MỘT "CỤ" TH̀ ĐI BUÔN MEN

Băng Đ́nh

Tôi hơn bà xă năm tuổi. Thằng anh em chí cốt, Phạm Duy Cường nhận xét.

-Chị trẻ nhưng anh lại có vẻ đẹp trai hơn đấy nhé.

-Dĩ nhiên, liền bà làm sao đẹp trai được. Ê này cậu có c̣n muốn thỉnh thoảng ghé ăn canh cua nấu rau đay với cà pháo chấm mắm tôm nữa không mà dám phát ngôn như vậy. Rồi lại c̣n muốn vợ nữa chứ. Đúng là cái đồ... tu xuất !

Được cái chú Cường đạo đức, hiền lành lại đang c̣n treo giá ngọc. Rất được bà chị thương mến muốn làm mai cho mấy chỗ ngon lành. Nói ǵ th́ nói hai chị em cũng chỉ cười hề hề.

Năm 1974, có bốn mặt con. Tôi gọi đùa chị ơi! H́nh như có người tin.

... Tới hồi có bốn tí ti

Rằng tôi dẫn chị tôi đi Sàig̣n...

Năm ấy tôi mới tứ tuần. Mấy cô nhân viên, không biết là phỉnh hay nhằm mục đích ǵ.

-Trông anh chỉ độ hăm bẩy, hăm tám. Nhất là vẫn c̣n bô.

-Này tôi nói cho các cô biết. Thằng cu Tư của tôi chưa đi vườn trẻ mà đă được giáo dục. Không cần trẻ trai, không cần đẹp trai mà chỉ cần giỏi trai thôi. Công tử bột nào mà chẳng trẻ trai, đẹp trai. Nhào vô đi mà lănh cái búa.

Tự nhiên tôi thán phục một nhân vật. Hơn vợ đẹp khoảng gần hai giáp mà vẫn xứng đôi. Nếu cái nết đánh chết cái đẹp th́ cái giỏi cũng xoá mờ cái già. Sau ông bị thảm sát, bà thủ tiết ở tuổi đang soan. Cùng thời có một goá phụ rất phom phom từng ở Toà Nhà Trắng tại thủ đô Thịnh Đốn.

Chỉ hơn một năm sau. Tại Trại 1, Liên Trại 3 Yên Bái thuộc tỉnh Hoàng Liên Sơn. Trong cuộc kiểm nghiệm lục soát đồ đạc. Kiểm danh, kiểm diện bảo đảm đúng mặt đúng tên chứ không bị CIA đánh tráo. Tới phiên tôi phải xưng tên họ, nói ngày sinh cùng quê quán . Thời đó là cao điểm của đói ăn và teo cơ. Tuyệt đại đa số anh em đều có nét mặt bị lăo hoá. Tới độ bạn bè cũng khó nhận ra nhau trong những cuộc chuyển trại. Theo giấy tờ tôi mới 42 tuổi. Hai tên cán bộ châu đầu vào nhau hội ư. Sau đó một tên chỉ mặt tôi.

-Ư đồ ǵ mà anh dấu tuổi. Ít nhất cũng phải trên sáu mươi rồi.

-Tôi không dấu, tuổi bao nhiêu tôi khai đúng như vậy.

-Cái mặt như thế mà dám nhận là bốn mươi hai.

-Tôi dấu để làm ǵ?

-Anh chưa trả lời lại dám vấn đề với cách mạng hả? (Đập bàn). Giờ này mà c̣n ngoan cố. Cái mặt cứ như là... là...

Tôi làm thinh. Cuối hàng có tiếng cười nói x́ xầm.

-Như là cái ấy ấy.

Cán bộ hét.

-Trật tự. Cấm ăn nói linh tinh. Anh nào vừa nói ǵ vậy?

Kể từ hôm đó mấy bạn tù khốn lịn cứ chỉ mặt tôi cười cười.

Từ phen đánh mất cơ đồ

Mặt sao như "cái quạt" Hồ Xuân Hương

Theo Nguyễn Vỹ thời tiền chiến. Nhà văn An Nam khổ như chó. Ví von như vậy th́ chó nó nhục. C̣n cái mặt trực tiếp hoặc gián tiếp làm mất nước, làm khổ biết bao người, không biết đến bao giờ. đem ví với cái đó e bất xứng. Nghĩ được như vậy tôi bèn tỉnh bơ.

Được tha về sống với vợ con. Cũng có tẩm bổ đôi chút. Nhưng bản mặt tôi vẫn không sao khá hơn. Để kiếm sống tôi làm đủ mọi nghề. Riêng nghề dạy vỡ ḷng tiếng Anh, được coi là ông thày mát tay. Ngôn ngữ chứ đâu phải thuốc thang! Chẳng là học tṛ tôi cứ chui là thoát, đăng kư là có lít bay. Th́ giờ c̣n lại sát cánh cùng vợ con xâu mành trúc. Có khi cả buổi trầm ngâm không nói một câu. Khách đến giao dịch làm ăn, khi ra về chào tôi.

-Thưa bác con về.

Nhưng với bà xă tôi th́.

-Thưa chị em về nhé.

Khách đi khỏi chúng tôi lại được một trận cười...

Ca dao Việt Nam có nói về một ông bẩy vợ. Mỗi vợ làm một nghề.

...Một vợ th́ đi buôn bông

Chẳng may cơn gió nó giông lên trời...

Do một sự t́nh cờ và v́ kiếm ăn được. Tôi dẹp hết nghề vặt để gia nhập giới men bánh ḿ. Tự trào bằng tân ca dao.

Một "cụ" th́ đi buôn men

Gặp toàn những chuyện bon chen bực ḿnh

Trong tù, một dạo chúng tôi phải ăn bánh ḿ. Đúng là bột ḿ chính cống. Nhào với nước, đúc khuôn bằng chiếc chén kiểu. Đem hấp cho chín chứ không nướng hoặc luộc. Con nít đố nhau về con ốc sên. Mồm ḅ chẳng phải mồm ḅ lại mồm ḅ. Con ốc ḅ bằng mồm chứ không phải cái mồm con ḅ. Cũng vậy, bánh ḿ mà không phải bánh ḿ. Khi nguội nó cứng như đá. Chúng tôi thường kiếm những mảnh kim khí. Mài rũa thành những lưỡi dao nhỏ xíu. Sắc như nước có thể cạo râu. Có người dùng liễu đao này cắt chiếc bánh bằng nắm tay thành hàng ngàn hạt lựu để nhơi từng chút. Bữa ăn khốn khổ đó có thể kéo dài vài giờ từ lúc điểm buồng tới kẻng báo ngủ. Ăn rồi mà vẫn như không. Trừ một số tù tư bản. Phần đông đều nghèo. Nghèo đương nhiên là đói. Chậm chạp lờ rờ như tôi lại càng đói. V́ thiếu khả năng cải thiện rau quả... cần lanh tay lẹ chân. Đêm đông, tù thường đem quà tiếp tế hoặc khoai sắn chôm chĩa được ra nhâm nhi. Dự trữ của tôi chẳng c̣n ǵ ngoài chút mắm ruốc khô của gói quà nhận trước đó ba tháng. Tôi bảo tên nằm cạnh, Trần Đăng Đệ, đem ca tới quán cà phê cuối buồng xin chút nước sôi. Hai chúng tôi đă liên hoan cứu đói bằng... dung dịch mắm ruốc! Bạn ta ơi, xin một nén hương cho Đệ quai dép. Tên đại uư quân cụ này cận nặng. Sợ rớt kiếng đă dùng quai dép râu cột sau ót cho chắc ăn. Đương sự đă tạo một thành tích để đời tại trại Thanh Lâm, Thanh Hoá trong một ngày hè khai hoang.

-Báo cáo cán bộ cho tôi đi ỉa.

-Sao mà anh ăn nói bửn thỉu thế?

-Báo cáo cán bộ cho tôi đi ỉa. Tôi đau bụng quá.

-Coi chừng tôi đó. Làm đi. Không có đi đâu hết. Sắp giải lao rồi. Nín một chút không có chết đâu.

Đệ quai dép chuyển thần lực phà ra quần, kèm những tràng âm thanh không đẹp đẽ chút nào. Hiện trường thối inh. Ông nội liền được xuống suối tắm giặt tới giờ thu quân về ăn trưa. Trong khi đó chúng tôi mồ hôi cái, mồ hôi con hùng hục lao động.

... Hội chứng cải tạo đă làm phiền vợ con, nhất là làm khổ đương sự trong chuỗi ngày hậu cải tạo. Cũng may nó quất xụm bằng cú đứt mạch máu năo. Chứ không để nạn nhân thành xác sống chờ chôn. Tôi khinh bỉ loài phản bội, đâm sau lưng đồng bào và chiến sĩ. Song vẫn mượn câu kết của một nhạc phẩm từng được hát tự do trong không khí tự do. Nó từng là sở hữu của những người tự do, của miền Nam tự do về sự hy sinh cho tự do của một chiến sĩ trong biến cố Tết Mậu Thân. Xin cho một người vừa nằm xuống thấy bóng thiên đường cuối trời thênh thang...

Đă làm người thời đại này, trên trái đất này. Ai cũng phải được ăn ít nhất một ổ bánh ḿ. Bánh ḿ Pháp, xưa gọi là bánh Tây, bánh ḿ Mỹ để làm xăng uưch. Bánh ḿ thuộc quốc tịch nào, kể cả của Việt Cộng đều có chung một đặc tính là xốp.

Xốp là tác dụng do vi sinh vật được trộn vào mớ bột ướt. Chúng tạo ra những túi không khí li ti. Nướng lên, túi không khí nở ra, bột chín. Chúng ta liền có bánh ḿ nóng ṛn cùng đủ loại bánh xốp, mềm. Đám vi sinh vật này được các bà nội trợ gọi là men hoặc bột nổi.

Trước 1975, Sàig̣n cũng như toàn thể miền Nam dùng men khô nhập cảng. Giá chẳng đáng là bao.

Nhưng kể từ ngày cờ sao phất phới trên kỳ đài dinh Độc Lập. Men là một trong những mặt hàng khan hiếm rồi biến mất luôn v́ quá đắt. Trong khi đó bột ḿ nhân đạo được quốc tế ào ạt viện trợ cứu đói. Đỉnh cao trí tuệ thứ thiệt phe ta kẹt lại bèn sáng tạo. Đó là tác phẩm của giới khoa bảng ngành hoá sinh tŕnh làng theo nhu cầu.

Làm cách nào để có men? Khởi đi từ vấn nạn đó. Thông qua giai đoạn thí nghiệm. Men vi sinh c̣n gọi là men tươi xuất hiện. Nhờ phát minh này bánh ḿ Sàig̣n lại rực rỡ vàng trời. Với men tươi và bột ḿ chính hiệu trăm phần trăm. Ḥn Ngọc Viễn Đông bỗng nhiên có được loại bánh ḿ ṛn xốp và ngon nhất thế giới.

Cái men hoặc vi sinh vật làm cho bột dậy và bánh xốp cần có môi trường sống. Môi sinh của chúng là chất đường. Do đó chúng ta có đám lái mật. Nguồn mật từ vùng quê tuôn tràn về Sàig̣n, tới các ḷ men. Mật được khử tạp chất, nấu sôi, pha chế thêm một vài hoá chất xúc tác để trở thành một dung dịch tinh khiết. Chờ nguội mới cấy cái men tức vi sinh vật vào. Kế tiếp là khâu chạy máy ly tâm. Dung dịch mật từ mầu cánh dán, qua khâu này trở thành mớ bột nhăo sắc xám tro. Rồi mớ bột nhăo đó được đưa vào máy ép có áp xuất lớn để khử thật ráo nước. Cuối cùng là khâu nhồi, cán và đóng gói. Do được nhồi, cán men đổi thành mầu trắng ngà trước khi vào khuôn. Men được gói thành từng bánh nửa kư trong bao ny lông. Cần bảo quản ở không độ bách phân. Đạt độ lạnh này men có thể đóng thùng đưa ra tận Hànội và dùng được nhiều tuần.

Trước năm 1990, Sàig̣n có những ḷ men nổi tiếng như Song Mă gần trường đua Phú Thọ. Bông Sen và Nông Nghiệp trên đường Hồng Thập Tự. Con Voi ở Thị Nghè và Sư Tử ở B́nh Đông. Năm ḷ men này khống chế thị trường toàn quốc. Chủ ḷ tuy vẫn đá ngầm nhau, song ngoài mặt lại cấu kết thành liên minh ngũ cường khiến đám ḷ men sinh sau đẻ muộn phải chết trong trứng nước.

Sau lái mật là đám lái men gồm lái lớn, lái nhỏ và lái nhí. Ban đầu tôi dính vào nghiệp men với nghề chở mướn cho một nữ lái đại cồ. Các giới chủ ḷ men, ḷ bánh tới lái mật, lái men đều công nhận chủ tôi là vị nữ hoàng của vương quốc đường mật, men tươi và bột ḿ. Người thiếu phụ ấy thật mượt mà với cái tên định mệnh X. S., hương sắc của mùa xuân, trước năm 1975 là giám đốc một hăng xuất nhâp cảng, mối t́nh đầu của bạn tôi, quan năm tài xế vận tải cơ Phủ Đầu Rồng. Không hiểu bằng cách nào mà chị cùng hai con gái nhỏ lại làm chủ một biệt thự vốn xưa thuộc họ Nghiêm bên Gia Định. Tại đây bạn tôi đă sống với người t́nh cũ những ngày cuối cùng sau khi được Cộng Sản tha về. Rồi anh T. chết như mơ sau cơn kích xúc xuất huyết năo. Chị X. S. xưa là học tṛ ông già vợ tôi, chung đôi với bạn tôi, chị chị em em với bà xă tôi. Nhưng lại kêu tôi bằng... bác như hai con chị. Chị hoạt động trên cả ba lănh vực mật, men, ḿ có thể c̣n nhiều dịch vụ khác nữa. Phần tôi chỉ được mướn vào khâu chở men. Lănh tại ḷ men, giao tại ḷ bánh. Tính công theo số lượng men. Giờ làm bất kể ngày đêm và dĩ nhiên bẩy ngày tuần lễ. Tôi bỗng trở thành cua rơ xe đạp. Chạy khắp Sàig̣n và vùng phụ cận với tối đa sáu chục kư men treo, gắn trên xe. Khoảng hai tháng thay một cặp vỏ ruột. Một năm gẫy chừng vài ba chiếc yên.

Trừ chủ ḷ men Bông Sen gốc Vẹm, lấy con sen hoài niệm thằng bồi, đi về Sàig̣n, Mốt Cu như đi chợ, làm ăn phát đạt có dinh cơ tân tạo miệt G̣ Vấp kiểu cung đ́nh, các chủ ḷ khác đều gốc miền Nam diện sĩ quan, sinh viên cao học, cử nhân Anh Văn...

Giới chủ ḷ bánh thường có gốc gác khiêm nhường và rất b́nh dân, nhất là những ḷ nhí mỗi ngày chỉ tiêu thụ tối đa một hai kư men. Hôm nào men yếu, mà có rất nhiều lư do khiến men yếu, bánh bị chai, thay v́ bằng trái mướp mập mạp, bánh chỉ tong teo như quả dưa leo, lập tức chủ ḷ sổ tiếng Đức đầy tai ông già giao men dù lăo hoàn toàn vô tội.

Sáng sáng tôi tŕnh diện để nhận khẩu lệnh hoặc đọc bút lệnh về lượng men nhận và giao trong ngày. Men cũng như tin phải thật nhanh và thật nhanh để phổ biến. Men c̣n khác tin ở chỗ phải bảo quản. Nên chi từ ḷ men phải mang ngay về nhà lái, xếp men mới vào tủ lạnh, lấy men cũ đi giao cho ḷ bánh. Trên đường di chuyển, trời mưa càng tốt, trời nắng phải lo che đậy hoặc dằn nước đá để men khỏi yếu. Ngoài ra c̣n phải tráo nhăn men theo lệnh chủ nhân. Trong nhà chị X. S. luôn luôn có một số nhăn hiệu. Nếu chủ ḷ bánh đ̣i Con Voi. Nhưng Con Voi không đủ th́ cứ việc lấy thứ khác, rút nhăn hiệu thứ thiệt ra rồi nhét Con Voi vào là thành Con Voi như thường.

Ông thi sĩ Tô Thuỳ Yên đi tù về hợp đồng với tôi làm một chuyến buôn men Sàig̣n Đà Nẵng. Cả trăm kư Sư Tử được tải ra thành phố có Năm Cụm Núi Quê Hương. Chẳng dè giới chủ ḷ bánh lại đ̣i nhăn Song Mă. Khó ǵ đâu, ta lại áp dụng phương án ruột anh Trương Ba da anh hàng thịt. Chuyến buôn huề vốn và cái tên cải tạo viên Điên Thành Tinh cạch không dám mần lái men.

Tôi thường ba hoa và khá lợi khẩu khi gặp bạn bè hoặc mái xuỳ. Kể từ ngày đứt phim bỗng trở nên trầm mặc ít lời. Mặt mũi cứ nhăn nhăn nhó nhó, hăm tài, già khụ. Với giới men, giới ḷ bánh tôi chỉ mở miệng nói những điều thật cần thiết. Kỳ dư biến ḿnh thành mớ bông g̣n. Mặc cho thiên hạ dày ṿ đay nghiến. Nào men yếu, men đen, giao trễ, giao sớm... Hậu quả, trước ngày mùng một tết. Một bà chủ ḷ men có chiều cao của loài hươu dài cổ đă lên tiếng nhằm loại tôi khỏi lớp người xông đất đầu năm.

-Ngày mai đầu năm đầu tháng. Ai cảm thấy ḿnh không vui, không hên, dù có lịch giao men ưu tiên cũng không được vào trước. Có kiêng có lành, nhà này là nhà làm ăn... Chỉ được vào khi thấy có người đi ra.

Chả là tôi đóng vai truyền nhân cho lái lớn, mỗi ngày tiêu thụ hàng mấy trăm kư nên được ưu tiên. Đám lái nhí năm mười kư ngày , đối với chủ ḷ men, có hay không cũng được, đương mhiên bị phân biệt đối sử. Ngặt v́ tết nhất, ông già chở men với mối buồn và nỗi câm của đá nên mắc nạn hên xui !

Đại khái khẩu lệnh, bút lệnh như sau:

-Trứơc hết bác tới Song Mă lấy sáu chục kư vào buổi sáng. Tiền thưởng mỗi kư một đồng của bà ngoại cô chủ. Tiền này bác được hưởng mà cà phê thuốc lá. Mang về cất tủ lạnh, rồi lấy men hôm qua giao ḷ bánh Quang Trung. Trên đường đi, giao ba kư Nông Nghiệp cho Năm Cua ở G̣ Vấp. Hôm qua men yếu bánh xấu, nó có nói ǵ th́ mặc cha nó. Không xài men ḿnh th́ nó đào đâu ra. Mang hai chục Sư Tử ra bến xe miền Tây giao xe đ̣ gửi cho Mỹ Tho. Rồi lấy Nông Nghiệp, lấy Bông Sen, lấy Con Voi...

Có khi chị X. S. không dùng hiệu men mà dùng tên các bà chủ ḷ men.Lấy Thông, lấy Tuyết , lấy Lan...

Tôi nghĩ thầm lấy ai nữa không bà nội?

Với khối lượng công việc như vậy nên suốt ngày tôi phải cưỡi ngựa sắt kèm những túi men. Lang thang khắp phố phường, bến xe, ngoại ô. Điểm xa nhất là Trung Tâm Huấn Luyện Quang Trung cũ. Mệt đâu nghỉ đó, đói khát lúc nào ăn uống lúc đó. Thần kinh lúc nào cũng căng thẳng v́ phải tính toán lấy sao cho đủ men, giao ḷ bánh cho đúng giờ bột nổi. Hết giặc rồi mà tôi cứ căng óc áp dụng khoa vận trù học của Đệ Nhị Thế Chiến vào cái tṛ cơm áo này! Dẫu sao kỹ nghệ men cũng chỉ là thủ công nghiệp nên gặp khá nhiều trở ngại trong sản xuất ra sớm ra muộn không đều. Người tôi cứ quắt đi, mặt mũi già khằn đen nhẻm. Thường tối khuya mới về nhà. Có khi ngủ gà ngủ gật ở ḷ men trắng đêm chờ đợi.

Chưa kể những vụ khủng hoảng v́ thiếu nguyên liệu mật. Thiếu điện chạy máy ly tâm. Sau này các chủ ḷ men mua máy điện riêng.

Lịch tŕnh nhận men có lúc xáo trộn tùm lum. Đôi khi phải lănh nhỏ giọt làm nhiều lần thay v́ một chuyến. Nhận men chậm th́ giao men cũng trễ luôn. Chủ ḷ bánh sốt ruột, chờ trước cửa hoặc đầu ngơ. Thấy mặt ông già giao men là văng tục chửi thề trước đă.

-Đù mẹ giờ này mới giao. Bột người ta trộn cả tiếng đồng hồ rồi. Kỳ này bánh hư th́ đừng có vác mặt đến nữa. Làm ăn như cái con cặc ấy.

Nên nhớ, ḷ bánh ḿ phải ra bánh thật đúng giờ. Bánh trễ, bạn hàng sẽ đi mua ở các ḷ khác.

Quả thật truyện dài mật, men, ḿ lúc nào cũng là một trường thiên bất tuyệt.

Do cái chết đột ngột của anh T. , chị X. S. đem hai con vượt biên. V́ không có vốn, nhất là không đủ mưu lược, đ̣n phép, bon chen lại mang gốc cải tạo. Tôi không kế vị nổi chiếc ngai trống của nữ hoàng. Lái men thường dùng nhiều tiểu xảo giật ḷ bánh của nhau. Thí dụ, hạ giá men. Đút lót thợ chính để họ chê bai hoặc tâng bốc men này men nọ. Có khi chính những thợ này làm áp lực bắt chủ đổi lái men v́ vía ông này khắc với ḷ nhà ! Cuối cùng lái cũ bị đá văng, lái ḿnh vào thay thế.

Tuy nhiên cũng có vài ḷ bánh nhỏ có biệt nhăn và rất thông cảm hoàn cảnh tôi. Đó chính là yếu tố thúc đẩy tôi trở thành lái nhí

-Thôi chú cháu ḿnh cứ làm ăn với nhau đi. Cháu hứa chỉ khi nào dẹp ḷ mới bỏ chú.

-Tội nghiệp ông già chịu thương chịu khó lại c̣n chịu đựng nữa...

Từ vai tṛ đại sứ đại diện cho nữ hoàng với ưu tiên tuyệt đối. Tôi tụt xuống hàng lái nhí của lái nhí với tất cả hệ luỵ nghề nghiệp. Có đêm tôi phải chờ ba tiếng đồng hồ để lấy hai kư men. Đóng gói xong, một lái lớn ghé đột xuất. Chủ ḷ men tỉnh bơ.

-Ông già chịu khó chờ đợt sau.

Đợt sau cũng mất chừng đó thời gian. Nếu v́ một lư do chính đáng nào đó, ḿnh ngưng lấy men một lần. Lần kế vừa thấy mặt, chủ ḷ đă thông báo.

-Thôi men này tồi lắm, bác đi ḷ khác.

Ngoài ra, nếu cần o bế lái lớn, họ sẵn sàng cúp phần men của ḿnh một cách vô tội vạ. Gặp trường hợp đó tôi chỉ c̣n cách ca bài con cá với mấy lái lớn để có men kịp giao cho ḷ bánh. Dĩ nhiên những kư men hữu nghị này được tính giá gấp đôi.

Mà tôi đâu có bỏ được men. Nhờ men bữa cơm gia đ́nh có phần rôm rả. Gặp bạn bè có thể phở tái cà phê. Nhất là tương đối tự do, lương thiện trong sự kiềm toả của kẻ thù.

Vừa làm thuê vừa tự phong lái nhí trong hơn ba năm với biết bao mồ hôi và những tiếng thở dài. Nói tới men, ta nghĩ ngay đến men say sưa, men t́nh ái hoặc men chiến thắng. Đối với tôi men tươi, men ḿ, bột nổi chỉ có thể gọi là men no. No mà có cả đắng lẫn cay...

Tôi chính thức giă từ men vào đêm bước xuống thuyền, 9-2-1989. Giao lại vai tṛ lái nhí cho thằng con vừa thi vào được Đại Học Bách Khoa.

Trong thư đầu viết từ đảo Pulau Bidong có câu... Con dẹp ngay nghề men để th́ giờ mà học hành. Ba me đă nhờ cậu Sáu chi viện cho các con hàng tháng. Sau này ba me sẽ thanh toán...

Đầu năm 1994 có dịp chụp h́nh với mấy người quen. Tôi có gửi một tấm về Việt Nam.

Thư phúc đáp... Coi h́nh này ai cũng bảo ba "cải lăo hoàn đồng", trẻ trung chả thua ǵ ai...

Xin một bông hồng cho tự do.

Băng Đ́nh

RIÊNG GỬI CHỊ X. S.

Trước sau ǵ th́ chị cũng phải đọc mẩu nhớ này. Liệu chị c̣n bắt tôi lấy ai nữa không? Dẫu sao ngày buồn cũng qua mau. Cái c̣n lại là sự phong phú đă và đang tràn trên mặt giấy.