Bản
tin về cuộc biểu t́nh của nhân dân các huyện Tân
Châu, Tân Biên thuộc tỉnh Tây Ninh đă tiếp diễn
sang ngày thứ 5
Hôm nay, ngày 16-4-2007 cuộc biểu t́nh của người
dân các huyện Tân Châu, Tân Biên thuộc tỉnh Tây Ninh vẫn
tiếp tục diễn ra sang đến ngày thứ 5 tại
thủ đô Hà Nội. Đây là cuộc biểu t́nh rầm
rộ của trên 300 người đă phải tha phương
cầu thực từ tỉnh biên giới xa xôi trên 2000 km, ở
miền Nam ra miền Bắc tập trung tại vườn
hoa Mai Xuân Thưởng – Hà Nội. Những người dân
hiền lành này đại diện cho 628 hộ ở quê, họ
chỉ đứng giương biểu ngữ ở đầu
vườn hoa, nơi đối diện với trụ sở
của Văn pḥng Chính phủ và trụ sở tiếp dân của
đảng cộng sản Việt Nam, chính phủ, quốc
hội và thanh tra chính phủ. Vườn hoa này cũng là nơi
rất gần lăng Hồ Chí Minh, tư gia của tổng
bí thư Nông Đức Mạnh, chủ tịch nước
Nguyễn Minh Triết, thủ tướng Nguyễn Tấn
Dũng… trên phố Phan Đ́nh Phùng - quận Ba Đ́nh – Hà Nội.
Nội dung của các khẩu hiệu như
: “nhân dân sân bay Thiện Ngôn chống tham nhũng nơi
đă được công nhận di tích lịch sử; nhân
dân các huyện Tân Châu, Tân Biên đ̣i hàng ngàn héc ta đất
và hàng trăm bộ hài cốt; nhân dân tỉnh Tây Ninh đề
nghị được gặp thủ tướng và phó thủ
tướng. Nhân dân các huyện của tỉnh
đă ra Hà Nội lần thứ III”.
Cuộc biểu t́nh của họ diễn ra rất ôn
ḥa phần lớn là ông già bà cả, phụ nữ và có cả
các cháu nhỏ rất ít tuổi cũng phải theo cha mẹ nằm bờ, nằm bụi ở
vườn hoa, hè phố mặc áo ghi các ḍng chữ dân chống
tham nhũng… Cuộc sống của những con người
này rất khốn khổ : từ miền
Những người
dân đi khiếu kiện này đa số đă kêu kiện đến
30 năm. Năm 1975 vùng Tân Biên, Tân Châu bị bọn giặc
cộng sản Pôn Pốt tràn sang cướp bóc, hăm hiếp
giết người, dân địa phương phải chạy
đi sang vùng khác. Năm 1978, nghe theo lời
kêu gọi của chính quyền địa phương nhân
dân đă trở về quê cũ làm ăn. Nhưng thực tế
khi họ trở về th́ những đất đai, nhà cửa ruộng vườn của
họ bị chính quyền thu giữ không trả hết mà
chỉ cấp phần nào cho họ. C̣n phần lớn chính
quyền giữ lại lấy lư do đất đai là công thổ
quốc gia lập các nông trường cao su để hợp
pháp hóa việc cướp đất của đồng bào.
Đặc biệt ở vùng Sa mát, chính
quyền c̣n ngang nhiên cho máy ủi san lấp hàng trăm ngôi
mộ, trồng cây lên trên xâm phạm mồ mả tổ tiên
của dân.
Sự việc cướp đất này c̣n tinh vi hơn : năm 1990, chính quyền địa
phương lại lấy chiêu bài là lập vành đai biên
giới để lấy đất chia nhau cho các quan ăn
đất của dân trắng trợn hơn. Hành vi ăn cướp của quan lại đă đẩy
người dân lại phải theo con đường khiếu
kiện. Nhưng chính quyền cộng sản Việt Nam, lúc
nào cũng nói nhà nước của dân, do dân, v́ dân này đă
thờ ơ mặc cho dân tha phương cầu thực đi
mà kêu kiện.
Những người dân khiếu kiện
này đă phải ra Hà Nội kêu kiện, đưa đơn
lần thứ III, họ đă biểu t́nh đến hôn
nay đă 5 ngày, khẩn thiết đề nghị được
gặp thủ tướng. Mặc dù họ đă kéo đến
giương biểu ngữ trước cửa Văn pḥng
chính phủ, cửa nhà thủ tướng… và hàng ngày các ông
lănh đạo cao cấp của đảng CS và nhà nước
VN đi xe ô tô bằng tiền của dân,
sống do dân đóng góp nuôi các ông đi qua nh́n thấy hết.
Nhưng h́nh như các ông này mũ ni che tai như người
dân nói chua chát với nhau là : các quan này mũi
gỗ, lưỡi gỗ, mắt gỗ… không thấy nỗi
khổ của dân.
Do vậy, tại vườn
hoa Mai Xuân Thưởng, nơi dân khiếu kiện cả nước
tập trung chỉ có nhiều công an, mật vụ ch́m nổi
có hết nào là công an tỉnh, công an bộ, công an Hà Nội,
an ninh quân đội… Những công an này họ
cũng ngao ngán thương thay cho những người dân
khiếu kiện, có những công an rất tốt họ động
viên bà con tránh những việc mà để các công an quá mẫn
cán khác lấy cớ đánh đập, hành hạ bà con…
Có nhiều phóng viên trong và người nước ngoài
chụp ảnh, hỏi han t́nh h́nh của
nhân dân. Có phóng viên quan tâm nhận đơn của bà con, nhưng
phóng viên trong nước định phỏng vấn th́ bà
con hỏi thẻ, người này nói là phóng viên báo An ninh thủ đô. Nghe vậy có bà vừa đưa
đơn đ̣i lại ngay và mọi người nói : “thế th́ mời anh đi cho v́ an ninh ǵ
chúng mày, chúng mày cùng một giuộc, tao đưa đơn
hàng chục năm nay có đứa nào nḥm ngó đâu, báo chí chúng
mày đều là lũ bịp bợm, lừa đảo nhân
dân.” Anh phóng viên này đỏ mặt chạy luôn, sợ đứng
lâu bà con vây lại vạch mặt báo chí trong nước chỉ
làm theo chỉ huy của bọn giặc
nội xâm, tham nhũng cướp nhà đất của bà
con thôi.
Trước thảm cảnh của hàng trăm người
dân khiếu kiện nằm màn trời chiếu đất,
họ nằm, ngồi, đứng ngổn ngang kín đặc
cả vườn hoa mà chính quyền nhà nước vẫn
thờ ơ với nỗi đau của họ, của những
người đóng mồ hôi, xương máu để nuôi
ḿnh th́ có rất nhiều người dân b́nh thường ở
Hà Nội lại rất xót thương đồng bào ḿnh
: có ngày có hai anh em mang mấy thùng ḿ ăn liền và 1 triệu
đồng tiền mặt ra biếu, ủng hộ bà con;
hay có những người dân cùng đi khiếu kiện họ
giúp nhau xin từng can nước nhỏ để có cái uống,
rửa mặt…
Toàn thể bà con khiếu kiện ở tỉnh Tây Ninh
ra lần này đều hạ quyết tâm phải được
thủ tướng giải quyết dứt điểm, trả
lại đất nhà, hài cốt ông cha th́ họ mới trở
về quê hương c̣n nếu không th́ dù phải ăn xin,
nhặt rác lần hồi kiếm sống họ vẫn quyết
ở lại bám trụ Hà Nội đấu tranh bằng được.
Đây là một trong những cuộc đấu tranh đông
nhất của bà con miền Nam vượt mấy ngàn cây số
ra thủ đô đ̣i chính quyền CS trung ương phải
trả lại quyền lợi cho họ.
Quang Minh tường thuật
từ Hà Nội ngày