm rướm. Lặng lẽ xách chiếc cặp lên, tra kính vào
mắt, Tư Sang lạnh lùng nói:
-Cái đó th́ tùy cô. Tôi sẽ c̣n đến đây “làm việc” với cô nhiều lần nữa. Chào
cô.
Khi Tư Sang đi được vài bước th́ bao nhiêu uất ức trong người Hoàng Nhung trào
dâng. Liên tưởng tới cái cảnh bị đuổi khỏi căn nhà này Hoàng Nhung bỗng thấy
tủi thân và nàng gục mặt vào cánh cửa khóc như một đứa trẻ.
* *
*
Ngày hôm sau và những ngày tiếp theo đó Tư Sang lại đến. Nhưng lần này y tự
nhiên bước vào nhà, ngồi chễm trệ ở pḥng khách. Cũng có lần y đem tới một vài
kilô đường, kem đánh răng, vài bánh xà-pḥng nhưng Hoàng Nhung vẫn quăng ở một
góc mà chẳng ngó ngàng tới. Viễn ảnh Quán Hoàng Hoa và căn đang ở bị tịch thu
làm cho nàng trở nên gần như quẫn trí. Nàng bỏ ăn, bỏ ngủ, đầu tóc rối bù, mặt
hốc hác như người bệnh nặng. Rất may trong một phút giây tỉnh táo, mặc dù
không nặng đầu óc tôn giáo, nhưng để t́m chút an ủi, nàng ra chợ mua một bó
hoa sen, một ít trái cây đem tới Chùa Linh Sơn. Sau khi lễ Phật xong, nàng cảm
thấy có đôi chút b́nh an và quyết định lái xe ra Băi Dứa.
Chiều hôm nay Băi Dứa thật vắng người. Nắng đă khuất ở rặng núi phía sau nhưng
mặt biển vẫn c̣n sáng. Một vài con tàu Liên-Xô, Trung Quốc, Bắc Hàn bỏ neo ở
phía xa xa. Hoàng Nhung bước lần theo băi cát để tiến tới một tảng đá bằng
phẳng là nơi cách đây hơn hai năm, những lần ăn cơm chiều xong, Hoàng Nhung và
Jimmy thường tới đây để tṛ chuyện và lấy tay chỉ ra ng̣ai xa. Ngọn gió chiều
hất tung mái tóc nàng ra phía sau để lộ chiếc cổ trắng ngần và khuôn mặt thanh
tú nay đă tiều tụy và hốc hác đi nhiều. Hoàng Nhung cứ ngồi yên như thế cho
đến khi nắng chiều nhạt dần, rồi chuyển sang màu tím thẫm rồi màn đêm buông
xuống tự bao giờ. Khi ngụp lặn trong hạnh phúc th́ đầu óc người ta lâng lâng
quên đi thực tại. Nhưng khi ch́m đắm trong khổ đau th́ bao nhiêu kư ức cứ lồng
lộng hiện về. Giờ đây khung trời trước mặt nàng tự nhiên biến thành một màn
ảnh khổng lồ và h́nh ảnh của ba người đàn ông được tŕnh chiếu trên đó:
-Jimmy, một người dị chủng, đang bị những người đương thời gán cho cái tên
“quân xâm lược Mỹ” lại không tỏ ra cái ǵ gọi là xâm lược cả. Jimmy luôn luôn
giữ được tác phong của con người có tư cách và chưa bao giờ t́m cách chiếm
đọat thân xác nàng. Dù biết rằng khi đă rời xa Việt Nam th́ tất cả chỉ là ảo
ảnh, thế mà Jimmy vẫn c̣n đầy đủ tha thiết và t́nh người nói “ ... vào một lúc
nào đó…nếu quê hương này là quê hương bất hạnh th́ em hăy nhớ rằng lúc nào anh
cũng dang rộng cánh tay để chờ đón em.” Đối với Hoàng Nhung th́ vào giờ phút
này đây Jimmy là con người chân t́nh, hào hiệp. Jimmy thật sự yêu nàng. Và khi
yêu nàng, Jimmy yêu cả quê hương khốn khổ này nhưng Jimmy chẳng nhận được sự
đền đáp nào cả. Jimmy là người thua thiệt.
-C̣n Lê Hoàng Hoa? Anh đă chấp nhận ra đi. Chấp nhận dứt bỏ người mà anh
thương mến chỉ v́ anh không muốn người đó khổ. Yêu là đem lại hạnh phúc cho
nhau hay yêu là làm khổ nhau? Nhưng theo Hoàng Nhung, anh đă biện minh cho sự
mâu thuẫn của ḿnh qua câu nói “Theo anh thấy các cuộc t́nh nghèo chỉ đẹp
trong thi ca, phim ảnh và tiểu thuyết.” Dầu sao đi nữa suốt đời Hoàng Nhung
vẫn không sao quên được Hoa, một con người có lư tưởng. Dù trong ḥan cảnh
tuyệt vọng và bi thương như thế, anh vẫn c̣n can đảm thốt lến “Anh mong gặp
lại vợ con rồi được tái phối trí để trở lại mặt trận.” Và dù mạng sống của anh
mai đây không biết sẽ như thế nào, anh vẫn c̣n để tâm lo lắng cho Hoàng Nhung
“Nh́n em thân gái một ḿnh giữa thời buổi lọan ly như thế này anh thật không
yên tâm tí nào.” Nghĩ đến đây Hoàng Nhung không nén được tiếng thở dài. Nàng
ngước nh́n lên, nh́n chăm chú vào hai ngôi sao nhỏ bé nằm xa tít ở cuối nẻo
chân trời. Hai ngôi sao dù ở khoảng xa vô tận như thế chúng nó vẫn cứ nhấp
nháy vào tỏa ra một thứ ánh sáng thật diệu kỳ. Nàng có cảm tưởng đó là đôi mắt
của Lê Hoàng Hoa đang rưng rưng lệ khi anh nghĩ tới đất nước, gia đ́nh và cả
cuộc đời của Hoàng Nhung nữa. Rồi đôi mắt đó cứ lùi xa, lùi xa rồi nó vụt tắt
trên bàu trời để rồi h́nh ảnh một người đàn ông thứ ba hiện lên, đó là…
- Tư Sang – một Thượng Tá Công An Việt Cộng. Một con người dễ sợ, miệng nói ra
ṭan danh từ đao to búa lớn như: Đạo Đức Cách Mạng, Giải Phóng Phụ Nữ, Đỉnh
Cao Trí Tuệ, Khoan Hồng Nhân Đạo, San Bằng Bất Công Xă Hội…nhưng lại đang t́m
đủ mọi cách để chiếm đọat tài sản và thân xác nàng. Là người “giải phóng” thay
v́ t́m cách nâng đỡ, chở che cho “người được giải phóng”, ông ta lại t́m cách
tước đọat tài sản của người mà ông ta nói rằng ông ta đă phải hy sinh cả cuộc
đời để đấu tranh cho họ. Mấy lúc sau này ông ta chẳng c̣n giấu diếm ǵ nữa mà
buông lời sỗ sàng, gạ gẫm “ Lấy tôi th́ cô c̣n giữ được ngôi nhà này..” và lời
đe dọa “ Nếu không th́…cái ǵ…cô cũng biết rồi đó..” Có lúc Hoàng Nhung phẫn
uất tự hỏi: Ngôi nhà này là của nàng tại sao nàng phải lấy hắn để được ở lại?
Phải chăng đây là đặc quyền của kẻ chiến thắng? Nhưng càng lư luận Hoàng Nhung
càng thấy mệt mỏi ră rời. Trong đời, chưa bao giờ nàng thấy cô đơn và tuyệt
vọng như bây giờ. Nh́n ra ng̣ai xă hội, không một nơi chốn nào có thể giúp
nàng. Không một tờ báo nào có thể nói lên nỗi oan ức của nàng. Không một ṭa
án, một luật sư nào có thể bảo vệ nàng. Không một cơ quan chính quyền nào để
nàng có thể giăi bày khúc nôi. Giả sử nếu có một cơ quan như vậy th́ nàng cũng
sẽ phải đối đầu với một thứ “Tư Sang” c̣n tệ hại hơn cả Tư Sang này. Nghĩ tới
viễn ảnh phải làm vợ Tư Sang nàng bỗng rùng ḿnh và thân thể nổi cả gai ốc.
Trên nền trời, h́nh ảnh của Tư Sang mới đầu c̣n nhỏ, sau cứ mỗi lúc mỗi lớn
dần rồi nó trở thành một con quái vật khổng lồ đen ng̣m chụp lên đầu nàng
khiến Hoàng Nhung kinh hăi thét lên:
-Không! Không! Tôi không lấy ông đâu!
Tiếng thét đă kéo Hoàng Nhung ra khỏi cơn ác mộng. Con quái vật vừa đổ chụp
lên đầu Hoàng Nhung thật ra chỉ là một đám mây đen bay lơ lửng trên đầu làm
che khuất mảnh trăng h́nh lưỡi liềm và làm cho bầu trời tự dựng tối xầm lại.
Khẽ vuốt mặt cho tỉnh táo trở lại và một quyết định táo bạo không biết từ đâu
chợt đến. Ngày mai đây nàng sẽ bỏ về Sài G̣n. Nàng sẽ gửi cha mẹ tất cả số
tiền c̣n lại và chỉ c̣n giữ một số cần thiết để vượt biên. Nàng nhất quyết
phải ra đi, nhất quyết giă từ cái địa ngục bao la này để tiến ra ng̣ai biển cả
kia với bao hiểm nguy mà nàng đă chứng kiến. Nàng sẽ để lại Quán Ḥang Hoa và
căn nhà này cho cộng sản, cho Tư Sang hay cho bất kỳ một cán binh nào đó…để
t́m một chút t́nh người mà nàng không thể t́m thấy trong xă hội này.
Quyết định đựơc như thế, Hoàng Nhung cảm thấy nhẹ nhơm và bao tự tin lúc trước
lại trở về. Giờ đây Băi Dứa của Vũng Tàu ḥan ṭan vắng vẻ, chỉ có tiếng sóng
vỗ ŕ rào. Nhưng sự im vắng đột nhiên bị phá tan bởi một đám bộ đội Hải Quân
Việt Cộng đi lang thang trên băi biển, vừa đi vừa nói chụyện lao xao. Thấy
nàng ngồi một ḿnh, tưởng đó là “gái ăn sương” chúng lên tiếng trêu ghẹo:
-Này người em gái, muốn “liên hệ t́nh cảm”với các anh không th́ bảo?
Nói xong chúng cất tiếng cười hô hố. Lấy tay bịt hai lỗ tai lại, Hoàng Nhung
vội vă đứng dậy, leo lên phía con dốc để tiến ra băi đậu xe.
Giờ đây sương bắt đầu xuống nặng. Từ ng̣ai khơi những cơn gió bỗng lồng lộng
thổi về và trùng dương bắt đầu thấm lạnh làm Hoàng Nhung khẽ co người lại và
hai tay ôm chặt lấy thân h́nh trước ngực. Và bóng dáng cô đơn, nhỏ bé của nàng
khuất vào màn tối mênh mông khi nàng tiến dần ra phía con đường cái.
Đào Văn B́nh
(1998)