Bản tin nhanh về việc Thư kư Báo Tập san Dân chủ Tự do - Dương Thị Xuân bị công an bắt giữ và sách nhiễu ngày 13-12 và ngày 14-12-2006 vừa qua
Chiều ngày thứ tư 13-12-2006, chị Dương Thị Xuân - thư kư Báo tập san Dân Chủ Tự do, đến thăm các cụ già là Hoàng Minh Chính và Lê Hồng Ngọc. Đến được một lúc, chị Xuân xin phép các cụ ra về. Mới dắt chiếc xe đạp cũ kỹ của ḿnh ra cổng, chị Xuân đă nh́n thấy có đến 6-7 người đàn ông đứng lố nhố. Có người th́ mặc quần áo của dân pḥng, bảo vệ trật tự của phường, người th́ mặc áo bu-dông mùa đông màu sẫm. Những người này đứng chật ngay cổng ngơ nhà cụ Hoàng Minh Chính và họ ách giữ xe của chị Xuân đứng lại. Họ xưng họ là công an và bảo chị Xuân đưa xe đạp để họ đi, c̣n chị Xuân họ bắt ngồi lên xe máy sau lưng một người đàn ông. Họ c̣n gọi một nam giới nữa ngồi sau chị Xuân để áp giải chị. Chị Xuân thấy vậy phản đối : “Tôi có phải là tội phạm đâu mà các ông bắt giữ tôi, nếu các ông muốn mời tôi nói chuyện th́ tôi đi, các ông chở tôi đến đồn công an th́ tôi đi cùng vả lại xe đạp của tôi các ông giữ tôi có chạy trốn đâu mà các ông sợ”. Nghe chị Xuân phản đối như vậy họ ngập ngừng, nhưng sau ông đàn ông trung tuổi cầm tay lái điều khiển chiếc xe máy này vẫn cố ép chị phải để cho thanh niên nam ngồi cặp chị vào giữa. Ông ta bảo : “cậu này nó chỉ đáng tuổi em chị thôi, nó mới 21 tuổi, hơn nữa nếu không có người ngồi kèm chị th́ chị tẩu tán tài liệu đi mất à?”. Nghe vậy, mặc dù bực ḿnh chị Xuân vẫn thấy buồn cười cho mấy ông công an đa nghi hơn cả Tào Tháo này và họ chở chị Xuân về đồn công an phường Trần Hưng Đạo ở 49 phố hàng Bài. Xin được nói rơ đồn công an này là địa điểm chuyên bắt giữ những ai đến chơi thăm ở nhà ông Hoàng Minh Chính mỗi khi đến hoặc khi ra về.
Tại đồn công an lúc này là 17 giờ 15 phút, họ yêu cầu chị Xuân mở túi sách lấy hết ra để họ khám. Họ c̣n bắt chị Xuân cởi áo khoác ngoài ra và lộn các túi áo, quần để họ kiểm tra v́ họ nói xem chị có mang tài liệu mà ông Chính đưa cho chị không. Trong túi giấy tờ họ thấy có tờ đơn tố cáo mang tên bà Ninh Thị Định ở Chùa Vẽ- thành phố Hải Pḥng và một lá đơn của chị Định mà ông Nguyễn Thế Đàm viết hộ chị Định. Sau khi xem xong họ trả lại cho chị Xuân, nhưng khi đọc lá đơn có kư tên ông Nguyễn Thế Đàm ở Lạc Long Quân th́ họ đ̣i giữ lại bộ đơn này. Cụ Nguyễn Thế Đàm là một nhà đấu tranh dân chủ nổi tiếng ở Việt Nam, cụ là một người bạn lớn của những bà con khiếu kiện các tỉnh. Cụ thường ra vườn hoa Mai Xuân Thưởng hỏi thăm bà con dân oan các vùng về Hà Nội khiếu kiện và viết hộ đơn cho những người dân thấp cổ bé họng. Cụ thường bảo cụ là một người trong hàng ngũ của bọn “ăn cướp”(trước cụ là cán bộ của nhà nước CSVN) nay cụ thấy cần phải làm việc ǵ để giúp dân. Nên mặc dù tuổi cao nay cụ đă 75 tuổi, sức khỏe yếu và số tiền lương hưu ít ỏi nhưng cụ vẫn dành dụm để giúp bà con dân oan vơi đi nỗi cơ cực mà họ bị các quan lại cướp bóc. Cuối mỗi bức thư mà cụ viết cho bà con dân oan bao giờ cụ kư tên địa chỉ của cụ đàng hoàng, công khai rơ ràng và cụ cũng ghi rơ các ḍng chữ như Nguyễn Thế Đàm, Thư kư Ủy ban cởi bỏ nghịch lư nghịch lẽ Mác-Lê… và các câu đối
Vế của Ngu Hồ
Vế của dân
Mỗi người làm việc bằng hai
Để cho cán bộ mua đài, mua xe
Mỗi người làm việc bằng ba
Để cho cán bộ xây nhà, lát sân
Độc lập tự do
Miếng to chúng gắp
Cáo mà phản chủ, chủ phải giết bỏ cáo ấy đi…
V́ thế mỗi khi gặp những bài viết kư tên của cụ Nguyễn Thế Đàm là công an đều đ̣i giữ, thu lại.
Ông công an lúc năy chở chị Xuân lấy giấy bút hí hoáy ngồi viết vào và hỏi tên tuổi địa chỉ của chị Xuân. Sau một hồi hỏi han ghi chép linh tinh xong họ bảo chị Xuân kư vào tờ giấy này, chị Xuân phản đối : “Thứ nhất, các ông nói là công an mời tôi làm việc, mà tôi thấy các ông không mặc quần áo quân phục, không đeo biển ghi tên. Các ông hỏi tên tôi mà tôi th́ không được biết tên các ông và ông th́ mặc áo da, ông mặc áo bu-dông, vậy các ông làm việc với tôi các ông có phải là công an không và tên các ông là ǵ để tôi c̣n biết tên, như các ông biết tên tôi. Thứ hai, tôi xin nói rơ tôi đến thăm các cụ già, cụ Hoàng Minh Chính hiện nay ốm nặng tôi đến thăm, tại sao lại là một cái tội để phải bị công an bắt và thẩm vấn như thế này. Thứ ba, tôi không có tội ǵ cả nên tôi không kư biên bản với các ông”. Nghe chị Xuân phản đối như vậy, một ông nói : “Th́ chị Xuân cứ kư đi hoặc chị viết là tôi không kư cũng được rồi c̣n nhanh nhanh về đi đón con”. Nghe dụ dỗ như vậy, chị Xuân nói : “Tôi không có tội, ai lại người với người đi thăm nhau lại là có tội, tôi không kư và cũng không viết một chữ nào vào giấy của các ông công an cả”. Họ liền đe dọa chị Xuân : “Ông Hoàng Minh Chính là “phản động”, ai ra vào nhà ông Chính chúng tôi đều bắt giữ cả”. Chị Xuân nói : “Nếu các ông nói vậy th́ mai các ông cho treo một cái biển ghi rơ như vậy, để chúng tôi đến nhà ông Hoàng Minh Chính, chúng tôi chuẩn bị tinh thần trước nếu có bị các ông bắt giữ chúng tôi không lấy làm bất ngờ”. Nghe chị nói thế họ ngồi im, không trả lời, một người vớt vát cố nói : “Thôi th́ chị viết mấy chữ rồi về đón con đi không muộn rồi, nếu chị không kư chúng tôi sẽ giữ chị lại”. Chị Xuân bảo : “Các ông muốn bắt là bắt, muốn giữ đến bao giờ th́ giữ, các ông là công an mà các ông muốn làm ǵ mà chả được. C̣n con tôi mới lên 9 tuổi học lớp 4, hôm nay có bị ngồi rét, đói co ro ở cổng trường v́ mẹ đến đón muộn, có hỏi tôi sẽ trả lời con hăy nhớ lấy ngày hôm nay mẹ đi thăm các cụ già bị công an bắt v́ cái tội người đi thăm người”. Biết không hỏi được ǵ nữa, họ đành lên tiếng chúng tôi : “Yêu cầu chị lần sau không được đến nhà ông Hoàng Minh Chính nữa”. Chị Xuân nói : “Các ông cứ làm đúng pháp luật, tất cả chúng ta làm đúng pháp luật. Ông mang Bộ luật ra xem có điều nào cấm người đi thăm người không?”. Một ông công an nghe nói vậy liền tiếp theo : “Như vậy chị nói là việc các ông làm các ông cứ làm, c̣n việc tôi làm tôi cứ làm”. Cuối cùng sau hơn một tiếng đồng hồ ngồi tại đồn công an không lấy được chữ kư của chị, họ đành cho chị ra về sau khi đă dọa dẫm, đàn áp và khủng bố chị.
Đến ngày hôm sau nữa, tối ngày 15-12-2006, chồng chị Xuân làm việc tại trường Xây dựng Hà Nội về nói chuyện với chị Xuân và cho biết : “Khoảng 9 giờ sáng nay, có 2 người đàn ông nói là công an Hà Nội muốn gặp để làm việc về chuyện chị Xuân. Qua câu chuyện họ muốn chồng chị Xuân về răn đe, giáo dục chị Xuân về việc chị Xuân đến nhà ông Hoàng Minh Chính. Họ c̣n vận động chồng chị dùng áp lực gia đ́nh, lôi kéo cả con chị vào cuộc để cản trở chị, không cho chị Xuân được tự do làm những việc mà chị Xuân vẫn làm. Họ c̣n dọa chồng chị Xuân là : “Chúng tôi sẽ bắt giữ chị Xuân, nên anh về bảo cho chị Xuân chúng tôi biết dạo này chị Xuân hay đến nhà ông Hoàng Minh Chính”. Chồng chị Xuân là một người rất ôn ḥa, anh c̣n phải bực ḿnh trả lời : “Lần trước các ông bắt vợ tôi, gọi tôi lên Sở công an làm việc. Tôi rất vui vẻ giúp các ông, các ông muốn về khám nhà tôi, tôi mời luôn các ông cứ đến không cần lấy lệnh khám nhà đâu. Toàn bộ căn pḥng của gia đ́nh tôi các ông đă lục tung, xới kỹ các ông c̣n chưa thỏa măn ư. Các ông lại chia rẽ vợ chồng, con cái gia đ́nh tôi nữa mới thỏa ḷng chăng”.
Việc đàn áp, khủng bố của công an Hà Nội đối với chị Xuân đă thể hiện việc làm trà đạp trắng trợn lên cả luật pháp của nhà nước CSVN cũng như luật pháp quốc tế về quyền con người. Chúng tôi cực lực lên án công an VN và nhà cầm quyền CSVN và yêu cầu họ phải thực thi đúng hiến pháp và pháp luật VN, luật pháp quốc tế về các điều luật nhân quyền, dỡ bỏ các hành vi dọa dẫm, đàn áp khủng bố gia đ́nh, chồng con chị Dương Thị Xuân. Chúng tôi cũng khẩn thiết kêu gọi các Tổ chức nhân quyền trong nước và quốc tế, Tổ chức theo dơi và bảo vệ quyền con người Human Right Waghts, dư luận đồng bào trong, ngoài nước và các cơ quan truyền thông, báo đài hăy lên tiếng bảo vệ cho gia đ́nh Dương Thị Xuân khi cần thiết.
Tường thuật tại Hà Nội, ngày 16-12-2006
Phóng viên Phong trào dân chủ việt nam và Tin nhanh Mai Xuân Thưởng