Bài nói chuyện của TNS Jim Webb tại Thượng Viện Hoa Kỳ

 

H́nh bên: TNS Jim Webb đứng mặc niệm cạnh GS Toàn Phong Nguyễn Xuân Vinh và cộng đồng người Việt cùng TTCSVNCH vào dịp 30 tháng 4 năm 2005 tại Washington DC


Ngày 30 tháng 4 năm 2007.

Đối với người VN trên toàn thế giới, ngày hôm nay cách đây 32 năm là một mốc thời gian tiêu biểu như chúng ta thường phân biệt trước và sau Công Nguyên, ngày lực lượng Cộng Sản Bắc VN hoàn tất cuộc thôn tính miền Nam, ngày Miền Nam không c̣n hiện hữu. Hồ Chí Minh thường đề cập đến “Độc Lập, Tự Do” như là động lực tiến hành cuộc chiến. Nếu hiểu “Độc Lập” theo nghĩa không c̣n sự dính líu của thế lực ngoại bang, có thể tạm cho là HCM đúng. Nhưng c̣n về ư nghĩa thực sự của hai chữ “Tự Do”, khát vọng tự do của hàng triệu người VN đă tan thành mây khói kể từ ngày ấy..

Có người gọi cuộc thôn tính Miền Nam là “giải phóng” nhưng đối với hàng triệu người VN là mất tất cả, kể cả mất quê hương. Một triệu người bị “tập trung cải tạo” trong số đó hơn 240.000 người bị nhốt hơn 4 năm, một số bị nhốt đến 18 năm với khoảng 56.000 người bị chết trong các trại. Hàng triệu người vượt thoát trên những con thuyền mong manh trong cái chết cầm chắc để t́m sự sống. Nhiều người đă đến được bến bờ tự do để ngày nay có khoảng hai triệu người VN trên đất nước này..

Dĩ nhiên, tôi không muốn khơi lại cuộc chiến VN. Lại càng không muốn so sánh nó với chiến tranh Iraq hiện nay dù rằng có người cố t́nh lư luận cả hai có những tương đồng. Tôi xin nói ngay rằng hệ quả việc chúng ta rút ra khỏi Iraq sẽ không giống như việc rút ra khỏi VN, không kể lư do chúng ta có mặt tại VN cũng hoàn toàn khác biệt. Cả hai khác nhau về địa lư, về hệ thống công quyền cũng như về mục tiêu của quốc gia chúng ta.

Tại VN, chúng ta yểm trợ một chánh quyền hiện hữu hợp pháp. Chúng ta đă sát cánh với họ trong cuộc chiến mà Quân Đội của họ bị thiệt hại hơn 245 ngàn người. Chúng ta chiến đấu khá lâu với sự biểu đồng t́nh của nhân dân Hoa Kỳ, một sự thật mà chúng ta đôi khi đă quên khi nh́n lại sự chấm dứt bi thảm của chiến tranh VN: theo trưng cầu ư kiến của viện Harris cho biết măi 8 năm sau khi chúng ta nhảy vào cuộc chiến, hơn 74% dân Mỹ vẫn c̣n ủng hộ so với 11% chống v́ mọi người hiểu rơ tầm quan trong trong việc bảo vệ Nam VN không rơi vào tay CS. Ngày nay, rất ít người nhắc đến quan điểm này, nhắc lại thống kê này nhưng cá nhân tôi, đang đứng trước quư vị đây, hôm nay, vẫn c̣n ủng hộ mục tiêu của Hoa Kỳ tại VN. Và cũng chính tôi là người lên tiếng cảnh báo đầu tiên về bất trắc chiến lược tại Iraq.

V́ thế, trong ngày kỷ niệm đặc biệt của người VN trên toàn thế giới hôm nay, trước hết tôi xin gửi lời chào đến tất cả cựu Chiến Binh VN của chúng ta, những người đă chiến đấu với danh dự cao cả và sự hy sinh của họ chưa được đề cao đúng mức. 58 ngàn người tử trận, hơn 300 ngàn người bị thương tật, 3 triệu người phục vụ. Tôi cũng xin cám ơn những Chiến Binh QL/VNCH đă chiến đấu kề vai sát cánh với chúng tôi nhưng vẫn c̣n thường xuyên bị hiểu sai. Đa số chiến đấu thật anh dũng., họ đă hy sinh hơn 245 ngàn người. Rất nhiều, rất nhiều người tiếp tục phấn đấu sau cuộc chiến mà người Mỹ khó có thể hiểu được. Quư vị thử tưởng tượng 13 năm rưỡi trong trại cải tạo mà chỉ được gặp thân nhân 15 phút trong một năm. Thử tưởng tượng có vài trường hợp 12 năm chiến đấu mà không được coi là Cựu Chiến Binh ngay với VN hay Hoa Kỳ. Xin cám ơn các chiến hữu VN ấy, nhựng chiến binh bị lăng quên. Tôi cũng muốn bày tỏ niềm vinh hạnh cũng như ḷng biết ơn tới những người VN đang sống tại Hoa Kỳ đă cho chúng ta thấy cường độ nền văn hoá của họ, cho chúng ta thấy VN sẽ tiến bộ đến mức nào nếu không bị họa CS. Với 2 triệu người Mỹ gốc Việt, họ đă và đang vượt trội trên đất nước này.

Riêng với Chánh Quyền Hà Nội, tôi đă tiếp xúc với họ từ lần đầu tiên tôi trở lại VN năm 1991. Tôi cũng đă có nhiều, rất nhiều chuyến đến VN với nhiều lư do khác nhau. Họ đă có những tiến bộ đáng kể từ những ngày c̣n chuyên chính vô sản. Họ rất tự hào về những thay đổi và phát triển, đặc biệt về kinh tế. Chúng ta c̣n rất nhiều việc phải làm để khuyến khích chế độ chính trị ấy cởi mở hơn, cho phép tự do tôn giáo, cho phép tự do dân chủ hơn.

Chúng ta đang trên chiều hướng đối thoại tích cực. Tôi tin như thế. Và tôi cũng tin rằng chúng ta đă có sẵn một di sản quư giá khi nh́n lại quá khứ để thấy VN ngày nay là một thành viên kinh tế và chiến lược, một xă hội thích ứng và cởi mở mà chính quyền phản ảnh nền văn hoá chúng ta nh́n thấy qua chính người VN trên đất nước này, những người mà tôi hănh diện gọi họ là công dân Hoa Kỳ.

Kính thưa Bà Chủ Tịch, tôi xin nhường lại diễn đàn.

Nguyễn Thế Thăng phỏng dịch

 


Xin chuyen den Quy NT va CH de tuong....

 

Ve bai dien van cua Ong Jim Webb vao ngay 30-04-07 tai Thuong Vien HK..

 

Note: ( Tom tat giup cho quy vi khong biet ve Ong Jim Webb):

 

** Cuu Si Quan TQLC, tham chien o VN...

** Cuu Bo Truong Hai Quan HK ...thoi TT Reagan ....

** Thuong Nghi Si HK Tieu Bang Virginia... duoc bau nam 2006..

** Co nguoi vo la mot Luat Su VN.. ty nan 1975..

** Tung cung vo ve VN la`m a(n ....????

 

BMH 

 

Press Releases

April 30, 2007

Senator Jim Webb's Floor Speech on the 32nd Anniversary of the fall of Saigon

Today is a day for Vietnamese around the world as significant as the distinctions that we often make between B.C. and A.D. 32 years ago today, the communist forces from North Vietnam finished their conquest of the South, and South Vietnam ceased to exist. Ho Chi Minh liked to say that the motivation for pursuing this war was what he called doc lap va` tu do, which meant independence and freedom. If we were to discuss independence in the sense of removing foreign involvement at that moment they were, arguably, correct. But if we were to discuss true issues of freedom, the aspirations for freedom for millions of people in Vietnam ceased on that day.

Some like to call the conquest of South Vietnam "liberation," but for millions of Vietnamese it was a loss of everything, including their country. A million people were sent into re-education camps. 240,000 of them stayed in those camps for longer than four years. Some as long as 18 years. 56,000 died in those re-education camps. An estimated one million people jumped into the sea during this period, some with more than a 50% chance of dying. And many of them ended up in this country. We currently have, today, in this country, two million people of Vietnam descent.

I do not want, at this moment, to re fight the Vietnam War. Nor do I want to dwell to much on the differences between the Vietnam War and the present war. But I've seen people on both sides talk about the Iraq War as if there were some correlation to Vietnam . And I would like to say that, for those who worry about how we withdrew from Vietnam , there's not a parallel. For those who worry, quite frankly, about how we went into Vietnam , there's not really a parallel. These were different continents, different government systems, different issues with respect to our national objectives.

In Vietnam , we assisted an existing government that had been created by international agreement. We fought side-by-side, with an army that, itself, lost 245,000 soldiers on the battlefield. We fought for a very long time with the support of the American people, a reality that is sometimes missed today as we look back on the tragic way that the Vietnam War ended.

A 1972 Harris poll showed that even eight years after we began our involvement in Vietnam , the American people agreed by a margin of 74% to 11%, that it was important that South Vietnam not fall into the hands of the communists. We rarely hear those statistics today, we rarely hear that viewpoint. I stand here, as someone who still, today, supports our national objectives in Vietnam but who also was an early warning voice with respect to the strategic inadvisability of going into Iraq .

So, on this special day of remembrance for so many Vietnamese around the world, I would like to give a salute first of all to our Vietnam veterans who fought with such great honor and whose sacrifices are rarely remembered in an affirmative sense. We saw 58,000 Americans die on the battlefields of Vietnam , more than 300,000 wounded; three million people served. I would also like to thank the veterans of the South Vietnamese Army, who also are so frequently mis-portrayed in history that fought alongside us. Many of them fought very well. As I mentioned earlier, 245,000 of them died on the battlefield. Many, many more went through struggles after the War that are very difficult for Americans to digest. Imagine being in a re-education camp for 13 ½ years where you are allowed to see your family for 15 minutes a year. Imagine not having veterans' status in either Vietnam or the United States after having gone through, in some cases, 12 years on a battlefield.

I would like to thank those Vietnamese, the truly forgotten warriors who stood alongside us on the battlefield. I also would like to express my pride and appreciation for the Vietnamese who came here to this country and showed us the strength of their culture, showed us what could have happened if South Vietnam had remained free. We now have two million Vietnamese Americans living in this country. They have done enormously well.

With respect to the Hanoi government, I have been dealing with the Hanoi government since 1991 when I first returned to Vietnam . I've made many, many trips back to Vietnam , in many different capacities. They have made significant strides since those early days when they were, essentially, a Stalinist system. There's a lot to be proud of in terms of the transformations that have been going on in Vietnam . Vietnam is growing. It is growing economically. We have much work to do. We have much work to do in terms of encouraging that political system to open up, to allow religious freedom, and to allow greater political freedom.

We are on a pathway where with the right kind of dialogue. I believe that is going to occur. And I believe that the best legacy for us to have, when we look back at that era is to see the Vietnam of today as a strategic and economic partner but also as a vibrant, open society, whose government reflects the strength of the culture itself, a strength that has been demonstrated over and over again by the Vietnamese who have come to this country and who, I am proud to say, are now Americans.

Madam President, I yield the floor.